Như Lang

Chương 14: Ý nghĩ đen tối (hạ)



“Ta đang làm cái gì thế này?” Phí Nhĩ Đức ngừng lại, có chút mê loạn nhìn vào đôi môi đang mấp máy kia, lúc nãy mình vừa hôn, là hôn, hay không phải hôn.

“Không quan trọng. . . . . .” Phí Nhĩ Đức đã phân định rõ chính mình hiện tại không phải say vì men rượu, mà là say vì đôi môi của người kia, cho nên. . . . . . tất cả đều không quan trọng. Với hắn mà nói, thực là thoải mái khi cuối cùng cũng nói được ra lí do này.

Cúi người xuống, một lần nữa say mê hôn lên đôi môi của Chu Mặc, thật mềm mại, thật căng mọng, mang theo hơi ấm và mùi hương của rượu, ôn nhu hòa tan với bóng đêm, gợi lên dục vọng vô tận, tất cả đều trộn lẫn vào nhau.

Hôn đủ chưa? Hình như là chưa đủ, thật muốn cứ muốn được hôn mãi như thế này, nếu không phải gió đêm có chút lạnh, cảm giác được Chu Mặc có chút run rẩy không nói không chừng Phí Nhĩ Đức đã có ý định ngủ ngoài ban công.

Chu Mặc thoạt nhìn không phải là gầy, nhưng lại có dáng người phi thường xinh đẹp, sự xinh đẹp làm cho những người cùng tuổi phải ganh tỵ, làm cho nữ nhân chỉ cần liếc mắt nhìn qua một cái cũng sẽ không thể quên, mà có lẽ nam nhân cũng như thế cả?

Chung chung, tóm lại, Phí Nhĩ Đức nhớ rõ rất rõ ràng.

Chỉ có điều, khi ôm lấy người này lại không tưởng tượng được người này lại nhẹ đến vậy, hai tay ôm bế lấy theo kiểu “Công chúa”, đem Chu Mặc ôm đến bên giường.

“Ngô. . . . . .” Cơ thể tiếp xúc với cái giường ấm áp, tuy say rượu nhưng Chu Mặc vẫn theo bản năng mà tìm kiếm nguồn nhiệt, thứ vừa mềm mại, vừa ấm áp, lại có thể ôm được.

Phí Nhĩ Đức cũng có chút mệt mỏi, cũng ngã xuống giường, vừa nghiêng đầu thì nhìn thấy Chu Mặc giống như con bạch tuộc ôm chặt lấy cái gối, còn cọ cọ mặt vào gối nữa chứ, làm cho người ta nhìn thật là —— tức.

Có ta ở đây sao không ôm lại đi ôm cái gối đó? Phí Nhĩ Đức tức giận tiến đến, giật lấy cái gối nằm kia, ném thẳng nó vào thùng rác, sau đó lấy chính tay của mình thế chỗ cái gối.

Chu Mặc cảm giác bị mất đi nguồn nhiệt mềm mại, liền ngay lập tức huơ loạn hai tay, kiếm tìm một cái khác và… chẳng tốn chút công sức mà tìm thấy một luồng hơi ấm mới. Một tay lại một chân, Chu Mặc khoát lên người Phí Nhĩ Đức, dịch chuyển cơ thể, tìm vị trí tốt, tiếp tục… ngủ.

“Chu Mặc?” Chu Mặc đương ngủ, còn tinh thần và bộ dáng của Phí Nhĩ Đức giờ đây vẫn còn nguyên hình của một con lang sói, hắn chưa muốn ngủ thì làm sao có thể để con cừu non ngủ yên lành được chứ? Buồn cười!

Thoáng nhìn cái chân Chu Mặc khoát trên người mình, nó thực dài, bất giác cái ý nghĩ xấu xa lập tức trở lại trong đầu, trong tâm ngứa ngáy không thôi. Phí Nhĩ Đức bắt đầu thực hiện ý đồ đen tối của mình. Hai tay nhẹ nhàng chạm vào đôi chân dài của nam nhân đang trần trụi trong không khí, từ bắp chân, sau đó đến đầu gối và cuối cùng là nơi được áo ngủ che đậy bắp đùi, lúc đầu chỉ là chạm nhẹ nhưng dần dần lại biến thành vuốt ve.

Thật nhẵn, cũng không quá mềm, co dãn hảo.

Không hổ là người thường xuyên rèn luyện.

Ca ngợi hai câu, Phí Nhĩ Đức lại bắt đầu đi khám phá những chỗ khác, tóm lại thẳng đến trước khi Phí Nhĩ Đức đi ngủ, trên người Chu Mặc không có chỗ nào mà Phí Nhĩ Đức bỏ qua.

——————————————————————————

Lúc tỉnh lại, Chu Mặc có chút sững sờ, đây không phải phòng hắn, không phải giường hắn, ở đây không có mùi vị của hắn, nhưng lại có một mùi vị vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức ngay lúc sau Chu Mặc lập tức nhận ra, hắn đang ở trong phòng Phí Nhĩ Đức, nằm trên giường Phí Nhĩ Đức.

Sờ sờ bên cạnh, chỗ đó còn lưu lại một chút hơi ấm.

Chẳng lẽ bọn họ tối hôm qua ngủ cùng nhau sao?! Vừa nghĩ tới điều này, mặt có chút nóng lên, lắc đầu, hiện tại không phải thời điểm để phát xuân, nam nhân cùng nam nhân ngủ là chuyện bình thường, nhưng có khi nào Phí Nhĩ Đức đối với mình động tay động chân không?

Chu Mặc vừa nghĩ đến lại lập tức phủ định ngay cái ý nghĩ đó.

Hắn không nhớ rõ là hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng lần đầu tiên ở trong phòng Phí Nhĩ Đức, nam nhân trong lòng tràn ngập tò mò, phòng đơn giản mà sạch sẽ, giống như con người của Phí Nhĩ Đức vậy.

Sự tò mò trỗi dậy, mặc kệ cái đầu đang đau nhức vì rượu, Chu Mặc bước xuống giường đi một vòng đánh giá phòng của Phí Nhĩ Đức, đảo mắt nhìn đến chiếc bàn học của tên tổng tài, bên trên có một khung ảnh.

Suy nghĩ một hồi rồi tiến đến xem đó là cái gì, đập ngay vào mắt là bức hình của một nữ nhân xinh đẹp. . . . . .

Có thể đây là bạn gái hắn.

Chu Mặc cũng từng nghe Kiệt Khắc nói trước kia Phí Nhĩ Đức từng có bạn gái, người này cũng giống như Chu Mặc là người duy nhất không bị con chó to kia cắn, còn nghe nói người đó về việc bếp núc cũng không tồi.

Chu Mặc không biết vì lí do gì mà nữ nhân kia lại nói lời chia tay với Phí Nhĩ Đức, nếu đổi lại là hắn thì hắn sẽ dùng cả đời mà gìn giữ nó.

Khung ảnh tuy rằng bị úp xuống , nhưng hắn biết là Phí Nhĩ Đức vẫn chưa quên được nữ nhân kia.

Ngoài cửa âm thanh của Phí Nhĩ Đức vang lên khiến Chu Mặc nhất thời hoảng hốt: “Chu Mặc, ngươi tỉnh rồi sao?”

“Ân, đã tỉnh.” Vội vàng đem khung hình trả về chỗ cũ, Chu Mặc quay người lại thì thấy Phí Nhĩ Đức vô cùng phấn chấn bước vào, mái tóc vàng vẫn làm người ta chói cả mắt, tinh thần xem ra cực kì tốt, tốt đến mức làm cho Chu Mặc ghen tỵ, vì sao đêm qua rõ rang hắn cũng uống rượu nhưng lại không hề bị nó làm cho thống khổ chút nào, chẳng những thế mà trên mặt một mạt vô cùng phấn chấn giống như người vừa mới qua đêm tân hôn.

“Thế nào, bao nhiêu năm rồi mà vẫn theo đuổi một nữ nhân, ngươi quả thực là một kẻ chung tình.”

“Ha hả, ” Phí Nhĩ Đức cười thần bí, “Bao nhiêu năm qua thật ra không có yêu, nữ nhân xinh đẹp ấy cũng không có lấy một ai, bất quá hôm nay lại phát hiện ra một thứ vô cùng quý giá.”

Là ý gì? Chu Mặc hướng mắt tới Phí Nhĩ Đức như đang đợi câu trả lời. Nhưng Phí Nhĩ Đức không thể nào đem chuyện tối hôm qua chính mình hết hôn rồi lại mò mẫm lung tung trên người Chu Mặc nói cho hắn biết.

Quốc gia tư bản chủ nghĩa, cho dù là say rượu cũng phải đi làm, bất quá là tự dưng Phí Nhĩ Đức trong lòng lại trỗi dậy lòng hảo tâm lâu lâu lại nghe thấy điện thoại từ tầng ba mươi gọi xuống tầng mười tám hảo hảo hỏi thăm sức khỏe của đại thúc, số lần lại mỗi ngày tăng lên, đã làm cho Kiệt Khắc chú ý đến mà lấy đó làm trò tiêu khiển để trêu chọc.

“Chu Mặc ngươi mau nói cho ta biết, ngươi làm thế nào mà khiến cho Phí Nhĩ Đức hồn điên phách đảo thế hả?”

“Các ngươi có phải là đang yêu nhau rất cuồng nhiệt hay không?”

Nghe một lúc, những lời này thật khiến cho Chu Mặc phát điên, vì thế không chút khách khí mà đem quản lý đại nhân tống ra khỏi văn phòng, tuy rằng biết là Kiệt Khắc chỉ có ý đùa giỡn thôi nhưng Chu Mặc vẫn không thể bình tĩnh được, Phí Nhĩ Đức gần đây rất ôn nhu những cũng thật kì bí, hành động đó không khỏi làm cho hắn sinh ra một ảo giác —— Phí Nhĩ Đức thích hắn chăng?

Ảo giác, tuyệt đối là ảo giác.

Tên kia tuy cho mình ở nhờ miễn phí nhưng lại coi mình như một cu li nhà bếp, mình thì chỉ có thể dùng cách đó mà báo đáp thôi, chúng ta chỉ là bằng hữu, đừng nghĩ sai lệch!

“Đinh linh linh. . . . . .” Điện thoại lại vang , Chu Mặc không nghĩ ngợi nữa lập tức đứng dậy, sau đó quát: “Ta nghe rồi, ta khỏe đủ chưa, ngươi đừng có gọi nữa !”

“Ngươi tốt thì tốt, ngươi cũng không hỏi ta có khỏe không hay sao !” Điện thoại đầu kia vang lên giọng của một nữ nhân khiến cho Chu Mặc có chút giật mình.

“Tiểu Tuyết?”

“Ca, ta muốn uống sữa lạc của Mĩ!” Điện thoại từ bên kia truyền đến âm thanh vô cùng sung sướng của em gái Chu Mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.