Đến tối hôm hẹn nhau ăn một bữa thật ngon đó, Tư Kỳ và Tư Giai đều dẫn theo bạn trai, còn có cả Chúc Tinh Tinh và Hứa Khinh Am nữa. Sáu người bọn họ ngồi đợi đến lúc đồ ăn được mang lên hết rồi mà Trình Triệt vẫn chưa xuất hiện.
Chúc Tinh Tinh đang rảnh rỗi, gửi tin nhắn Wechat cho anh nhưng không thấy trả lời. Dù đoán được có lẽ anh đang bận rộn nhiều việc ở cửa tiệm, nhưng cô ấy vẫn muốn thúc giục anh lần nữa: Trả lời tôi nhanh, trả lời tôi nhanh, trả lời tôi nhanh! Sao lại để mọi người đợi anh rồi? Anh có thấy xấu hổ không thế!
Tối hôm nọ, sau khi về nhà, cô ấy còn hỏi ba người còn lại rằng có để gọi Trình Triệt đến ăn cùng luôn không. Hứa Khinh Am đã nhanh chóng nhận ra có gì đó không ổn, còn hỏi cô ấy có âm mưu gì đó với Trình Triệt phải không. Chúc Tinh Tinh hoảng sợ: “Tớ với anh ấy thì có gì được!”
Sau đó Chúc Tinh Tinh còn thử dò hỏi cô rằng Trình Triệt muốn nói về chuyện xuất bản. Vẻ nghi ngờ hiện rõ trên khuôn mặt Hứa Khinh Am, cô cũng nói thẳng luôn là mình không làm bên xuất bản, cũng không có nhiều kinh nghiệm xuất bản sách, vậy nên cô chẳng hiểu gì mấy.
Tư Giai rất coi trọng vấn đề kiếm lời, nói thẳng nếu giảm 40% thì chẳng khác gì ăn chùa. Tính cách Tư Kỳ hướng ngoại hơn, cho rằng mọi người đều là bạn cùng tuổi, kết bạn với nhau cũng chẳng phải chuyện gì xấu, thế nên đồng ý qua loa với đề nghị Trình Triệt cho xong chuyện.
Sau khi Chúc Tinh Tinh gửi tin nhắn chưa đến ba mươi giây, Trình Triệt đã vội vàng bước vào từ cửa, đánh cô ấy từ phía sau. Chúc Tinh Tinh thở phào nhẹ nhõm, da mặt cô ấy mỏng nên thấy ngượng hơn Trình Triệt nhiều.
Trình Triệt nhìn thoáng qua chỗ ngồi, hai bên Chúc Tinh Tinh đều là chỗ trống, không thấy Hứa Khinh Am. Nhưng mà chỗ bên trái có một cái túi quen thuộc, bộ đồ ăn cũng đã bị động vào rồi. Vì thế anh cởi mũ xuống, kéo ghế dựa bên phải Chúc Tinh Tinh ra rồi ngồi xuống, còn nói: “Giục, giục, cứ giục mãi. Cô muốn giục chết tôi luôn à.”
“Còn mỗi anh chưa đến, sao có thể không giục anh được.”
Trình Triệt quay đầu nói với đám Tư Kỳ, Tư Giai bằng giọng điệu ngượng ngùng: “Do hôm nay trong tiệm có nhiều việc, bình thường không đến muộn thế này.”
Bạn trai của Tư Kỳ, Tư Giai là người khéo ăn nói, cũng nương theo đó mà trò chuyện hàn huyên.
Lúc Hứa Khinh Am đẩy cửa vào đã nhìn thấy cái người tới trễ kia ngay, nhất là hôm nay người này còn bỏ mũ xuống. Người kia nghe thấy tiếng ở cửa thì cũng theo bản năng mà quay đầu lại. Hai người chạm mắt nhau chỉ trong vài giây ngắn ngủi rồi lại nhìn sang chỗ khác.
Rốt cuộc thì lần này cô cũng thấy rõ được dáng vẻ của anh. Cô thích những chàng trai có đường nét và khuôn mặt rõ ràng, đôi mắt có hồn, sống mũi cao và thẳng. Trình Triệt có hết tất cả. Anh đẹp trai hơn cô nghĩ nhiều. Cô muốn diễn tả vẻ đẹp này chỉ trong một từ, suy nghĩ một lúc lâu rồi cũng chỉ nói được từ “sạch”.
Đúng thế, là “sạch”. Rõ ràng là anh chẳng kiêng bia kiêng rượu, nhưng cũng không hiểu vì sao lại cảm thấy anh sạch sẽ, rất đúng với tên của anh(*).
(*) Từ 澈 (Triệt) trong 程澈 (Trình Triệt) tên nam chính nghĩ là trong vắt, trong veo.
Tư Giai hỏi cô sao ra ngoài lâu thế. Hứa Khinh Am nói với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Đêm nào cũng phải gọi điện thoại, người nhà gọi kiểm tra.”
Bạn trai Tư Kỳ hiểu sai ý: “Thường thì là bạn gái thích gọi điện kiểm tra, cô thì lại bị bạn trai gọi điện kiểm tra cơ à.”
Tư Kỳ nghe vậy thì liếc mắt: “Anh nghĩ nhiều rồi, gọi điện kiểm tra thì cứ phải là người yêu à?”
Hứa Khinh Am cười, giải thích: “Là bố mẹ tớ, ngày nào cũng phải gọi điện thoại.”
Bạn trai Tư Kỳ cười xấu hổ, nâng ly rượu lên: “Ôi cái miệng tôi lại nói tầm bậy rồi. Nào, chúng ta cùng nhau uống một ly.”
Bạn cùng tuổi thật sự rất dễ nói chuyện với nhau. Mấy người nam thì nói về sự phát triển chậm của bia thủ công trong những năm gần đây. Phương diện này thì mấy người nữ chỉ biết được chút ít. Chúc Tinh Tinh và Tư Kỳ uống rất hăng, còn thường hay chen vào nói vài câu.
Mấy món chính ở nhà hàng của bọn họ là đồ ăn Tứ Xuyên, nhưng đồ uống có cồn lại là bia thủ công. Trình Triệt cười nói, nếu mà có thể kiếm tiền nhờ vào việc bán rượu thì không ông chủ nào tình nguyện nấu ăn đâu. Như mấy quán cà phê với mấy tiệm đồ ngọt ấy, họ cũng phải làm mấy món ăn đơn giản, nhất là trong khoảng thời gian đầu sau khi mở tiệm.
Chúc Tinh Tinh biết Trình Triệt thích uống rượu. Nhưng cô ấy không biết có phải là do anh mới gặp đám Tư Kỳ không, sao cứ cảm thấy Trình Triệt không nói nhiều như thường, cũng không ba hoa như mọi khi. Thật sự có hơi nghiêm túc đến mức không giống anh của thường ngày.
Nghĩ vậy, bỗng nhiên Chúc Tinh Tinh quay đầu nhìn về phía Trình Triệt. Tầm mắt cô ấy di chuyển quá đột ngột, Trình Triệt còn chưa thu ánh mắt về. Vì thế mà Chúc Tinh Tinh phát hiện ra anh đang nhìn về mé bên phía mình, nhưng rõ ràng là không nhìn cô ấy. Chỉ cần dùng đầu ngón chân thôi thì cô ấy biết rằng, anh nhìn về phía đó chắc chắn không thể là nhìn Tư Giai hoặc là bạn trai của Tư Giai được, vậy thì câu trả lời cho câu hỏi này quá dễ rồi.
Trình Triệt làm bộ nhấc đũa lên gắp đồ ăn một cách tự nhiên, nhưng vẫn thấy Chúc Tinh Tinh nhìn chằm chằm vào mình không tha thì mới nhỏ giọng hỏi: “Nhìn tôi làm gì?”
Chúc Tinh Tinh hừ hừ hai tiếng: “Chẳng làm gì cả.”
Hai người nhỏ giọng nói chuyện, Hứa Khinh Am ngồi bên kia lại nói tiếp. Vì cô đã uống được vài ly rồi nên cũng muốn nói nhiều thứ: “Trước kia tôi từng xem một chương trình nói về bia thủ công, người ta bảo rằng họ có một cái nhìn khái quát về những người yêu thích bia thủ công, ví dụ như – Tỷ lệ nữ và nam yêu thích loại bia này là 3:7, phía Đông vùng duyên hải nhiều hơn vùng đất liền, hoặc là có kinh nghiệm du học hoặc làm việc ở công ty nước ngoài, hoặc bị bạn bè dẫn dụ vào. Thích nhạc rock, có hình xăm trên người, nuôi thú cưng, thích đi du lịch, ghét rượu nho, nhưng lại có thể chấp nhận Whisky.”
Ba chàng trai ngồi đó đều bật cười. Tư Giai thấy bạn trai mình cũng gật đầu đồng ý: “Có lý đấy!”
Chúc Tinh Tinh gắp miếng thịt ếch đồng vào chén của Hứa Khinh Am. Hứa Khinh Am lập tức quay đầu nhìn về phía Chúc Tinh Tinh, không ngờ rằng người nọ còn đang cúi sấp mặt để ăn núi đồ ăn trong bát, vì thế mà Hứa Khinh Am không thể tránh được ánh mắt của Trình Triệt. Khóe miệng anh nở một nụ cười. Có thể thấy rõ rằng anh đang rất thưởng thức câu chuyện “Cái nhìn chung của những người yêu thích bia thủ công” này của cô.
Lần này, cô quay đầu lại đầy tự nhiên, nở một nụ cười nhàn nhạt với anh. Hiển nhiên là Trình Triệt không kịp phòng bị, sự kinh ngạc hiện rõ trong ánh mắt, nhưng cô đã nhanh chóng quay đầu lại, còn anh thì có quá nhiều suy đoán về nụ cười kia.
Hứa Khinh Am hớp một ngụm rượu, rồi chậm rãi nói thêm một câu: “Còn nữa, tỷ lệ ly hôn của bọn họ rất cao.”
Trình Triệt dở khóc dở cười. Nhất thời, tất cả mọi người sửng sốt vài giây, bạn trai Tư Kỳ xua tay: “Cái này có thể bỏ qua, có thể bỏ qua.”
Sau ba hiệp rượu, mặt Chúc Tinh Tinh đã đỏ hết lên, còn hai bên gò má của bạn trai Tư Giai và Tư Kỳ cũng hơi phiếm hồng.
Tư Giai bắt đầu dò xét từ phía cô ấy, chỉ vào bạn trai mình, rồi lại chỉ Tư Kỳ, Trình Triệt, cuối cùng lại chỉ về phía bên trái mình là Hứa Khinh Am: “Thấy không, mấy người này đều chưa đỏ mặt, mặt ai cũng còn rất trắng.”
Chúc Tinh Tinh dùng lòng bàn tay xoa xoa đôi má đang nóng bừng lên của cô ấy để nó bớt nóng đi. Hứa Khinh Am bước qua, đưa luôn cho cô ấy một chai rượu lạnh, giọng điệu có phần trêu chọc: “Sao cậu không trực tiếp dùng cái này luôn đi, hiệu quả hạ nhiệt cao hơn.”
Xong, cô ấy như nhớ đến chuyện gì đó, quay đầu lại, bắt đầu trêu ghẹo Trình Triệt: “Không phải anh muốn hỏi chuyện gì đó sao, ngồi được bao lâu rồi mà sao vẫn chưa dám mở miệng?”
Đột nhiên bị điểm mặt chỉ tên, Trình Triệt nói, thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh: “Ai không dám mở miệng. Cô uống nhiều rồi.”
Nhưng đầu của điếu thuốc mới vừa hút lại bị dập tắt trong gạt tàn. Đó là điếu cuối cùng trong gói thuốc của anh.
Hứa Khinh Am không phải là người hướng nội nhưng bề ngoài lại dịu dàng ngoan ngoãn. Chúc Tinh Tinh là người rõ nhất tính cách của cô quái đản cỡ nào, tóm lại là vẻ bề ngoài khác một trời một vực so với tính cách.
Do tác dụng của rượu, Hứa Khinh Am nghiêng đầu nhìn về phía Trình Triệt, nét tươi cười không hiện lên ở khóe miệng, mà hiện lên trong sự linh động nơi ánh mắt. Trình Triệt lẳng lặng nhìn, nghe cô hỏi: “Anh muốn hỏi gì nữa nào?”
Chỉ thấy yết hầu anh khẽ nhúc nhích, ho khan một tiếng rồi nói: “Về vấn đề xuất bản, loại sách khoa học phổ thông(*) có dễ xuất bản không?”
(*) Khoa học phổ thông: là cách diễn giải của khoa học dành cho công chúng nói chung.
Chúc Tinh Tinh nói nhỏ một câu: “Bạn của anh đã viết lâu như vậy, chắc hẳn anh ấy còn quan tâm đến việc xuất bản hơn anh, anh hỏi câu này…”
Trình Triệt liếc cô một cái: “Cô im miệng.”
Hứa Khinh Am dở khóc dở cười. Cô cảm thấy Chúc Tinh Tinh nói rất có lý, khiến cô không có gì ý kiến gì nữa, lúc này cũng không biết nên nói gì.
Thấy dáng vẻ mong chờ mình nói tiếp của Trình Triệt, Hứa Khinh Am cảm thấy vẫn nên nói vài câu: “Thật ra tôi cũng không rõ lắm, nếu những quyển sách có tính chuyên nghiệp cao có khả năng xuất bản thì cũng không ấn bản nhiều. Nói thế nào thì truyện tranh vẫn thuộc thể loại giải trí, thật sự là hai loại này không đứng gần nhau được đâu.”
“À.” Trình Triệt thuận miệng đáp lại một câu: “Tôi chỉ hỏi qua loa vậy thôi.”
Chúc Tinh Tinh cau mày trừng mắt nhìn anh, nhớ lại hôm đó anh lằng nhằng cả buổi trời đòi đi ăn chực bữa cơm, kết quả, bây giờ mới nói có hai câu mà đã kết thúc rồi, lại còn nói là hỏi qua loa?
“Tập truyện tranh kia cũng chỉ là mấy câu chuyện từ hồi đại học, nói thật thì doanh thu cũng sẽ khá ảm đạm. Bạn của anh là người nghiên cứu rượu đạt đến trình độ chuyên nghiệp, hẳn là vòng bạn bè của anh ấy cũng có người quen trong ngành xuất bản, hỏi bọn họ là được.”
Trình Triệt gật đầu, nhất thời không tìm ra chuyện gì khác để nói tiếp, thế nên đề tài này chỉ có thể kết thúc qua loa như vậy.
Tư Giai ngồi bên cạnh đang gấp hạc bằng giấy trong hộp thuốc lá, gấp một hồi lại quên trình tự bước làm, thế là cô ấy quay đầu, hỏi Hứa Khinh Am.
Hứa Khinh Am nhìn hai lần, sau khi chắc chắn là cô ấy muốn gấp hạc giấy nghìn con. Cô tiện tay rút giấy trong hộp thuốc lá của mình, làm mẫu cho cô ấy, gấp xong rất nhanh, còn kéo cánh con hạc ra rồi để lên bàn xoay. Tư Giai cúi đầu tiếp tục nghiên cứu cách làm. Tư Kỳ ngồi ở phía đối diện thấy thế, quay bàn xoay, cầm con hạc lên rồi nói: “Hồi đi học tớ không gấp mấy thứ này, đến giờ vẫn không biết gấp.”
Bạn trai Tư Kỳ cốc vào đầu cô ấy một cái: “Em không có hứng thú với trò này thì có, anh mới nhìn có hai lần là học được liền.”
Hai người họ bắt đầu đấu võ mồm với nhau. Từ sau khi Trình Triệt nhìn lén Hứa Khinh Am thì Chúc Tinh Tinh luôn nhìn rồi thầm đánh giá anh, hoặc là chú ý đến phản ứng của Hứa Khinh Am.
Lần này quay đầu lại lại phát hiện ra Trình Triệt không nhìn lén Hứa Khinh Am, tầm mắt anh hướng về phía khác, nhìn chằm chằm con hạc giấy kia.
Cô ấy lại chủ động nhắc đến anh: “Trước đây Trình Triệt cón từng khoe khoang trong tiệm, nói mình biết gấp khủng long bạo chúa cơ.”
Năm người còn lại đồng loạt nhìn về phía Trình Triệt. Anh cảm thấy đầu mình như nóng bừng cả lên, chỉ hận không thể bắt Chúc Tinh Tinh tăng ca ngay lập tức.
Kết quả, Hứa Khinh Am hỏi một câu: “Anh biết gấp khủng long bạo chúa thật sao?”
Cô cũng có chút hứng thú với trò gấp giấy này, vậy nên đã tiện tay xem thử hướng dẫn trên mạng, nhưng chưa từng gấp khủng long bạo chúa, thế nên cô lại càng hứng thú hơn nữa.
Nhìn thấy ánh mắt tò mò của cô, trong đó còn vài phần mong chờ, hộp thuốc lá của Trình Triệt đã không còn điếu nào trên bàn. Cả phòng chỉ có anh dùng bao thuốc lá mềm, xé từ bên ngoài là đã mở ra được hết cả hộp thuốc lá, mỗi “nguyên vật liệu” thôi cũng đã vượt qua ngàn con hạc giấy của Hứa Khinh Am và Tư Giai.
Tư Kỳ lại nói về những chuyện thú vị trong công ty, hàn huyên phiếm để ngầm đợi khả năng gấp giấy của Trình Triệt. Anh cúi đầu nhưng lại có ánh mắt nọ nhìn nhiệt tình đến nỗi không thể ngó lơ, hiển nhiên là Hứa Khinh Am vẫn luôn nhìn anh rồi.
Chúc Tinh Tinh đang trò chuyện vô cùng nhiệt tình với đám Tư Kỳ. Dưới sự bám sát chặt chẽ của ánh mắt kia, nhất thời Trình Triệt quên bước tiếp theo, dừng tay một lát rồi suy nghĩ.
Hứa Khinh Am chống cằm, hỏi anh với giọng điệu hơi hả hê: “Không phải là anh không biết gấp đó chứ?”
Trình Triệt cảm thấy cô trẻ con, đáng yêu như một chú mèo cao ngạo vậy, lúc trả lời cô cũng không khỏi lây nhiễm tính trẻ con ấy: “Ai không biết gấp cơ? Không cần em phải dạy.”
Hứa Khinh Am hừ một tiếng rồi không nói gì nữa, Trình Triệt cũng nhớ lại mấy bước tiếp theo, tốc độ làm nhanh hơn, nhanh chóng gấp xong.
Anh vừa gấp xong thì cầm luôn trong lòng bàn tay. Hứa Khinh Am chỉ nhìn lướt qua một cái, cảm thấy thành phẩm có vẻ kém xa so với khủng long bạo chúa. Trong lúc không ai chú ý đến, anh đã gấp xong, Chúc Tinh Tinh thì ghé sát người vào Tư Kỳ để nói chuyện với cô ấy. Hứa Khinh Am chìa tay, vòng ra sau lưng Chúc Tinh Tinh.
Dường như tại một góc không ai chú ý đến, Trình Triệt đặt thứ mình gấp được vào lòng bàn tay cô, thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh ngồi dựa lưng vào ghế tựa, chỉ thông qua chút tia sáng nhỏ nhoi để lén lướt qua phản ứng của cô.
Hứa Khinh Am thu tay rồi cúi đầu nhìn, tất nhiên, đây chẳng phải là con khủng long bạo chúa gì cả.
Mà là một hình trái tim.
Người nào đó dù uống rượu thì mặt cũng không đỏ lại đột nhiên cảm thấy hai má đã hơi nóng bừng.