Chị dừng bước, lấy điện thoại trong túi xách rồi mở khóa. Ánh sáng phát ra từ điện thoại chiếu rọi lên gương mặt dịu dàng của chị.
- Trên lầu.
Hẳn là Lâm Nại đang ở trong phòng và thấy chị trở về.
Phòng của cô nằm ngay góc chữ L của nhà khách, đứng trước cửa sổ là có thể nhìn thấy toàn bộ sân vườn, cũng có thể thấy được cổng nhà khách.
Chị không trả lời tin nhắn, tắt màn hình điện thoại rồi mở cổng đi vào. Lúc đến giữa sân, chị ngẩng đầu lên nhìn về góc chữ L ở tầng hai. Căn phòng kia đang sáng đèn, cửa sổ mở rộng, người nào đó đang tựa đầu vào cửa sổ nhìn xuống. Người kia thấy chị ngẩng đầu, ánh mắt giao nhau, khóe môi liền ẩn chứa nét cười.
Cô mặc áo dây cùng quần sooc, trông vô cùng thoáng mát; làn tóc được buộc lên thật cao, vài sợi tóc con lưa thưa trên trán. Bệ cửa sổ nơi này thấp, có thể thấy rõ đôi chân thon dài và thẳng tắp kia. Dáng người đẹp đẽ được phác họa trọn vẹn dưới đường viền của chiếc áo dây. Đôi môi mỏng của cô cử động, tạo thành một khẩu hình.
Hà Thanh Nhu đọc ra cô muốn nói gì: Đợi chị.
Đèn của tất cả những căn phòng trên lầu đều đã được bật lên, ánh sáng chiếu xuống sân vườn, phủ một quầng sáng vàng nhạt lên người Hà Thanh Nhu. Chị không đáp lại, chỉ cúi đầu, quay lưng đi đến phía cầu thang.
Nhưng trong khoảnh khắc quay lưng đi, chị vẫn không nhịn được mà cong khóe môi.
Lâm Nại vẫn đứng trước cửa sổ nhìn theo chị đi từ sân vườn đầy ánh sáng đến hành lang ẩn trong bóng tối. Không bao lâu sau, đèn cảm ứng tự động sáng lên, chỉ còn thấy được một bóng hình chuẩn bị biến mất ngay khúc quanh tiếp theo.
Cô tiếp tục đứng đấy thêm mấy phút nữa rồi mới quay người đến bên giường, kéo ngăn kéo của chiếc tủ đầu giường ra. Bên trong đặt một chiếc hộp trang sức nhỏ màu đen và một chiếc hộp màu hồng nhạt. Cô lấy hộp trang sức màu đen ra rồi đóng ngăn kéo lại, ngồi ở đầu giường lướt điện thoại một lúc. Hà Thanh Nhu không nhắn tin gì, nhưng nhóm trò chuyện năm người của cô thì có cả đống tin nhắn.
Đa phần đều là Tưởng Hành Châu nhắn. Hôm nay là sinh nhật Hà Thanh Nhu, cậu triệu tập cả đám cùng nhau tặng quà, nhưng lại ngại đi làm bóng đèn, vì vậy nhắn một đống lời chúc nhờ Lâm Nại chuyển lời. Diệp Tầm cũng phá lệ nhắn vài câu, cũng có ý nhờ Lâm Nại chuyển lời như Tưởng Hành Châu. Kéo lên trên, Bùi Thành Minh và Tề Phong cũng nhắn như vậy.
Tụi nhóc này, cô còn chưa làm gì mà tụi nó đã lao nhao cái gì. Cô thoát khỏi giao diện trò chuyện, làm như chưa xem gì cả.
Hà Thanh Nhu mới về, ăn mừng sinh nhật chắc phải đến mười một mười hai giờ mới xong.
Lâm Nại không có việc gì làm, lại không muốn ở trong phòng. Cô ngồi trên giường một hồi lâu, đưa tay tắt đèn rồi thuận thế nằm ngửa trên đấy. Gió đêm từ cửa sổ thổi vào, cảm giác thật là mát mẻ, nhưng sau lưng là chăn bông mềm mại, nằm một hồi sẽ thấy nóng.
Phía trước lạnh phía sau nóng.
Lâm Nại nằm thẳng đờ hồi lâu rồi lấy điện thoại, mở album ảnh ra, bên trong chỉ có một tấm ảnh. Đấy là tấm ảnh chụp ở Vương Phủ Tỉnh, ánh đèn rực rỡ chiếu sáng nụ cười của Hà Thanh Nhu.
Đêm nọ ở Bắc Kinh, cô cũng ngủ không ngon. Người ở ngay giường bên cạnh nhưng cô nào dám động đậy, ngọn lửa thổi bừng lên như thiêu trụi hết lí trí của cô. Rốt cuộc gắng gượng đến lúc buồn ngủ thì Hà Thanh Nhu lại làm đổ nước.
Thật ra chăn đệm ướt thì có thể dùng máy sấy sấy khô, cùng lắm mười mấy phút là hong khô được rồi. Cô đã nghĩ vậy, nhưng khi mở miệng ra lại trở thành nghĩ một đằng, nói một nẻo. Hai người nằm cùng một chiếc giường, đắp chung một tấm chăn, nhiệt độ cơ thể bên dưới chăn truyền đến càng dày vò cô hơn. Cô nhớ đến cái đêm mà hai người cùng đi khách sạn, khóe mắt Hà Thanh Nhu đỏ ửng, đôi mắt ướŧ áŧ, ánh mắt trống rỗng và mê man, bàn tay chị nắm chặt lấy tay cô, và cô cũng sa vào trong đó, không thể nào thoát ra được. Mà đêm ở Bắc Kinh, cô vờ như mình là kẻ chính trực, nhắm chặt hai mắt, ngay ngắn đàng hoàng.
Hồi lâu sau, cô tưởng chị đã ngủ, bèn vươn tay muốn chạm vào chị. Nhưng cô nhanh chóng nhận ra Hà Thanh Nhu vẫn đang tỉnh, thế nên lập tức dằn lòng ngừng lại ngay.
Hai người, một chiếc giường, cả hai đều không ngủ, nhưng đều vờ như không biết.
Nhưng tình cảm luôn xen lẫn cùng du͙ƈ vọиɠ, tự chủ và khuôn phép chẳng qua chỉ là hai chiến thuật để đạt được mục đích.
Lâm Nại ngồi thẳng người dậy, cất điện thoại di động vào, cầm chìa khóa xe và chuẩn bị đi xuống. Đi đến cách cửa ba bốn bước thì cô dừng lại, quay ngược về chỗ tủ đầu giường, mở ngăn kéo, gỡ bao bì chiếc hộp màu hồng còn nguyên, lấy hai cái rồi đặt vào túi quần.
Ở một góc khác của hành lang, Hà Thanh Nhu lên tầng hai. Lúc bước đến khúc rẽ, trước mắt bỗng nhoáng lên, tiếp đó là tiếng hô hào của đám Trì Gia Nghi.
"Sinh nhật vui vẻ!" Đám người cùng hô lên.
Nãy giờ bọn họ trốn ở khúc rẽ, cầm sẵn bình xịt màu, đợi Hà Thanh Nhu đến sẽ cùng xông ra, xịt màu khắp người chị.
Loại màu này không dính người, rất dễ dàng chùi rửa. Trì Gia Nghi vừa cười ha hả vừa chùi cho chị. Hà Thanh Nhu thấy hơn mười người mang bánh kem và quà đứng trước mặt chị, trên tay mỗi người đều bưng một chồng quà, chị hơi ngạc nhiên mà mở lớn mắt.
"Đội đua xe của tập đoàn và vài đồng nghiệp đều gửi quà cho cậu, cậu bận công việc nên tớ đứng ra nhận thay cậu." Trì Gia Nghi nghiêng người qua, nhỏ giọng giải thích với chị rồi nhướng mày: "Tối rồi hẵng mở quà."
Hiện nay Hà Thanh Nhu đang ở thời kì được cấp trên ưu ái, có xu hướng thăng chức. Những đồng nghiệp chỉ quen biết sơ trong phòng ban đều muốn lấy lòng, lại thêm quà của những người trong đội đua nên mới nhiều đến vậy. Quà của những đồng nghiệp đều gói kĩ, nhìn qua không biết được là thứ gì; nhưng quà của đám con nhà giàu trong đội đua xe lại rất khoa trương, chỉ cần nhìn logo trên hộp thôi là biết mỗi món đều ngang tiền lương vài tháng của đám dân văn phòng bọn họ.
Trì Gia Nghi sợ khiến người khác ghen ghét, bèn cố ý đặt mấy món đó ở dưới cùng.
Hà Thanh Nhu gật đầu, mở lời mời bọn họ vào phòng chơi.
Những người đồng nghiệp này đều có quan hệ khá tốt với Hà Thanh Nhu, sau giờ làm, bọn họ cũng chơi với nhau rất thoải mái. Sau khi vào phòng và cất đồ, cả nhóm đều ngồi thành một vòng tròn trên mặt đất, sau đó đốt nến, cắt bánh kem.
"Nào nào," Một cô đồng nghiệp lấy ra vài chai rượu vang đỏ, "Hôm nay Thanh Nhu nhất định phải uống nhiều vào nhé. Suốt nửa năm nay chúng ta chẳng có dịp tụ tập. Ngày mai em còn phải làm việc, bọn chị cũng không đòi hỏi nhiều, em uống nhiều hơn chị một ly là được."
Người người còn lại nghe vậy đều cười vang. Cô đồng nghiệp này là người có tửu lượng cao nhất hội.
Hà Thanh Nhu gật đầu: "Được."
"Woah, chị Phó, mau uống nửa chai nào." Có người lập tức nhao nhao lên, "Không, một chai!"
"Thanh Nhu uống nhiều rồi thì việc để ai làm," Trì Gia Nghi xen vào, "Nửa chai, nửa chai là đủ rồi."
Cả nhóm cười khà khà, rượu vang đỏ tác dụng chậm. Tửu lượng của Hà Thanh Nhu chỉ tốt hơn Trì Gia Nghi một chút, rót nửa chai vào bụng, chỉ e là ngày mai không đứng dậy nổi.
Cô đồng nghiệp kia có chừng mực, rót năm ly, nhưng ly lại không lớn.
"Con số may mắn." Chị cười nói, sau đó uống hết.
Người bên cạnh nhanh chóng rót đầy sau ly cho Hà Thanh Nhu. Hà Thanh Nhu cũng không nói gì, mọi người tụ tập tổ chức sinh nhật cho chị, chị cũng rất xúc động. Chị cầm từng ly lên, uống sạch sẽ.
Độ cồn của rượu vang đỏ tuy không bằng rượu đế, thế nhưng lúc nuốt xuống, trong cổ họng vẫn có một chút cảm giác nóng cháy.
Rượu mới vào bụng, cảm giác ấm áp. Hà Thanh Nhu nhân lúc men say còn chưa ngấm, nói lời cảm ơn với mọi người. Những người này tuy nhây ngoài miệng, nhưng trừ vài ly rượu lúc đầu ra, về sau đều không rót thêm nữa. Bọn họ ngồi lại bên nhau, cùng rôm rả chuyện trò về công việc, về cuộc sống, về tình cảm,... Cả nhóm có đến mười mấy người, thế nên tiếng nói cười chưa từng dứt.
Hà Thanh Nhu vốn kiệm lời, ngồi nghe bọn họ nói.
Tuổi tác những người trong phòng này đều tương đương nhau, đa phần đều đã kết hôn sinh con rồi. Thế nên lúc nói đến chuyện tình cảm, chị và Trì Gia Nghi đều không xen vào.
Cô đồng nghiệp lúc trước bỗng hỏi: "Thanh Nhu, khi nào thì em mới mang người yêu đến giới thiệu với mọi người nào? Làm việc với nhau nhiều năm vậy rồi, cũng không thấy em thân cận với ai cả. Hay để chị giới thiệu một người cho em nhé, đảm bảo tuổi trẻ tài cao!"
Hà Thanh Nhu lúng túng: "Không vội, em tập trung vào công việc trước đã."
"Còn ở đó mà không vội, em sắp bước vào đầu ba rồi, nên tìm một người đi thôi." Một người phụ nữ áo đỏ nói, "Em nhìn chị đi, lúc trước không vội, sau đó hấp tấp tìm một người, hiện tại lâm vào thế khó xử đây này. Em đừng học theo chị."
Hà Thanh Nhu không biết phải trả lời như thế nào. Trì Gia Nghi nhanh chóng đỡ lời: "Ôi trời! Các chị thế này là không đúng nhé, sao không giới thiệu cho em đi, em cũng độc thân này!"
Đám người bị chọc cười, rối rít trêu Trì Gia Nghi.
Sau đó không ai nhắc lại chuyện này nữa.
Thời gian trôi qua thật nhanh. Men say dần xâm chiếm Hà Thanh Nhu, chị bắt đầu chóng mặt. Thấy cũng không còn sớm, có người đề nghị, muốn nhân vật chính của buổi tiệc chơi một trò chơi trước khi tan tiệc.
Suốt buổi tối nay không có điểm nhấn gì, giờ chợt nảy ra chuyện này. Mọi người đều lên tiếng phụ họa, Hà Thanh Nhu không tiện từ chối, bèn hỏi: "Trò gì?"
"Gọi cho người đầu tiên trong danh bạ, nói cho người đó biết hôm nay là sinh nhật em," Người đề nghị tỏ vẻ thâm ý, "Có thể không cần mở loa ngoài, nhưng nếu mở thì càng tốt hơn."
Những người khác nhao nhao hưởng ứng.
Danh bạ điện thoại sắp xếp theo thứ tự chữ cái. Trong điện thoại của Hà Thanh Nhu, lúc trước người đứng dầu danh bạ là Trì Gia Nghi, còn hiện giờ là... Chị hơi ngừng lại, lấy điện thoại ra.
Mọi người nín thở tập trung, tất cả đều nhìn chằm chằm chị.
Hà Thanh Nhu sợ bọn họ nhìn thấy tên người kia, chị lướt màn hình điện thoại cực nhanh, nhấn xuống dãy số đầu tiên, đặt điện thoại đến bên tai.
Vài giây sau, đối phương nhấc máy: "Sắp xong rồi?"
"Ừ." Hà Thanh Nhu trả lời, chị nhìn những người trước mặt, không tiện nói nhiều.
"Tôi ở trong xe, bao giờ xuống thì chị gọi cho tôi, tôi sẽ đến đón." Lâm Nại ấn chiếc hộp quẹt trong tay, ngọn lửa bùng lên, chiếu vào khuôn mặt lạnh lùng và tự chủ của cô, cũng phản chiếu trong mắt cô.
"Được." Hà Thanh Nhu nói, người đối diện dùng tay ra hiệu thúc giục chị mau tiếp tục. Chị há miệng, một lát mới nói: "Hôm nay là sinh nhật tôi."
Ngọn lửa tắt, cabin xe rơi vào bóng tối.
Lâm Nại ngồi tựa lưng về sau, ngón cái ấn nhẹ xuống, ngọn lửa màu vàng xanh lại một lần nữa bùng lên.
"Tôi biết."
Trái tim Hà Thanh Nhu chẳng hiểu sao mà ấm lên, vẻ mặt cũng nhu hòa hơn rất nhiều, nhưng có nhiều lời cũng không tiện nói vào lúc này: "Vậy tôi cúp máy trước nhé."
"Sinh nhật vui vẻ." Lâm Nại nhân lúc chị chưa cúp máy mà chúc mừng, sau đó thả lỏng ngón cái, ngọn lửa vụt tắt.
Khóe môi Hà Thanh Nhu không kìm được mà hơi cong lên, cầm điện thoại xuống, nhấn nút tắt.
Những người khác thấy chị như vậy, quay sang nhìn nhau, trong lòng đều hiểu ngầm.
"Chà chà, mới nãy còn nói là tập trung công việc, chưa vội mà. Ai đấy nhỉ?"
"Không thành thật nhé."
"Mau khai ra, chuyện lúc nào!"
...
Đám người lũ lượt lên tiếng. Hà Thanh Nhu tưởng rằng mình đã che giấu tốt, ai ngờ bị bắt tại trận. Nhưng chị mạnh miệng chối, nhất quyết nói cả hai chỉ là bạn bè bình thường.
Không ai tin cả. Có điều đêm đã khuya rồi, bọn họ cũng chỉ trêu đùa có chừng mực, sau đó kết nhóm rời đi.
Trước khi Trì Gia Nghi ra ngoài thì bày ra vẻ mặt 'Biết ngay mà', cô ấy nhìn chị và nói: "Giấu kín quá nhé."
Hà Thanh Nhu không để ý Trì Gia Nghi, vội vàng đẩy cô nàng nói nhiều này ra ngoài.
Ước chừng mọi người về phòng cả rồi, chị cởi bộ đồ công sở ra, thay bằng quần sooc.
Đầu tháng bảy, trời bắt đầu nóng rồi.
Trước khi ra ngoài, chị nhá máy cho Lâm Nại, ý bảo chuẩn bị ra ngoài.
Hiện giờ đã gần mười giờ rưỡi, vì triển lãm xe đã kết thúc, thế nên tối nay mọi người đều ở lì trong phòng hoặc ra ngoài. Nhiều căn phòng đã tắt đèn, trong sân vườn không có ai cả.
Hà Thanh Nhu đi xuống cầu thang, xuyên qua sân vườn, đến trước cửa nhà khách.
Lâm Nại đứng trong bóng tối dưới bức tường bên trái cánh cửa nhà khách, lúc đi ra Hà Thanh Nhu không chú ý đến.
"Ở đây." Lâm Nại từ trong bóng tối bước đến và dắt tay chị.