Nhu Mạt

Chương 17: Chương 17





Tống sĩ chương bị bệnh, đau đầu, mất sức sốt cao.Vợ cũ của anh rất ngạc nhiên nói "Không phải chứ, anh ấy có thể sinh bệnh, anh ấy cũng không phải con người".
Cũng mặc kệ tin hay tin, Tống Sĩ Chương là thật sự bị bệnh, công ty có hội nghị rất quan trọng, anh nghe xong lấy khăn lạnh chườm lên trán, lúc tan họp nhấc thân chưa được hai bước liền muốn ngã xuống đất, cô thư ký gầy yếu của anh bị dọa sợ đến đỡ đều đỡ không nổi anh.
Tống Cẩm Khanh cùng mẹ đưa anh đi đến bệnh viện kiểm tra, lấy máu, sau khi bác sĩ cầm đến tờ kê khai tình trạng bệnh biểu lộ rất ngưng trọng, nói xem qua là thiếu máu, bệnh thiếu máu này của anh rất có thể là do suy giảm miễn dịch tạo thành......
Đây là bác sĩ quen biết, Tống Sĩ Chương nói không cần giữ kín, bác sĩ cứ nói thẳng.
Bác sĩ nói, trước mắt vẫn chưa thể xác định nhưng mọi người phải chuẩn bị tâm lý, Tống tiên sinh, triệu chứng của anh rất giống bệnh bạch cầu cấp tính.
Thời gian như đứng im vài giây, Tống Sĩ Chương phải thật lâu mới thốt nên lời:" Rất giống sao?"
Bác sĩ nói: Anh cũng đừng quá áp lực, phải thực hiện chọc hút tủy xương sau đó mới có thể chẩn đoán chính xác”.
Vợ cũ cùng con trai của Tống Sĩ Chương đều đứng bên cạnh, vợ cũ của anh liền choáng váng, Tống Sĩ Chương đứng lên bắt tay bác sĩ nói cảm ơn, sau đó lại lại đến kéo cô ta, cô ta đều không đi nổi nữa.
Đợi Tống Sĩ Chương đi làm chọc hút tủy xương, hai mẹ con chờ ở bên ngoài, vợ cũ anh mới bắt đầu khóc lớn: "Làm sao lại như thế, em cũng không phải đến để đưa tang anh, làm sao lại thế, anh làm sao lại như thế".
Tống Cẩm Khanh biểu hiện như một người đàn ông trưởng thành, cậu ấy ôm mẹ vào lòng an ủi:"Mẹ đừng khóc quá sớm, không chắc là như vậy mà".
Nói thì nói như thế nhưng trong lòng Tống Cẩm Khanh cũng là mây đen giăng kín rồi.
Trên đường trở về Tống sĩ chương ngược lại rất bình tĩnh, nói với vợ con: "Trước đừng gọi điện thoại nói cho ba mẹ, lớn tuổi rồi không chịu nổi".
Vợ cũ của anh đã sớm lau nước mắt, trang điểm kỹ càng nhưng ngồi ở ghế phụ vẫn không dám quay đầu lại, nói:"Chúng ta mới không muốn anh bất hiếu như vậy đâu, mỗi năm về một hai lần, mỗi lần về đều huyên náo trong nhà không yên."
Tống Sĩ Chương chỉ dựa vào thành ghế trầm mặc, không biết đang nghĩ gì.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Cát Mễ còn đang vì chuyện của Lâm Bạch mà bực bội, Lâm Bạch cũng không ngốc, Tống Sĩ Chương là ký chủ đáng tin tưởng, anh ta không thể hành động nóng vội.
Thật không nghĩ đến ngày hôm đó Tống Sĩ Chương vừa trở về liền tìm cậu anh ta, anh ấn anh ta vào ghế, nói:"Một lần duy nhất tôi cho cậu năm mươi vạn, từ giờ không cần đến nữa, chăm chỉ đọc sách, sau khi tốt nghiệp thì chân chính mà kiếm tiền."
Lâm Bạch cầu khẩn nói: "Em biết sai rồi, em sẽ sửa lại."
Tống Sĩ Chương sờ mặt của anh ta cười nói: "Kỳ thật các người một chút cũng không giống, sớm muộn gì tôi đều sẽ để cậu đi." Thật ra anh không phải nhất định phải tìm người thế thân gì, chỉ là hy vọng người giống Văn Tú kia có thể giống như trước cứ như thế ở bên cạnh mình mà thôi.
Ngữ khí của anh quá quyết tuyệt, Lâm Bạch nghe thấy rằng dù anh ta có nói gì cũng vô ích.
Tống Sĩ Chương cũng không định đi gặp Văn Tú, cho đến khi Hứa viện trưởng gọi điện thoại cho anh, nói Văn Tú căn bản không có đi làm, kể từ ngày cậu từ chức cậu đã không còn đi làm.
Tống Sĩ Chương trong lòng lo lắng xảy ra chuyện, cho người đi tìm, nói là Văn Tú đang làm giúp việc tại một quầy hàng, Tống Sĩ Chương đi qua xem, đúng lúc là thời điểm náo nhiệt nhất của buổi tối, Văn Tú đi ra đi vào bận rộn giúp Văn Tuệ tiếp đãi khách khứa, chính là bộ dáng của một lao động nhập cư bình thường.
Tống Sĩ Chương cảm thấy cho dù mình không mắc bệnh bạch cầu, sớm muộn cũng bị Văn Tú làm cho tức chết, anh xuống xe bắt người.

Văn Tú đang chuẩn bị chuyển một rương bia đi vào, tay đột nhiên bị giữ lại, ngẩng đầu nhìn người, ngoài ý muốn hỏi: "Sao chú lại tới đây?"
Văn Tuệ ở bên trong nhìn chiếc xe giống như là xe của Tống Sĩ Chương, vội vàng xoa tay ra nghênh tiếp, gặp cái bộ dạng này của hai người, cô gọi một tiếng: "Sĩ Chương".
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Tống Sĩ Chương gật đầu, hỏi Văn Tú: "Tại sao không đến bệnh viện làm việc?".
Văn Tú nói: "Cháu từ chức, chú chắc hẳn cũng đã biết".
"Không phải đều cùng Hứa viện trưởng nói xong rồi sao, cháu không cần từ chức".
"Chính cháu không muốn ở lại nữa".
"Vì cái gì?"
"Làm chán rồi".

Văn Tú đem bia giao cho Văn Tuệ, quay đầu nói:"Chú có muốn ăn chút gì không? Cháu làm cho chú".
Văn Tú là một người làm việc nhà rất ngớ ngẩn, cậu cẩu thả, thường làm nhà của bọn họ xáo trộn cả lên, nếu như không có người giúp việc, mỗi ngày hai người đều sống chung với đống rác.

Văn Tú cũng rất ít khi xuống bếp nấu cơm, trên thực tế cậu ngoại trừ lúc nấu cơm, hấp một ít rau quả hoặc là thêm một ít nước để luộc thịt luộc trứng, những cái khác cậu đều không làm được.

Khi còn bé cậu cũng chưa từng được ăn thứ gì được nấu nướng cầu kỳ.
Tống Sĩ Chương ngược lại biết nấu vài món ăn, thỉnh thoảng sẽ làm, Văn Tú vẫn luôn ở sau lưng cắn đũa chảy nước bọt chờ, giống một chú cún con.
Muốn Văn Tú làm chút đồ ăn ngon cái này rất khó, cho nên Tống Sĩ Chương đứng trong phòng bếp nhìn dáng vẻ bận rộn của cậu, đột nhiên sống mũi chua xót vì hạnh phúc.
Văn Tú ngâm nga một giai điệu dân ca, trông cũng ra dáng, lúc món ăn cuối cùng hoàn thành, cậu đắc ý nhíu mày cười, đĩa bưng đến trước mũi ngửi một cái, nói:"Thật không tệ".
Tống Sĩ Chương dựa vào tủ lạnh cười:" Có cái gì mà khoe khoang hả, đầu bếp Văn?".
Văn Tú nhếch miệng mỉm cười, tìm một vị trí ngồi bên cạnh, đưa bát đĩa cho Tống Sĩ Chương rồi rót một ly rượu.
Tống Sĩ Chương nhìn cậu tự rót cho mình một ly nước lọc, hỏi:"Cháu không uống sao?"
Văn Tú nói: Rượu dễ hại người, cháu đã bỏ rồi.


Từ chuyện Lý Khiết lần đó về sau cậu cũng không chạm qua rượu, một chút giáo huấn này một lần liền nhớ cả đời.
Tống Sĩ Chương nói: "Bỏ cũng tốt, bỏ cũng tốt..." Hơi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Văn Tú nhìn bộ dáng của anh, vừa nhếch miệng cười, vừa rót rót cho anh thêm một ly:"Khát như vậy a, uống chậm một chút."
Tống Sĩ Chương nâng ly rượu nhìn cậu, thấy cả người Văn Tú không được tự nhiên, hỏi: "Cảm lạnh?"
"Ừm?"
"Thân nhiệt của cháu...cháu đang phát sốt."
Tống Sĩ Chương trong lòng như bị bóp chặt, nói: "Cháu phù hợp với công việc của bệnh viện hơn, vẫn là trở về đi, nghe lời".
Văn Tú nhìn về hướng khác không lên tiếng, nhai một miếng đậu phộng trong miệng.
Tống Sĩ Chương nghĩ cậu đại khái luôn không thích bị chi phối bản thân.

Anh nghe nói qua, trưởng khoa Văn là một người rất kiêu ngạo và lạnh lùng trong bệnh viện.

Tống Sĩ Chương không rõ mình rốt cuộc vì cái gì lúc này còn muốn ép buộc cậu, hiển nhiên cậu đã thoát khỏi anh, sống một cuộc sống mà bản thân muốn sống.
Hai người trầm mặc một hồi lâu, Tống Sĩ Chương rốt cuộc cũng tìm được lời lẽ:
" Thời tiết lạnh, ống nước sau nhà có thể sẽ vỡ, sang năm cháu nên đi mua cái mới.

Thẻ lương cùng thẻ thưởng của cháu đều để trong ngăn kéo chính giữa của bàn làm việc trong phòng, khế nhà cùng khế đất nằm trong két sắt phòng ngủ, mật mã cháu biết rồi.

Chìa khoá dự phòng của cửa ngoại trừ một chìa khóa dưới lọ hoa ở cửa, còn có một cái ở trong hang giả của bể bơi, nhưng cháu phải đi qua cửa sắt, chìa khóa cổng sắt nằm trong chốt bảo vệ, sau khi cháu mở ra phải thuận tay trả lại chỗ cũ, nếu không vứt đi thì mất thật đấy.


Sữa bò bị hỏng sẽ không biến thành sữa chua, cái này cháu nhất định phải nhớ kỹ.

Đừng như lần trước cứ uống như vậy sẽ đau bụng, ăn cái gì nhất định phải nhai kỹ nuốt chậm, cháu đừng vội, tự nhiên sẽ làm no bụng của cháu.

Điều khiển từ xa của TV không phải lúc nào cũng tiện tay mang đi, hãy cố định nó ở một chỗ.

Tách quần áo đã mặc ra khỏi quần áo chưa mặc, không thể treo chúng ở cùng một chỗ, giỏ đựng quần áo đặt ở cửa phòng treo quần áo..."
"Giỏ đựng quần áo cháu đã chuyển ra ban công rồi".

Văn Tú rốt cuộc cũng ngắt lời lải nhải không dứt của anh, kỳ quái hỏi" Chú làm sao vậy?".
Tống Sĩ Chương bình tĩnh nhìn cậu, lời càng nói càng nhiều, anh có căn dặn cũng không hết chuyện, cái tên ngốc này, cái gì cũng không biết, bảo anh làm sao yên tâm.

Tống Sĩ Chương hối hận, nếu như không phải anh ép buộc giữ cậu ở bên cạnh, Văn Tú lúc này hẳn là đã có một mái ấm hạnh phúc.

Anh đã mang cậu rẽ sang một con đường khác, nhưng lại bỏ cậu ở nửa đường.
[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Văn Tú cảm thấy Tống Sĩ Chương hôm nay rất không đúng, cậu chưa bao giờ thấy Tống Sĩ Chương yếu đuối như vậy, giống như người đợi lo xong tang lễ liền đi tìm cái chết, điều này khiến Văn Tú rất khó chịu, cậu không thể nhịn nổi đi đến nắm lấy tay anh ta: "Làm sao vậy? Chú nói với cháu, cháu chuyện gì cũng nguyện ý đi làm.

"
Những lời này khiến Tống Sĩ Chương kinh ngạc: "Đến bây giờ cháu vẫn nguyện ý chuyện gì cũng làm sao?"
Văn Tú nói câu này kỳ thật chỉ là theo bản năng, nhưng sau khi Tống Sĩ Chương hỏi, Văn Tú lại cảm thấy lời bản thân nói ra cũng không có gì phải hối hận, lập tức nói: "Ừ."
Tống Sĩ Chương cảm thấy buồn bực, hỏi: "Bởi vì chú tốt với cháu?"
Văn Tú trầm tư, một lúc sau mới nhìn lên và nói: "Không, cháu sẵn sàng làm điều đó bởi vì, ừm, tóm lại, đó không phải là những chuyện để trả ơn như chú nói, ừm, có thể có báo đáp, trên thực tế, đó là bởi vì...!"
Cậu cứ nói lặp đi lặp lại, không rõ bản thân rốt cuộc muốn biểu đạt ý gì, cảm thấy như bản thân giống như líu lưỡi, bỏ cuộc trong thất vọng.
Tống Sĩ Chương chế nhạo, uống cạn rượu trong ly, thấy chai đã cạn nên yêu cầu Văn Tuệ lấy thêm.
Văn Tú ngăn anh lại: "Cháu xem chú hôm nay mệt rồi, không nên uống nhiều như vậy."
Tống Sĩ Chương đột nhiên hỏi: "A Tú, trong lòng cháu rất ghét chú phải không?"

[==Edit & Post: yeungontinh.vn==]
Văn Tú nhìn những chai rỗng trên mặt đất, cũng chỉ mới hai chai.

Không có lý do gì mà hai chai bia lại có thể khiến Tống Sĩ Chương say.

Cậu không biết Tống Sĩ Chương muốn làm gì khi buổi tối hôm nay lại đi tới đây, nói những lời như thế này, cho nên cậu bất đắc dĩ, nói: "Cháu không ghét chú, chú có ơn đối với cháu, tại sao cháu lại phải ghét chú."
Tống Sĩ Chương nghe được câu nói này, anh nghe ra được sự tuyệt vọng trong đó.

Anh ấy biết ẩn ý đằng sau câu nói này, không phải cháu không ghét chú, mà là cháu không thể ghét chú.
"Cháu phải hận chú.

Từ năm 16 tuổi, cháu đã không biết tự do là gì, cả cuộc đời cháu, toàn bộ đều bị hủy hoại trong tay chú!"
Văn Tú thật sự nhíu mày, Tống Sĩ Chương càng ngày càng khó hiểu khiến cậu gần như phát điên, cậu không thích cách tự nhận trách nhiệm về mình như vậy, Tống Sĩ Chương tự cho mình cả đời không thể thay đổi, nhưng cậu nhất định phải làm đem vấn đề này nói rõ ràng: "Cháu ghét chú, nhưng Tống Sĩ Chương, chú cả đời này sẽ không bao giờ biết tại sao cháu ghét chú! "
Giọng cậu hơi lớn, còn có một bàn khách khác cũng đang ăn cơm, họ đều quay sang nhìn.
Văn Tuệ vẫn luôn lo lắng nhìn về phía này, nhưng lại không dám đến gần.
Tống Sĩ Chương đột nhiên cười nói: "Cháu khi tức giận mắng mỏ trông rất đáng yêu, nhưng đáng tiếc cháu không thường xuyên làm chuyện này."
Văn Tú thực sự cảm thấy bản thân không thể tiếp tục nói chuyện với anh như thế này, phải ra tay thôi: "Đừng đóng kịch ở đây, cháu rất bận, chú đi đi."
Tống Sĩ Chương làm bộ giống như đang diễn kịch thực sự đã gạt đi những cảm xúc đó, đứng dậy mặc áo khoác rồi nói: "Cháu không thích bệnh viện tuyến hai, chú sẽ đổi cháu sang bệnh viện tuyến một, bệnh viện tuyến ba.

Thành phố này không thích đổi một thành phố khác, sẽ có một nơi mà cháu thích.

"
Văn Tú im lặng.
Tống Sĩ Chương siết chặt khuôn mặt cậu: "Im lặng để phản đối không có hiệu quả.

Tốt hơn hết cháu nên ngoan ngoãn, nếu không, chú có trăm cách khiến cháu càng thêm ghét bỏ chú.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.