Như Lửa

Chương 23: Như lửa (10)



Bây giờ mới có thời gian để điểm lại tư thế vừa nãy.

Hình vòng cung tinh tế kín đáo, chân thon dài trắng muốt, ngón tay của anh hơi mạnh tí thôi là sẽ hiện ra vết đỏ rõ mồn một.

Thậm chí Triệu Đông Duyên còn không dám nắm một nơi quá lâu.

Nhưng mà không nắm thì cô lại thích di chuyển lung tung.

Di chuyển lung tung thì làm sao mà được, cảm giác trải nghiệm sẽ không được tốt lắm.

Ôn Vân tắm một cái, ừm, không thể không tắm được, đài phun nước nhỏ bé cũng có thể nhỏ giọt thành sông mà.

Sau khi cô đi ra, nhà tắm bốc hơi nước nóng trắng xóa.

Triệu Đông Duyên im lặng tự giác đi vào.

Lần này khá là nhanh.

Sau khi anh đi ra, Ôn Vân hỏi: “Tại sao anh lại phải tắm nước lạnh?”

“Sao em biết là nước lạnh?”

“Chẳng có hơi nóng nào, cửa kính lại thành màu trong suốt rồi kia kìa.”

“...” Triệu Đông Duyên nghiêm túc nói: “Em mà nói thêm chữ nữa là anh lại phải tắm nước lạnh lần hai đấy.”

Ôn Vân định nói lại thôi, sau khi nhìn anh một cái thì quyết định im miệng.

Triệu Đông Duyên vừa thở phào.

Ôn Vân đột nhiên lại hỏi: “Anh có sướng không?”

“Khụ, khụ khụ.” Triệu Đông Duyên bị sặc không khí.

Tưởng rằng anh không nghe thấy, Ôn Vân lặp lại to hơn: “Vừa rồi anh có sướng không?”

“Sướng mà anh còn tắm nước lạnh à?”

“Vậy sao anh không… ừm… chạm vào em?” Ôn Vân vốn dĩ định nói chữ đó nhưng lại cảm thấy không được nhã nhặn lắm, thế là thay thế bằng từ khác.

Triệu Đông Duyên không nghiêm túc: “Anh chưa chạm vào em mà em đã thành thế này rồi.”

“Đừng có chuyển chủ đề, đừng có dùng cách nói khích, đừng có khoe khoang mình giỏi.” Ôn Vân nói: “Dù rằng em rất thích anh nhưng thực hành mới có thể biết chính xác được.”

Triệu Đông Duyên: “Em nói lại lần nữa.”

“Thực hành mới có thể…”

“Không đúng.”

“À.” Ôn Vân nhìn anh, vừa dễ thương vừa ngoan ngoãn nhắc lại: “Triệu Đông Duyên, em thích anh.”

Triệu Đông Duyên cười rạng rỡ, sau đó đột nhiên quay người đi.

Ôn Vân nhìn thấy tay anh nắm vào góc bàn, nắm rất mạnh, đốt ngón tay siết chặt như vậy mới có thể đứng vững được.

Là kích động, là khó tin, là ảo tưởng nhiều năm cuối cùng được như ý nguyện.

Ôn Vân nghĩ rằng lúc này anh cần một chút không gian để tự tiêu hóa và để cảm xúc bình tĩnh lại.

“Triệu Đông Duyên.” Cô nhẹ nhàng nói, khe khẽ dịu dàng ôm lấy anh từ đằng sau: “Em sẽ không lừa anh lần thứ hai nữa, bắt đầu từ thành phố Phúc, rất nhiều khoảnh khắc ở cạnh anh đều là sự khởi đầu của việc em thích anh.”

Hai người ở khách sạn trong thị trấn vô cùng đơn sơ này hai ngày.

Thật ra Triệu Đông Duyên cần ra ngoài xử lý công việc nhưng Ôn Vân không cho.

Cô rất kín đáo, không nói thẳng ra mà là dùng rất nhiều cách khiến Triệu Đông Duyên không thể chối từ được. Ấy thế mà bước phát triển cuối cùng đều sẽ biến thành đám mây mải miết đổ từng cơn mưa cầu vồng.

Ôn Vân rất chu đáo, bất cứ mối quan hệ nào cũng duy trì trên sự cho đi và tìm hiểu lẫn nhau.

Loại chuyện này, theo chủ nghĩa độc hưởng là chơi xấu.

Nhưng mỗi lần cô muốn lật người thì đều bị Triệu Đông Duyên giữ lại không cho.

“Anh không muốn à?” Ôn Vân đỏ bừng mặt, giọng nói khàn đặc hỏi.

“Muốn.” Giọng Triệu Đông Duyên còn khàn hơn cả cô: “Nhưng càng muốn em vui vẻ đến cùng hơn.”

Ôn Vân: “Anh chỉ nhờ vào nó thì chắc là không đến cùng nổi đâu.”

“…”

Triệu Đông Duyên đưa tay đỡ eo của cô rồi quăng người lên. Ở độ cao này thích hợp để nghỉ tạm thời giữa chừng, thân thiện bàn bạc.

“Anh không có ý gì khác, anh thật sự muốn làm em vui mà.”

“Thà anh lấy cái cớ là nó rất… khiến em không chịu nổi thì em còn chấp nhận.”

Triệu Đông Duyên hoàn toàn bái phục, dở khóc dở cười.

Mắt Ôn Vân hơi đảo, đột nhiên nhíu mày suy ngẫm, tỉnh ngộ: “Triệu Đông Duyên.”

“Hả?”

“Có phải anh bắn sớm không?”

“…”

Triệu Đông Duyên sắp nghiến rách cả má, kìm nén đến trắng cả mặt, không nói nên lời.

Ôn Vân cau mày ngẫm nghĩ: “Không phải anh cũng là người phản đối “hành vi trước hôn nhân” đấy chứ?”

Chữ “cũng” này rất vi diệu.

Triệu Đông Duyên nhìn vẻ mặt trập trùng không yên của cô, trong lòng hiểu ra hỏi: “Tên họ Trình cũng từng hời hợt thế này với em à?”

“Anh ta nói anh ta muốn tốt cho em.” Ôn Vân nhắm mắt, ký ức đúng là không mấy đẹp đẽ: “Triệu Đông Duyên, tốt nhất là anh đừng nghĩ thế, em có phản ứng kích động với từ này đấy.”

Triệu Đông Duyên không giải thích cái gì mà tiến về trước ôm chặt lấy cô.

“Ôn Vân, anh chẳng có tính toán gì với em cả, anh mong rằng em vui vẻ cho dù là ở bên ai đi chăng nữa.”

“Em rất vui mà.” Ôn Vân thì thầm: “Lâu lắm rồi em chưa vui thế này.”

Dừng một lát, cô nói thêm: “Cơ thể cũng vậy.”

Cơ thể và tâm hồn đều vui vẻ du hành trên con đường ngày một tốt đẹp hơn.

Triệu Đông Duyên cười: “Ôn Vân, em cho anh thêm chút thời gian.”

Ôn Vân ngẩng mặt: “Em tưởng rằng anh sẽ lấy rất nhiều lý do để cho qua câu hỏi của em cơ, anh chắc chắn không suy nghĩ thêm sao?”

“Nghĩ cái gì? Một cái cớ ra vẻ đạo mạo để cười nhạo sự chân thành của em à?” Triệu Đông Duyên không quan tâm lắm: “Làm người không thể giống anh trai em được.”

Ôn Vân phì cười.

Hay lắm.

Tích cực giao tiếp bằng cách thẳng thắn, không lừa lọc, không bịa đặt, không lãng phí mọi thứ quý giá của con gái.

Đừng để sự chân thành của cô trở thành hi sinh lố bịch.

Ôn Vân suy bụng ta ra bụng người, bản thân cũng có vết thương khó nói thành lời nhiều năm, ai cũng có, Triệu Đông Duyên cũng vậy. Nếu bây giờ anh không muốn nói, cho anh thời gian và không gian cũng là thể diện tốt nhất trong tình yêu.

Đúng là khi Triệu Đông Duyên dò khoáng ở hẻm Cung Đao đã xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn.

Nơi rừng sâu giữa lưng chừng núi, anh dẫn đường đi trước, cầm cái liềm phát cỏ mở đường, phía sau có ông chủ khai thác quặng và hai kỹ thuật viên đi theo. Cây cỏ quá rậm không thể nhìn rõ tình hình đường dưới chân, Triệu Đông Duyên bị bẫy động vật sót lại kẹp vào chân, đau tới nỗi mắt anh sắp chảy ra máu.

May mà bẫy động vật đã lâu đời, loang lổ vết gỉ, lực kẹp của bẫy yếu ớt, nếu không thì có khi cái chân này tiêu rồi.

Triệu Đông Duyên sợ Ôn Vân buồn: “Đây là chuyện ngoài ý muốn, rất ít khi xảy ra.”

“Thiên tai nhân loại đều là ngoài ý muốn, một lần ngoài ý muốn thì anh không còn nữa rồi.” Ôn Vân im lặng một lúc rồi mới nói.

Triệu Đông Duyên trêu: “Sao thế, sợ anh chết à?”

“Sợ chứ.”

“Sau khi sợ thì sao?”

“Ăn không ngon, uống không ngon, sẽ luôn lo lắng, rất lo lắng.”

Có lẽ Triệu Đông Duyên cũng khá hài lòng với câu trả lời này, anh ngồi thẳng đối mặt với Ôn Vân, nắm tay cô mạnh hơn một chút. Anh nói: “Dù có lo thì cũng phải nghĩ cho mình, anh chết rồi thì cuộc sống của em phải tiếp diễn, đánh mất ý chí chiến đấu vì một Triệu Đông Duyên là không đáng. Giống như Trình Lĩnh Mặc trước đây, em nhìn em xem, lúc đó có thể xem anh là lốp dự phòng vì anh ta, yêu sâu đậm biết bao. Bây giờ thì khác, có thể thoát ra rồi.”

Ôn Vân đính chính lại: “Anh đang nói anh và anh ta giống nhau?”

Triệu Đông Duyên cười: “Đừng có xúc phạm người ta thế mà.”

“Không, chắc chắn hai người giống nhau.” Ôn Vân cúi đầu xuống.

“Hửm?”

“Giống ở chỗ không chạm vào em.”

“…”

Sao lại không chạm?

Dùng tay, dùng môi, đủ hết thảy rồi.

Ôn Vân thì thầm bày tỏ không chịu: “Anh chỉ biết chém gió.”

Triệu Đông Duyên ngây ra không thể phản bác.

Ôn Vân cứ đau đáu chuyện này mãi, trong lòng tức giận. Thật ra cũng không thể hiện rõ ràng, không tranh chấp cãi vã, không có chiến tranh lạnh. Ngoại trừ lúc Triệu Đông Duyên nhận điện thoại, lúc lại phải ra ngoài, Ôn Vân quấn lấy anh, quấn rất chặt, hai chân gác trên eo anh, dịu dàng muốn ôm.

Triệu Đông Duyên hỏi: “Chỉ ôm thôi à?”

Ôn Vân ghé sát vào tai anh, sau khi cô nói xong ba chữ thì tai Triệu Đông Duyên đỏ bừng.

Mặt và mắt là chỗ mềm mại nhất cơ thể anh, lần đầu tiên được mưa xuân nuôi dưỡng, trong khi mưa thuận gió hoà, đương nhiên không chỉ có vành tai là đỏ, mà còn nhuộm màu cho Ôn Vân nở thành từng đoá hoa đào. Hoa đào khẽ lay theo gió, cánh hoa lả tả rơi xuống bùn đất, gieo nên một mùa xuân mới ở trần gian.

Lần cuối cùng, Triệu Đông Duyên lưu luyến dừng lại khi nhận ra rằng nếu còn tiếp tục cô sẽ hết hơi mất.

Ôn Vân giống như miếng thạch dâu tây vừa mềm mại vừa ngon miệng, cô quấn khăn, chỉ lộ ra mái tóc bù xù và ánh mắt thất thần.

Hơi thở của Triệu Đông Duyên cũng chưa ổn định, bờ ngực phập phồng theo rặng núi đung đưa theo gió.

Anh nhìn Ôn Vân, yết hầu lăn lên trượt xuống theo bản năng, nuốt ực một cái.

Triệu Đông Duyên thế này rất gợi cảm, quần áo vẫn ngay ngắn khi vừa làm xong chuyện bạo nhất. Chủ nhân hài lòng rồi, anh có nề có nếp lùi ra sau, ngoan ngoãn sửa sang lại mình, không để phải lo lắng chút nào.

Nếu như ánh mắt biết nói chuyện, Ôn Vân đã thốt ra hàng ngàn lời mời với anh—

Anh Duyên, anh có thể bạo thêm chút nữa.

Em cho phép và đồng ý.

Triệu Đông Duyên lại làm cô thất vọng lần nữa, sức kiềm chế mạnh nhất cả đời anh đều đặt vào đó rồi.

“Em đói chưa? Anh đi mua đồ cho em.” Anh chuyển chủ đề.

Yên lặng nhìn nhau hai giây.

Ôn Vân “ừm” một tiếng, bình tĩnh nói: “Đói rồi, anh đi đi.”

Triệu Đông Duyên nhìn cô lấy ra 50 tệ từ trong ví thì nhíu mày: “Làm gì thế?”

“Ba mươi tệ mua mì, hai mươi tệ còn lại không cần trả, xem như là phí vất vả của anh.” Ôn Vân thản nhiên nói: “Vừa rồi biểu hiện cũng tạm được, anh Triệu vất vả rồi.”

Triệu Đông Duyên: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.