“Bên nam: Triệu Đông Duyên. Bên nữ: Ôn Vân. Thông tin cá nhân lần lượt là… Dựa trên nguyên tắc tự nguyện, ngày 23 tháng 3 năm 2013 hai người hoàn tất thủ tục đăng ký kết hôn, bây giờ sẽ phân chia tài sản chi tiết rõ ràng, đồng thời như thỏa thuận hữu nghị dưới đây…”
Bốn tờ giấy kín mặt, cuối cùng luật sư xác nhận với hai người: “Còn có thông tin gì cần thêm và sửa đổi không?”
Ôn Vân nói: “Hết rồi.”
Triệu Đông Duyên: “Đừng, em xem kỹ lại đi.”
“Thật sự hết rồi.”
“Em xem thêm lần nữa đi.”
“...”
Rõ ràng người có khá nhiều tài sản là Ôn Vân nhưng Triệu Đông Duyên còn sợ cô sẽ thiệt thòi hơn cả cô.
Ban đầu Ôn Vân nói không cần tìm luật sư, cũng là anh kiên quyết tới cùng.
Cố chấp tới nỗi Ôn Vân hơi tức giận: “Anh không sợ tôi thất hứa à?”
“Thất hứa cái gì, đừng có nắm thóp tôi, chúng ta là quan hệ bình đẳng mà.”
Điều này đem lại trải nghiệm rất mới mẻ cho Ôn Vân.
Không chỉ là táo bạo, hành động trước suy nghĩ nhanh chóng đi tới chuyện hôn nhân. Cô càng nhận ra rằng giữa nam nữ lại còn có một kiểu ở chung tốt thế này.
Bình đẳng, cùng đồng cảm, cùng có lợi.
Sự bỏ ra như nhau, tỷ lệ đền đáp ngang nhau, khoản mục rõ ràng, lời lỗ cùng gánh.
Ôn Vân thoải mái chưa từng có, trong chuyện tình cảm, cuối cùng cũng không còn là nỗi chán nản đơn phương của cô nữa, khó khăn hay hạnh phúc, dường như đều là duyên phận.
Triệu Đông Duyên nhìn vẻ mặt trầm lặng không nói gì của cô thì hơi lo lắng: “Em đang nghĩ gì đấy?”
“Tôi đang nghĩ tới Trình Lĩnh Mặc.”
Triệu Đông Duyên đau tim như sắp tái bệnh.
“Trình Lĩnh Mặc đúng là một tên khốn.” Ôn Vân đột nhiên to tiếng.
Triệu Đông Duyên ngớ người ra sau đó bật cười, đề nghị một cách rất nghiêm túc: “Vậy tiếp theo, có phải em nên dẫn tôi tới gặp cái tên khốn đó một cái không?”
Ôn Vân nghi ngờ Triệu Đông Duyên “lấy việc công để trả thù việc riêng”, cơn tức của anh với Trình Lĩnh Mặc có lẽ mười ngón tay cũng không nói lý nổi. Triệu Đông Duyên là một người đàn ông trưởng thành rất ngang ngược, cho dù năm năm trước bị động như thế, thậm chí khi bị Trình Lĩnh Mặc sỉ nhục cũng vẫn có thể nở nụ cười cho qua.
Anh hiểu cái câu “quân tử báo thù, mười năm chưa muộn” này.
Cả đường liên miên nói chuyện, nói tới đây, Triệu Đông Duyên cắt ngang: “Đợi đã, người sỉ nhục tôi chỉ có Trình Lĩnh Mặc thôi à?”
Ôn Vân gật đầu: “Xin lỗi, còn có tôi nữa.”
Chuyện cũ không thể chối cãi, Ôn Vân cũng không muốn già mồm. Cứ xem như là một kiểu nhận thức đầy đủ, thay đổi vị trí, có lẽ nên tử tế một chút với người mình thích và người mình không thích. Phải và trái, đúng và sai, có lẽ lời răn còn ở phía trước.
Lời răn không hại người, lấp liếm lời ba phải, làm điệu bộ dối trá——những cái này mới là lời giết người.
Cô từng bị tổn thương sâu sắc vì điều đó, nếu như bây giờ tỉnh ngộ vẫn chưa tính là quá muộn, Ôn Vân thật sự muốn thẳng thắn thành khẩn, tốt hơn một chút với Triệu Đông Duyên.
Vậy thì bắt đầu từ một tiếng “xin lỗi” trước đi.
Mắt Ôn Vân lộ vẻ có lỗi nhìn Triệu Đông Duyên.
Triệu Đông Duyên lại giải tỏa sự thay đổi cảm xúc mà cô vẫn chưa thích ứng bằng ánh mắt kiên định và một nụ cười: “Không cần xin lỗi, em xem bây giờ tôi có một kết cục tốt rồi mà.”
Ngày hôm sau, mặt trời mùa đông giống như chất lưu màu nhạt, hòa trộn giữa ráng đỏ và cam nhạt hiện ra hoa văn độc đáo.
Lời nhắc nhở của lịch hoà lẫn với ánh nắng mai tuyệt đẹp này:
Ngày 23 tháng 3
Hôm nay trời nắng, mọi việc đều thích hợp.
Lượng người ở cục dân chính khá ổn, trước mười giờ đã làm xong thủ tục đăng ký, mỗi người một sổ đỏ, im lặng ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay từng người. Không thân thiết chụp ảnh, hân hoan chia sẻ lên vòng bạn bè như những người mới bên cạnh, với hai người họ, suy cho cùng cũng không phải là tự do yêu đương nước chảy thành sông, mà chỉ là quá trình cần hoàn tất thôi.
Mấy trang giấy dù rất nhẹ nhưng lại chói mắt như lửa. Nhìn lâu thì Ôn Vân cũng hơi đỏ mặt.
Cô vờ như bình tĩnh nhét giấy chứng nhận vào túi rồi hỏi: “Giờ tôi phải về nhà xử lý một chút, có lẽ buổi tối cần anh cùng đi gặp mẹ tôi, có được không?”
Triệu Đông Duyên: “Bây giờ em về nhà một mình à? Có cần tôi đi cùng không?”
Ôn Vân hỏi: “Anh không sợ à?”
Triệu Đông Duyên nói: “Tôi đã dám giao mình cho em rồi, còn có gì đáng sợ hơn à?”
Vai của Ôn Vân tự dưng rất nặng.
Ừm, trách nhiệm hôn nhân này nặng như vàng ấy. Bị anh nói thế này đúng là thật là thần thánh ghê!
Triệu Đông Duyên đưa Ôn Vân tới cổng nhà họ Trình: “Được rồi, chúc em mọi chuyện thuận lợi.”
Ôn Vân tò mò: “Ơ, vào lúc này, không phải anh nên không yên tâm về tôi mới phải chứ?”
“Có gì mà không yên tâm.” Triệu Đông Duyên nói: “Xã hội pháp trị sẽ không có chuyện tiêu diệt em đâu.”
Khoảng cách này hơi lớn.
Nhưng mà nghĩ kỹ lại thì cũng đúng, chỉ cần không phải sống chết thì chẳng là gì cả.
Bóng lưng và bước chân của Ôn Vân rất thong thả, mỗi bước đi đều hoà vào ánh nắng rực rỡ.
Vào giờ này, ông cụ Trình có lẽ vừa luyện xong tám mảnh gấm*, chuyên gia dinh dưỡng đã chuẩn bị xong bữa trưa, ít dầu muối, nhiều protein, ít tinh bột. Vì thế gần 60 năm nay, khí chất diện mạo của Trình Dư Bình vẫn như độ trung niên.
*tám mảnh gấm: tập hợp các bài tập khí công.
Ôn Vân đột nhiên quay về nên Trình Dư Bình rất bất ngờ, thân thiết gọi cô cùng thưởng thức bữa trưa.
Ông ta và Ôn Vân không chung huyết thống nên đương nhiên cũng chẳng có hạnh phúc gia đình gì. Có thể hoà bình thân thiện cùng chung một bàn đã là sức giới hạn lớn nhất rồi.
Ôn Vân chậm rãi ăn bữa ăn dinh dưỡng, xào dầu không vị, thanh tâm dưỡng sinh.
Trình Dư Bình như người bố hiền hậu hỏi mấy câu về công việc và cuộc sống gần đây.
Ôn Vân cười lịch sự đáp lại, chỉ là khi nói tới cuộc sống… cô buông bát thìa xuống, nuốt miếng rau cải cuối cùng xuống rồi mỉm cười nói: “Bố, lần này con tới đây là muốn chia sẻ một tin tốt với bố.”
“Ồ? Thăng chức rồi à?”
“Không, lĩnh chứng rồi.”
“Lĩnh chứng?” Trình Dư Bình nhíu mày.
“Vâng, con kết hôn rồi.” Ôn Vân dịu dàng cười nói: “Đối phương là một người rất tốt.”
Thời gian một bữa cơm đã đủ rồi, ở lại thêm nữa thì không lịch sự.
Ôn Vân hệt như đứa con gái ngoan ngoãn, lúc rời đi còn cố tình quan tâm Trình Dư Bình giữ gìn sức khoẻ.
Cô gửi tin nhắn cho Triệu Đông Duyên hỏi anh ở đâu.
Triệu Đông Duyên đáp ngay: Khách sạn.
Trên đường Ôn Vân lái xe qua, điện thoại của Du Lan Thanh như hẹn mà tới.
Cô tắt bluetooth, bật loa ngoài, đặt điện thoại lên ghế lái phụ.
Giọng nói tức giận của Du Lan Thanh run rẩy, có thể tưởng tượng ra khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của bà méo mó tới biến dạng.
“Ôn Vân con bị điên rồi đúng không!! Con kết hôn với ai? Ai cho con kết hôn!!”
“Đương nhiên là không phải với anh con rồi.” Ôn Vân giải đáp từng câu một: “Là duyên phận bảo con kết hôn.”
Có tiếng cốc vỡ.
Trong điện thoại, Du Lan Thanh chỉ có thể phá,t tiết sự bất mãn như thế.
“Mẹ là mẹ của con, chuyện lớn thế này sao con không nói với mẹ!”
“Mẹ là mẹ con, khi con nói chuyện với mẹ, mẹ sẽ giải quyết thế nào?”
Tháng thứ hai khi bố Vân bệnh mất, mẹ không chờ nổi đã đi coi mắt, chào đón tình yêu thứ hai.
Vào thời kỳ dậy thì, khi khổ sở nan giải, cô đã lén đi khám bác sĩ tâm lý.
Khi Dư Linh tới nhà khiêu khích, thân là người mẹ lại đề nghị con gái mình một cách chân thành rằng phải sử dụng tốt biện pháp phòng tránh, tiếp tục qua lại với anh trai mình đừng để bị vợ cả phát hiện ra.
…Mẹ giải quyết thế này à.
Du Lan Thanh càng tức tối, cuồng loạn gào lên hỏi: “Bây giờ con muốn nói đạo đức với mẹ à? Lúc con yêu anh trai mình, sao không nghĩ tới đạo đức? Khi con loạn luân, khi con bất bình thường say đắm một người đàn ông nhiều năm như thế, sao con không tự kiểm điểm đi?!”
Ôn Vân hít sâu một hơi, chân đạp ga không kiểm soát được lực, lục phủ ngũ tạng không ngừng ngập khí, căng phồng, ngay sau đó sẽ nổ tung. Tiếng còi xe vang ầm, chiếc xe lao nhanh tới phía đối diện cũng trở nên mờ tịt.
Cho tới khi cô liếc nhìn vào chiếc túi ở ghế lái phụ, một góc màu đỏ chói mắt lộ ra ngay lập tức chiếm lấy tầm mắt cô.
Giấy chứng nhận kết hôn của cô và Triệu Đông Duyên.
Sự chú ý của Ôn Vân thay đổi, trái tim điên cuồng bị kéo xuống mặt đất. Trong màn bụi đục ngầu dày đặc, oxy cứu mạng đã được tiếp tục.
Giọng nói chua ngoa của Du Lan Thanh đập vào màng tai: “Con đúng là đồ b,iến thái!”
Ôn Vân vịn thẳng vô lăng, không liếc nhìn nói: “Con bi,ến thái không chỉ một hai ngày đâu. Với lại nhắc mẹ một chút, kể từ ngày hôm nay, có hai kẻ bi,ến thái sẽ gọi mẹ rồi đấy. Mẹ hãy quen đi.”
—
Tới đại học Minh Trị.
Dưới khách sạn, Ôn Vân ngồi trong xe rất lâu.
Thịt hầm rau mặn của quán ven đường vừa ra lò, mùi hương ngào ngạt rất chữa lành, Ôn Vân mua hai phần rồi lên tầng.
Cánh cửa phòng mở ra, Triệu Đông Duyên tựa vào trước cửa sổ: “Mua cho tôi à?”
“Tiện tay.”
“Được rồi, tôi sẽ xem như nhẹ quà nhưng nặng tình.”
Ôn Vân cười: “Anh thật lạc quan.”
“Ưu điểm này em có thể học hỏi nhiều vào, có lợi cho cảm xúc của em.” Triệu Đông Duyên nhận lấy, ăn nhân lúc còn nóng.
“Cảm xúc của tôi không tốt à?” Ôn Vân nói: “Anh đừng có đoán liều, tôi không có yếu ớt như những gì mọi người nghĩ đâu.”
“Đợi đã, tôi không phải trong đống “mọi người đâu.” Triệu Đông Duyên vừa ăn vừa nói: “Tôi là của em mà.”
Anh thẳng thắn quá.
Ăn bánh còn đang nóng, tư thế thoải mái, nói chuyện thường ngày, không cố ý nhìn cô, không cố tình dùng ánh mắt quyến rũ để tạo ra bầu không khí khêu gợi để lấy lòng.
Triệu Đông Duyên là Triệu Đông Duyên.
Là Triệu Đông Duyên chân thật, thực tế, đáng tin.
Giống như khí oxy chất lượng cao với độ bão hòa nồng nặc cùng với ánh nắng chiều và gió mát cùng hoà vào người Ôn Vân.
Trái tim mất bình tĩnh ngay lập tức được xoa dịu, toát ra tâm trạng tốt một cách sảng khoái.
Cho dù như thế nào đi chăng nữa, hôm nay là một ngày đáng để kỷ niệm.
Ôn Vân: “Có muốn cùng ăn bữa cơm không?”
“Ăn cơm làm gì?” Triệu Đông Duyên nói: “Chúc mừng kết hôn à?”
…Thật thẳng thắn.
Thẳng thắn thì tốt, giao tiếp thẳng thắn mới là giao tiếp có hiệu quả.
“Cứ xem thế đi.”
“Cái gì mà xem thế? Phải là phải, không là không.”
Cái vị kỳ lạ khó nuốt hôm đó hình như lại nghẹn trong họng, Triệu Đông Duyên làm tư thế cầu xin.
Ôn Vân cười nói: “Mời anh ăn canh tê tay nhé, dẫn anh tới trường cũ của tôi, gần đó có một tiệm lâu năm ngon cực.”
Triệu Đông Duyên tựa vào bệ cửa sổ, hơi híp mắt thành đường thẳng: “Ăn canh tê cay à, nhưng mà trong thỏa thuận kết hôn không có điều khoản này, nào đổi cách chúc mừng khác đi.”
Mặt mũi Ôn Vân cũng trở nên sống động, chắc chắn là hoàng hôn bên ngoài đã mượn chút nhan sắc duyên dáng nhẹ nhàng này.
“Anh muốn cách chúc mừng nào?” Cô hỏi.
Ánh mắt Triệu Đông Duyên không còn thoải mái nữa, ánh mắt như gậy kim cô, chân thành nóng bỏng.
Anh đi qua, giang đôi tay nhẹ nhàng, dịu dàng ôm Ôn Vân hai giây.
Đúng, chỉ hai giây.
Thân thiết và thiện chí cùng với chừng mực có mức độ.
Ôn Vân bị bao bọc bởi vòng ngực rắn chắc, độ ấm như đang quanh quẩn.
Cô sững người, lí nhí cãi: “…Nhưng mà cách này cũng có trong thỏa thuận đâu.”
“Đúng là không có.” Triệu Đông Duyên gật đầu, giải thích với vẻ chính trực: “Bạn Tiểu Ôn này, khuôn phép là điểm chết nhưng con người là vật sống mà.”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Mục tiêu của chúng tôi: Phá bỏ khuôn phép hướng tới cuộc sống mới!!