Như Ngày Xuân Đến, Như Làn Gió Đêm

Chương 1



Edit & Beta: Hann

Mây giăng đầy trời, buổi sáng trong tiệm cũng không có quá nhiều khách. Trình Triệt nhìn lên đồng hồ treo tường, còn mười giây nữa thôi là đến một giờ. Anh không nhanh không chậm đi xuống cầu thang.

Cánh cửa gỗ của cửa tiệm bị đẩy ra rồi khép lại, chỉ có chiếc chuông gió treo trước cửa sổ đong đưa, phát ra âm thanh ngắn ngủi. Trên cửa treo một tấm bảng, trên đó có viết “Đang nghỉ trưa”, còn có một dòng chữ nhỏ chú thích thời gian nghỉ ngơi cụ thể là “13:00 – 14:00” ở phía dưới. 

Tầm mắt anh lướt qua một vị khách duy nhất trong quầy rượu, cũng là vị khách cuối cùng của cửa tiệm. Trình Triệt nhìn Tiểu Quả đang sắp xếp đồ đạc trong quầy rượu, sau đó anh xoay người đi lên lầu. 

Không gian ở tầng trên còn rộng rãi hơn nữa, nhưng bàn nào cũng không có khách, trông khá vắng vẻ. Chúc Tinh Tinh đang ngồi nghịch điện thoại ở chỗ cái bàn dài gần phòng bếp nhất. Trên mặt bàn có mấy bộ chén đũa, còn Kiều Kiều đang làm cơm cho nhân viên cửa tiệm trong phòng bếp.

Trình Triệt đến gần, vỗ tay thành tiếng trước mặt Chúc Tinh Tinh: “Quầy rượu dưới tầng còn một vị khách, cô xuống xử lý đi?”

“Không phải Tiểu Quả ở dưới sao? Còn cần tôi xuống làm gì nữa.”

Trình Triệt nở nụ cười làm lộ ra mấy cái răng. Chúc Tinh Tinh nhìn vẻ mặt viết mấy chữ to “Không lừa già dối trẻ” của anh, rõ ràng khuôn mặt trông trẻ hơn tuổi rất nhiều, nhưng nhìn sao cũng thấy anh đang thèm đòn lắm thì phải. 

Anh nói: “Vị khách đó có gọi món ăn, đĩa của phòng bếp đấy.”

Đương nhiên đĩa của phòng bếp phải được mang đi rửa sạch sẽ. Chúc Tinh Tinh bên ngoài cười cười nhưng nội tâm thì không, tuyệt đối không thể bị anh lừa như vô số lần trước nữa. Cầu thang của tiệm nói dài cũng không dài, ngắn cũng không ngắn, nhưng mỗi ngày cô ấy đã phải chạy lên chạy xuống không biết bao nhiêu chuyến rồi.

“Lúc Tiểu Quả lên ăn cơm nhất định sẽ mang lên giúp. Còn nữa, vừa rồi anh xuống lầu treo tấm bảng mà, sao không đợi vị khách kia đi rồi lên đây sau?”

Trình Triệt cảm thấy bị cô chiếu ngược lại một quân rồi, nhanh chóng lùi lại: “Nhìn thái độ nhanh nhảu của cô kìa, không phải một năm 367* ngày cô đều ồn ào la hét nói muốn giảm béo sao, để tôi giúp cô tăng cường vận động.”

*Raw ghi “三白六十七” tức 367 á các chị:’)

Chúc Tinh Tinh làm bộ hung dữ với anh, bỗng nhiên chỗ cầu thang truyền đến động tĩnh. Hiển nhiên vị khách dưới lầu đã đi rồi, Tiểu Quả thuận tiện mang đĩa đồ ăn đem lên giúp.

Lúc ăn trưa, mọi người rảnh rỗi nói chuyện phiếm với nhau. Tuy rằng ngày thường Trình Triệt hay làu bàu một chút, nhưng lúc ăn cơm luôn luôn giữ yên lặng. Bởi vì ba người còn lại đều là nữ nên anh không tiện chen vào nói, chỉ tìm phim điện ảnh trên điện thoại rồi đứng một chỗ xem như ngày thường.

Nói đến đề tài giảm béo này thì quán của bọn họ âm thịnh dương suy. Cộng thêm Triệu Xu Âm thường đến giúp đỡ và nhân viên pha chế làm việc cùng Tiểu Quả nữa thì cả tiệm cũng chỉ có một mình Trình Triệt là sinh vật giới tính nam. Mà coi như cộng thêm Trình Triệt vào, Chúc Tinh Tinh vẫn là người dễ tăng cân nhất. Tuy bữa ăn cho nhân viên được chế biến khá đơn giản, nhưng mà cô ấy không chịu nổi trước tài nấu nướng tuyệt đỉnh của Kiều Kiều. Vậy nên Chúc Tinh Tinh cực kỳ sầu não.

“Đều ăn cơm cùng nhau, tại sao chỉ có mình em nhiều thịt vậy hả?”

Tiểu Quả như nói trúng tim đen: “Là cùng nhau ăn cơm, nhưng sao không nói đến việc em ăn nhiều hơn tụi chị một chén.”

Trình Triệt mở miệng cười đầu tiên, Chúc Tinh Tinh trừng mắt nhìn sang chỗ anh. Anh vẫn đang dán mắt vào màn hình điện thoại như ban nãy: “Bộ phim điện ảnh này khá hài hước…”

Chúc Tinh Tinh lười truy cứu anh, nhưng vẫn dời sự chú ý đến chỗ Trình Triệt, cô ấy chỉ vào anh rồi nói: “Chị xem anh ấy đi, người đàn ông ăn mãi không mập, mấy loại người như vậy thật trái với luân thường đạo lý của thế gian này mà, lãng phí lương thực.”

Kiều Kiều nghe vậy thuận miệng hỏi: “Còn có ai nữa?”

“Chị em tốt của em.”

Trình Triệt vẫn nhìn chằm chằm màn hình, giọng điệu không đứng đắn nói: “Ah? Tôi với chị em tốt của cô giống nhau, vậy không phải hai người chúng ta càng thân thiết hơn rồi sao, Tinh Tinh…”

Mặt khác, ba người còn lại khoa trương làm động tác nổi da gà, mặt Chúc Tinh Tinh đầy ghét bỏ: “Sao bây giờ giọng điệu nói chuyện của anh ngày càng sến súa thế hả?”

Kiều Kiều nói: “Chị thấy chẳng mấy chốc nữa anh ấy sẽ đá vỡ cửa tủ thôi.”

Tiểu Quả nói: “Anh ấy chỉ đang tự tìm thấy vị trí của mình thôi.”

Trình Triệt nuốt xuống chút cơm cuối cùng, sau đó tắt điện thoại di động, đứng dậy sửa mũ một chút. Giọng nói không vui đùa như khi nãy nữa: “Khụ, đừng làm loạn, tôi đi cắt bánh kem trước.”

Anh sẵn lòng làm mấy việc lặt vặt này cũng coi như chia sẻ công việc với ba người bọn họ. Chúc Tinh Tinh khoa trương nói: “Vất vả, vất vả rồi, cảm ơn ông chủ.”

Trình Triệt sợ nhất việc bị gọi là ông chủ, thuận tay quăng tạp dề xuống: “Ở chỗ này tôi tổn thọ mất đấy? Tôi đổi ca cho Triệu Xu Âm giờ.” 

Anh vừa mới xoay người vào phòng bếp, cửa cũng chưa đóng, Kiều Kiều hỏi Chúc Tinh Tinh: “Không phải lần trước em nói người chị em tốt đó muốn tới chơi sao, sao chưa thấy tới thế?”

“Cuối tháng cậu ấy mới tới.”

Đang nói nửa chừng, Trình Triệt trong phòng bếp ló đầu ra, một tay còn đang cầm dao: “Cô ấy có bạn trai chưa?”

Vẻ mặt Chúc Tinh Tinh tràn đầy đề phòng, cứ như đối mặt với con lợn rừng đang đào bới vườn rau nhà mình trồng vậy: “Làm gì?”

“Không có thì giới thiệu cho tôi.” 

Giọng nói của Chúc Tinh Tinh cũng to thêm, âm thanh cũng trở nên gay gắt hơn: “Làm gì!”

“Để cho cô ấy biết tôi thẳng hay cong.” Trình Triệt cong khóe miệng cười trộm, không nói thêm gì nữa mà rụt đầu lại.

Kiều Kiều và Tiểu Quả vội vàng đến bắt người lại, nếu không thì phải chứng kiến tiểu pháo xuất kích mất. Chúc Tinh Tinh nói to với người trong phòng bếp: “Tên đầu heo này! Tôi cảnh cáo anh! Đừng có mơ!”

Sau khi kết thúc thời gian nghỉ trưa, Chúc Tinh Tinh ngồi trong góc bếp, cúi đầu xem điện thoại, đặc biệt yên lặng. Trình Triệt chọt đỉnh đầu cô ấy: “Đùa chút không được à? Tức giận gì chứ.”

Chúc Tinh Tinh liếc anh một cái: “Con người anh không đàng hoàng chút nào.”

“Đùa thôi, đùa thôi.” Thấy sắc mặt cô ấy trở lại bình thường, tâm tư xấu xa của Trình Triệt lại trỗi dậy lần nữa: “Được rồi, đến đây, tôi cho cô xem ảnh bạn gái tương lai của tôi.”

Kiều Kiều đứng bên cạnh tủ lạnh, nghe vậy nên trong lòng cũng lộp bộp một tiếng, nhanh chóng lấy con dao gần nhất rồi đến chỗ hai người: “Trình Triệt! Tôi sợ ngày mai sẽ không thấy anh đi làm nữa, tháng này cũng không cần luôn nha.”

Trình Triệt cười nói: “Tháng này tôi đâu có đi trễ đâu, cô còn trù ẻo tôi.”

Chúc Tinh Tinh cười nhạt: “Ha ha, ý của Kiều Kiều chính là… tối nay anh sẽ bị tôi ám sát. Người cũng không còn, không cần nghĩ đến tiền làm gì.”

Trình Triệt liếc mắt nhìn thời gian rồi cất di động vào túi, vẻ mặt không còn đùa bỡn như lúc nãy nữa. Anh chuẩn bị xuống lầu thay tấm bảng mở cửa quán, đi ngang qua Chúc Tinh Tinh thì phát hiện cô ấy đang mở giao diện game ra, lập tức nhắc nhở một câu: “Sắp kết thúc giờ nghỉ trưa rồi, đừng chơi nữa.”

Chúc Tinh Tinh “ừ” một tiếng đáp lại, cô ấy mở game không phải vì muốn chơi mà. Sau khi Trình Triệt đóng cửa rời khỏi phòng bếp, Chúc Tinh Tinh nhìn danh sách bạn bè của mình, vì đi làm vào buổi chiều nên danh sách chỉ toàn một màu xám, không ai online cả.

Cô ấy còn tưởng rằng anh ta sẽ online, xem ra cũng không login thường xuyên như cô tưởng.

Cô tốn sức lướt tìm người đó trong list, click vào trang chủ của anh ta, vẫn đang ở rank Đồng V thấp nhất (1). Thật sự số trận anh ta chơi rất ít, nhưng cũng có một nguyên nhân là do thành tích đấu trận rất thảm thương, con đường lên hạng có hơi lận đận.

(1) Rank Đồng là rank thấp nhất trong game Vương Giả Vinh Diệu, trong rank này còn được chia thành các cấp bậc V – I, V thấp nhất, I cao nhất.

Chúc Tinh Tinh mở game ra, trăm phần trăm là vì muốn xem tung tích của người này. Nửa tháng trước, vào một đêm khuya cô ấy mất ngủ nên vô tình vào game, phát hiện người này online. Sau này cô ấy cũng chứng kiến người này online hai ba lần vào thời gian rất kỳ lạ. Nhưng lúc login, người này không tham gia đấu trận, xuất phát từ tâm lý tò mò nhiều chuyện, cô ấy cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.

Người đó tên Dịch Bạc Nhiên, bạn học nam ở lớp bên cạnh Chúc Tinh Tinh hồi cấp hai.

Vào đêm khuya hôm đó, Hứa Khinh Am đang đắp mặt nạ, vươn tay lấy điện thoại rồi trở về phòng, giao diện màn hình điện thoại là cuộc gọi video với Chúc Tinh Tinh, hai người đều lải nhải tán gẫu. 

“Cậu đắp cái màu trắng… Hai chị em mình chính là Hắc Bạch Song Sát…”

Chúc Tinh Tinh đặt chiếc bàn nhỏ lên giường, chờ Hứa Khinh Am đắp mặt nạ xong thì cô ấy đã khoanh chân ngồi, lấy cơm hộp ra hết rồi, sau đó điều chỉnh góc quay của điện thoại và chuẩn bị ăn.

Hứa Khinh Am thấy thế nên nhíu chặt mày: “Này, mấy giờ rồi mà cậu còn ăn gà rán hả, đắp mặt nạ dưỡng da cũng không chặn được miệng ăn của cậu mà…”

“Đi làm mệt lắm cơ, ngày nào cũng chín giờ mới tan làm, về đến nhà đã là chín rưỡi tối rồi. Cứ đến giờ này là tớ như đứa con nít thèm ăn vậy, đói quá trời quá đất.”

“Thế lúc đắp mặt nạ cậu ăn đi, như vậy có thể khiến cái miệng ăn này nhỏ lại.”

Kết quả không quá hai phút, Chúc Tinh Tinh cảm thấy vướng víu vì chiếc mặt nạ nên đã lột ra mất tiêu, một lòng một dạ chuyên tâm ăn uống. Cô ấy kể về lúc nghỉ trưa rằng người trong tiệm hỏi chuyện Hứa Khinh Am, đương nhiên lược bớt mấy câu đùa giỡn bỡn cợt của Trình Triệt đi rồi.

“Hôm nay lúc trưa đồng nghiệp tớ còn hỏi cậu đấy, bây giờ cũng sắp cuối tháng rồi, cậu đã đặt vé máy bay chưa đấy?”

“Chúc Tinh Tinh, tớ muốn đi tìm cậu, nhưng đừng có cầm loa la hét ngoài đường chuyện tớ sắp từ chức chứ? Tất cả mọi người đang chờ tớ qua giám sát công việc à?”

Chúc Tinh Tinh lè lưỡi: “Không có không có, không có nhiều người biết đâu mà. Người trong tiệm chúng ta ít lắm, lúc cậu tới lại thông báo sau.”

Hứa Khinh Am nói: “Bây giờ triển lãm đã sắp kết thúc rồi, mấy ngày nữa là xong.”

“Cậu chưa từ chức hả? Tớ tưởng cậu nghỉ việc từ sớm rồi chứ.”

“Tớ tính đến lúc đó trực tiếp hành động nhanh như chớp luôn.”

“Hành động nhanh như chớp gì cơ?”

“Sắp xếp hành lý rồi từ chức. Đêm đó sẽ bay qua chỗ cậu, tuyệt đối không cho bố mẹ có thời gian phản ứng trước hành động nhanh như chớp của tớ.”

Chúc Tinh Tinh giơ thẳng ngón tay cái, suy nghĩ nửa ngày nhưng chỉ có thể nói rằng: “Ngầu thật.”

Sau khi nhìn thời gian, Hứa Khinh Am lấy mặt nạ ra rồi vuốt vuốt mái tóc dài phía sau, nghiêng đầu nở một nụ cười tự nhiên với Chúc Tinh Tinh, lời nói xúi quẩy đã chạm đến nỗi lòng của cô ấy: “Tinh Tinh của chúng ta không còn cố chấp chạy trốn vì tình yêu nữa rồi.”

“Hứa Khinh Am!” Chúc Tinh Tinh giơ tay chỉ vào người trong màn hình đối diện mình: “Sống cho giống người đi!”

Nhìn lại tình bạn của Hứa Khinh Am và Chúc Tinh Tinh, có lẽ bắt đầu chớm nở lúc học nhà trẻ rồi. Cả hai người họ đều cảm thấy quen biết nhau lâu như vậy rồi, cảm giác cứ như từ lúc sinh ra đã ở bên nhau. Về việc lúc đi nhà trẻ trở thành bạn thân như thế nào thì Hứa Khinh Am và Chúc Tinh Tinh có lý do để từ chối giải thích.

Trong trí nhớ của Hứa Khinh Am, hai người kết duyên từ một lần diễn hợp xướng chung vào ngày Quốc tế Thiếu nhi, đây là một khởi đầu của tình chị em rất đỗi bình thường nhưng lại vô cùng ấm áp. Mỗi khi Chúc Tinh Tinh nhẹ nhàng kể lại câu chuyện này, không chỉ có bạn bè đồng trang lứa mà người lớn hai bên cũng ghét bỏ bĩu môi cô ấy. Theo trần thuật sự thật là như thế này: Nhà trẻ có một bé trai luôn giành lấy món đồ chơi lớn nhất là Ultraman Tiga. Trong khi rõ ràng mọi người được chơi món đồ này cùng nhau. Sau đó, hai bé gái fan cứng duy nhất của Ultraman Tiga, Chúc Tinh Tinh và Hứa Khinh Am đã kết đồng minh, đánh bại bé trai kia để giành lại Tiga.

Mặc dù kết quả hai người lại đánh nhau vì chia không đều…

Kể từ lúc quen biết nhau, hai người chưa từng rời xa nhau quá lâu. Chỉ có lần hai người phải xa nhau nhất chính là lúc không học cùng trường cấp ba, một người ở thành phố phía Đông còn người phía Bắc, cách nhau cả một nửa thành phố. Trừ điều này ra, ngay cả lúc học đại học cũng ở chung với nhau.

Còn nguyên nhân xa cách bây giờ của hai người chính là… một năm trước Chúc Tinh Tinh rơi vào lưới tình với một nam sinh nào đó không biết, kết quả kéo hành lý theo bên mình, dứt khoát cùng người “Bỏ trốn”.

Tuy rằng lần nào Chúc Tinh Tinh cũng ra sức giải thích: Đó không phải là bỏ trốn, mình lớn như vậy rồi, đổi thành phố sống không được sao. 

Hứa Khinh Am lắc đầu đầy khó hiểu, Chúc Tinh Tinh không thấy được phản ứng khoa trương của bố mẹ mình lúc ấy. Vì chắc chắn con gái đã bỏ trốn theo người khác, việc đầu tiên bọn họ làm chính là đến Hứa gia để truy hỏi Khinh Am, cô chỉ có thể nở một nụ cười ngoan ngoãn từ đầu đến cuối, còn dịu dàng lặp đi lặp lại câu: “Con không biết gì hết ạ.”

Bây giờ đã qua một năm, người làm Chúc Tinh Tinh mạnh dạn “Bỏ trốn” cùng nhau ấy tất nhiên không còn ở bên cạnh cô ấy nữa, tạm thời không nhắc đến cũng vì thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.