Triệu Đông Duyên làm mới vòng bạn bè mấy giây thấy tin mới nhất của Ôn Vân, đẹp đẽ chói mắt như ánh mặt trời.
Chín tấm ảnh đó còn lộ da lộ thịt hơn cả tấm nhìn thấy trên điện thoại của Bạch Nhuế.
Thậm chí có một tấm, phần lưng của cô lộ hết ra, từ cổ tới eo, trơn mịn trắng ngần.
Triệu Đông Duyên rất ít khi cảm thấy tuyệt vọng.
Lần này tính là một lần.
“Để em xem xem, hôm nay chị Ôn có đăng bài mới trên vòng bạn bè không.” Ô Nguyên đi từ ngoài vào, lướt điện thoại theo thói quen.
Đối với cậu ta và Bạch Nhuế có thể nhìn thế gian mênh mông qua một người quen cũng là chuyện rất hạnh phúc.
“Đừng có xem.” Triệu Đông Duyên giật lấy điện thoại cậu ta theo bản năng.
“Ơ đệt, anh làm gì đấy.” Ô Nguyên giật bắn cả mình.
Muộn rồi, mở vòng bạn bè rồi.
Trái tim của Triệu Đông Duyên nhảy tới tận cổ họng.
“Ơ, đã đăng gì đâu.” Ô Nguyên lướt lướt màn hình: “Anh Duyên sao vậy, tự dưng kích động thế.”
“...” Triệu Đông Duyên: “Anh mày lên cơn đấy được không.”
Ô Nguyên cực kỳ kinh ngạc: “Lên cơn có thế thôi á? Chẳng khác gì người bình thường cả, thế thì tốt quá!”
“…”
Triệu Đông Duyên không chắc chắn lắm: “Mày xem lại vòng bạn bè của cô ấy đi.”
“Xem rồi, vẫn là đạp xe hôm qua.” Ô Nguyên giơ điện thoại ra.
Triệu Đông Duyên chậm chạm nhận ra, cười thầm.
Là do Ôn Vân để chỉ mình anh thấy.
Hai người không hề can thiệp quá nhiều, dạo gần đây có tốt không, sức khỏe thế nào, du lịch có vui không, khi nào em về nước… tất cả những câu này không hề hỏi. Nhưng cô có thể buông thả, làm chính mình thế này vậy thì chắc chắn là trạng thái rất tốt.
Có thể bỏ qua quá khứ, trở thành chính mình là một chuyện đáng hò reo và kiêu ngạo.
Chuyến du lịch của Ôn Vân vẫn tiếp diễn, vòng bạn bè vẫn đang tiếp tục chia sẻ cuộc sống hiện tại của cô.
Chỉ có điều kể từ đó về sau, trong số lượt thích của vô số người có thêm một Triệu Đông Duyên biết nghe lời.
Xuân tháng ba, vạn vật sinh sôi.
Ôn Vân kết thúc dự án trong tay rồi lại chấp nhận thử thách mới, được cử đi Ê-ti-ô-pi-a tham gia thiết kế xây dựng tòa trụ sở mới của ngân hàng thương mại.
Trước khi đi, Trình Lĩnh Mặc tới tìm cô một lần.
Ở cửa cơ quan, chiếc Rolls-Royce nghênh ngang đậu bên lề đường.
Trình Lĩnh Mặc đang tựa vào cửa xe, trước mặt bao nhiêu đồng nghiệp gọi cô, Ôn Vân.
Không gọi là em gái.
Mà là gọi thẳng họ và tên.
Hai người ngồi một lúc trong quán cà phê.
Từng hành động cử chỉ của anh ta kể từ khi xuất hiện, Ôn Vân đã hiểu ý đồ của anh ta.
“Anh tới tìm tôi, vợ của anh biết không?”
Lạnh lùng thẳng thắn như thế, không phải Ôn Vân vâng lời Trình Lĩnh Mặc răm rắp mà anh ta quen.
Anh ta hơi cau mày, một giây sau lấy lại bình tĩnh, thẳng thắn mỉa mai: “Em và tên họ Triệu kia ly hôn rồi à.”
Ngữ khí trần thuật, khẳng định sự thật.
Ôn Vân: “Anh lại điều tra tôi à?”
“Lần này anh chỉ muốn vỗ tay cho quyết định đúng đắn của em.”
“Rồi sao nữa?” Ôn Vân tùy cơ ứng biến, không muốn lòng vòng quá lâu: “Có phải có thể tiếp tục ở cạnh anh, làm người tình bí mật của anh, làm chuyện vô đạo đức với anh trai của mình không?”
“Em cứ phải nói khó nghe thế này à?” Lông mày Trình Lĩnh Mặc hiện ra vẻ đau đớn.
Ôn Vân cười cười: “Điều tôi nói ra so với thứ anh nghĩ trong đầu văn minh hơn gấp vạn lần đấy. Trình Lĩnh Mặc, hôm nay anh tới tìm tôi không phải là vì biết tôi và anh ấy đã ly hôn, cố tình sưởi ấm để tôi quay về bên anh sao?”
“Ôn Vân, em là em gái của anh, anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em.”
“Anh khiến tôi bỏ lỡ Triệu Đông Duyên nhiều năm như thế chính là tổn thương lớn nhất của tôi đấy.”
Sự bênh vực và thiên vị không có lý lẽ này khiến Trình Lĩnh Mặc cực kỳ tức giận: “Ôn Vân, anh ta là một kẻ điên! Là một kẻ tâm thần có di truyền từ gia đình!”
“Kẻ điên còn yêu tôi như thế, chẳng phải anh còn không bằng cả kẻ điên sao?” Ôn Vân rất khó chịu khi Triệu Đông Duyên bị người ta đánh giá thế này, dừng một lát, tự dưng cô dịu giọng xuống hỏi: “Trình Lĩnh Mặc, nếu như tôi còn yêu anh thì sao?”
Trình Lĩnh Mặc như nhìn thấy hy vọng, không kìm được vươn tay qua mặt bàn nắm lấy tay cô: “Ôn Ôn, về bên cạnh anh đi.”
Câu trả lời nằm trong dự đoán.
Ôn Vân cười lắc đầu, từ từ rút tay về.
“Đây chính là khác biệt giữa anh và Triệu Đông Duyên đấy.” Ôn Vân nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lẽo như giọng nói: “Anh ấy yêu tôi, một lòng nghĩ cho tôi, thậm chí còn làm được việc không làm phiền tôi. Cái anh gọi là yêu tôi là biết rõ không thể nhưng vẫn muốn. Thậm chí không ngại biến tôi từ “loạn luân” thành kẻ thứ ba và bồ nhí mà mọi người thường gọi.”
“Trình Lĩnh Mặc, anh đúng là không xứng so sánh với anh ấy.”
……
Vòng bạn bè của Ôn Vân dừng lại một khoảng thời gian rất lâu, cô đang sắp xếp đống công việc lộn xộn trước khi ra nước ngoài.
Lần đăng bài mới là vào ngày tới sân bay A-đi A-ba-ba.
Một tấm ảnh máy bay hạ cánh.
Thời gian địa phương là bảy giờ sáng, thời gian Bắc Kinh là hai giờ chiều.
Triệu Đông Duyên like đầu tiên.
Ôn Vân mỉm cười.
Điều này dường như trở thành thần giao cách cảm với nhau, không cần ngôn ngữ nhưng lại tồn tại sự yên tâm vô hạn.
Thời gian làm việc của Ôn Vân tại đó kéo dài nửa năm.
Thời gian rảnh rỗi, cô tới hồ Tana, nơi bắt nguồn của sông Nin xanh. Cô đeo kính tâm, mái tóc dài buộc cao, để lộ vầng trán đầy đặn trắng trẻo, áo khoác đen che khuất cả người. Cô trông như một hiệp sĩ áo đen lạnh lùng.
Ôn Vân chọn tấm ảnh đẹp rồi hỏi: “Mấy tấm này được đăng không?”
Triệu Đông Duyên đáp: “Được.”
Giữa đường cô còn đi qua thung lũng tách giãn lớn*. Ở đó vách đá dựng đứng, có núi lửa, có hồ.
Ôn Vân: “Mấy tấm này có được đăng không?”
Triệu Đông Duyên: “Được.”
Rừng mưa nhiệt đới, vách đá cao nguyên, chim quý thú lạ ở vườn quốc gia Semien, trước nhà thờ Minster và Giáo xứ St George, Ôn Vân chắp hai tay, dịu dàng cầu nguyện thành kính.
Vòng bạn bè của cô trở thành trang sách ảnh cuộc đời bí ẩn và tươi đẹp sặc sỡ nhất. Cô sống như dáng vẻ mà Triệu Đông Duyên mong đợi, đi nhìn càng nhiều cảnh đẹp trên con đường tương lai.
Dưới từng bài đăng mới, chắc chắn lượt like của Triệu Đông Duyên là người đứng đầu.
Trong khi đó, vòng bạn bè của Triệu Đông Duyên—
Ngày 8 tháng 3, một tờ báo cáo bệnh lý xét nghiệm sinh thiết, tốt.
Ngày 1 tháng 4, kiểm tra khoa nội thần kinh, tất cả bình thường.
Ngày 2 tháng 5, Tiểu Bắc nhận được học bổng, ảnh đính kèm là giấy khen màu đỏ.
Ngày 17 tháng 5, kiểm tra dây thần kinh sọ, bác sĩ không dịu dàng lắm, khi đầu kim chọc vào mặt, đau chết đi được.
Ngày 11 tháng 6, một tấm ảnh đám mây màu hồng.
Dưới đám mây, Ôn Vân hài lòng thả like.
Ô Nguyên không thể chịu nổi hai người này: “Hai người làm trò gì thế, thể hiện tình cảm đến mức độ thế này rồi cơ à.”
Hai tay của Triệu Đông Duyên tựa ra sau, cơ thể ưỡn về sau, cơ ngực sắp tung cả áo, cười không nói gì.
Bạch Nhuế buộc tạp dề, lúc này trong tiệm không có khách nên tạm thời lướt điện thoại một lúc.
“Ái chà!” Bạch Nhuế kinh ngạc: “Nhỏ Ôn Vân được phết nhỉ!”
Triệu Đông Duyên liếc sang.
Ô Nguyên: “Sao thế?”
“Đi chơi với nhiều trai ngoại quốc thế này, đều đẹp trai phết mà.”
Triệu Đông Duyên: “...”
Giống như tụ tập, nướng thịt, rượu bia, đồ ăn giữa bạn bè. Ôn Vân chụp ảnh chung với đám người, trái phải phía sau đều có người đứng, trong đó có hai người tới từ châu Âu, mắt xanh tóc vàng, rất là điển trai. Có lẽ họ quen biết, vì ánh mắt và cử chỉ đều rất tự nhiên.
Lúc này Ôn Vân đang ngà ngà say, chưa tới nửa giây chầm chậm nhận được tin nhắn của Triệu Đông Duyên.
Triệu: “Sao lần này không hỏi anh nữa?”
Ôn: “Ảnh có được đăng không?”
Triệu: “Ảnh thì được đăng, là người không được xuất hiện trong ảnh.”
Ôn Vân cầm chiếc điện thoại, thoải mái cười khanh khách.
Chắc chắn là do gió khô quá khiến mắt hơi rưng rưng.
“Triệu Đông Duyên.”
Anh trả lời rất nhanh: “Hửm?”
Ôn Vân kìm nước mắt nơi hốc mắt, nhìn xa xăm, sắc trời giống như tấm vải cũ kỹ, khoang mũi có cảm giác lạo xạo của gió cát lạnh lẽo.
Mắt cô cay xè, mũi nghẹt lại.
“Em rất nhớ, rất nhớ, rất là nhớ anh… Triệu Đông Duyên.”
Khi nhìn thấy mấy chữ này xuất hiện trên màn hình, trái tim của Triệu Đông Duyên sắp vỡ vụn.
Anh muốn đặt vé máy bay để bay tới cạnh cô ngay lập tức.
Trai đẹp ngoại quốc gì đó, có đẹp bằng anh không? Vây quanh Ôn Vân gần như thế làm gì, cơ thể đẹp lắm à? Vậy so sánh xem có xấu hổ chết họ không. Hôm nay Ôn Vân mặc váy hai dây rất đẹp, đó cũng là mặc cho anh xem.
Triệu Đông Duyên hơi không kiểm soát nổi cảm giác điên vì tình của mình.
Đám mây nhỏ cần anh, cần cái ôm của anh, cần anh ở cạnh, cần sự an ủi và cổ vũ của anh.
Điện thoại rung lên, tin nhắn mới của Ôn Vân—
“Nhớ môi của anh.”
Triệu Đông Duyên: “...”
Ừm.
Nghĩ nhiều rồi.
Đám mây nhỏ chỉ muốn anh dâng tới tận cửa để phục vụ thôi.