Như Lửa

Chương 7: Triệu Đông Duyên (4)



Cô vẫn chưa kịp tiêu hoá chuyện này, bí thư Tiểu Cường đã vội vã đi vào: “Cô, cô giáo Ôn. Cô có thể đi khuyên can không?”

Nói chính xác hơn có lẽ là can ngăn.

Trong tiệm mì, Triệu Đông Duyên đang ấn đầu Ô Nguyên nhét vào tủ lạnh: “Có lạnh không?!”

“Lạnh ạ, lạnh ạ.”

“Biết sai chưa?”

“Em trút giận cho anh mà!” Ô Nguyên không phục, hai tay bám vào cửa tủ lạnh, gân cổ lên cãi: “Không phải chị ta không sao rồi còn gì! Để chị ta nếm chút bài học thôi!”

Triệu Đông Duyên tức tới nỗi đau đầu, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.

Mũi Ô Nguyên bị dí sát trên cục đá, lạnh tới nỗi không thể thở nổi.

Cả trong cả ngoài có hơn mười người vây quanh, đều đang sốt sắng nhưng không có một ai dám đi lên khuyên nhủ.

Khi Ôn Vân tới thì nhìn thấy cảnh tượng thế này.

Một mặt hung ác, xấu xa, tàn nhẫn như thổ phỉ của Triệu Đông Duyên chưa từng che đậy giấu giếm trước mặt cô.

“Anh có thôi đi không hả!” Bạch Nhuế xô Triệu Đông Duyên ra: “Hai người là anh em bao nhiêu năm rồi, anh giúp người ngoài mà không bảo vệ người mình à!”

Ô Nguyên thở hổn hển, núp sau người Bạch Nhuế: “Khụ, khụ khụ, chị Nhuế nói đúng nhất.”

Có người nhỏ giọng nói: “A, cô giáo Ôn.”

Mọi người đồng loạt quay đầu, tự giác nhường đường.

Bạch Nhuế nhìn cô đăm đăm với vẻ mặt chẳng mấy thân thiện, cô ấy vỗ tay của Ô Nguyên động viên đến cùng: “Đừng có sợ, có chị đây.”

Triệu Đông Duyên giễu cợt: “Chị cái bíp.”

“Triệu Đông Duyên, anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu, ở đây ai có ấn tượng tốt chứ?”

“Cô ấy…” Triệu Đông Duyên chỉ vào Ôn Vân: “Ô Nguyên lừa cô ấy lên núi, tối qua cô ấy suýt nữa chết rét ở đó đấy! Tôi hỏi em đây là chuyện người làm được à?!”

Bạch Nhuế quay đầu, không dám tin: “Cậu bỏ mặc cô ấy trên núi á?”

Ô Nguyên chột dạ, không nói không rằng.

“Trời ạ!” Bạch Nhuế véo mạnh tai cậu ta nhét vào tủ lạnh: “Nói mày là đầu heo đúng là xúc phạm heo mà! Cái thằng ngu này!”

Bạch Nhuế giống như một ngọn lửa, chửi người, lật mặt như lật sách.

Mắt thấy không ngăn lại được.

Ôn Vân nói: “Không sao, tôi không so đo đâu.”

Sự bình tĩnh như nước lạnh chảy ra từ mắt cô dập tắt trò cười này.

Ô Nguyên được bảo toàn tính mạng, xám ngoét đứng sát bên lề.

Ôn Vân ôm áo khoác ngoài, cúi đầu định rời đi.

Đi được vài bước thì cô dừng lại: “Tôi muốn ăn mì với cải mặn và thịt hầm.”

Bạch Nhuế: “Không bán.”

“Tại sao không bán cho tôi.” Ôn Vân hỏi: “Đây không phải tiệm mì à?”

“Đúng. Đây là tiệm mì không bán cho cô.”

Bạch Nhuế vẫn tươi tắn rạng rỡ ngay cả khi bực bội.

Đều là phụ nữ, trao đổi ánh mắt vài cái thì Ôn Vân cúi đầu: “Tôi hiểu rồi.”

Bên ngoài lại nổi gió.

Triệu Đông Duyên đuổi theo ra cửa, gọi người lại: “Cả một ngày chưa ăn gì rồi à?”

Ôn Vân gật đầu.

“Muốn ăn mì à?” Triệu Đông Duyên nói: “Về nhà, tôi làm cho em ăn.”

Anh đi trước mà không hề trưng cầu lời đáp của cô.

Bước chân cùng bóng lưng gấp gáp không theo kịp như là sợ cô từ chối.

Ôn Vân chậm chạp theo sau, mũi khịt khịt vẫn còn dư vị của mùi thơm cải mặn trong tiệm vừa rồi.

“Đứng lại đó.” Là Bạch Nhuế.

Cô ấy đứng ở cửa tiệm, cực kỳ không hài lòng nhìn Ôn Vân, hất hàm lên nói: “Vào cửa hàng ăn mì, không lấy tiền cô.”

Ôn Vân thậm chí còn chẳng nhìn Triệu Đông Duyên, mặt nở nụ cười đi về phía Bạch Nhuế.

Bạch Nhuế hắng giọng, lùi một bước vạch rõ ranh giới, đầy thù địch nói: “Tôi cũng không phải muốn lấy lòng cô như người khác đâu, đúng là Ô Nguyên đáng đánh, làm điều không nên làm. Nhưng nó không chịu được tính tình của Triệu Đông Duyên, tôi làm cải mặn thịt hầm cho cô, thơm phưng phức luôn, còn cô tha thứ cho Tiểu Nguyên đi.”

Ôn Vân không hề chần chừ, giơ ngón tay lên: “Hai.”

“Cái gì?”

“Tôi muốn ăn hai bát.”

Bạch Nhuế nhìn gương mặt trắng noãn hoàn hảo của cô, trong trẻo, dịu dàng như sắc lá xanh ngoài cửa sổ. Cô gái đẹp thế này bảo sao Triệu Đông Duyên lại thích.

“Được được, béo chết cô đi!” Bạch Nhuế tức nói: “Đúng rồi, vừa rồi cô nói “tôi hiểu rồi” là sao? Cô hiểu cái gì?”

“Tôi biết chị thích anh ấy.” Ôn Vân nói: “Tôi không thích anh ấy.”

Bạch Nhuế ngớ người ra, dở khóc dở cười.

Cái phong cách này cũng hợp tính hợp nết phết.

Cô còn đảo mắt một cái: “Đó là vì chị không có mắt.”

Khi Ôn Vân nói thế này hoàn toàn không lo ngại tới người trong cuộc vẫn đang ở nơi không xa.

Triệu Đông Duyên im lặng, rất ngoan ngoãn đứng bất động tại chỗ, cảm giác chết lặng thành quen, bỗng dưng trúng đạn.

Cô không lo ngại là vì không quan tâm.

Không quan tâm là vì không thích.

Cô thoải mái phủi sạch quan hệ, bình tĩnh bày tỏ mình, cho nên cô không thích Triệu Đông Duyên đều là thật.



Ngày hôm sau, Ô Nguyên xin lỗi Ôn Vân.

Cúi mình ba lần, hốc mắt đỏ hoe.

Ôn Vân nhìn ra sau cậu ta: “Bị ép à?”

Triệu Đông Duyên ở đằng sau: “…”

Ô Nguyên nói: “Có hai nửa. Một nửa hối hận thật. Một nửa không hiểu.”

“Không hiểu cái gì?”

“Kiểu như anh Duyên của tôi mà cũng không có được một vị trí, chị nghĩ thế nào đấy?”

Ôn Vân dịu dàng nói: “Trực tiếp thẳng thắn là ưu điểm của cậu đấy.”

Nhưng tôi không thích.

Vì để chuộc tội, Ô Nguyên cùng với Triệu Đông Duyên chủ động đi tìm hiểu đo đạc với nhóm người ở thành phố Phúc.

Thành phố Phúc đất rộng, núi nhiều, dân cư ở không tập trung. Họ bắt đầu từ phía Đông, quan sát núi đồi từ xa, để ý kỹ tới hướng nguồn nước. Máy đo mực nước, máy dò đường ống, thước dây thép để đo được con số cụ thể tỉ lệ cả thành phố.

Ôn Vân cầm cuốn sổ da nhỏ, khi cúi đầu, ánh chiều tà chiếu qua gáy cô, vầng sáng nhàn nhạt hiện lên ánh sáng dịu dàng.

Cô gái đứng đó thôi cũng đã đẹp rồi, Triệu Đông Duyên nhìn từ xa mà thấy lòng bực bội.

Ôn Vân tự dưng quay đầu bắt gặp ánh mắt của anh.

Triệu Đông Duyên không hề né tránh mà chỉ vào phía trên bên phải.

Đi hơn trăm mét về phía bên phải đường núi có một ngôi chùa.

Ngôi chùa không có bất cứ vết tích sửa sang lại nào, cổ kính cũ kỹ, vết gỉ trên lư hương được tàn hương che đi.

Ôn Vân đứng ở giữa dùng tay đo lường.

Ô Nguyên tò mò: “Không dùng thước sao? Thế có thể đo được cái gì?”

“Dài 45m, rộng khoảng 35m,” Ôn Vân giơ ngón tay, mắt nhìn ra xa một chút: “Cửa bốn cánh, cao 3m rộng 2m, nhỏ hơn một chút sao với ngôi chùa thông thường.”

Ô Nguyên vãi một tiếng: “Đỉnh.”

Triệu Đông Duyên phì cười đi vào trong chùa.

Chân sắp bước qua ngưỡng cửa, Ôn Vân gọi anh lại: “Sai rồi.”

Chân Triệu Đông Duyên khựng lại.

“Tăng nhân bước giữa, kẻ tục đi hai bên.”

Triệu Đông Duyên đang ở giữa cánh cửa, nghe xong bèn lập tức rút chân lại, lùi lại một bước lớn theo phản xạ có điều kiện.

Chân dài đấy, lùi một cái mà gần hai mét.

Ô Nguyên nhìn mà mắt chữ A mồm chữ O: “Anh Duyên, anh làm gì thế?”

Triệu Đông Duyên không được tự nhiên ho hai tiếng rồi nói: “Không xuất gia.”

Ôn Vân tủm tỉm cười, cô phóng mắt nhìn núi xanh, ngửi thấy mùi hoa và trái cây mà gió mát đưa tới.

Trong chùa bày biện rất đơn giản, mỗi góc sơn đều hằn dấu vết xưa cũ được dệt nên bởi thời gian. Bồ Tát ngồi ngay ngắn trên đài, cụp mắt nhìn chằm chằm, ngẩng đầu đối diện ngồi thiền như nhà sư.

Trong ống tre bên cạnh có hương miễn phí, Ôn Vân vừa cầm lên Triệu Đông Duyên đã ấn bật lửa, tự nhiên châm hương giúp cô.

“Cầu gì thế?” Anh hỏi.

Ôn Vân im bặt nhắm mắt, hai tay cầm hương giơ cao lên đỉnh đầu.

Lúc cô dập đầu, mái tóc dài trượt qua đầu vai xoà xuống che đi sườn mặt.

Triệu Đông Duyên cũng châm hương, học theo động tác của cô.

“Không nói thì tôi cũng biết.” Triệu Đông Duyên: “Em đang cầu rằng cả đời cả kiếp mãi mãi không rời xa cái thằng anh trai thối tha của em chứ gì.”

Ôn Vân mím chặt môi.

Không trả lời tức là đoán đúng rồi.

Triệu Đông Duyên chắp tay lại, hành lễ rồi thô lỗ dập đầu ba lần với Bồ Tát.

Ôn Vân: “Anh nghĩ rằng dập đầu nhiều hơn thì Bồ Tát sẽ phù hộ cho ước mơ của anh thành sự thật à?”

Triệu Đông Duyên: “Em cũng không cần chịu thua đâu, lỡ như thành sự thật thì sao.”

Ôn Vân chột dạ hỏi ngược lại: “Anh thì sao, anh cầu nguyện cái gì?”

“Tôi à?” Triệu Đông Duyên nói: “Cầu cho em.”

Ôn Vân nhíu mày theo bản năng.

“Tôi biết em không thích tôi, tôi cầu mong cái này cũng uổng công.” Triệu Đông Duyên tự giễu cợt sau đó lại nghiêm túc nói: “Nhưng tôi vẫn cầu mong rằng bất kỳ lúc nào em cũng đừng từ bỏ suy nghĩ sống vì bất cứ một ai.”

Ôn Vân ngây hẳn người ra.

Triệu Đông Duyên nhìn cô với vẻ bình tĩnh, bao dung và cả thương tiếc cuồn cuộn không ngơi nghỉ.

“Đêm em bị kẹt trên núi, thật ra có thể tìm được nơi có sóng để gọi điện thoại cầu cứu nhưng em thì không.” Triệu Đông Duyên nói: “Ôn Vân, khó khăn thế nào cũng đừng nghĩ tới cái chết. Nếu một người bắt em vì anh ta mà phải từ bỏ suy nghĩ sống thật tốt, vậy thì anh ta chắc chắn là một tên khốn ích kỷ. Nếu đã là tên khốn thì càng không nhất thiết phải hy sinh đổ máu.”

Chuyện cũ bỏ qua, con người phải tiến về phía trước.

Triệu Đông Duyên nói: “Nếu như Bồ Tát không thể phù hộ, em có thể làm như ý nguyện của tôi không?”

Có tia sáng ấm áp hiện trong mắt Ôn Vân.

Cô quay đầu đi, nhặt hương lần nữa rồi lại cúi đầu bái lạy.

Lần này đầu cô vùi xuống đệm, mãi chẳng ngẩng lên.

Không nhận được câu trả lời.

Ánh lửa trong mắt Triệu Đông Duyên bị gió trên núi dập tắt.

Tới khi anh nghe thấy một âm thanh rất nhỏ, Ôn Vân nghẹn ngào khẽ nói: “… Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.