Tống Ngọc Thanh nghe lời Lục Thiết Âm nói thì giật cả mình, hai mắt mở to gắt gao nhìn thẳng về hướng bóng lưng người kia. Trong lòng tràn ngập nghi hoặc nan giải, y mở miệng hỏi thêm câu nữa, “Này, có phải đầu óc ngươi bị hỏng mất rồi?”
“Hả?!”
“Đừng quên, ta là giáo chủ Thiên Ma giáo, là tử thù của… lũ nhân sĩ chính phái các ngươi. Ta không những làm nhiều việc ác, giết người không ghê tay, hơn nữa…” Nhếch khóe miệng, y liên thanh cười nhạt, “Còn bắt ngươi nuốt thứ độc phá hủy nội tạng, mục rữa xương cốt.”
Lục Thiết Âm nhẹ cười, hắn nhún vai tựa hồ chẳng hề để ý, “Tống giáo chủ nói chẳng sai, chỉ là… ngươi nói thiếu một điều rồi.”
“Cái gì?”
Lục Thiết Âm vẫn cười cười, nhưng đầu thì không quay lại, “Ngươi hôm nay bị thương, cần được người ta chăm sóc thật tốt.”
Dứt lời, hắn nhắm mắt tiếp tục thực hiện nhiệm vụ của mình.
Tống Ngọc Thanh cũng ngồi yên chỗ cũ, đợi một lát sau thần trí mới quay trở lại. Cho tới tận giờ, y vẫn chưa từng cảm ơn ân cứu mạng của Lục Thiết Âm, lại còn vừa mắng chửi vừa tùy ý sai khiến hắn. Vậy vì sao hắn lại muốn che chở cho mình?
Y lăn qua lộn lại suy nghĩ hồi lâu, chốc chốc cười lạnh, chốc chốc nhíu mày nhưng vẫn không thể đoán ra tâm tư Lục Thiết Âm. Cuối cùng, y đành khép hai mắt lại, miệng mơ hồ nói ra hai chữ, “Ngu ngốc.”
Tống Ngọc Thanh tuy trong lòng nghi ngờ nhưng đêm nay lại ngủ được một giấc an ổn hiếm có. Buổi sáng ngày thứ hai y tỉnh lại, sắc trời đã sáng từ lâu.
Lục Thiết Âm rất nghe lời, không cần đợi y ra lệnh đã vội đứng lên ra ngoài tìm mặt nạ.
Tống Ngọc Thanh nhớ tới bộ dạng ngây ngốc của hắn thì bất tri bất giác cười thầm, sau lại thầm mắng mình mấy tiếng. Lúc này, y mới tĩnh tọa vận công tiếp tục chữa thương. Khí huyết của y đã được đả thông rất nhiều, chẳng lâu sau, cảm giác khó chịu trong lồng ngực dần lui bớt, chân khí vận hành cũng không còn trở ngại.
Đáng tiếc, Lục Thiết Âm quay trở lại vào buổi tối vẫn là hai tay không.
Tống Ngọc Thanh dù buồn bực nhưng không ngang ngược như hôm qua nữa. Y chỉ thuận miệng yêu cầu ngày mai Lục Thiết Âm phải tiếp tục tìm kiếm. Lục Thiết Âm tất nhiên chẳng hề dị nghị phản đối. Hắn một bên huyên thuyên mấy lời vô ích, một bên lại nướng thỏ rừng mình bắt được cho kẻ nào đó ăn.
Mấy ngày bất giác cứ thế trôi qua.
Lục Thiết Âm vẫn tiếp tục cần mẫn nghe lời sai sử của người kia. Hắn chỉ có một khuyết điểm duy nhất là— quá mức dài dòng lôi thôi. Chỉ cần rảnh tay một cái, hắn sẽ lập tức thao thao bất tuyệt không dứt. Hắn kể chuyện hồi nhỏ theo học sư phụ ra sao, đã trải qua những việc không rõ thực hư truyền kì trên phố thế nào.
Thế nhưng khi đêm xuống, lúc hắn bắt đầu nhắc tới sư đệ nhà mình thật sự rất thông minh, thật sự rất đáng yêu hoạt bát thì Tống Ngọc Thanh không thể chịu đựng nổi nữa. Y bắn ra hai mũi châm độc, lạnh lùng quát, “Câm miệng!”
“Tống, Tống giáo chủ?”
“Đêm hôm khuya khoắt, ngươi liệu có muốn ngủ không?! Nếu tinh thần tốt như vậy thì cút ra ngoài tìm mặt nạ cho ta!”
“Bên ngoài tối như hũ nút, làm sao mà tìm được?”
“Ngu gần chết! Ngươi không biết cầm đuốc theo sao?”
Lục Thiết Âm ngẩn người giương mắt quan sát Tống Ngọc Thanh vài lần rồi đột nhiên hỏi, “Tống giáo chủ, vì sao ngươi lại coi trọng cái mặt nạ đó như vậy? Lẽ nào…”
Lời còn chưa nói hết, Tống Ngọc Thanh đã giận tái mặt, sát ý nháy mắt bừng lên trong đôi con ngươi. Y cắn răng cắn lợi hỏi, “Ngươi quản nhiều chuyện thế làm gì? Không cần tính mạng nữa hay sao?”
Khi y nói, bàn tay đã vỗ mạnh vào vách đá. Chỉ một thoáng, đá vụn đã bay tán loạn khắp nơi.
Lục Thiết Âm sợ đến mức rụt lại vài bước, đâu còn dám đối chọi nữa? Hắn lắc đầu thở dài, lĩnh mệnh nhặt cây đuốc trên mặt đất lên rồi bước ra ngoài cửa động.
Tống Ngọc Thanh một mình một người ngồi yên lặng, biểu cảm trên mặt vẫn cứng đờ, quanh thân lại ngập tràn sát khí bén nhọn. Thương thế của y chuyển tốt cực kì nhanh, công lực cũng đã khôi phục được sáu, bảy phần, thế nhưng chẳng hiểu sao, nỗi lòng lại càng ngày càng loạn.
Là bởi vì đã làm mất cái mặt nạ kia sao? Hay là còn có nguyên nhân gì khác? Tỷ như, mỗi ngày y đều phải chịu thứ ma âm xuyên não của một tiểu tử ngốc…
Tống Ngọc Thanh đưa tay lên sờ gò má, nhưng trong thoáng chốc, y bỗng nghe được những tiếng bước chân hỗn độn. Ngay sau đó, một nam tử áo đen bước vào trong động. Kẻ kia thờ ơ đảo mắt quan sát rồi mở miệng hỏi, “Này, ngươi có nhìn thấy một kẻ đeo mặt nạ không? Vóc người hắn cũng tương tự ngươi, nhưng trên người lại đang bị thương.”
Tống Ngọc Thanh có chút giật mình. Y không trả lời mà nhếch mép cười cười.
Hắc y nhân nhìn y vài lần rồi bỗng biến sắc thất thanh kêu lên, “Ngươi, ngươi…”
Hắc y nhân lắc đầu, nhưng lại chỉ dám sợ hãi liếc y một cái. Một lúc sau, kẻ đó vội vội vàng vàng quỳ phục xuống, giọng nói run rẩy, “Thuộc hạ tham kiến giáo chủ.”
“Đứng lên.” Tống Ngọc Thanh đưa tay ngăn cản, “Hiện tại bản tọa không tiện cử động, ngươi lại đây giúp ta.”
Ánh mắt chợt lóe lên, hắc y nhân cúi đầu đi tới bên người Tống Ngọc Thanh. Tay phải đưa ra đỡ Tống Ngọc Thanh, cùng lúc đó, tay trái dùng chủy thủ đã giấu diếm kĩ lưỡng đâm thẳng vào yết hầu Tống Ngọc Thanh.
Tống Ngọc Thanh đã sớm đoán được chiêu này, cho nên, y chỉ mỉm cười ung dung tránh đi công kích. Y vung tay lên, hai mũi châm độc đã đâm ngay vào sườn tên mặc hắc y, dễ dàng chế ngự kẻ nọ.
“Đến cả bổn tọa mà ngươi cũng dám ám sát, lá gan lớn thật.”
“Giáo chủ tha mạng! Giáo chủ tha mạng!”
Tống Ngọc Thanh vặn tay kẻ kia, sau lớn tiếng hỏi, “Là kẻ nào phái ngươi tới?!”
Hắc y nhân đau đến kêu la oai oái đành phải đáp lại một cách đứt quãng, “Là, là Hữu hộ pháp. Hắn nói ngài đã mất tích lâu như vậy, chắc chắn đã gặp phải cường địch rồi bị trọng thương. Cho nên, hắn ra lệnh cho thuộc hạ lục soát chung quanh, nếu trông thấy ngài thì, thì…”
“Giết không cần hỏi?” Tống Ngọc Thanh cười lạnh, nét mặt dù bình tĩnh, đáy mắt lại ẩn hiện sát khí, “Kẻ kia rốt cục cũng đã chịu để lộ cái đuôi hồ ly rồi sao? Hắn phải chịu đựng làm thuộc hạ của ta nhiều năm như vậy, tính nhẫn nại thật đúng phi thường.”
“Dạ dạ dạ, Hữu hộ pháp ham muốn ngôi vị giáo chủ đã lâu, chắc chắn đã sớm nảy sinh ý định trong đầu. Thuộc hạ lại bị hắn dùng quyền lực ép buộc không thể làm gì khác, mong giáo chủ thứ tội.”
“Được rồi.” Tống Ngọc Thanh khẽ nhếch môi để lộ một nụ cười thản nhiên, “Vậy bổn tọa sẽ cho ngươi được chết toàn thây.”
Dứt lời, y vung tay định tung một chưởng.
Đúng lúc này, có một bóng người bay vụt vào trong hang động. Người kia nắm chặt cổ tay Tống Ngọc Thanh rồi kêu lên, “Thủ hạ lưu tình!”
“Là ngươi?” Tống Ngọc Thanh liếc mắt, ngữ khí lại chẳng lấy gì làm vui vẻ, “Ngươi chẳng đi tìm mặt nạ đi, chạy tới đây xem náo nhiệt làm gì?”
“Ta nghe thấy có âm thanh từ bên này truyền đến, lo lắng ngươi sẽ gặp nguy hiểm, nên… A, không phải! Tống giáo chủ, nếu người này đã cầu xin ngươi tha thứ, ngươi nên thả cho hắn một đường sống đi.”
“Không liên quan tới ngươi.” Tống Ngọc Thanh hừ lạnh, bàn tay tiếp tục hạ xuống.
Lục Thiết Âm thấy y lại dụng lực liền gắt gao cầm lấy tay y không buông.
“Tên ngốc này, ngươi muốn chết có phải không!?”
“Ta không thể trơ mắt nhìn ngươi lạm sát người vô tội!”
“Có tin ta sẽ giết ngươi ngay lập tức không?!”
“Vậy động thủ đi!”
“Ngươi…!!”
Nhân lúc hai người giằng co, hắc y nhân lập tức thoát khỏi kiềm hãm của Tống Ngọc Thanh. Kẻ đó nhanh nhẹn nhặt lấy chủy thủ rơi trên đất rồi phi về phía này!