Như Lai Thần Chưởng

Chương 57: Trùng phùng hội ngộ



Đến Quy Hồng lâu, Giang Thanh hỏi qua tiểu nhị, rồi chạy một mạch về phía gian phòng của Hạ Huệ.

Vừa tới cửa phòng, từ bên trong bay ra một mùi hương thoang thoảng, làm cho Giang Thanh cảm thấy một hương vị êm đềm.

Chàng thong thả đưa tay lên gõ cửa, nhưng cánh cửa không cài then, nên từ từ mở toác ra. Như một cơn gió nhẹ, Giang Thanh lách mình bước vào, rảo mắt nhìn quanh, thấy đó là gian phòng nho nhỏ, bày biện thật là trang nhã, trên chiếc án thư có để một đỉnh hương trầm, hương thơm bát ngát, tứ bề im lìm, lặng lẽ, không một bóng người.

Do dự một chút, Giang Thanh cất bước đi về phía cửa phòng bên cạnh, chàng đưa tay lên nhẹ nhàng vén bức màn thưa, bất giác sững sờ, tim đập rộn ràng, cánh tay đưa lên vén rèm của chàng run lên lẩy bẩy.

Vì rằng, trước mắt chàng có một thân hình yểu điệu đang nằm trên chiếc giường có màn che một nửa, người thiếu nữ ấy mày liễu mặt hoa, sống mũi dọc dừa, đôi môi đỏ mọng, mặc dầu đôi mi của nàng khép kín, nhưng mà chàng cũng biết cặp mắt của nàng chắc chắn đẹp đẽ bội phần, vì nàng chính là Hạ Huệ, người mà Giang Thanh ngày đêm thương nhớ.

Thần sắc của nàng có vẻ tiều tụy, mang đến cho nàng một vẻ đẹp thanh cao mà sầu thảm.

Lâu lắm, Giang Thanh mới thong thả buông rèm xuống, sẽ lén bước tới bên giường, cử chỉ của chàng thật nhẹ nhàng êm ả, chàng quỳ xuống bên cạnh giường, đôi mắt đăm đăm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Hạ Huệ.

Chàng tham lam lắm, muốn nhìn cho thỏa thích, để bù trừ những ngày nhung nhớ.

Hạ Huệ vẫn đắm chìm trong giấc ngủ triền miên, hơi thở của nàng thong thả nhịp nhàng, đượm một mùi hương như lan, như xạ, một làn tóc vương ngang qua trán, che khuất một bộ phận trên gương mặt mỹ miều, càng làm tăng thêm vẻ đẹp trên gương mặt trái xoan của nàng.

Bầu không khí thật là yên tĩnh, khắp gian phòng tràn ngập những làn khói lờ mờ xanh của trầm hương.

Giang Thanh say sưa ngắm nhìn, lâu lắm chàng mới nhẹ nhàng cúi xuống, đặt lên vầng trán của nàng một chiếc hôn say đắm.

Hạ Huệ vẫn ngủ li bì, đôi môi của Giang Thanh lại gắn chặt lên vành môi của Hạ Huệ, vành môi ướt át đỏ giá lạnh như băng, làm cho trong thâm tâm của Giang Thanh nổi lên một niềm thương cảm.

Thân hình của Hạ Huệ chợt cựa mình, nàng giật mình tỉnh giấc, hai con mắt sợ sệt của nàng mở to lên, nàng hốt hoảng rúc mình vào trong nệm gấm.

Giang Thanh thong thả nói :

- Huệ, Giang Thanh đây!

Ba tiếng... Giang Thanh đây!... như ba tiếng sét ngang đầu, nàng bàng hoàng trỗi dậy, hai hàng nước mắt rơi dứt nối trên cặp gò má trắng phau.

Giang Thanh rền rĩ :

- Hạ Huệ, muội đã cực nhọc lắm rồi.

Hạ Huệ lắc đầu, nhưng nước mắt vẫn xuống như mưa.

Giang Thanh hỏi :

- Sao muội không nói chuyện? Còn giận huynh ư?

Hạ Huệ lắc đầu, càng khóc to lên.

Giang Thanh kể lể :

- Huynh đi tìm kiếm khắp chân trời góc biển, tận rừng thẳm non cao. Huynh gọi tên muội không ngớt, trong những đêm đông giá lạnh, một mình bên ngọn đèn mờ, huynh lẩm bẩm gọi tên muội mà cõi lòng tan nát, không biết giờ phút đó muội lưu lạc nơi nào. Huynh đã có lỗi to, muội hãy thứ lỗi.

Như một ngọn Hỏa Diệm sơn thình lình bùng nổ, Hạ Huệ rú lên một tiếng, ôm chầm lấy Giang Thanh, hai cánh tay mềm mại của nàng siết chặt lấy Giang Thanh, nàng lắc đầu :

- Không. Thanh ca, muội không bao giờ biết giận hờn, xin huynh tha lỗi, muội yêu Thanh ca còn hơn khi xưa nữa, vì muội đã ghen tức với Linh Linh mà phải để cho huynh sầu khổ, muội không thể rời bỏ huynh nữa. Muội khổ đã nhiều.

Nước mắt của nàng đẫm ướt vạt áo của Giang Thanh, thân hình ốm yếu mảnh khảnh của nàng co quắp trong lòng của Giang Thanh, chàng thủ thỉ bên tai nàng :

- Muội có biết huynh đau khổ đến chừng nào? Không có muội, huynh không thể nào sống được.

Hạ Huệ lại khóc nức nở :

- Muội hiểu, muội hiểu tất cả.

Giang Thanh nâng cằm nàng dậy, hỏi nho nhỏ :

- Nhưng tại sao lại bỏ huynh mà đi?

Hạ Huệ không trả lời, mà chỉ giấu mặt của mình vào lòng của Giang Thanh.

Nước mắt của Giang Thanh hòa lẫn với nước mắt của Hạ Huệ, chàng lặng lẽ hôn vào đầu, vào cổ, vào mặt, vào mũi của nàng. Hạ Huệ kể lể :

- Những ngày xa huynh, muội nằm mơ, mơ thấy huynh lang thang khắp chân trời góc biển để tìm muội, tìm được rồi, huynh lại yêu người khác, bỏ muội.

Lâu lắm, Giang Thanh mới hỏi :

- Bây giờ muội còn giận huynh chăng?

Hạ Huệ lắc đầu trả lời :

- Không bao giờ dám giận.

Hai cánh tay của nàng càng siết chặt lấy Giang Thanh.

Giang Thanh thò tay vuốt lấy mái tóc của nàng, thái độ của chàng thật là dẫy đầy tình tứ.

Thế rồi, Hạ Huệ ngẩng mặt lên, chủ động đi tìm vành môi của Giang Thanh, để hưởng lấy mùi vị thơm tho ngào ngạt của người khác phái.

Giang Thanh nói như người trong mộng :

- Huệ. Huynh yêu...

Hạ Huệ thình lình rời khỏi vòng tay của Giang Thanh, nhìn chàng chằm chằm nói :

- Báo cho huynh biết, huynh không có quyền quên Linh Linh.

Giang Thanh giựt mình, hỏi nhỏ :

- Ý của muội muốn gì?

Hạ Huệ trầm ngâm suy nghĩ thật lâu, mới hỏi rằng :

- Muội hỏi thật, có phải huynh thật lòng yêu Linh Linh?

Giang Thanh trả lời :

- Huynh không dối muội, huynh quả thật có yêu Linh Linh, nhưng tình yêu ấy không bao giờ trội hơn tình huynh yêu muội. Linh Linh là một người tốt, vì huynh mà hy sinh quá nhiều, cho nên huynh khó cự tuyệt.

Hạ Huệ lại khóc rền rĩ, nàng nói rằng :

- Muội nghĩ, muội quả thật có lòng ích kỷ, vì quá yêu huynh mà có những hành động điên rồ.

Lâu lắm, nàng lại rền rĩ nói tiếp :

- Thanh ca, muội so với Linh Linh còn sút kém lắm, muội không thể hy sinh quá nhiều như Linh Linh đã làm.

Thanh ca, huynh phải cưới Linh Linh, bằng không giữa đôi ta sẽ có một khoảng cách không bao giờ bù đắp được.

Giang Thanh siết chặt Hạ Huệ một cách cuồng nhiệt, hôn nàng như mưa hòa lẫn trong những giọt nước mắt.

Giang Thanh nói :

- Huệ, muội thật là một người đàn bà có tấm lòng rộng rãi.

Hạ Huệ bỗng bật cười khanh khách, cấu vào má Giang Thanh một cái thật mạnh, nói :

- Xem cái thái độ đắc ý của ngươi thật là đáng ghét, ta phải liên kết với Linh Linh để trừng trị ngươi một mẻ.

Giang Thanh cười, vẫn cái cười đắc ý.

Thình lình, cánh cửa bên ngoài bỗng vang lên một tiếng “sầm”, tiếp theo đó có một giọng nói lanh lảnh vang lên :

- Cô và cậu tâm tình đủ chưa, để lão già này đứng ngoài này hóng mát ư?

Tiếp theo đó là tiếng nói của Trường Ly Nhất Điểu :

- Mời cô và cậu ra đây bái kiến Lệ lão tiền bối.

Tiếp theo đó là một giọng nói ồ ề :

- Tứ đệ, mau cùng cô nương ra đây để chịu đòn, con bé này làm cho bọn ta phải khổ công tìm kiếm mấy tháng trời.

Giang Thanh nhìn Hạ Huệ mỉm cười, liếc nhìn ra cửa sổ mới hay trời đã hoàng hôn.

Xem tiếp hồi 58 Lá rụng về cội

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.