Ông Hà và Hà Kiệt thấy chị cười thì nhìn nhau, bầu không khí trong phòng lập tức ấm áp lên.
"Dạo này Thanh Nhu đang làm gì đấy?" Ông Hà uống một ngụm nước, nhẹ nhàng cười hỏi.
"Con đang làm triển lãm xe," Hà Thanh Nhu đáp, "Trong nhà thế nào rồi?"
"Đã thu hoạch một mẻ trà, mẻ còn lại thì đợi về rồi thu hoạch tiếp." Ông Hà trả lời. Đối với người làm trà, trà thu hoạch vào mùa xuân là thứ trà thượng phẩm nhất, trà xuân chỗ ông đều là Mao Tiêm (1) cả; thứ nhì là trà vụ hè, trà vụ hè hơi đắng và chát. Cả nhà chỉ có ông và Tạ Hồng Linh thu hoạch trà, nhưng dù sao cũng chỉ có một mẫu đất trồng trà, vẫn dư dả thời gian.
(1) Trà Mao Tiêm: một trong thập đại danh trà của Trung Quốc
"Chị thích trà xuân, nhà mình còn một ít, đều mang đến cho chị nè." Hà Kiệt nói tiếp, "Năm nay trà được lùng mua dữ lắm, còn chưa bắt đầu thu hoạch là đã có người đến đặt rồi."
Một mẫu đất trồng trà chỉ có thể giúp cả nhà sống tạm bợ qua ngày. Mấy năm trước, nền kinh tế đình trệ, phải bán tống bán tháo trà đi để có chi phí sinh hoạt, hai ba năm nay mới đỡ hơn một chút. Nhà họ Hà chỉ là một hộ làm trà nhỏ lẻ, không có người mua cố định. Trà vụ xuân và vụ hè bán chạy, còn lão trà vụ thu và đông thường không thể dùng để pha uống được, chỉ đành bán rẻ cho cho công ty ở ngọn núi bên cạnh làm trà đóng chai.
"Học phí của Tiểu Kiệt đủ không?" Hà Thanh Nhu khẽ gật đầu, tắt điện thoại, bỏ vào túi.
Sau khi chị đi làm, mỗi tháng đều sẽ gửi tiền về nhà. Mới đầu thì vài trăm tệ, sau khi được nhận vào làm chính thức thì gửi một nghìn. Theo thời gian, số tiền dần dần tăng lên, đến giờ là tầm hai nghìn mỗi tháng. Phần còn lại của tiền lương, một phần nhỏ chị dùng để chi tiêu hàng ngày, phần lớn sẽ gửi tiết kiệm. Từ khi mâu thuẫn với ông Hà, mối liên hệ của chị với gia đình chỉ còn lại Hà Kiệt và gửi tiền mà thôi.
"Đủ, đủ rồi." Ông Hà liên tục trả lời, trên khuôn mặt đen đúa phong sương không che giấu nổi nụ cười. Hà Thanh Nhu trước giờ ít lời, chị nói như vậy đồng nghĩa với việc muốn san sẻ, cũng tức là đang quan tâm đến ông, "Ba để dành đủ từ lâu rồi, con đừng lo lắng. Mỗi khi rảnh ba và dì con lại đến ngọn đồi bên cạnh làm thuê, mỗi ngày có thể kiếm được một trăm mấy hai trăm tệ rồi. Tiền của con cứ cất đấy đi."
Ông hơi ngượng ngùng xoa tay, nhìn Hà Thanh Nhu và Hà Kiệt rồi nói một cách khô cằn: "Ba cũng không đủ khả năng giúp được gì cho hai đứa, chỉ mong các con có cuộc sống tốt hơn."
Hà Thanh Nhu không nói gì, Tạ Hồng Linh cũng vậy. Hà Kiệt thấy tình hình không ổn, liền nhanh chóng chuyển chủ đề: "Chị, em thấy trên mạng đề cử là Nam Thành có nhiều kiến trúc cổ, mấy ngày tới em và ba mẹ định đi tham quan. Chị có rảnh không, có muốn đi cùng không?"
Triển lãm xe kết thúc, thời gian rảnh tương đối nhiều. Thế nhưng bọn họ đến không đúng lúc, ngày mai là thứ hai, Hà Thanh Nhu phải đi làm.
"Chị phải làm báo cáo, còn thêm một đống việc sau đó phải xử lí." Chị nhìn bọn họ trả lời. Trên mặt Hà Kiệt và ông Hà hiện lên sự mất mác, vẻ mặt Tạ Hồng Linh vẫn y như cũ, "Có điều chị biết rõ Nam Thành. Như vậy đi, lát nữa về chị đặt vé và chọn chỗ du ngoạn cho mọi người. Thị trấn cổ Ninh Tây và đền thờ đá cũng được, nhưng chỗ đấy hơi xa, đều nằm ở ngoại ô thành phố. Khu phố phía Đông có một phố cũ kiểu dân quốc, nếu cả nhà có hứng cũng có thể đến xem."
"Vậy đi khu phố phía đông trước đi, đi một vòng rồi chiều lại về," Hà Kiệt quyết định, "Bình thường chị đi làm bận rộn, chắc chắn là không ăn uống đàng hoàng rồi. Ngày mai em và ba đi mua đồ ăn, buổi tối để mẹ làm một bữa cơm hương vị gia đình rồi cả nhà chúng ta cùng ăn nhé."
Hà Thanh Nhu ừ một tiếng.
Tạ Hồng Linh ngồi yên tại chỗ, không nói một lời.
Ngày xưa, khi Hà Thanh Nhu còn chung sống với bọn họ, Tạ Hồng Linh cũng không như bây giờ. Nhất là khi mới bước vào nhà họ Hà, bà đã từng biểu lộ sự dịu dàng và quan tâm như tình yêu của mẹ đối với cô bé mười tuổi, bà cũng từng lặng lẽ mà chăm sóc hai cha con chị. Nhưng khi Hà Kiệt ra đời, mọi sự quan tâm trước đó đều ngừng lại.
Con người khác không bằng con mình, Hà Kiệt mới là đứa con bà mang nặng đẻ đau, mà Hà Thanh Nhu thì không phải. Bà đối với Hà Thanh Nhu cùng lắm là làm tròn nghĩa vụ, cái gì chị nên có thì bà ấy sẽ không để chị thiếu. Về chuyện chăm lo, dạy bảo thì chỉ dành cho con riêng của bà. Thế nên bất kể Hà Thanh Nhu làm gì, bà cũng sẽ không nói một câu, kể cả chuyện chị thích phụ nữ.
Cũng như hiện tại, bà hoàn toàn không quan tâm quan hệ của chồng mình và Hà Thanh Nhu ra sao. Đối với bà, mục đích của chuyến đi này chỉ là đến Nam Thành tham quan mà thôi.
Cũng vì lí do này, quan hệ của Hà Thanh Nhu và bà ấy cũng thật lạnh nhạt.
"Vậy cả nhà chờ chị, chị nhớ về sớm đấy nhé." Hà Kiệt vui vẻ nói. Hiện tại quan hệ của gia đình cậu trở nên lạnh nhạt đến mức sắp đóng băng rồi, mong là quây quần bên nhau nhiều rồi sẽ trở nên tốt đẹp hơn.
"Sáu giờ chị tan tầm, sau đó sẽ trở về."
Tiệm cơm bắt đầu lên món, Hà Thanh Nhu đứng dậy đi bưng, cả nhà bắt đầu ăn cơm. Ông Hà và Hà Kiệt rõ ràng rất vui vẻ, trong bữa cơm liên tục trò chuyện với chị, tiếng nói chuyện chưa từng ngắt quãng.
Dùng bữa xong, Hà Thanh Nhu đi thanh toán, sau đó bốm người cùng trở về căn hộ chị thuê.
Bởi nơi đây chỉ có hai phòng ngủ, Hà Thanh Nhu định nhường phòng cho ba người họ, còn chị ngủ sô pha. Nhưng Hà Kiệt nhất quyết không chịu. Cuối cùng cậu ngủ ở sô pha, vợ chồng ông Hà ngủ ở phòng ngủ phụ.
Lúc rửa mặt, Hà Kiệt phát hiện cậu quên mang bàn chải đánh răng.
Trước cửa khu chung cư có một cửa hàng tạp hóa, Hà Thanh Nhu bảo cậu tắm rửa trước đi, còn chị xuống lầu mua bàn chải.
"Mẹ, mẹ đi tắm trước đi," Hà Kiệt nói với Tạ Hồng Linh đang ngồi trên ghế sô pha, "Lát nữa con tắm sau."
Hôm nay thái độ của Tạ Hồng Linh như thế nào bọn họ đều thấy cả, trầm mặc ít nói. Ôi, thật là... Phận làm con như cậu cũng khó mà nói gì. Dù sao những năm nay bà ấy đều như vậy, chỉ hi vọng Hà Thanh Nhu không nghĩ nhiều.
Rốt cục, vẻ mặt của Tạ Hồng Linh cũng hơi thay đổi. Bà tìm áo quần rồi đi vào phòng tắm.
Hà Kiệt nhìn ông Hà với ánh mắt khó xử. Ông Hà sờ tẩu thuốc, cuộn lá thuốc lại, nhét vào tẩu nhưng không đốt lên.
"Con mặc kệ bà ấy," Ông nhăn mặt, thở dài, "Mấy ngày nay tranh thủ nói chuyện với chị con. Ba và con bé..."
Ông không nói hết câu, lại nặng nề than thở một tiếng.
Hà Kiệt đứng đấy, trong lòng cũng thầm thở dài.
Tuy quan hệ của Hà Thanh Nhu và Tạ Hồng Linh lạnh nhạt, nhưng trước đây cả nhà họ cũng xem như hòa thuận. Sự hòa thuận này đã bị phá vỡ sau khi Hà Thanh Nhu công khai xu hướng tính dục. Ông Hà không chấp nhận được, thường xuyên thúc giục chị tìm bạn trai. Mới đầu Hà Thanh Nhu còn có thể bình tĩnh giải thích và từ chối ý kiến của ông, mà về sau, chỉ còn lại sự bực tức.
Ông Hà cho rằng con gái mình nên thử hẹn hò, dành thời gian với đàn ông, biết đâu chị sẽ bình thường trở lại. Vì vậy, ông sắp đặt cho Hà Thanh Nhu đi coi mắt. Hà Thanh Nhu quả quyết từ chối, không về nhà, ông có gọi điện thoại thúc giục cũng không được.
Tết năm kia, Hà Thanh Nhu về thăm nhà, ngồi còn chưa ấm chỗ đã nghe ông nói đến chuyện này. May mà tính tình Hà Thanh Nhu mềm mỏng, khuyên can ông mãi, ông mới yên lặng được mấy bữa.
Hết Tết, ông Hà bỗng muốn mời họ hàng ăn cơm, gọi chị và Hà Kiệt đến. Lúc Hà Kiệt dẫn Hà Thanh Nhu đến tiệm cơm, vừa vào phòng ăn riêng, hai chị em đều ngẩn ra. Cả phòng toàn những gương mặt lạ hoắc, ngồi chính giữa là một người đàn ông tuổi tác xấp xỉ với chị, xung quanh anh ta là đủ cả cô dì chú bác, dường như cả gia tộc đều ra mặt.
Tình thế này chắc chắn là coi mắt chứ không lẫn đi đâu được.
Hà Thanh Nhu giữ mặt mũi cho ông Hà, ở lại ăn một bữa cơm. Về đến nhà, hai cha con chị xảy ra tranh cãi. Ông Hà máu dồn lên não, nói rất nhiều lời nặng nề, lại lôi Liên Y ra để khuyên răn chị.
Sau khi Liên Y qua đời, cha con chị chưa từng nhắc đến bà. Trong lòng Hà Thanh Nhu, bà là người quan trọng nhất. Ông Hà lấy người thân thiết đã qua đời nhiều năm ra để ép buộc chị, lần này thực sự quá đáng.
Cha con chị cũng vì vậy mà sinh ra khoảng cách, trở nên xa lạ.
Ông Hà tự thấy có lỗi, nhiều lần muốn cúi đầu hạ mình nhưng ngặt nỗi sĩ diện. Giờ mới nhân cơ hội Hà Kiệt sắp lên đại học mà đến đây gặp chị.
Theo thái độ của Hà Thanh Nhu hôm nay, hẳn là chị không giận, nhưng trong lòng chắc chắn vẫn còn khúc mắc.
Ông Hà siết tẩu thuốc, nhìn sàn nhà bóng loáng sạch sẽ, lòng thầm phiền muộn.
Bên ngoài khu chung cư, Hà Thanh Nhu mới đi mua bản chải đánh răng về. Đi đến cửa khu, chị thoáng thấy một chiếc Land Rover đậu trong góc tối.
Hà Thanh Nhu vừa đi vừa không tự chủ mà nhìn biển số xe.
Đúng lúc này, cửa sổ xe hạ xuống. Một cái đầu nhỏ lắm lông màu cam bỗng ló ra, tiếp đó, hai chân trước bám vào mép cửa sổ.
Chị dừng chân, ngẩn ngơ.
Cục lông kia nhìn chị kêu meo meo, rồi nhảy ra khỏi cửa sổ. Nhưng mà nó mập quá, không khống chế được trọng tâm nên suýt nữa thì té ngã. Thân hình mũm mĩm của nó nghiêng qua, hai chân trước hơi nâng lên, lao đi như một mũi tên.
Nó vọt đến trước mặt Hà Thanh Nhu, dùng móng bấu víu vào ống quần chị.
"Năm Lạng," Hà Thanh Nhu mở nụ cười xinh đẹp, ngồi xổm xuống ôm nó lên. Chú mèo này đúng là nặng hơn cả bữa trước, nó dụi đầu vào lòng chị: "Sao lại đến bên này?"
"Em mang nó đi bệnh viện kiểm tra, tình cờ ngang qua đây." Lâm Nại mở cửa xe bước xuống.
Từ đợt Năm Lạng bị ốm, Hà Thanh Nhu dẫn nó đi khám một lần, nó liền vô cùng yêu thích Hà Thanh Nhu. Lâm Nại vốn không định xuống xe, nhưng nhóc mập này kêu la ầm ĩ. Cô chẳng còn cách nào khác, đành mở cửa thả nó ra.
"Bị ốm ư?" Hà Thanh Nhu hỏi, vỗ lưng Năm Lạng. Năm Lạng đặt chân trước lên vai chị, dùng mặt dụi vào cần cổ trắng mịn của chị.
Ánh mắt Lâm Nại trầm xuống, cô xách gáy nó: "Không phải, nó béo quá, cần làm kiểm tra định kì."
Hà Thanh Nhu buông tay ra, cô liền kéo và giữ chặt nhóc mập này trong vòng tay mình. Năm Lạng rất bất mãn, uốn éo tới lui, kêu to lên.
Hà Thanh Nhu thấy Năm Lạng không ngừng uốn éo mông thì buồn cười: "Đúng là nên cho nó giảm cân đi thôi, tôi cảm thấy nó nặng hơn nhiều."
Ôm nặng trịch, cũng không biết Lâm Nại cho nó ăn kiểu gì.
"Ừm, mấy ngày nữa rồi bắt đầu giảm cân, gần đây dạ dày nó không tốt."
"Phải chú ý chuyện ăn uống của nó," Hà Thanh Nhu nhắc nhở, "Không được cho nó ăn quá nhiều. Cô có thể cất thức ăn của nó vào tủ có khóa, như vậy nó sẽ không ăn vụng được."
Đôi mắt Lâm Nại như được bao phủ bởi sự ấm áp.
Tình tình Năm Lạng không tốt, vùng vẫy nửa ngày không thoát được, vì vậy vươn móng định cào cô. Nhưng Lâm Nại đã đề phòng trước, nhanh tay chộp lấy chân của nhóc mập này.
Năm Lạng hờn dỗi kêu meo meo.
"Trễ thế này rồi, chị còn xuống làm gì?" Lâm Nại mặc kệ nó, hỏi chị.
"Mua bàn chải đánh răng." Hà Thanh Nhu lắc chiếc bàn chải trong tay.
Lâm Nại liếc nhìn, chợt buông tay đang nắm chân Năm Lạng ra rồi vươn về phía chị. Năm Lạng nhân cơ hội nhảy xuống, một lần nữa kéo ống quần Hà Thanh Nhu.
Hà Thanh Nhu định khom người.
"Đừng cử động."
Tay của Lâm Nại lướt qua mái tóc chị, cầm lấy một chiếc lá khô. Hà Thanh Nhu lúng túng, đúng lúc này, Năm Lạng nhỏ giọng kêu chị, chị hoàn hồn, cúi xuống bế nó lên.
"Đó là em trai chị à?" Lâm Nại nhìn trạm bảo vệ bên cạnh con đường.
Hà Thanh Nhu xoay người lại và nhìn theo ánh mắt của cô.
Dưới ngọn đèn đường màu vàng mờ ảo, cậu thiếu niên ngăm đen và gầy gò đang đứng đấy, nhìn các cô với sự lúng túng, trên mặt có vẻ ngượng ngùng.