Năm người dùng tốc độ gấp đôi so với bình thường để đến Thấm Minh lâu, dự tính còn nửa ngày đường sẽ tới. Nguyệt Thu Triệt cũng không có oán hận cái gì, đi theo lộ trình của bọn hắn.
Đám người Đông Phương Mạch cảm động hết sức, dù sao sự tình này cùng Dương Vũ Phong không có một chút quan hệ, lại phá hủy chuyến vui chơi du ngoạn của người ta.
Bỗng nhiên, hơn mười thiếu niên áo lam chặn đường đi, một cô gái y phục lam thủy chậm rãi đi đến trước mặt, cười nói: “Lam ra mắt các vị thiếu hiệp.”
Lại cười xảo quyệt nhìn Đông Phương Mạch nói: “Không biết Đông Phương thiếu hiệp có đến Thấm Minh lâu không?”
Đông Phương Mạch nhìn thấy người trước mắt y phục màu lam lập tức hiểu rõ đối phương là ai, ôn nhu cười: “Không biết Lam sứ có gì chỉ giáo?”
“Ta làm sao giám chỉ giáo? Ai chẳng biết Đông Phương thiếu hiệp tuy còn trẻ đã là người ưu tú nhất Đông phương thế gia.” Lam sứ che miệng nói.
“Đa tạ Lam sứ khích lệ.”
Nguyệt Thu Triệt lẳng lặng nhìn nữ tử xinh đẹp đang cười duyên, nghĩ lại Lưu Vụ đường từng báo cho mình về Lam sứ: Lam sứ là nữ tử duy nhất ở Thiên tà giáo, dung mạo tà mĩ, cái này gọi là nữ nhân càng xinh đẹp càng cay độc, nàng cũng là người am hiểu sử độc nhất, thủ đoạn nhất.
Nguyệt Thu Triệt cảm nhận được sự khác lạ, trong lòng mỉm cười, không thể tưởng được nàng hạ độc rất lợi hại, độc dược vô hình phát tán theo không khí. Nếu không phải chính mình bạch độc bất xâm, sợ là cũng sẽ gặp họa. Chính là, những người khác…Ai, dù sao ta cũng có giải dược, cứ yên lặng theo dõi chuyển biến đi.
“Chẳng lẽ ngươi xem trọng Đông Phương nhà chúng ta sao?” Hàn Tinh tà tà cười, ra vẻ giật mình.
“Hàn thiếu hiệp là đang đùa Lam sao?”
“Ai nha, ngươi như thế nào lại không có mắt a, thấy như thế nào cũng không phải là tươi cười thực sự ni, ngẫm lại ta phong lưu phóng khoáng như vậy, là người tài hoa xuất sắc xứng đáng với đại mĩ nhân như ngươi a!” Hàn Tinh phiêu mi, tâng bốc chính mình.
“Ngươi đừng nói nhiều lời, muốn làm gì?” Bắc Đường Hạo thẳng thắn nói.
“Nga, kì thật cũng không có chuyện đại sự gì, Lam cùng giáo chủ đều phi thường bội phục các vị thiếu hiệp, cho nên muốn mời các vị đến thăm Thiên tà giáo một chuyến thôi.” Lam cười nói.
“Người bảo chúng ta đi, chúng ta nhất định phải đi sao?” Đông Phương Thiên reo lên.
“Nếu không đi, Lam sẽ không có biện pháp giải độc Yên mông trên người các vị thiếu hiệp.” Lam bất đắc dĩ nói.
“Yên mông, ngươi hạ độc khi nào? Thật là lợi hại a, chúng ta đều không cảm nhận được!” Bắc Đường Hạo ở ngoài mặt tỉnh bơ, nội tâm cũng khồn tránh được chấn động, vô thanh vô tức đã bị người khác hạ Yên mông, lần này chỉ sợ không xong rồi.
“Thế nào, hiện tại có cảm giác nội lực đã không còn, tay chân cũng bắt đầu mắt đi khí lực phải không? Nếu trong hai canh giờ không giải, nội lực khổ công tu luyện bao nhiêu năm coi như mất hết nga.” Lam cười khi nhìn thấy bọn người Đông Phương trên đầu đổ mồ hôi lạnh, khuôn mặt cũng dần dần tái nhợt.
“Bùm ~” Bốn thanh âm vang lên Đông Phương Mạch, Hàn Tinh, Bắc Đường Hạo cùng Đông Phương Thiên lập tức ngã xuống ngựa, bốn người miễn cưỡng đứng dậy trên mặt đất.
Lam giật mình nhìn người ngồi trên lưng ngựa không có biếu hiện gì khác thường, trong lòng cả kinh, tại sao có thể tránh được Yên mông của ta. Liền cười kiều mị: “Không biết thiếu hiệp xưng hô thế nào.”
“Dương Vũ Phong.”
Đám người Đông Phương Mạch cũng giật mình nhìn Nguyệt Thu Triệt, lại lập tức nghĩ đến người ta dễ dành giải được Mê hồn, thì Yên mông cũng không làm khó được hắn. không biết vì cái gì, trong lòng cũng dần dần an tâm.
“Vì sao thiếu hiệp không có trúng Yên mông?” Trong lòng Lam nghĩ đến, khi nào trên giang hồ có người tên Dương Vũ Phong.
“Ta vì cái gì phải nói cho ngươi!” Dương Vũ Phong ảm đạm cười, trong mắt lại toát ra một tia trào phúng.
“Ngươi ~” Lam nghiến răng nghiến lợi, hoàn toàn phá hủy hình tượng mĩ nhân vừa rồi, hô lớn: “Bắt!”
Những thiếu niên áo lam phía sau lập tức hướng Nguyệt Thu Triệt tấn công, Nguyệt Thu Triệt tiếp tục cười, sử dụng khinh công xuống khỏi lưng ngựa, trong lòng đã có vài phần nôn nóng cùng hưng phấn: chính mình lần đầu tiên đánh nhau a!