Qua điểm sườn dốc bị sạt lở rồi thì đổi sang xe buýt.
Bị gió tạt cả đoạn đường khiến Ôn Vân đông cứng, lúc xuống xe cô suýt nữa không đứng vững.
Triệu Đông Duyên chống chân xuống đất, ngồi yên trên xe máy.
Vali hành lý vẫn buộc sau yên xe, anh làm như không thấy, cũng không định giúp.
Ôn Vân tự lấy hành lý, chiếc vali nặng làm cô khá vất vả. Động tác của cô mạnh, lực ở chân Triệu Đông Duyên cũng rất khỏe, xe máy không nhúc nhích gì.
Ôn Vân chỉ thiếu điều không ôm vali vào trong ngực.
Thấy áo lông màu xanh nhạt của cô sắp bị dính bẩn, Triệu Đông Duyên trở tay, đè lên vali, nói: “Lên xe đi.”
Ôn Vân thờ ơ với tinh thần trượng nghĩa của anh, không hề biết ơn.
Triệu Đông Duyên cũng không nhượng bộ, lòng bàn tay anh đè chặt, gân xanh hằn rõ trên cổ tay.
Trong thế giằng co bế tắc ngột ngạt, Triệu Đông Duyên đã thắng.
Sức lực quá lớn, Ôn Vân không phải là đối thủ.
Triệu Đông Duyên sải bước dài, nhanh nhẹn như lướt gió.
Ôn Vân nhìn bóng lưng anh, dừng lại mấy giây mới di chuyển.
Trong xe, bí thư Cường đang nhiệt tình giới thiệu về thành phố Phúc.
Thật ra không có gì hay mà giới thiệu, bọn họ đến làm quy hoạch, sớm đã hiểu biết rõ ràng về phong tục, văn hóa và kiến trúc hạ tầng của thành phố.
Ôn Vân ngồi ở hàng thứ hai từ dưới lên, trong xe ấm áp, cửa sổ xe phủ đầy sương.
Cô vươn ngón tay ra vạch một đường.
Màn sương mở ra một kẽ hở, lộ ra phong cảnh bên ngoài.
Tám chiếc xe máy chạy theo sau xe buýt, tiếng rú ga và tiếng gió hú rít vào nhau.
Triệu Đông Duyên hơi khom lưng, anh đi đầu tiên, càng lúc càng nhanh, mãi đến khi song song với Ôn Vân.
Anh quay đầu nhìn cô.
Ôn Vân xoay mặt lại.
Triệu Đông Duyên giữ tốc độ, từ đầu đến cuối chạy xe song song với cô.
Cơm tối là bữa tiệc chào đón khách từ xa đến.
Năm ngoái thành phố Phúc thoát nghèo, quyết liệt xây dựng nông thôn mới đầy sức sống. Lần này đội cải tạo và xây dựng đô thị đến từ Bắc Kinh, ở lại thành phố Phúc hai tháng.
Bên trong phòng đặt chậu than để sưởi ấm, mặc áo khoác sẽ hơi đổ mồ hôi, rất nhiều người cởi áo ra, chỉ có Ôn Vân bọc mình kín mít, cổ cũng không lộ ra ngoài.
Một chén rượu nếp vào bụng, mặt cô đã ửng hồng.
Triệu Đông Duyên dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, cứ nhìn cô mãi.
Ô Nguyên tung tăng đi tới: “Người từ Bắc Kinh tới đẹp thật.”
“Cứ từ Bắc Kinh tới là đẹp à?”
“Anh đừng có bới lông tìm vết.” Ô Nguyên nói: “Phong cách khác với chị Bạch Nhuế của em, chị Nhuế là mùa hè 40 độ, nóng chết người. Còn cô giáo Ôn là mùa thu, đẹp chết người.”
Triệu Đông Duyên không tiếp lời.
Biết cái quái gì.
Ánh mắt anh rơi trên người Ôn Vân vô số lần.
Không phải mùa thu, mà là mùa đông lạnh lẽo.
Năm năm không gặp, Ôn Vân vẫn giống như khi đó, đối xử ôn hòa, lễ phép với mọi người. Ai nói chuyện với cô, cô đều kiên nhẫn mỉm cười.
Ánh mắt Triệu Đông Duyên rất có lực, không hề che giấu, giống như cô hồn dã quỷ bay phấp phới theo cô cả buổi tối.
Ôn Vân nói với bí thư Tiểu Cường về kế hoạch công việc, không phải qua loa lấy lệ mà đâu ra đấy, mạch lạc rõ ràng.
Có cậu thanh niên hết chuyện để nói cố tình đến làm quen, hỏi giữa Bắc Kinh và thành phố Phúc thì nơi nào lạnh hơn. Ôn Vân trả lời tinh tế, Bắc Kinh lạnh, nhưng có hệ thống sưởi.
Anh chàng nói, mặt cô đỏ ửng rồi, có thể cởi áo khoác ra.
Ôn Vân cười nói, tôi không nóng, tôi sợ lạnh.
Cô ngồi bên phải bàn dài, mảng màu xanh da trời nhàn nhạt trên người cô hòa vào trong ánh đèn sợi đốt, giống như bó cẩm tú cầu chớm nở của mùa hè vô tận.
Triệu Đông Duyên quay mặt đi.
Được lắm.
Thân thiện, kiên nhẫn với tất cả mọi người, chỉ có không nhìn anh.
Nhân cơ hội cô đi vệ sinh, Triệu Đông Duyên chặn người ở giữa đường.
Anh giống như một bức tường, xác định rõ mục tiêu, đột ngột ngoi lên từ mặt đất.
Ban đầu, Ôn Vân định đi đường vòng.
Nhưng Triệu Đông Duyên không cho, cô đi đâu, anh cũng đi theo đó.
Cứ thế, Triệu Đông Duyên kiên quyết nhét mình vào trong mắt Ôn Vân.
Đôi mắt cô lạnh như băng, hững hờ như nước, anh thậm chí không bằng cục đá, ít nhất cục đá còn có thể làm nước lạnh nổi lên bọt nước.
Triệu Đông Duyên mím chặt môi, bị cô giày vò đến mức không còn lòng dạ gì, cố làm ra giọng điệu vô cảm: “Tôi đi phẫu thuật thẩm mỹ hay gì mà không nhận ra nữa?”
Ôn Vân nói: “Tôi không ngờ anh ở đây.”
Triệu Đông Duyên hỏi: “Biết tôi ở đây, em sẽ không tới sao?”
Ôn Vân cụp mắt xuống trong im lặng.
Sau một lúc lâu, cô đáp rất khẽ: “Vâng.”
Không có người ngoài, cũng không đến nỗi mất mặt. Chỉ là cứa một nhát dao vào trong lòng Triệu Đông Duyên, mũi dao rạch một đường, không thấy máu, nhưng rất khó chịu.
Triệu Đông Duyên lạnh giọng cười: “Bây giờ vạch rõ quan hệ với tôi nhanh quá nhỉ. Hồi đó lúc lợi dụng tôi, không phải ngoan ngoãn nghe lời tôi lắm sao?”
Qua bao năm tháng, vào lúc đối mặt với Ôn Vân, anh vẫn thẳng thắn và nhiệt liệt như thế.
Câu nói này giống như liều thuốc đông đặc, làm chậm tốc độ lưu thông của không khí, để lộ ra nỗi canh cánh trong lòng anh.
Ôn Vân đổi chủ đề, hỏi: “Tiểu Bắc đâu, em ấy thi đại học thuận lợi không, đang đi học ở đâu rồi?”
Triệu Đông Duyên nói: “Không đi học.”
Ôn Vân nhíu mày.
Cô nhớ rõ, hồi đó Triệu Tiểu Bắc học lớp 11, tuy điểm số không nổi trội, bị học lệch nghiêm trọng, môn Toán không đạt tiêu chuẩn, nhưng không đến mức thi trượt đại học.
Tính theo thời gian, chắc giờ cậu đã học năm 3.
“Sao lại không đi học?” Ôn Vân hỏi.
“Nó thích thế.”
“Thế anh cũng kệ em ấy à?”
“Tôi là anh nó, chứ không phải bố nó, cũng không thể cầm dao gác lên cổ nó được.”
Sao lại nghe ra tình hình quan hệ anh em giương cung bạt kiếm thế nhỉ.
Nhưng trong ấn tượng của Ôn Vân, hồi đó Triệu Đông Duyên đã cố hết sức làm tròn trách nhiệm của anh cả trong nhà, vừa bao dung vừa nghiêm khắc, vô cùng yêu thương Triệu Tiểu Bắc. Cho dù nghèo đến mức không có gì ăn, cũng bằng lòng tốn một trăm năm mươi tệ một giờ để mời gia sư.
Cuối cùng, Ôn Vân đã giảm giá cho anh.
Lúc kết thúc giờ học, Triệu Đông Duyên chuyển cho cô 800 tệ qua WeChat, phần còn lại trả bằng tiền mặt.
Triệu Tiểu Bắc lưu luyến không thôi, hỏi: “Cô Ôn, cô có đến nữa không ạ?”
Triệu Đông Duyên cười trả lời giúp cô: “Không đến nữa, anh em không có tiền trả học phí.”
Ôn Vân không giải thích, lúc đi bước chân cực nhanh.
Tiểu Bắc cảm thấy kỳ lạ: “Hình như cô Ôn rất hoảng loạn.”
Sao có thể không hoảng loạn cơ chứ?
Tối hôm qua lúc cô khát rồi đi rót nước, ánh sáng trên đỉnh đầu chiếu thẳng xuống, cắt ra những bóng hình nhẹ nhàng, mềm mại rải trên tường. Triệu Đông Duyên bao phủ giữa những mảnh ghép cắt hình cô, như thể ngước nhìn đóa hoa hồng, pháo hoa tung bay trong mắt.
Chính vào lúc này, Triệu Đông Duyên tỏ tình với cô lần đầu tiên.
Câu trả lời mà anh nhận được, là tiếng cốc nước vỡ vụn chói tai mà Ôn Vân lỡ tay làm rơi xuống đất.
Làn sóng hồi ức giết người này, đơn phương hoành hành ngang ngược trong đầu Triệu Đông Duyên.
Ôn Vân không biết chuyện, vẫn thấy khó hiểu chuyện Triệu Tiểu Bắc không đi học.
“Em ấy có thi đại học không?”
“Có.”
“Thế thi không tốt à?”
Triệu Đông Duyên không nói.
“Cho dù thi trượt cũng có thể tiếp tục học.” Ôn Vân hỏi: “Hay là học lại một năm?”
Triệu Đông Duyên nhìn cô, nghe cô nói.
Nói xong chưa?
Anh thình lình hỏi: “Sao quan tâm em trai tôi vậy, không phải giả vờ không quen biết à?”
Ôn Vân phản ứng lại.
Đây là cố ý.
Khó khăn lắm sự quan tâm lo lắng mới ấm áp trở lại, lại biến về đóa hoa hồng trong mùa đông giá rét.
Triệu Đông Duyên chặn đường, cô vẫn đi về phía trước.
Tiến lên trước một bước, hùng hùng hổ hổ.
Bức tường Triệu Đông Duyên không được xây dựng kiên cố, mà là bùn mềm, cuối cùng vẫn là anh nhường một bước, lùi về sau.
Khoảng cách gần, hương thơm nhàn nhạt trên người Ôn Vân phả vào mũi, thổi bùng lên ngọn lửa.
Đến cạnh cửa.
Triệu Đông Duyên cụp mắt xuống, một tay đè chặt trên khung cửa.
Ôn Vân lại đi lên trước một bước, chính là lồng ngực anh.
Hình ảnh lại được ấn nút tạm dừng một lần nữa.
Triệu Đông Duyên mím môi, khẽ hỏi: “Em thì sao, có kết hôn với anh trai em không?”
Ôn Vân lập tức xì hơi, giống như bị mũi tên sắc nhọn bắn trúng chỗ hiểm.