Nhụ Mộ

Chương 75



Edit: Dú

—————————————–

Đêm mùa hè luôn ngắn, tựa như một cơn gió vừa lướt nhẹ qua thì trời đã sáng. Lúc Lý Gia Đồ tỉnh lại, Tô Đồng đã không còn ở trên giường nữa. Vì đêm hôm trước ngủ quá muộn nên cậu rất đau đầu, đỡ trán ngồi dậy thì loáng thoáng ngửi thấy mùi cháo.

Cậu sửng sốt, vội vàng xuống giường đi vào phòng bếp thì thấy đúng là anh mang theo mệt mỏi đứng nấu cháo. Trên tủ bếp bày mấy lọ thuốc, cậu cầm lên nhìn thì không nhận ra được tên thuốc, chỉ có thể nhìn từ tờ công dụng thuốc thì biết đây là thuốc giúp tỉnh rượu và chăm dạ dày.

Chắc Tô Đồng đã dậy từ rất sớm. Trước khi Lý Gia Đồ đi ngủ vẫn để lại một phòng bừa bộn nay đã sạch sẽ, lon bia đều vứt vào bao gom rác đặt bên cạnh cửa.

“Dạ dày anh đau à?” Cậu dựa sát vào nhỏ giọng hỏi.

Tô Đồng không nhìn cậu, chậm rãi lắc đầu, lúc mở miệng giọng bị mất tiếng đến nỗi nghe không rõ, “Vẫn ổn, nhưng cổ họng thì đau.”

Quầng mắt anh đen kịt, hàng lông mi mềm mại nhỏ dài hơi rũ xuống, không có chút tinh thần nào. Cậu nhìn gương mặt anh vẫn không có chút sắc máu nào, đưa đầu ngón tay lên xoa nhẹ sườn mặt anh.

Lông mày và lông mi của anh run rẩy, nhìn xuống tay cậu, không hất ra, cũng không có động tác gì khác.

Cậu nghĩ anh đã tỉnh táo rồi, cũng vẫn nhớ ra sự thất lễ của mình bèn thu tay về.

Tô Đồng nấu một nồi cháo tôm thịt nạc, tuy tôm ướp trong tủ lạnh không còn tươi nữa nhưng ngửi vào vẫn thấy ngon như trước.

Cậu đứng bên cạnh trong một chốc thì bụng đói meo, còn kêu “ùng ục” hai lần, dù cậu đã lập tức nín lại nhưng vẫn không giấu được.

Nghe thấy bụng cậu đã réo như thế, bây giờ anh mới cong miệng cười. Anh cười run run cầm muôi cháo, bưng nồi đến bàn cơm, bỏ lên đệm cách nhiệt.

Cậu tìm hai bộ bát thìa từ trong tủ tiệt trùng, lần lượt đặt ở hai bên bàn ăn, nghĩ một lát rồi lại bỏ vào cùng một bên.

Tuy có để ý tới hành động nho nhỏ đó của cậu nhưng Tô Đồng không nói gì, chỉ múc hai bát cháo đầy. Anh còn múc hai con tôm đã bóc vỏ vào trong bát của Lý Gia Đồ. Cậu nhìn một lát rồi lại tìm thêm một đôi đũa, chọn tôm bóc vỏ trong nồi bỏ vào bát cháo của anh.

Động tác của cậu rất nhẹ, lúc tôm rơi xuống bát cháo, trên màng cháo mỏng manh hơi lún xuống, nhưng cuối cùng vẫn nâng con tôm lên.

Tô Đồng nhìn cậu gắp mãi, dường như đã gắp gần hết tôm bóc vỏ bên trong cháo ra rồi thì gương mặt mệt mỏi nổi lên ý cười.

“Anh tỉnh từ rất sớm ấy nhỉ?” Lý Gia Đồ ngồi xuống múc một chìa cháo rồi thổi.

Anh vỗ trán, khẽ gật đầu, “Hơn sáu giờ đã tỉnh, ngủ không nổi nữa.”

Khi ấy e là cũng mới ngủ được không lâu, Lý Gia Đồ lại thổi thìa cháo, từ tốn ăn một miếng.

“Tối qua em ngủ quá muộn, sau khi ăn sáng xong thì về phòng ngủ thêm đi.” Hình như Tô Đồng không có khẩu vị, mất hứng chọc mấy con tôm bóc vỏ trong bát, lúc nói mang thêm điệu âm dài mềm mại.

Cậu ngẩn ra, “Anh mới phải đi ngủ ấy.” Cậu thấy anh rũ mắt, chỗ cau mày giãn ra, lòng trĩu tâm sự, lại nói thêm, “Chúng ta cùng đi ngủ đi, dù gì hôm nay cũng không có việc gì mà. Hay là anh bận?”

Bây giờ Tô Đồng còn chưa ăn một thìa cháo nào. Anh múc nửa thìa cháo thịt và một con tôm lên, tay khẽ run, một lúc lâu sau lại buông thìa, “Sau này không thể uống như vậy được nữa, đúng là cản trở.”

Không biết lời anh ý là chỉ chê sức khỏe mình hay không, Lý Gia Đồ cúi đầu ăn cháo, yên lặng gật đầu.

“Đêm qua hai người kia rất ồn ào, em đừng để ý quá.” Bây giờ anh mới nhớ tới chuyện phải nói đỡ cho bạn mình, “Bình thường mấy cậu ấy vẫn như thường thôi, lúc say mới không cản miệng được.” Nói đến đây, anh dừng một chút rồi thổn thức, “Anh cũng vậy.”

Cậu liếm cháo dính trên môi, lúng túng cười, “Em không quen uống bia, hôm qua uống hai hớp đã say rồi, không nhớ chuyện gì cả.”

Nghe thấy vậy, Tô Đồng ngẩng đầu, cực kì ngạc nhiên.

Cậu đã ăn hết tôm bèn gắp từ trong bát của anh hai con nữa bỏ vào bát của mình. Mãi lâu sau cậu mới nói thêm, “Nhưng em cảm thấy lời các anh ấy nói rất có lý.”

Tô Đồng nhìn cậu ra chiều suy ngẫm, trong mắt như phảng phất có ngàn vạn cảm xúc đang dao động.

Cậu cúi đầu ăn cháo, mặc kệ anh nhìn, trong lòng biết dù cuối cùng cậu có nói gì nữa thì chưa chắc đã thêm được vài câu. Vậy nên có lẽ cậu sẽ không nói gì nữa.

Nhưng anh buông thìa, cầm lấy bàn tay bên kia của cậu.

Cậu thắc mắc ngẩng đầu.

Mi tâm anh khẽ động, bụng ngón tay ma sát với đầu ngón tay cậu, cười khẽ một tiếng, “Móng tay em dài quá.”

Cậu rút ngón tay nhưng không thể rút khỏi nên đành cười ngại ngùng, biện bạch với anh, “Cũng không dài lắm mà.” Cậu duỗi thẳng cánh tay còn lại, có thể nhìn thấy da thịt trên đầu ngón tay.

“Anh cắt giúp em nhé.” Tô Đồng nhướn mày.

Lý Gia Đồ nắm ngược lại anh rồi buông ra, “Vâng.”

Khi ngẫm lại, lúc ở bên Tô Đồng, cậu sẽ thường trải qua một vài chuyện mà lúc nhỏ mới làm.

Hồi học mẫu giáo, vì nhận lời yêu cầu của giáo viên trong trường nên Lý Gia Đồ và ba mẹ đã đến tự tiệc tối ở đại lễ đường của thị trấn. Lúc tan cuộc, đám người về rất đông, cậu được ba mình ngồi ở ghế cuối ôm lấy mà không hề hay biết, ngốc nghếch nhìn đám đông chật kín xung quanh, vùi người vào lòng ba.

Lớn hơn một chút nữa, cậu gặp phải đề Toán không biết làm thì sẽ cầm sách bài tập đến cạnh bàn ăn hỏi ba mình vừa mới tăng ca trở về và đang ăn cơm. Ba dạy cậu viết phân số không thực sự(*) thành hỗn số, nói là viết như vậy sẽ tỏ ra được là mình thông minh hơn nhiều.

(*Chú thích: Dành cho những người quên hết kiến thức toán các cấp nhỏ như mình, phân số không thực sự là phân số có tử số lớn hơn mẫu số.)

Lần mẹ cắt móng tay cho cậu đã không biết là từ bao giờ. Hình như là lúc còn ở nhà trẻ, khi cậu đang học đàn organ thì bị mẹ cầm bàn tay be bé, cắt móng tay rất sâu như lòi hết cả thịt ra.

Sau đó không biết là bắt đầu từ khi nào mà hai người dần cảm thấy Lý Gia Đồ đã trưởng thành, hoặc là Lý Gia Đồ tự thấy bản thân đã trưởng thành. Những việc cậu có thể tự mình làm càng ngày càng nhiều hơn, mà những sự thân mật bình thường giữa người nhà càng lúc càng ít đi.

Ăn xong bữa sáng, Tô Đồng tìm được kềm cắt móng ở trong phòng, ngồi trên giường cắt móng tay giúp cậu. Móng tay anh luôn được cắt gọn gàng chỉnh tề khiến ngón tay vốn đã thon dài càng trông sạch sẽ hơn.

Lý Gia Đồ nhìn anh nắm tay mình rồi cúi đầu cẩn thận cắt móng tay cậu thành độ dài như móng tay anh.

Có lẽ là vì say rượu nên cậu vẫn ân ẩn thấy tay anh đang run rẩy nhưng rất nhẹ, nếu không nhìn kĩ thì chắc sẽ không phát hiện ra.

Lông mi của Tô Đồng rất dài, lúc cúi đầu xuống trông thấy rất rõ, bóng nhạt rũ xuống đáy mắt tựa như đôi cánh bướm mỏng manh.

Lý Gia Đồ ngắm con người trông rõ là gầy trước mắt này, vì cong lưng nên thoạt nhìn càng gầy hơn, tựa như anh rất yếu ớt vậy.

Cậu nghĩ rằng, mình thật sự thích người này.

Nghĩ như vậy, cậu đột nhiên cúi đầu xuống, hôn lên trán Tô Đồng một cái.

Nói là hôn nhưng giống cụng đầu nhau thì đúng hơn. Anh dùng sức nắm lấy ngón giữa của cậu, may là đã cắt xong nên không chạm đến thịt bên trong. Anh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Lý Gia Đồ, “Đừng lộn xộn, cắt vào thịt đấy.”

Đôi mắt trong suốt của Lý Gia Đồ phản chiếu gương mặt đang bật cười của Tô Đồng. Trước lúc anh cúi đầu cắt móng tay ở ngón áp út thì cậu lại cúi người, ôm lấy gương mặt đang cúi thấp mà hôn lên.

Tô Đồng bất ngờ, vờ tức giận khẽ liếc cậu, nắm ngón áp út bên tay phải của cậu lên, “Còn hai ngón tay nữa thôi mà cũng không ngồi yên.”

Cậu lại ngồi xuống rồi không động đậy chi nữa.

Anh quan sát cậu vài giây, xác định cậu sẽ không nổi hứng đùa giỡn nữa mới tiếp tục cắt móng tay cho cậu.

Lý Gia Đồ nghiêng đầu, một lúc sau mới lúng túng hỏi, “Anh tỉnh rượu chưa?”

Kềm cắt móng trên tay không hiểu sao lại không nhạy nữa. Tô Đồng dùng sức đè kềm xuống, một lát sau mới buông ra. Anh dùng bụng ngón tay dịu dàng vuốt ve lên đầu ngón tay vừa được cắt xong của cậu, sau đó nâng tay cậu đặt lên môi.

Xúc cảm mềm mại trên lòng bàn tay khiến Lý Gia Đồ không khỏi rụt tay lại, vỗ lên gương mặt hơi lạnh của Tô Đồng.

Ban ngày vào mùa hè tới rất sớm, sương sớm đã tan từ lâu. Ánh mặt trời lờ mờ dần đậm hơn, còn kèm theo chút mát lạnh cuối cùng của buổi sáng tinh mơ.

Nhưng cảm giác mát lạnh này nhanh nhóng mơ hồ bởi nụ hôn của Tô Đồng. Bàn tay chống lên ga trải giường của cậu mò mẫm vài lần tạo ra những âm thanh chỉ có thể nghe thấy qua phán đoán.

Nụ hôn của Tô Đồng trượt theo đầu ngón tay cậu, dần dần đi lên phía trên, hôn qua cổ tay, vùng gập ở khuỷu tay. Lúc anh ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt của cậu, cậu nghiêng người theo bản năng, đón nhận nụ hôn anh đưa tới.

Có lẽ thời gian cơ thể bắt đầu trở nên khô nóng còn sớm hơn lúc gió ngừng nên khi nụ hôn dịu dàng kéo dài này dần bị bao trùm bởi hơi thở cũng đang dần nóng lên. Cậu không khỏi dịch người về phía trước, tay vô thức mò vào quần áo của anh.

Cậu nhắm hờ, ánh sáng không ngừng ngấm vào lông mi hơi run rẩy, mơ hồ nhìn thấy Tô Đồng đang chuyên chú nhìn cậu đầy thâm tình, mày nhíu lại, tựa như đang toàn tâm toàn ý đợi chờ thứ gì đó.

Lý Gia Đồ đỡ lấy cánh tay anh, cảm thấy ngực hơi lạnh —— Rõ ràng là anh đang mở từng cái cúc áo của cậu.

Nghĩ tới những lời nói lúc trước của bạn bè Tô Đồng, cậu bất cẩn phân tâm, lúc anh hôn lên xương quai xanh của cậu thì phát ra một tiếng cười khẽ.

Cậu ngạc nhiên mở mắt, đối diện với đôi mắt đen láy thâm thúy của anh. Đôi mắt của anh vẫn trong suốt như tách khổ trà(*) giải rượu. Cậu nhìn một lúc thì ngẩng đầu hôn lên mắt anh.

(*Nguyên văn: 苦茶 – mình cũng không biết là trà gì…)

Đầu lưỡi ướt át lướt qua hàng lông mi dài mảnh của anh tựa như đang liếm hương thơm còn sót lại của trà, vừa thanh vừa chát.

Vì vậy mà đôi mắt Tô Đồng ươn ướt, Lý Gia Đồ nhìn mà thất thần, nhưng thực sự không muốn nhớ tới chuyện anh đã tựa vào đầu vai mình khóc.

Không biết là đã bỏ lỡ chuyện gì.

Cậu không kiềm nổi những suy tư ấy, ngực bỗng vừa đau vừa ngứa. Cậu trở nên run rẩy, hai tay vịn vào vai Tô Đồng. Lúc nụ hôn của anh chuyển xuống phía dưới, tay cũng dần yếu ớt, mơn trớn cánh tay của anh.

Nằm trên chiếc gối mềm mại, Lý Gia Đồ nhìn trần nhà quen thuộc. Phần bụng dưới được bao bọc bởi một lớp hơi thở mỏng manh khiến cậu không khỏi nhíu mày, nhịn một tiếng hừ nhẹ.

Tô Đồng bò lên dọc theo đường cong thân thể cậu, một tay chống bên người cậu, nhìn chăm chú vào cậu, “Còn muốn anh dạy cho em không?”

Đầu gối cậu mềm nhũn, chỗ phía dưới đã bị anh cầm lấy.

Rõ ràng là không hôn môi nhưng hô hấp của cậu vẫn không thông thuận nổi. Cậu cảm thấy làn hơi thở của mình đều ẩm ướt, chúng dừng trên gối, xuyên qua mùi hương Tô Đồng còn giữ lại trong đó.

Cậu mới nghiêng đầu thì anh đã nương theo hướng cậu cúi đầu rồi hôn lên hõm vai, nhẹ nhàng cắn hầu kết đang run rẩy rồi mút chiếc cằm của cậu rất lâu.

“Muốn chứ.” Giọng đã run đến nỗi không còn là của cậu nữa rồi. Lý Gia Đồ vừa nói xong, lúc thoáng thảng thốt đó giơ cánh tay lên, ôm lấy tấm lưng của Tô Đồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.