Như Mật Tựa Đường

Chương 30



Những cánh cửa sổ đóng chặt, không khí trong phòng rất bức bối.

Đến khi hừng đông tỉnh giấc, tháng bảy mang theo cái nóng oi bức của mùa hè sẽ chính thức tiến đến. Hà Thanh Nhu mặc bộ đồ ngủ kín cổng cao tường, mùa hè còn chưa đến mà chị đã thấy nóng rồi. Cái lạnh của ngọn núi về đêm cũng không thể làm dịu bớt cơn nóng này.

Cổ họng chị khô khốc, nhưng dù uống nước cũng không thể làm dịu cơn khát này.

Hà Thanh Nhu đứng, Lâm Nại ngồi, vì chênh lệch độ cao, chị có thể nhìn thấy hết thảy cảnh tượng sau lưng, kể cả phía trước. Lâm Nại sắp đi ngủ, nên cô không mặc gì bên trong. Chỉ cần Hà Thanh Nhu rủ mắt xuống là có thể thấy được hai vật căng tròn đầy đặn.

Lâm Nại cử động cánh tay, xương cánh bướm sau lưng cũng theo đó mà động đậy.

Cô kéo chiếc váy ngủ xuống đặt giữa hai chân, thấy Hà Thanh Nhu ở đằng sau không nhúc nhích gì cả, cô hơi nghiêng người lại hỏi: "Sao vậy?"

Giọng nói vẫn nhàn nhạt như cũ, không chút gợn sóng, cực kì bình thản.

Như vậy càng có vẻ như Hà Thanh Nhu suy nghĩ lung tung.

Hà Thanh Nhu không trả lời, tầm mắt lướt qua cần cổ cô, không dám nhìn xuống chút nào.

"Cô..." Chị mất tự nhiên nói, ánh mắt nhìn thẳng, cố gắng tỏ vẻ nghiêm chỉnh, đứng đắn.

Lâm Nại thấy chị ấp a ấp úng, dứt khoát quay hẳn người lại để chị thấy cho rõ. Cô gái này quả thật rất xấu tính, trên giường thích trêu chọc người ta còn chưa nói, ngày thường cũng không bỏ lỡ cơ hội. Cô biết Hà Thanh Nhu dễ xấu hổ, thế mà cứ luôn làm những chuyện khiến chị phải thẹn thùng.

Nhưng cô biết đâu là giới hạn, ví dụ như hiện tại, Hà Thanh Nhu có ý nghĩ mơ màng, Lâm Nại lại tỏ vẻ thản nhiên. Dù cô không mặc áo quần, nhưng từng cử chỉ, hành động, thậm chí cả giọng điệu khi trò chuyện đều như bình thường, tựa như việc cởi đồ để thoa thuốc là một chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn.

"Cô mau quay người sang chỗ khác," Hà Thanh Nhu nghiêng mặt, đôi môi mấp máy. Chị xoay người đi đến chiếc bàn bên kia, "Tôi lấy thuốc thoa cho cô."

Chẳng phải là thoa thuốc thôi sao, chuyện vặt một hai phút là xong, có khó khăn gì đâu.

Chị đi đến trước bàn, cố ý đứng đợi một lúc, đến khi nghe được tiếng chăn sột soạt, đoán rằng cô đã quay người đi chỗ khác rồi, chị mới cầm lấy tuýp thuốc mỡ trên bàn, xoay người đi tới trước giường.

Lâm Nại ngồi giữa giường, chị đứng trước giường, khoảng cách xa như vậy, không thể nào bôi được.

Ánh mắt chị như đóng đinh vào tấm chăn màu trắng, nhưng tầm nhìn vẫn có thể loáng thoáng thấy được bờ vai trắng nõn đẹp đẽ của Lâm Nại, xuống một chút nữa là phần đường cong của tấm lưng dần thu hẹp về phía dưới, tạo thành một vòng eo thon gọn, tinh tế... Hà Thanh Nhu rủ mắt xuống, không nhìn nữa.

"Cô dịch ra ngoài một chút," Chị nói nhỏ, mở nắp tuýp thuốc mỡ ra, "Xa quá tôi không thoa được."

Lâm Nại quay đầu nhìn chị, đặt váy ngủ lên đùi: "Chị đứng cũng không tiện thoa, cởi giày lên đây đi."

Đúng vậy, nếu đứng, Hà Thanh Nhu sẽ không tiện thoa thuốc cho cô, hơn nữa tầm nhìn của chị ở vị trí cao hơn, đến lúc đó chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy... Hà Thanh Nhu hơi khó xử, chị nhìn thấy bộ váy ngủ trên đùi Lâm Nại, chị thu hồi tầm mắt và nói: "Vậy cô mặc đồ vào trước đi."

"Mặc vào sao thoa thuốc." Lâm Nại nói.

Hà Thanh Nhu hơi sửng sốt, siết bàn tay lại: "Cô mặc ngược lại."

Lâm Nại nhíu mày, níu góc áo, hoàn toàn không nghĩ tới biện pháp này.

"Cô mặc vào rồi tôi mới lên," Hà Thanh Nhu nhìn tuýp thuốc mỡ trong tay, sóng mắt long lanh, "Không mặc thì không thoa."

"Ồ." Lâm Nại cầm váy ngủ lên, tròng ngược lại, che đi một mảng lớn cảnh xuân sắc. Nếu cô không mặc vào, Hà Thanh Nhu thực sự sẽ đi mất.

Cuối cùng Hà Thanh Nhu cũng ngước mắt lên, nhìn thấy tấm lưng trần trụi của Lâm Nại thì ngây người. Nửa che nửa hở, dường như mặc hay không mặc cũng chẳng khác gì lắm.

Có điều Lâm Nại cũng đã khoác áo vào rồi, Hà Thanh Nhu giữ lời bước đến. Chị cởi giày, lên giường, ngồi xuống đằng sau Lâm Nại.

"Bị thương ở đâu?" Chị hỏi, nặn một ít thuốc mỡ lên ngón trỏ. Thuốc màu trắng, không có mùi gì cả, chỉ có cảm giác lành lạnh.

"Lệch về phía xương bả vai trái một chút," Lâm Nại nói. Cô không nhìn thấy, tuy có thể dùng tay lần mò nhưng không tiện để tự bôi thuốc, vết bầm hơi đau đớn, "Thấy được không?"

Bên cạnh xương bả vai có một vết bầm tím nhỏ, không nhìn kĩ sẽ không thấy. Hà Thanh Nhu ấn xuống, Lâm Nại hít hà một tiếng.

"Đau lắm ư?" Chị thoa thuốc lên, chậm rãi xoa đều, "Đua xe bị thương?"

"Hơi đau một chút," Lâm Nại giơ cánh tay lên, "Không phải, hồi chiều A Tầm và mọi người thi đấu, tôi đến hỗ trợ, bị cờ lê đặt trên giá rơi xuống đập trúng."

Tình hình lúc đó rất lộn xộn, cuộc đua đã chuẩn bị bắt đầu. Cũng không biết ai đặt cờ lê ở chỗ cao như vậy, cô vừa đi qua thì bị đập trúng. Sau khi cơn đau ban đầu qua đi, lại thêm sau đó phải tập trung tham gia thi đấu nên cô không cảm thấy gì cả. Đến khi thả lỏng lại mới cảm nhận được sự đau đớn sau lưng.

"Lần sau để ý một chút, đừng đi sát như vậy." Hà Thanh Nhu nói, lực tay giảm nhẹ đi rất nhiều. Thuốc mỡ phải thoa kĩ mới có tác dụng, vậy nên chị lại tiếp tục thoa.

Đang thoa, mái tóc vốn được vấn lên của Lâm Nại bỗng nhiên xõa ra, rơi xuống, lướt qua mu bàn tay chị.

Mu bàn tay Hà Thanh Nhu hơi nhồn nhột.

Lúc Lâm Nại vấn tóc lên không dùng dây buộc lại, vậy nên chỉ cử động một lúc, búi tóc đã tản ra.

Ngón tay đang thoa thuốc của Hà Thanh Nhu tức khắc ngừng lại, ánh mắt thay đổi.

Trắng đen đối lập, tương phản rõ rệt. Rõ ràng mới nãy chị đã nhìn thấy hết rồi, giờ chỉ nửa ẩn nửa hiện nhưng lại càng thêm lộng lẫy, kiều diễm. Dường như trong vô thức, chị cong ngón tay, muốn chạm vào lọn tóc đằng sau chiếc eo thon. Nhưng ngay lúc sắp chạm đến, chị lại rụt tay về.

"Cột lại giúp tôi." Lâm Nại không nhìn thấy tình trạng phía sau, nhưng cô cảm nhận được động tác của chị dừng lại, biết được tay chị đang ở bên dưới, "Có dư dây buộc tóc không?"

Hà Thanh Nhu ngước mắt, nhìn góc nghiêng khuôn mặt cô, rồi lấy sợi dây buộc tóc trên đầu chị xuống, cột mái tóc tán loạn của cô lên. Nhưng một số lọn tóc ngắn không cố định được, chúng mềm mại rủ xuống vai cô.

Hà Thanh Nhu chớp mắt, tiếp tục nặn một ít thuốc mỡ ra, nhẹ nhàng xoa lên chỗ bầm tím. Đầu ngón tay ma sát với làn da mịn màng, sinh ra hơi ấm, hơi ấm dọc thoe ngón tay, theo mạch máu mà truyền đến trong lòng.

Không nên ở lại thoa thuốc nữa.

"Được rồi đấy." Chị vặn nắp tuýp thuốc lại, trả cho Lâm Nại. Mới nửa quỳ để đứng dậy chuẩn bị rời đi thì bị Lâm Nại kéo lại.

"Đợi một lát nữa rồi về," Lâm Nại nói, nghiêng đầu nhìn Hà Thanh Nhu, "Ngồi xuống đây."

Cô không hề định buông tay.

Hà Thanh Nhu rối rắm một hồi rồi ngồi lại. Chiều nay chị đã không đến xem cô thi đấu, giờ ngồi lại với cô một lúc, xem như là bồi thường vậy.

"Ngày mai còn phải làm việc." Mặc dù chị ngồi trở lại, nhưng ngậm miệng há miệng đều nói về công việc. Những lúc chị và Lâm Nại ở riêng với nhau, chuyện nói đến nhiều nhất cũng là chuyện công việc, thành thử công việc đã trở thành một cái cớ để chị trốn tránh.

"Ngày mai tôi không bận gì, tôi sẽ đến khu triển lãm trong nhà." Lâm Nại kéo áo, phần lưng áo mặc ngược hơi siết cổ, khiến cô không thoải mái, "Đến khi đó chị có thể chia bớt việc cho tôi."

"Cô không có việc gì cần làm sao?" Hà Thanh Nhu hỏi, chị nhớ lịch công việc của Lâm Nại trong ba ngày này đều xếp kín mít. Sau khi kết thúc buổi đua, còn phải bàn chuyện làm ăn với các đối tác nữa.

"Đẩy đến chiều mới đi, bên phía đối tác có việc đột xuất." Lâm Nại nói, "Thế nên buổi sáng tôi không có gì cần làm cả, thời gian rảnh nhiều."

Hà Thanh Nhu không tiếp lời. Thật ra, ngày mai chị cũng không có nhiều việc cần làm. Hôm nay mở màn suôn sẻ, những việc sau đó cũng thuận lợi hơn.

"Nếu chuyện của Tô Trần Ý có liên quan với tập đoàn An Năng, có thể sẽ cần cô đứng ra giải quyết." Chị nói, dù sao dính líu tới hai tập đoàn, tính chất sự vụ sẽ hoàn toàn khác nhau. Cấp trên phải tính toán chu toàn hơn, nên cần giao cho Lâm Nại xử lí.

"Nếu đúng như vậy, tôi sẽ giải quyết thỏa đáng, chị không cần lo quá đâu." Lâm Nại an ủi chị.

"Ừ." Chị cúi đầu nhìn chiếc chăn trắng, ánh mắt hơi thoáng dịch chuyển sang bên trái. Chợt nhìn thấy đôi chân thon dài, trắng trẻo của Lâm Nại đập vào mắt, bắp đùi được váy ngủ che lại, cảnh xuân nửa ẩn nửa lộ, vô cùng quyến rũ.

Cũng trong lúc đó, Lâm Nại đang nhìn chằm chằm vào phần mắt cá chân lộ ra bên dưới gấu quần của chị, ánh mắt sâu thẳm.

Bầu không khí càng lúc càng mập mờ, nhưng hai người đều không có động tác dư thừa. Mặc dù ngồi kề nhau, nhưng ở giữa vẫn còn một khoảng cách nhỏ.

Cứ như vậy được vài phút, cuối cùng Hà Thanh Nhu không chịu được mà mở lời trước: "Lần sau đừng mặc đồ ngủ kiểu này nữa, dù sao cũng là ra ngoài công tác, lỡ như buổi tối người khác có việc đến tìm cô, bị thấy được thì..."

Hà Thanh Nhu đang nói lại cảm thấy không đúng lắm, bèn sửa lại: "Đường đường một giám đốc chi nhánh lại ăn mặc như vậy, không phù hợp hình tượng."

"Được," Lâm Nại hiểu ngầm mà cong khóe môi, không vạch trần Hà Thanh Nhu đang giấu đầu hở đuôi, "Lần sau tôi sẽ mặc đồ dài."

Hà Thanh Nhu mấp máy đôi môi mọng, chị cảm thấy mấy lời ban nãy nói không đúng lắm. Sau một hồi lúng túng, chị im lặng.

Lâm Nại nhích lại gần, kề vai chị: "Tối nay ở lại?"

Hà Thanh Nhu không trả lời, xem như là từ chối. Lâm Nại cũng thức thời: "Vậy chị ngồi với tôi thêm một lát."

Hà Thanh Nhu đồng ý.

Hai người ngồi dựa chung một chỗ, vai kề vai gần mười phút.

Thuốc mỡ dính nhơn nhớt, Hà Thanh Nhu chà xát ngón tay, một lúc sau chị đứng dậy: "Tôi đi rửa tay một lát."

Lâm Nại gật đầu, bận rộn cả một ngày, giờ ngồi yên lâu như vậy, cô chợt cảm thấy rất mệt mỏi.

Lúc Hà Thanh Nhu rửa tay xong rồi đi ra, thấy cô đã dựa vào đầu giường ngủ rồi.

Buổi tối lạnh, cô chỉ mặc một chiếc váy, lại còn mặc ngược nữa, cũng không sợ cảm lạnh sao. Hà Thanh Nhu muốn gọi cô dậy, nhưng đến gần thì thấy được quầng thâm nơi mắt cô. Chị hơi do dự, sau đó mở ngăn tủ đầu giường, lấy remote điều hòa chỉnh nhiệt độ lên 20℃ rồi mới gọi cô dậy, nói nhỏ: "Đắp chăn rồi ngủ kẻo lạnh."

Lâm Nại lập tức tỉnh.

"Nằm nghiêng mà ngủ, đừng đắp chăn vào phần lưng kẻo thuốc mỡ bị chùi hết." Hà Thanh Nhu nhắc nhở cô, "Tôi đi đây."

Nói rồi, chị mở cửa đi về.

Lâm Nại nhìn theo, mãi đến khi cánh cửa khép lại, cô mới dời tầm mắt. Lâm Nại mím môi, tiếp tục dựa vào đầu giường.

Luồng khí ấm từ điều hòa thổi đến cơ thể cô, ấm áp thoải mái.

Cô chợt mỉm cười, rúc vào chiếc chăn mỏng, nằm nghiêng người, kéo hơn nửa tấm chăn về phía trước, không để chạm đến phần lưng.

Hà Thanh Nhu bước dọc trên hành lang, trở về phòng mình.

Lúc nằm trên giường, chị xoay người nghiêng mặt về phía cửa sổ, chợt thấy những nhành cây xanh tươi sum suê ngoài kia. Chị nhớ đến những lời Trì Gia Nghi nói, những lúc đêm khuya thanh vắng, tình nhân lén lút trèo cây để hẹn hò.

Chị vùi mặt vào ổ chăn, mãi đến khi dưỡng khí cạn kiệt mới ló đầu ra, sau đó xoay người nằm ngửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.