Không ngờ Lục Thiết Âm cứ thế mà ngủ quên ngoài cửa, đợi đến khi mở mắt ra, trời đã sáng bừng.
Hắn mơ mơ màng màng dụi mắt, cúi đầu nhìn xuống lại kinh ngạc phát hiện mình đang đắp một tấm chăn thật mỏng.
Tống Ngọc Thanh?!
Lục Thiết Âm vừa ngẩn người đã lập tức đoán ra đáp án, tim đập điên cuồng, tinh thần dâng cao, chẳng kịp nghĩ gì đã đẩy cửa xông vào.
Lúc này, Tống Ngọc Thanh cũng vừa mới xuống giường, tự nhiên thấy hắn xông vào, y kinh ngạc nghiêm mặt hỏi, “Ngươi làm gì thế?”
“Tống giáo chủ.” Lục Thiết Âm vừa thấy y đã vô thức đỏ mặt, lắp ba lắp bắp nói, “Cái… cái chăn…”
Nghe vậy, Tống Ngọc Thanh cũng hồng cả mặt, vội vàng ngắt lời hắn, “Không phải là ta!”
“Hả?” Lục Thiết Âm ngẩn ra, nhỏ giọng nói, “Ta còn chưa hỏi gì mà.”
Tống Ngọc Thanh nghẹn lời, lúc này mới phát hiện những lời mình nói quả thật là giấu đầu hở đuôi. Giờ có nói lại cũng không còn kịp nữa, y đành phải trừng mắt hung dữ, “Ai cho phép ngươi tự tiện vào phòng ta?”
“Ơ, ta…”
“Cút!”
Vừa nói xong, y đã nhấc chân phải đá Lục Thiết Âm không chút lưu tình.
Lục Thiết Âm kêu thảm thiết lăn ra đất, lăn lông lốc đến tận cửa, ngã chổng vó. Hắn cười khổ vài tiếng, giương mắt nhìn đã thấy Tống Ngọc Thanh đóng cửa từ lâu.
Hắn thở dài một hơi định bò dậy, ai ngờ vừa mới động tay đã có một người đi đến đầu cầu thang, đạp chân lên mặt hắn một cái. Người đó lập tức lùi lại, hì hì cười nói, “Ôi chao, sao lại có người nằm trên mặt đất?”
Thanh âm trầm trầm thấp thấp, bảy phần tiếu ý ba phần trêu chọc này nghe thật quen tai.
“Sư phụ?” Lục Thiết Âm ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên thấy một gương mặt quen thuộc. Hắn vừa phát hiện ra đã thấy hoảng sợ.
Ngô Tiếu Kiệt vẫn cười híp cả mắt, chậm rãi nói một câu, “Ôi, hóa ra là tiểu Âm. Ngươi dù có cảm kích hôm qua vi sư ra tay cứu giúp thì cũng không cần trả lễ lớn vậy đâu.”
Lục Thiết Âm khóe miệng giật giật, nhất thời lặng im, nửa ngày sau mới đứng lên hỏi, “Sư phụ, sao người lại ở đây?”
“Nhị sư đệ ngươi vẫn cứ đòi báo thù, ta đành phải đi theo hắn thôi.”
“Cái gì? Nhị sư đệ cũng ở đây?”
Lục Thiết Âm nghe vậy đang định quay về phòng báo cho Tống Ngọc Thanh, Ngô Tiếu Kiệt đã kéo hắn lại một góc phòng, cười cười nói, “Vội gì? Hắn cũng không thể tìm ra người kia ngay được. Được rồi, rốt cục có chuyện gì xảy ra giữa ngươi và họ Tống? Vì sao lại bị đá khỏi phòng?”
Lục Thiết Âm đơ cả mặt, hít sâu một hơi, cuối cùng từ từ kể lại toàn bộ tiền căn hậu quả.
Ngô Tiếu Kiệt vừa mới nghe xong đã lộ ra vẻ mặt muốn xem kịch vui vuốt cằm trầm ngâm, “Thì ra là thế, thật thú vị.”
“Sư phụ!”
“Ha ha, nói đùa thôi. Thực ra, ngươi muốn y hồi tâm chuyển ý cũng dễ dàng.”
“Hả? Phải làm thế nào?”
Ngô Tiếu Kiệt nháy mắt một cái, thì thầm vào tai Lục Thiết Âm mấy câu.
Lục Thiết Âm vừa nghe xong đã đỏ bừng cả mặt, lúng túng hỏi, “Thật, thật sao?”
“Đương nhiên!”
Lục Thiết Âm thấy người kia khẳng định chắc chắn như vậy lại thấy hoài nghi, “Sư phụ, lẽ nào nhị sư đệ cũng dùng chiêu này để đối phó với người?”
Hắn vừa dứt lời đã thấy Ngô Tiếu Kiệt biến sắc, khuôn mặt người kia vặn vẹo không gì sánh được.
“Sao vậy? Con đoán sai sao?”
“Ngu ngốc!” Ngô Tiếu Kiệt trừng mắt, đạp hắn một cú rồi xoay người rời đi.
Lục Thiết Âm ngẩn ngơ tại chỗ, dù không hiểu nổi tại sao sư phụ tức giận nhưng lại nhớ rõ những lời Ngô Tiếu Kiệt vừa mới nói. Đợi đến khi thể lực phục hồi, hắn lại xông vào phòng Tống Ngọc Thanh lần nữa.
Tống Ngọc Thanh lúc này đã rửa mặt chải đầu xong xuôi, đang ngẩn người ngồi trước bàn, thấy hắn đột nhiên xông vào, y lại không kinh ngạc như lần trước, chỉ vung tay định trực tiếp ném người ra khỏi phòng.
Nhưng Lục Thiết Âm đã sớm có chuẩn bị, không những tránh được một chưởng, lại còn thừa cơ bắt được hai tay Tống Ngọc Thanh.
“Hỗn đản! Ngươi muốn làm gì?”
Lục Thiết Âm không trả lời, chỉ nghiêng người về phía trước, ôm chặt lấy thắt lưng Tống Ngọc Thanh, thấp giọng lẩm bẩm, “Dù sư phụ nói buổi tối thì tốt hơn…”
“Hả?”
“Nhưng thực ra ban ngày cũng không khác lắm.”
“Cái gì?”
Tống Ngọc Thanh còn chưa nghe rõ lời hắn nói đã cảm thấy trời đất đảo điên, cả người bị đặt ở trên bàn không thể động đậy. Võ công của y cao hơn Lục Thiết Âm rất nhiều, nếu muốn giãy giụa thoát ra thì hẳn rất dễ dàng, thế nhưng lúc này tay chân mềm nhũn, chẳng còn sức lực.
“Ngươi… buông tay…” Y hổn hển thở dốc, thanh âm cũng có phần run rẩy.
Lục Thiết Âm đáp cũng chẳng buồn đáp lấy một tiếng, chỉ cúi thấp đầu hôn lung tung khắp mặt Tống Ngọc Thanh, hai tay do do dự dự kéo xiêm y y xuống.
Tống Ngọc Thanh bị hắn hôn đến mức đầu váng mắt hoa, trái tim ‘thình thịch’ đập loạn mất cả khống chế, rõ ràng là hai tay muốn đẩy ra, thế nhưng vừa mới vươn ra đã níu vai người nọ.
Lục Thiết Âm như được cổ vũ lại càng cố gắng hôn môi, đôi môi ấm áp trượt xuống, nhẹ nhàng cắn một cái vào cổ Tống Ngọc Thanh.
“A…”
Tống Ngọc Thanh thấp giọng kêu lên, thanh âm cũng như nghẹn lại. Y vừa nghe thấy giọng mình thì hoảng sợ tỉnh táo lại, nhấc chân đá Lục Thiết Âm ngã lăn ra đất.
“Tống giáo chủ?” Lục Thiết Âm ý loạn tình mê vẫn kinh ngạc chưa kịp hoàn hồn.
Tống Ngọc Thanh sắc mặt ửng hồng sửa sang y phục, lạnh giọng hỏi, “Vừa rồi… là ai dạy ngươi?”
“A, sư phụ ta.”
“… Được lắm.”
Tống Ngọc Thanh cắn răng, sắc mặt hung dữ, lần thứ hai dùng chân đá Lục Thiết Âm ra khỏi cửa. Y thở phì phì đi tới đi lui trong phòng vài lần rồi lại chửi ầm lên.
Cách một hồi lâu, y đưa tay vuốt ve cánh môi mình, bật cười.