Như Lâm Đại Địch

Chương 10



Hả?” Lục Thiết Âm lại ngẩn ra. Hắn cảm thấy mấy lời Tống Ngọc Thanh vừa nói có chút kì quặc, nhưng rốt cục kì quặc chỗ nào thì lại không rõ. Giọng nói tức giận vừa rồi… lại có vẻ giông giống ghen tuông.

A, chắc là do hắn ảo giác thôi phải không?

Nghĩ một hồi cũng chẳng biết nên làm sao mới tốt, hắn đành tiếp tục mở to hai mắt mờ mịt nhìn người kia.

Hai người giằng co như thế một lát.

Một hồi sau, Tống Ngọc Thanh lại chợt ngẩng đầu cất tiếng cười to.

“Ha ha, ta vốn đã biết đáp án từ lâu, việc gì cần hỏi lại?” Y khẽ nói, bên môi còn vương nét cười, thế nhưng ánh mắt lại lạnh như băng như tuyết, “Mà thôi, hôm nay nể tình ngươi, ta sẽ tha cho tiểu tử này một mạng.”

Lục Thiết Âm lúc này mới thở phào một hơi, vội vàng cảm tạ y.

Tống Ngọc Thanh cũng không buồn đáp lại. Y chỉ nhếch mép, tay trái chậm rãi giơ lên, đánh một chưởng vào đầu vai Tề Trữ.

Tề Trữ kêu lên một tiếng đau đớn, thuận thế ngã về sau. Thiếu niên ngã vào lòng Phó Việt Thanh, ngay sau đó cả người run rẩy nôn ra một búng máu.

“Hàn băng độc chưởng?” Phó Việt Thanh nhíu mày trừng mắt nhìn Tống Ngọc Thanh.

“Nhìn cái gì? Ta tha chết cho nó rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?” Tống Ngọc Thanh huơ trường kiếm trong tay, đôi con ngươi lại có sát khí ẩn hiện, “Nếu không cút mau, ta sẽ không khách khí.”

Phó Việt Thanh biến sắc, muốn động thủ với y nhưng trong lòng lại lo lắng thương thế của thiếu niên. Cuối cùng, hắn đành phải cắn răng ôm Tề Trữ lao ra khỏi khách điếm.

Hai kẻ kia vừa rời đi, Lục Thiết Âm đã bước nhanh tới trước mặt Tống Ngọc Thanh hỏi, “Tống giáo chủ rõ ràng đã đồng ý thả người, vì sao còn dùng độc chưởng đả thương cậu ta?”

Tống Ngọc Thanh lạnh lùng nhìn y một cái rồi ngồi xuống bàn. Y vặn ngược lại, “Tiểu tử họ Tề kia đã chết chưa?”

“Hả? Ơ, chưa.”

“Vậy còn gì không đúng? Ta đồng ý tha mạng cho nó, nhưng không nói sẽ đồng ý không đả thương nó.”

“Ừm, cũng đúng…”

“Hừ.”

Lục Thiết Âm tính tình thành thật nhất thời không thể nói lại được Tống Ngọc Thanh. Suy nghĩ cẩn thận một lúc, hắn không nhịn được hỏi thêm một câu, “Tống giáo chủ, ta thấy Tề huynh đệ kia không giống người xấu, ngươi lại có thâm cừu đại hận gì với cậu ta? Vì sao không thể không giết cậu ta?”

“Bởi vì nó dám trộm xương Nghiêm thúc thúc…” Đột nhiên ngừng lời, ánh mắt chuyển sang một hướng khác, y sửa lại, “Bởi vì nó mang họ Tề.”

“Hả?”

“Phàm là người Tề gia, ta đều sẽ giết!”

“Nguyên nhân là gì?”

“Cần gì nguyên nhân? Ta thấy bọn chúng không vừa mắt, không được sao?”

“Ngươi… ngươi thật là vô lý!”

“Tống Ngọc Thanh từ trước đến nay vẫn luôn là người như thế, giờ ngươi mới biết sao?” Nhếch đôi môi mỏng, y cười lạnh không ngừng, “Ta là đại ma đầu giết người không chớp mắt, so với vị sư đệ hoạt bát đáng yêu của ngươi, tất nhiên là một trời một vực.”

Lục Thiết Âm không khỏi ngẩn người, trong lòng xuất hiện cảm giác khác thường, “Tống giáo chủ, sao ngươi cứ nhắc đến sư đệ ta suốt thế?”

“Sao hả? Chỉ mới nói có vài câu mà ngươi đã đau lòng sao? Hừ, nếu ta nhìn thấy mặt sư đệ ngươi, ta còn muốn đâm cho y mấy nhát.” Tống Ngọc Thanh trong lòng tức giận nhưng gương mặt lại hiện nét cười, “Tiện thể nói luôn, hàn băng độc chưởng tuy không lấy mạng người, nhưng lại có thể khiến đối phương khổ sở hơn cả chết. Ta vốn định một kiếm kết liễu tên Tề Trữ kia, thế nhưng vì tên đó lại là bằng hữu của sư đệ ngươi nên ta muốn cho nó nếm thử cảm giác sống không bằng chết.”

“…”

“Trừng mắt lớn vậy làm gì? Ngươi thật sự cho là ta tốt bụng đến mức nói tha liền tha sao? Ngu ngốc!” Tống Ngọc Thanh nổi nóng, lời nào lời nấy nói ra đều tràn ngập khiêu khích.

Lục Thiết Âm chẳng hiểu tâm tư y, nghe y nói vậy liền tin là thật. Hắn không khỏi tức giận nắm chặt hai nắm tay, “Ta vốn cho rằng Tống giáo chủ chỉ thích chọc tức ta, thích cố tình gây sự với ta thôi, nhưng mà không ngờ… thủ đoạn của ngươi lại độc ác như vậy…”

“Giờ biết cũng chưa muộn đâu.” Tống Ngọc Thanh ngẩng mặt, lời nói ra lại như hoàn toàn hờ hững, “Ngươi nếu toàn tâm toàn ý nhớ đến sư đệ, vậy thì mau về với y đi.”

Im lặng một hồi.

Lục Thiết Âm nhìn chằm chằm Tống Ngọc Thanh trong chốc lát rồi chợt gật gật đầu. Hắn nhẹ nhàng nói một câu “Cáo từ.” liền xoay người đi mất.

Tống Ngọc Thanh hoảng sợ muốn đứng dậy đuổi theo người kia, nhưng rồi lại cố gắng bắt mình nhịn xuống. Y tận lực giả như mình không hề quan tâm hét lên, “Tên ngốc kia, ngươi quên rằng ngươi còn trúng độc sao? Nếu không lấy được thuốc giải của ta, toàn thân ngươi sẽ chết vì thối rữa!”

Y muốn dựa vào thứ độc kia để bắt người trở về, nào ngờ cước bộ của Lục Thiết Âm vẫn chẳng hề ngừng lại. Hắn cứ thế bước về phía trước.

Tống Ngọc Thanh tức giận đánh một chưởng vào mặt bàn hô lớn, “Họ Lục kia, mau trở về cho ta!”

Người nọ vẫn không hề quay đầu, trái lại hắn càng đi càng nhanh, thoáng chớp đã không còn bóng dáng.

Chỉ còn lại một mình Tống Ngọc Thanh ngồi lặng yên trong khách điếm đến một lúc sau cũng không thể hoàn hồn. Y không ngờ tính cách Lục Thiết Âm lại quật cường như vậy, đã nói đi là đi, cả cái chết hắn cũng không sợ nữa.

Hắn ghét ta đến vậy sao?

Hắn… có phải chỉ mong gặp lại sư đệ?

Tống Ngọc Thanh lẳng lặng mà ngơ ngẩn cả người. Lửa giận vô danh bừng cháy cũng dần dịu lại, thay vào đó là cảm giác buồn phiền khác trỗi lên trong lồng ngực. Y chỉ cảm thấy cả khuôn ngực mình vừa chua chua chát chát, vừa nôn nóng bất an đến khác thường.

Y vốn là người hỉ nộ vô thường, y cũng thường không khống chế nổi tâm trạng của mình, nhưng y lại chưa từng cảm thấy kì quái như bây giờ. Là bởi vì y trọng thương mới khỏi ư? Hay bởi vì cái tên Lục Thiết Âm nọ?

Hừ, sao ta lại phải quan tâm đến cái tên đó như vậy? Cái kẻ ngốc nghếch ấy… chết đi cũng đáng!

Nghĩ như vậy, y hất đổ cái bàn trước mắt, đứng dậy trở về phòng.

Tống Ngọc Thanh vốn muốn yên lặng luyện công trong phòng, nhưng không ngờ vừa mới nhắm hai mắt lại, trước mắt lại đã lập tức hiện lên dáng vẻ tươi cười có chút ngốc nghếch của tên Lục Thiết Âm.

Dưới đáy lòng có một giọng nói nhẹ nhàng, độc tính của Thất tình hủ cốt đan vô cùng mạnh, một ngày kia độc phát thì có là thần tiên cũng không cứu nổi; đến lúc đó, ngươi hối hận cũng không còn kịp.

Thanh âm kia tinh tế mỏng manh nhưng lại cứ để đâm thẳng vào lồng ngực y, khiến cho y lòng dạ rối bời, làm cách nào cũng không thể tập trung tinh thần được.

Lần gần đây nhất Lục Thiết Âm uống thuốc giải là khi nào? Bốn ngày trước sao? Vậy chỉ còn ba ngày nữa là đến ngày độc phát. Nếu hắn chết đi như vậy, ta thật sẽ không hối hận sao?

Tống Ngọc Thanh càng nghĩ toàn thân lại càng ớn lạnh, mồ hôi trên trán cũng chảy xuống không ngừng. Cuối cùng, y cắn răng trợn trừng đôi mắt.

“Cái tên ngốc chết tiệt này!” Miệng tuy oán hận, tay chân y lại hoàn toàn không nghe theo sai khiến mà lao nhanh ra khỏi cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.