Tuổi mười bảy có nhiều thứ để phiền não. Bài tập nhức đầu nghĩ mãi không ra đáp án, hình như cân nặng có tăng lên chút ít, một em mụn tự đâu xuất hiện…… Đủ thứ linh tinh có tên và không tên. Nhưng Quỳnh Chi không phiền não vì những chuyện đó. Điều phiền não lớn nhất nó phải đối mặt mỗi ngày là những chuyến xe buýt. Lúc đi học vẫn còn sớm nên còn được thảnh thơi chọn cho mình một chỗ ngồi, nhưng đến lúc tan học thì xe chật như nêm, cảm tưởng như cả trăm người chen lấn, giẫm đạp lên nhau. Đứng thì mỏi chân, lúc xuống xe không cẩn thận còn có thể bị té… Chỉ vì những chuyến xe buýt đó mà một lần Chi bị mất chiếc điện thoại yêu quý. Chưa kể mùi máy lạnh khó chịu và chứng say xe mà mỗi lần bước xuống khỏi xe buýt, đầu Chi luôn ở trạng thái quay cuồng.
Lúc trước, ngày nào Quang cũng qua đưa đón Chi đi học, vì Chi không đi xe đạp được – mẹ nói không cho, sợ tai nạn này nọ. Nhưng từ ngày cậu ta có bạn gái thì tất cả thời gian trống trong thời gian biểu của cậu ta đều dành hết cho người ta. Bạn bè có ‘một nửa’ rồi là vậy đấy. Ngay cả cô bạn thân thiết sáu năm trời, từng chia sẻ đủ thứ với nhau cũng coi như chưa từng có. Hẹn nhau đi xem phim mà nó Chi leo cây nửa tiếng. Nhờ nó qua nhà xem giùm em máy tính hỏng, nó cho Chi đợi cả một buổi chiều, rồi cuối cùng không đến. Vì người ta gọi, vì người ta có chuyện nhờ, vì đủ thứ lý do trước giờ không thấy. Nhưng đến sinh nhật người ta, thậm chí là một ngày (theo Chi) vớ vẩn như kỷ niệm một tháng quen nhau, nó lại nài nỉ, nhờ vả Chi giúp đỡ.
Hôm nay dậy muộn có một chút nhưng lại trễ mất chuyến xe buýt, phải đợi chuyến sau nêm sém chút nữa là muộn học. Chi phải co giò chạy thật nhanh, leo cầu thang, vừa ngồi xuống bàn là chuông báo giờ học reng reng. Tuấn ngồi từ bàn trên, quay xuống, nhe răng ra cười.
- Sém chút là bà bị sao đỏ tóm rồi.
- Ừ. May ghê, - Giọng nói của Chi không có chút vui mừng nào.
- Hôm qua tui xui lắm bà. Tự dưng xe đạp của tôi bị xì lốp, phải dắt bộ đến chỗ bơm, nắng chang chang. Tội My phải đi chung với tui.
- Ừ. Thảm thật. – Vẫn cái giọng bình bình vô thưởng vô phạt.
Quỳnh Chi lôi trong cặp ra chiếc khăn mùi soa, lau mồ hôi trán. Chạy hụt hơi vào buổi sáng với cái bụng rỗng không phải là chuyện ai cũng thích làm.
Khôi – lớp trưởng – bỗng dưng nói với Chi.
- Quỳnh Chi xuống văn phòng Đoàn lấy giùm tớ sổ đầu bài nhé.
- Không thích. Tớ mệt lắm.
Cậu ta không nói gì thêm, tự mình đi lấy sổ đầu bài.
Tiết hai. Điện thoại của Chi rung. Tin nhắn từ lớp trưởng. Lớp trưởng kiểu gì mà lại không gương mẫu cơ chứ, xem thường quy định cấm dùng điện thoại trong lớp.
“sáng mai cậu lấy giùm tớ sổ đầu bài nhé!”
“Không thích!” Chi nhăn nhó reply. Chẳng hiểu cái gã này hôm nay ăn nhầm thứ gì.
“Nếu vậy, tớ sẽ nói cho Quang biết bí mật của cậu.”
Chi giật mình. Nhưng rồi nó nhanh chóng tự trấn an. Khôi làm sao mà biết chuện gì được.
“Bí mật gì chứ?”
“Ừ thì kiểu bí mật như là chính cậu đã xì hơi lốp xe của Quang hôm qua. Tớ đã nhìn thấy.”
Chi đọc đi đọc lại tin nhắn thêm mấy lần nữa, chép miệng, rồi nhắn.
“Sổ đầu bài ở văn phòng Đoàn phải không?”
Khôi quay xuống, nở một nụ cười. Chi thì không.
***
Trong suốt năm năm là bạn của nhau, Chi chưa làm bất kỳ điều gì có lỗi với bạn. Nếu có thì chỉ là nói nó xấu ma chê quỷ hờn khi nó nổi hứng tự khen mình đẹp trai; đánh mạnh vào vai mỗi lúc cậu ta làm điều gì đó sai như: nhớ nhầm ngày sinh nhật, cho Chi chờ quá giờ hẹn mười lăm phút…. Nhưng mấy chuyện như vậy, con trai mà để bụng thì đúng là nhỏ nhen. Đấy là chưa kể nó đánh vào vai Chi còn mạnh hơn là Chi đánh nó.
Nhưng thật sự không thể chối là Chi đã xì lốp xe của Quang. Cho nên bây giờ nó phải làm ô sin cho gã lớp trưởng. Lại thêm một điều phiên não nữa xuất hiện mỗi ngày.
***
Chi không rõ về Khôi lắm. Hai đứa chưa từng có một cuộc nói chuyện nào thân thiết hơn những câu xã giao thông thường. Thậm chí, hai đứa còn không được gọi là bạn hơi thân thân. Chi đoán lớp trưởng là người rất khó hiểu dựa theo tính ít nói của cậu ấy, lại còn hay mỉm cười một cách bí ẩn nữa chứ. Thành ra dân tình được một dịp xôn xao khi thấy hai người thân thiết hơn trước, kiểu như Chi đi lấy sổ đầu bài giùm.
Không những Chi phải đi lấy sổ đầu bài mỗi ngày mà giờ còn phải thi cắm hoa cho ngày 20/11 sắp tới. Nó không tin vào tai mình.
- Cắm hoa á?
- Ừ. Chi thi cắm hoa nhé.
- Tại sao lại là tớ chứ?
- Hồi cấp hai Chi từng đạt giải nhất cuộc thi cắm hoa mà.
Chi nhăn mặt. Chi không thích tha giự mấy kỳ thi kiểu đó, thấy phiền phức sao ấy. Hồi học cấp hai thì còn ‘ngây thơ’, dễ bị dụ chứ giờ ‘khôn’ hơn rồi. Làm tốt thì không sao, làm mà dở thì dễ bị chê bai trong khi chẳng được ích lợi gì, lại còn mất công nưa chứ.
- Đó là chuyện lâu lắm rồi.
Bỗng dưng nó khựng lại.
- Ớ? Mà sao cậu lại biết chuyện đó?
Khôi nhìn sang hướng khác, trong vài giây, Chi có cảm giác như cậu ta đang bối rối. Nhưng cậu ta nhanh chóng trở lại vẻ mặt bình thường nên nó cũng không chắc mình có nhìn lầm không.
Kết quả, bị đe dọa điểm yếu, chiều đó Chi vẫm phải cung Khôi đi mua hoa. Cậu ta định mua những bông hoa hồng đỏ, nhưng Chi ngăn lại, bảo nên mua cẩm chướng. Cẩm chướng là loài hoa thường được dành tặng mẹ, nhưng nó thấy cô giáo chủ nhiệm cũng hiền lành như mẹ nên những bông hoa cẩm chướng rất hợp. Khôi gật gù đồng ý. Hai đứa cùng chọn những bông hoa cẩm chướng màu hồng phấn, nhạt dần về phần cánh và mép viền màu đỏ. Thế mà lúc tính tiền, chẳng biết ở đâu ra một cành hoa hồng màu trắng.