Nhụ Mộ

Chương 16: “Không đọc tin nhắn tôi gửi hả?”



Tháng 11, tháng 12 hàng năm luôn là những khoảng thời gian bận rộn nhất của học sinh: Kỷ niệm ngày thành lập trường, Đại hội thể dục thể thao và cả buổi tiệc thâu đêm đón tết Tây đều tập trung vào hai tháng này.

Để chuẩn bị cho buổi dạ tiệc kỉ niệm ngày thành lập trường, câu lạc bộ hí kịch đã bắt đầu các công tác chuẩn bị từ trước thi giữa kỳ. Ngay khi có kết quả liền lập tức tổ chức các buổi tập luyện có bài bản, có trình tự. Ngoài buổi dạ tiệc kỉ niệm ngày thành lập trường, câu lạc bộ còn hợp tác với bên Truyền thông của trường quay một bộ phim vườn trường 15 phút, sau khi quay xong sẽ đăng lên weibo chính của trường và các trang web xem video, thể hiện những điểm nổi bật trong năm qua của các học sinh trong trường.

Vì đã từ chối làm nam chính nên Lý Gia Đồ bị chủ tịch điều đến ban kĩ thuật, yêu cầu đảm nhiệm công tác hậu cần trong lúc ghi hình. Để không ảnh hưởng đến thời gian đi học thường ngày, những buổi quay phim đều được sắp xếp vào cuối tuần. Nhưng quay cả ngày vẫn chưa xong xuôi nên tuần tới Lý Gia Đồ vẫn không thể về nhà.

Ban đầu không có ai tham gia hạng mục nam chạy 4x400m tiếp sức cho Đại hội thể dục thể thao, trong khi Lý Gia Đồ còn chưa có thời gian cân nhắc kĩ càng đã bị cán sự thể dục Trương Cạnh Dư đưa vào làm cái tên cuối cùng trong danh sách.

Mỗi sáng sớm trước lúc tập thể dục buổi sáng và buổi chiều lúc tan học, cậu và hai bạn khác đều bị Trương Cạnh Dư kéo tới sân điền kinh chạy 400m. Việc này khiến các buổi lên lớp cả ngày lẫn đêm của cậu đều không còn chút tinh thần nào. Ban đầu, cậu còn có thể hoàn thành tiến độ bài tập của thầy cô đúng lúc, nhưng một tuần sau đó, không chỉ một vài trang vở bị bỏ dở mà còn gần một phần đề bài đọc xong không muốn viết nữa, lại bỏ.

Còn nửa tháng nữa là đến Đại hội thể dục thể thao của trường, các lớp đã bắt đầu tiến hành các hoạt động chuẩn bị cho buổi khai mạc. Nghi thức khai mạc của nhà trường đã từng là để học sinh hóa trang và cầm biểu ngữ với tiêu đề “Mũi nhọn của đất nước”, hàng năm đều nổi bật, nên năm nay cũng không ngoại lệ.

Sau khi lớp 11 được phân ban, trong lớp vừa đủ mười hai bạn nữ. Không biết ban cán sự lớp đã họp như thế nào mà cuối cùng lại quyết định để cả mười hai cô bạn ấy đóng thành “Thập nhị kim thoa” và cần tìm thêm một bạn nam nữa sắm vai Giả Bảo Ngọc.

(*Chú thích: “Thập nhị kim thoa” hay Giả Bảo Ngọc đều là những nhân vật có trong tiểu tuyết kinh điển Hồng Lâu Mộng)

Lời đề nghị này vừa được nêu ra trong buổi họp lớp đã được mọi người tích cực hưởng ứng, chỉ mỗi Lý Gia Đồ không vui vẻ lắm. Cậu nâng âm lượng lên một chút, nói với Lưu Mặc Nam đang đứng trên bục giảng, “Tìm người khác đi, tớ không tham gia đâu.”

“Ông là bộ mặt của lớp mình mà, ôi, ông mà không làm Bảo Ngọc thì ai làm mới được đây?” Trương Cạnh Dư ngồi phía trước cười.

Lý Gia Đồ vẫn mang vẻ mặt không tình nguyện, nói, “Dù thế nào đi nữa tôi cũng không tham gia.”

Đây là kết quả lần trước ban cán sự lớp đã họp và đưa ra, nay lại bị Lý Gia Đồ từ chối trước mặt cả lớp, Lưu Mặc Nam đứng trên bục giảng cũng nhất thời buồn bã. Một lúc lâu sau, cô đành phải hỏi, “Có bạn nam nào chủ động tham gia không?”

“Vương Vận Ân thì sao?” Có người đề nghị, “Cậu ấy đáng yêu lắm đó ~”

Cậu trai ngồi bàn thứ nhất có vóc dáng nhỏ bé khoát tay, “Tớ không muốn tham gia.”

Lưu Mặc Nam cũng lộ vẻ khó xử, nói, “Vì phải cử ra một nhóm học sinh bước vào lễ đài nên phải phải lấy người có chiều cao cao hơn chút nữa.” Cô nàng nhìn quanh các nam sinh khác, quả nhiên không có người nào tình nguyện tham gia, cô đành dứt khoát chọn, “Phùng Tử Ngưng, cậu cải trang thành Bảo Ngọc nhé!”

Phùng Tử Ngưng đang vùi đầu làm bài tập, nghe thấy vậy bèn ngẩng đầu lên, không hiểu gì, “Hả?”

Lời đề nghị này lại được những người khác đồng ý mãnh liệt. Mọi người đều nói Phùng Tử Ngưng vừa trắng trẻo lại có quan hệ tốt với các bạn gái, đúng là rất thích hợp làm Bảo Ngọc.

“Phùng Tử Ngưng, cậu không báo danh tham gia hạng mục gì nhỉ?” Chu Ý Trăn nghiêng đầu sang hỏi cậu ta.

Cậu ta gắng lắc đầu, “Dù chưa báo danh nhưng…”

“Vậy cậu đóng vai Bảo Ngọc cho lớp mình đi!” Lưu Mặc Nam quả quyết nói.

Phùng Tử Ngưng khó xử, nhưng vẫn đồng ý, “Ừ được…”

Buổi họp lớp để lấy ý kiến cá nhân đã kết thúc trong tiếng chuông báo tan học, lớp tự học buổi tối chuẩn bị bắt đầu nhưng Lý Gia Đồ vẫn chưa làm xong mấy câu đề. Cậu lật hai trang phía sau của phần bài tập, còn hai trang nữa mới hoàn thành tiến độ của tiết Hóa tối nay, nhưng nếu cứ bỏ dở không làm xong thế này, sau này nếu cậu muốn làm bổ sung chỉ e là phải mất rất nhiều sức đây.

Lý Gia Đồ không rời chỗ cho tiết học sắp tới, chỉ cúi đầu làm bài tập Hóa. Có một phương trình hóa học khá phức tạp, cậu đã cân bằng nhiều lần rồi nhưng vẫn chưa được. Cậu nhụt chí buông bút, nghĩ một chút rồi lại cầm bút lên. Giờ giải lao mười phút đó, Lý Gia Đồ đã kịp làm xong một bài tính toán, nhưng lúc đối chiếu đáp án lại phát hiện mình vẫn tính sai.

Cậu nhịn không được mà thầm chửi một tiếng, đang định kiểm tra lại phần tính toán thì Tô Đồng đã cầm tập đề bước vào.

Không biết anh đang nghĩ gì, bảng xếp thứ hạng kết quả kỳ thi giữa kì đã dán trên bảng hơn nửa tháng, vậy mà anh vẫn đứng nhìn một, hai phút.

Đợi đến khi học sinh đều đã quay trở về chỗ ngồi rồi, Tô Đồng mới chia tập đề thành 4 phần, giao cho bốn học sinh ngồi bốn bàn đầu khác nhau, để bọn họ phát đề rồi nói, “Các em chăm chỉ làm bài đi nhé, tan học nộp lại. Hôm nay những bạn ngoại trú đều mang về nhà làm cả sao?”

“Thưa thầy, em xin mang về nhà viết ạ.” Có một bạn giơ tay nói.

Tô Đồng xách chiếc ghế dưới bục giảng lên, đặt bên cạnh bảng rồi ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn cậu ta rồi gật đầu, “Ừ, trên đường về phải cẩn thận đấy.”

Ngay sau đó lại có thêm hai học sinh khác muốn đưa đề về nhà làm. Bọn họ bỏ đề vào trong cặp, trước khi ra khỏi cửa còn chào tạm biệt Tô Đồng.

Tô Đồng thấy không còn ai về nữa mới giục, “Giờ các em mau làm đi, đề lần này không khó đâu.”

Trong mắt của giáo viên, đề như thế nào mới là khó đây? Bình thường Lý Gia Đồ chỉ dành nhiều nhất là bốn mươi phút đủ để làm xong tất cả các bài, mà đề này đúng là không khó như lời Tô Đồng đã nói, nên cũng không ngoại lệ.

Có lẽ độ khó của đề lần này không cao lắm, bởi vì số người làm xong và nộp bài sớm nhiều hơn bình thường. Còn mười phút nữa là tan học, Lý Gia Đồ nhìn thoáng qua phía Phùng Tử Ngưng đang cầm bài của mình, bước lên bục giảng nộp trước mặt Tô Đồng.

Lúc ấy Tô Đồng đang nhìn điện thoại, ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái rồi cười, “Làm xong rồi?”

“Vâng.” Phùng Tử Ngưng nộp bài cho anh, “Em về trước ạ.”

Tô Đồng nhận bài rồi xem, “Ừ, được.” Anh đút điện thoại lại vào túi, đi ra trước bục giảng, ngẩng đầu nhìn những học sinh còn lại trong phòng, nhắc nhở, “Còn tám phút nữa.”

Dù các thầy cô giáo luôn thay phiên nhau giám thị không ba thì năm lần, nhưng Lý Gia Đồ vẫn cảm thấy lần trước Tô Đồng đến giám thị lớp cậu làm đề thi cứ như chuyện đã xảy ra lâu lắm rồi.

Sau khi nhiệt độ không khí giảm xuống còn ba mươi độ, trường đóng nguồn điện điều hòa của các phòng học. Thấy còn một bài lớn vẫn chưa viết xong, trên lưng Lý Gia Đồ bắt đầu nóng lên. Cậu mím chặt môi, cúi đầu vào tờ giấy nháp tính toán lại, nhưng sợ không kịp giờ nên đành viết lên đề, thế mà lại sơ sẩy viết nhầm, chỉ có thể xóa đi rồi viết lại.

Nói là tám phút nhưng cứ như chưa đến ba phút sau, tiếng chuông tan học đã vang lên.

Tô Đồng cầm tập bài đã nộp trên bàn, nói, “Được rồi, mọi người nộp bài thi lên đây, không viết nữa.”

Lý Gia Đồ làm xong bài ngay trong một giây cuối cùng, mặc kệ đúng sai, thở phào một hơi. Cậu đi theo nhóm nộp bài lên, thấy Tô Đồng đang bận sắp xếp bài, lại đứng chờ một lúc.

Tô Đồng ngẩng đầu lên nhìn thấy cậu, nhận bài xong, cúi đầu hỏi, “Không đọc tin nhắn tôi gửi hả?”

Cậu vốn định nộp bài xong thì về, nghe thấy câu hỏi của anh lại vội lấy điện thoại ra. Quả nhiên có một tin nhắn wechat Tô Đồng gửi tới, bảo cậu đến phòng bộ môn lấy đề. Thì ra là vì cậu không đi lấy đề nên Tô Đồng mới phải tự mình lấy.

Lúc nhận được tin nhắn là khi tiết 2 đang diễn ra, Lý Gia Đồ xin lỗi, “Ban nãy em làm bài tập, không để ý giờ giấc.”

“Không sao, một thời gian ngắn rồi tôi cũng không tới xem các em làm bài.” Tô Đồng thu bài xong, đứng dậy hỏi, “Thế nào? Có khó không?”

Lý Gia Đồ đáp lại, “Cũng ổn ạ.”

“Làm được cả chứ?” Anh hỏi.

Cậu gật đầu.

Tô Đồng cuốn bài thi lại, cầm trong tay, nói, “Kết quả thi giữa kỳ lần này không tốt lắm. Tôi nhớ là cuối học kỳ trước em đã thi được 95 điểm môn Hóa.”

Rõ ràng là học kỳ trước anh còn chưa tới trường của bọn cậu cơ mà. Lý Gia Đồ không biết trả lời thế nào, bèn cúi đầu đáp có lệ, “Em bận quá, không có thời gian ôn tập.”

“Môn khác cũng thế?” Tô Đồng quan tâm hỏi.

Lý Gia Đồ nghe xong, không thoải mái lắm nhưng vẫn kiềm nén sự cáu kỉnh của mình, “Vâng.”

“Nếu hoạt động bên câu lạc bộ bận quá thì bỏ bớt đi. Học sinh là phải dành thời gian để học hành. Nếu để việc học trễ nải sẽ ảnh hưởng xấu đến thành tích.” Tô Đồng khuyên nhủ, “Em thấy sao?”

Cậu không kiên nhẫn gật đầu, “Vâng, em biết rồi ạ.”

Từ đầu đến cuối cậu đều không ngẩng đầu liếc Tô Đồng một lần nhưng vẫn nghe thấy giọng nói của anh từ trên cao, cứ như một tiền bối đang dạy bảo hậu bối vậy. Nhưng thầy hơn mình bao nhiêu tuổi chứ? Rõ ràng cũng chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp thôi mà.

Lý Gia Đồ về chỗ thu dọn đồ đạc, đeo ba lô lên lưng, vừa muốn trượt giày đi, thấy Tô Đồng còn chưa rời khỏi phòng học bèn thay giày ngay chỗ ngồi.

Có đôi giày thay cho việc đi bộ nên lúc Lý Gia Đồ qua quầy bán quà vặt, họ vẫn chưa ngừng bán. Cậu đưa bình sữa mà mình đã nhận của hôm trước, còn bị dì ở quầy bán nói dông dài, còn tưởng bình sữa này hôm nay không có ai nhận.

Cậu vừa uống sữa vừa chậm rãi đi về hướng ký túc xá. Gió đêm thổi qua khiến tâm trạng thư thái hơn một chút.

Lúc về đến sân ký túc xá, nơi vườn hoa kia vẫn có một đôi đang lợi dụng khoảng thời gian ngắn trước khi tắt đèn mà hẹn hò với nhau, dù biết giáo viên quản lý sẽ đến bất cứ lúc nào nhưng vẫn không hề cố kị.

Trường cậu cũng không quá khắt khe với việc học sinh yêu sớm. Cô chủ nhiệm Đinh Sở Ngâm đã từng nói, “Các em có yêu đương gì cứ yêu đương thôi, nhưng đừng để ảnh hưởng đến việc học hành. Cô hảo tâm nhắc nhở các em, nếu các em muốn ở bên cạnh người mình thích mãi mãi mà thành tích không khả quan thì sớm hay muộn cũng sẽ chia tay thôi.” Trong mắt của nhiều giáo viên, những học sinh vì yêu sớm hay vì quá nghiện game mà thành tích sa sút đều giống nhau.

Dạo này QQ của Lý Gia Đồ không hiểu sao lại được đề cử một số loại nhóm lạ. Cậu cài đặt vài lần rồi vẫn không được, dù có tải ứng dụng lại lần nữa, vừa mới update sẽ lại xuất hiện tình trạng như vậy.

Cậu cởi giày trượt nơi cửa thang, vừa nhấc đôi converse đi lên tầng, vừa cầm điện thoại từ chối lời mời vào nhóm. Bỗng nhiên, cậu thấy một cái tên kì lạ, sau cái tag ghi tên trường cậu là vài con chữ “Nhóm 10”.

Cậu thoáng nhớ ra tuần trước khi đi qua cửa căn tin đã nhận được một tờ rơi của một nhóm tên là 01 vừa mới thành lập, vì muốn tuyển thêm người mà tùy tiện giữ người đi ngang qua điền mấy thông tin cơ bản. Lý Gia Đồ cũng vì bị một trong những người sáng lập là Dương Bồi Thanh yêu cầu nên cũng điền vài thông tin của mình, trong đó có ID QQ.

Chẳng lẽ là cái lúc tiết lộ thông tin mạng đó? Lý Gia Đồ nghĩ dù sao cũng là nhóm mà Dương Bồi Thanh lập nên, liền nhấn đồng ý gia nhập. Nhưng cậu thật sự không ngờ rằng nhóm này không phải mới được thành lập. Đợi đến lúc cậu trở về phòng rồi mới lấy điện thoại ra, tin nhắn trong nhóm đã lên đến 50 cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.