Như Mùa Đông Rơi Xuống

Chương 22



Quang không nhớ tại sao cậu ấy lại ở công viên này, và đã ở đây bao lâu rồi. Cậu ấy chỉ biết giống như đang ngủ rồi giật mình tỉnh thức giấc thì đã thấy mình ở đây. Chẳng ai nhìn thấy, chẳng ai trò chuyện nên hằng ngày chỉ biết ngửa mặt ngắm mây và hy vọng mình cũng có thể lửng lơ, tự do như thế. Chỉ có mình tôi đã thấy cậu ấy. Vì thế, hôm đầu tiên chúng tôi gặp nhau, cậu ấy đã rất ngạc nhiên. Quang cong kẻ thêm một bí mật rằng, hôm tôi biết tên cậu ấy lần đầu, thật sự có một người xấu đi theo tôi. Thế là cậu ấy đã hù dọa người đó bằng cách thì thầm vào tai hắn những lời không tiện nhắc lại khiến hắn sợ mất mật. “Đôi khi nếu thật sự tập trung, tớ có thể nói được khoảng ba câu người khác có thể nghe được. Không nhiều nhưng hoàn toàn có ích”, Quang nháy mắt.

Vì Quang cảm thấy ở mãi trong công viên rất buồn chán, chúng tôi nghĩ đến việc sẽ rời khỏi đây. Quang chưa từng rời khỏi công viên bao giờ nên cũng không chắc chuyện đó được phép. Tôi gần như nìn thở khi Quang thò một chân ra ngoài. Nếu có chuyện gì thì rút lại ngay, có lẽ sẽ không sao. Nhưng cuối cùng, chẳng có chuyện gì xảy ra.

Từ đó, Quang hay cùng tôi dạo phố trên những tuyến xe buýt. Có một lần, cậu ấy ngồi cạnh tôi trên một băng ghế, và một người khác ngồi lên…cậu ấy. Tôi cố gắng nhịn cười khi thấy người đó cứ kéo áo khoác liên tục vì hơi lạnh tỏa ra từ Quang, còn cậu ấy thì cười sảng khoái lắm. Quang cũng theo tôi đến trường. Vì chẳng có ai nhìn thấy nên cậu ấy cứ thoải mái bước trên hành lang, đi xuyên qua người khác và bị người khác xuyên qua như Nick-Suýt-Mất-Đầu trong truyện Harry Potter vậy. Khi tôi ngồi trong lớp học, Quang đi khắp mọi ngĩ ngách. Đôi khi, cậu ấy còn đứng ngay giữa bảng vẫy tay chào tôi.

Hôm nay, cậu ấy cũng theo tôi đến trường. Tiết toán có bài kiểm tra mười lắm phút đầu giờ. Quang ngồi giữa lối đi, cạnh ghế của tôi, chống cằm ngó mọi người đang cắm cúi viết sột soạt và bấm máy tính lạch tạch.

- Tớ cảm thấy những điều này thật nhàm chán, nhưng cũng thật thú vị, theo một cách nào đó. Muốn đi học lại quá.

Thấy tôi im lặng, Quang quay sang hỏi tiếp.

- Cậu có nghe tớ nói không?

Tôi không them nhìn, thì thầm như đang nói với chính mình.

- Tớ đang làm bài kiểm tra mười lăm phút đây này. Trật tự đi!

- Có cần tớ copy bài của người học giỏi Toán nhất lớp không? Bạn nào? Chỉ đi!

Tôi tiếp tục lẩm bẩm như nói chuyện một mình. Cậu bạn ngồi cạnh nhìn sang với vẻ hoang mang và cảm thông, có lẽ đang nghĩ tôi vì quá lo lắng nên đầu óc không được bình thường. Thế mà hôm trả bài kiểm tra, tôi hơn cậu ấy hẳn một điểm.

***

Thường Quang sẽ dừng lại ở công viên. Nhưng tối đó, tôi rủ cậu ấy lên phòng mình cậu ấy muốn đọc cuốn sách mới của cô JK Jowling. Dù biết chẳng ai ngoài mình nhìn thấy Quang, tôi vẫn cảm thấy hơi căng thẳng khi đi ngang qua phòng khách, nới bố mẹ đang ngồi xem một bộ phim trên HBO.

Tôi cứ làm bài tập, cậu ấy ngồi trên giường đọc sách. Chốc chốc, Quang lại nhờ tôi mở trang mới cho cậu ấy. Được hai tuần thì cậu ấy đọc hết cuốn sách dày cộp đó. Bây giờ không đọc sách nữa, cậu ấy chuyển sang nghe những bản nhạc Nhật trong máy tính của tôi. Những giai điệu chậm rãi, mênh mang, da diết buồn, nhưng đẹp tuyệt vời. Quang thường ngồi trên cửa sổ và nghe nhạc. Tôi đã làm xong bài tập, và ngáp một cái vì buồn ngủ.

- Cậu không định về lại công viên à?

Vì Quang im lặng nên tôi tưởng cậu ấy đã về rồi. Nhưng khi quay đầu nhìn lại, cậu ấy vẫn ngồi ở đó.

- Tớ không biết mình đã ở công viên đó bao lâu rồi, có lẽ là lâu lắm, nhưng tớ vẫn thấy ổn. Đến khi được đi ra bên ngoài, được đọc những gì mình muốn đọc và nghe những giai điệu này, tớ mới thấy quãng thời gian đó thật buồn tẻ và cô đơn làm sao.

Tôi chẳng biết phải nói gì. Nhưng Quang đã lấy lại giọng tươi tỉnh và bảo.

- Tớ về đây. Nhưng cậu không đóng cửa sổ à?

- Từ nhỏ tớ đã luôn thích để cửa mở như thế, trừ những ngày mưa. Vì tơ luôn nghĩ một ngày nào đó, Peter Pan sẽ xuất hiện và đưa tớ tham gia vào một cuộc phiêu lưu.

- Giá mà tớ là một con ma nhiều tài phép, tớ sẽ thử làm cậu bay, như Peter Pan. Cậu sẽ có một cuộc phiêu lưu.

- Cậu ấy vẫy tay chào tạm biệt, nảy xuống cửa sổ và biến mất. Tối đứng ở đó nhìn về phía công viên một lúc. Tôi định nói với cậu rằng tôi không cần Peter Pan để có một chuyến phiêu lưu. Gặp một hồn ma ở công viên gần nhà và kết bạn với cậu ta, đối với tôi đã là một cuộc phiêu lưu rồi. Mấy ai được trải nghiệm những điều như vậy chứ. Tôi ngáp một cái thật dài nữa và leo lên giường, đắp chăn ngang mũi rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nhưng tôi cũng quên mất rằng một cuộc phiêu lưu dù thú vị và hay ho đến đâu cũng phải kết thúc.

***

Khi mùa thu đã qua qua nửa, việc học cũng trở nên bận rộn hơn. Tôi học ở trường, học ở trung tâm và học ở nhà. Tôi cũng bận việc đi chơi với bạn bè và những công việc linh tinh khác như các hoạt động ngoại khóa, văn nghệ. Nhưng lúc như thế, Quang sẽ ở ông viên một mình, không có những cuốn sách, hay những bản nhạc. Không có một ai để trò chuyện. Đó là lúc tôi nhận ra cậu ấy không thể ở đây mãi mãi được. Khi mọi thứ tiến về phía trước, chỉ còn mìn kẹt lại thì cuối cùng, chỉ còn sự cô độc mà thôi. Tôi biết, Quang cũng nhận ra được điều đó.

Một sáng cuối tuần, tôi ra công viên và thấy Quang đang ngồi trên chiếc cầu tuột màu đỏ. Tôi leo lên, ngồi cạnh cậu. Chúng tôi nói chuyện vu vơ một lúc, rồi tôi hỏi thẳng.

- Cậu có bao giờ nghĩ đến việc sẽ tiếp tục hành trình của mình đi đến một thế giới khác không?

- Ừ. Thật tình là tớ có nghĩ đến những vấn đề đó. Cậu sẽ lớn lên, tơ không thể lớn theo cậu. Cậu có cuộc sống của mình, và tớ không thể tham gia. Rối sẽ đến lúc chỉ còn lại mình tớ trên chiếc cầu tuột màu đỏ này.

Tôi đặt hờ bà tay mình lên bàn tay cậu ấy như đang nắm lấy nó.

- Để không cìn cô đơn nữa, cậu phải kết thúc hành trình này thôi. Hành trình mới sẽ có nhiều người nhìn thấy cậu, nghe thấy cậu, có những cuốn sách, những bản nhạc, và không còn cô đơn nữa. Tớ nghĩ vậy đấy. Khi đến cuối đường rồi, ta sẽ phải rẽ thôi.

- Tớ luôn tự hỏi tại sao mình lại ở đây, và không bao giờ có câu trả lời. Bây giờ cũng vậy. Nhưng điều đó không qua trong nữa rồi, hoặc chưa từng quan trọng bao giờ. Điều tớ cần chấp nhận là mình không còn thuộc về thế giới này nữa. Có lẽ cậu xuất hiện là một món quà, để tớ có đủ can đảm làm điều đó.

- Cậu sẽ có một khởi đầu khác, có một nơi khác thật sự thuộc về.

- Nếu tớ không còn ở đây, cậu có buồn không?

- Chẳng biết đã nghĩ gì, tôi nghiêng đầu, nhắm mắt, đặt môi mình lên môi cậu, như một cái chạm khẽ. Môi cậu như một màn sương mùa đông lạnh buốt tan đi trên môi tôi.

Những cảm xúc mơ hồ trước đó đã được gọi thành tên. May mắn vừa kịp lúc, tôi nghĩ vậy.

Khi tôi mở mắt, Quang đã biến mất. Có lẽ cậu ấy đã bay đi cùng gió, biến mất vào nắng, hoặc đi qua một cánh cổng vàng rực sáng. Dù thế nào, đó cũng là một hành trình buộc phải đi để có một khởi đầu mới. Chỉ còn tôi ở lại.

Tôi biết trong những ngày sắp tơi của mình, sẽ có nhiều ngày tôi nhớ đến chầng trai đã đột ngột xuất hiện bên cạnh chiếc cầu tuột màu đỏ. Sẽ có những gày tôi leo lên chiếc cầu tuột ấy ngắm mây trôi, một mình, và nỗi nhớ càng mênh mang hơn. Nhưng tôi cũng biết, mình sẽ đi tiếp trên hành trình của riêng mình. Tôi sẽ không vao giờ quên cậu. Và cũng sẽ in sâu vào ký ức cảm giác về nụ hôn đầu như mọt bông hoa tuyết chạm khẽ trên môi. Mong manh. Dịu dàng. Và lạnh như mùa đông vừa rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.