“Phí Nhĩ Đức, cậu định làm gì, vẫn muốn dấu diếm, quyết không đem chân tướng nói cho người đó sao?” Kiệt Khắc cau mày nhìn nam tử.
Còn nam tử vẫn lẳng lặng nhìn ảnh chụp của y và Chu Mặc đặt trên bàn, nghe thấy bạn thân Kiệt Khắc nói, mới gật đầu: “Tôi chỉ mang lại thống khổ cho anh ấy mà thôi, vô luận là quá khứ, bây giờ, hay tương lai.”
“Bây giờ anh ta muốn cậu.” Kiệt Khắc thở dài, hắn không hiểu tại sao Phí Nhĩ Đức muốn ở đây tự gặm nhấm vết thương một mình, mà không phải đạp cửa đi tìm người kia: “Không nói sự thật cho anh ta biết, anh ta sẽ hận cậu cả đời, cậu với Chu Mặc đều là bạn tốt của tôi, tôi không hy vọng chứng kiến hai người thế này.”
Lắc đầu, Phí Nhĩ Đức cười khổ: “Tôi đã không có tư cách đứng trước mặt anh ấy cầu xin sự tha thứ, có lẽ như bây giờ là tốt nhất, để anh ấy hoàn toàn quên tôi, hận tôi. Có Lục Hoa Thiên và Mile ở cùng, tôi cũng yên tâm rồi, ít nhất tình cảm hai người đó dành cho Chu Mặc đều sâu đậm không kém tôi.”
Phí Nhĩ Đức hít một hơi thật sâu, trái tim của y… từ khi biết người nhà đối xử tàn nhẫn với Chu Mặc đã hoàn toàn vỡ nát.
“Phí Nhĩ Đức—” Kiệt Khắc lắc đầu nói: “Tôi… tôi thật không biết nên nói gì, nhưng cậu thật sự muốn mang theo tiếc nuối rời khỏi thế gian này sao? Thật tàn nhẫn.”
“Cậu nên đi đi, đi Trung Quốc, đi nói cho Chu Mặc biết, lúc anh ấy gặp chuyện không may, cậu còn đang ở trong bệnh viện cấp cứu, nói cho anh ấy biết, điện thoại di động của cậu bị Grace lấy, nói hết cho anh ấy biết đi! Nếu anh ấy biết cậu không vứt bỏ anh ấy, biết cậu vì che dấu chuyện hai anh em kia bị giết, cũng không để ý Ái Đức Hoa tiên sinh bị điên mà thả Mile đi, đã phải chịu biết bao công kích, tại sao cậu không chịu nói cho anh ấy tất cả những gì mà cậu đã làm trong im lặng?”
Kiệt Khắc có chút kích động, hắn không cách nào tiếp nhận được chuyện nam tử kiệt xuất trước mắt bị ung thư giai đoạn cuối, càng không cách nào giải thích vì sao Phí Nhĩ Đức không chịu nói ra sự thực mà lại cứ giấu diếm như vậy.
“Kiệt Khắc, hứa với tôi.” Phí Nhĩ Đức nhìn bạn tốt, cười nói: “Đừng kể cho anh ấy biết tôi bị ung thư.”
————————
Sau khi xét nghiệm mới phát hiện, Phí Nhĩ Đức bị ung thư tụy, mà còn là giai đoạn cuối, không thể chữa khỏi được.
Phí Nhĩ Đức không biết mình còn sống được bao lâu, hoặc sẽ như bà của y, từ khi phát hiện bị ung thư đến khi qua đời, chỉ ngắn ngủn có ba tháng, có lẽ, y cũng chỉ còn sống được ba tháng nữa thôi.
Vận mệnh vốn tàn khốc như thế, chung quy cứ tưởng rằng ung thư chỉ là một màn biểu diễn trong phim ảnh, nhưng khi phát sinh, y mới thấy thật vô vọng.
Ngày đó khi Chu Mặc đi siêu thị mua sắm, y đột nhiên đau bụng vào bệnh viện, cứ tưởng rằng chỉ là đau dạ dày, nào ngờ, lại là ung thư tụy giai đoạn cuối, thật là một tin tức kinh khủng.
Mà sau khi tỉnh lại, y lại biết việc người nhà của y đối xử với người y yêu nhất tàn nhẫn như thế, thế giới của y trong nháy mắt như sụp đổ, chỉ còn lại một màu xám hoang tàn.
Bất quá, cũng bởi vì chuyện này mà Phí Nhĩ Đức lần đầu tiên chứng kiến ông nội rơi lệ, đứng ở bên giường bệnh, ông lẳng lặng nói cho y biết, cha mẹ y từ bé đã bị tai nạn mà qua đời.
Khi đó, cha mẹ y không được ông đồng ý nên đã lựa chọn bỏ trốn.
Mà Phí Nhĩ Đức, đã sống hơn hai mươi năm trong lời nói dối đó, không ngừng dùng khói rượu mê hoặc ý chí bản thân, thẳng đến khi gặp Chu Mặc, y tưởng rằng bản thân như được hồi sinh, nhưng rồi, hạnh phúc trong nháy mắt lại sụp đổ.
Vận mệnh thật thích trêu cợt con người, ông nội tận mắt nhìn thấy con ruột của mình chết đi, bây giờ lại phải chứng kiến cảnh cháu bị ung thư, cả người phảng phất như già đi mười tuổi.
Thiên lý tuần hoàn cuối cùng cũng có báo ứng, cũng không biết có phải thế không, mà cuối cùng, ông nội đã phát điên khi bị Mile thôi miên.
Phí Nhĩ Đức rất muốn gặp nam nhân, muốn đi chăm sóc nam nhân, muốn bảo vệ nam nhân, nhưng bây giờ y thật sự không còn tư cách này nữa.
Là người nhà của y đã thương tổn Chu Mặc, mà y chỉ có thể bất lực nằm trên giường bệnh.
Càng huống chi, y còn sống không được lâu nữa.
Một tháng, hai tháng, hay là ba tháng đây?
Tất cả… đều phát sinh quá mức đột ngột.
So sánh với người sắp rời xa nhân thế như y mà nói, Lục Hoa Thiên cùng Mile mới có thể ở bên chăm sóc Chu Mặc cả đời.
“Phí Nhĩ Đức tiên sinh, luật sư tới rồi.” Quản gia ở cửa nói, lại có chút do dự bổ sung: “Tiểu thư Grace đang ở bên ngoài chờ ngài.”
“Mời luật sư vào.” Sau khi cất bước Kiệt Khắc, Phí Nhĩ Đức yên lặng một mình ngồi trong thư phòng đợi luật sư, về phần Grace…
“Bảo Grace về đi, tôi không muốn nhìn thấy cô ấy, vĩnh viễn…” Cho đến khi tử vong, y vẫn không cách nào tha thứ việc bạn bè phản bội y, còn thương tổn đến người mà y yêu.
Một vị luật sư tuổi trung niên ăn mặc lịch sự đi vào, Phí Nhĩ Đức nhìn thấy, liền cười nói: “Thật ngại quá, thứ lỗi tôi không thể tự mình đón tiếp ông.”
Vị luật sư trên mặt xẹt qua một tia tiếc nuối, ông ngồi đối diện Phí Nhĩ Đức, rồi cầm văn kiện ra đặt trên bàn, trầm giọng nói: “Phí Nhĩ Đức tiên sinh, ngài xác định muốn để toàn bộ tài sản của gia tộc cho Chu Mặc tiên sinh sao?”
“Đúng vậy.” Phí Nhĩ Đức cầm lấy văn kiện, việc y có thể làm, tựa hồ chỉ có cái này.
“Như vậy… xin mời ngài ký tên vào di chúc.” Luật sư vừa nói vừa đưa bút cho nam tử.
Phí Nhĩ Đức cầm lấy, không chút do dự ký tên vào đó, rồi ngẩng đầu nói với luật sư: “Tôi có một phong thư, hy vọng đến lúc đó ông có thể tự tay giao nó cho Chu Mặc.
“Vâng, tôi nhất định sẽ tận tay đưa cho Chu Mặc tiên sinh.”
“Còn có… phần di chúc với bức thư này, ba năm sau khi tôi qua đời, ông hãy đưa cho Chu Mặc.” Phí Nhĩ Đức hít sâu một hơi, thời gian ba năm, cũng đủ để Chu Mặc cùng hai người kia có tình cảm sâu nặng, và cũng đủ để nam nhân quên y.
Y không muốn phá hoại hạnh phúc của nam nhân, cũng muốn nói cho người kia biết, y thực sự chưa từng phản bội hắn.
Y cũng hy vọng Chu Mặc nhớ kỹ lời y từng nói, trừ tử thần ra, không ai có thể chia cách y với hắn.
Mà bây giờ, tử thần đã từng bước tới gần y, nhưng y đột nhiên rõ ràng, cho dù tử thần mang y đi, cũng vĩnh viễn không mang được tình yêu của y với nam nhân.
————————
Bước trị liệu cuối cùng của căn bệnh ung thu rất đau đớn, sau khi kết thúc, nam tử lạnh lùng nhìn vị bác sĩ chủ trì: “Nhờ bác sĩ giúp tôi một việc.”
“Bác sĩ lấy giác mạc bên trái của tôi…” Phí Nhĩ Đức nhìn ngoài cửa sổ, lộ ra nụ cười nhẹ nhàng: “Rồi mang nó tới Trung Quốc.”
Vô luận nam nhân có cần hay không, con mắt này, là thứ duy nhất y có thể bồi thường cho hắn.