Như Nguyệt Như Thu

Chương 40



Thấy Xích sứ của Thiên tà giáo thất thần nhìn mình, Nguyệt Thu triệt nén giận, nói thầm trong lòng: Tuyết cũng thiệt là, không đi cùng ta, đẹp lắm sao, hắn nhìn như thể mình phải đẹp lắm!

Đã nhìn thấy nhiều lần, ít nhiều có chút miễn dịch, Đông Phương Mạch vội vàng lên tiếng: “Dương Vũ, chúng ta đang nói đến ngươi, Xích sứ của Thiên tà giáo có chuyện tìm ngươi!”

“Nga!” Nguyệt Thu Triệt thản nhiên đáp lời, thuận tiện tiếp nhận trà từ Nguyệt Tinh.

Xích lúc này mới hồi phục tinh thần, nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn người ôn nhu tuyệt sắc đang ngồi phía trên.

“Có việc gì?” Nguyệt Thu Triệt vẫn thản nhiên hỏi Xích đang đứng, cũng không bảo ngồi.

“Các hạ là trang chủ Sơn Tuyết trang?” Xích nghi hoặc nhìn người đang còn trẻ tuổi kia, thật sự khó có thể tin người ngồi trước mắt là trang chủ của nơi thanh lịch đẹp đẽ này.

Nguyệt Thu Triệt lắc đầu tỏ vẻ không phải, lại bổ sung nói: “Nhưng cũng có thể coi là chủ nhân.” Phụ thân, cũng như ta thôi!

Nghe được Nguyệt Thu Triệt khẳng định địa vị của mình ở Sơn Tuyết trang, Xích cũng không nói thêm gì, hơi hơi chắp tay: “Tại hạ là một trong tứ sứ của Thiên tà giáo: Xích sứ.”

“Dương Vũ Phong.” Nguyệt Thu Triệt nói ngắn gọn tên bản thân.

“Phong thiếu hiệp, Lam của tệ giáo đắc tội, thỉnh ngươi lượng thứ! Hy vọng có thể thả lại Lam sứ.” Dù sao cũng có việc cầu người, ngữ khí của Xích sứ mang theo vài phần khẩn thiết.

“Nếu không thì sao?” Bắc Đường Hạo cười nói.

“Ít nhất mọi người cũng không hy vọng cùngThiên tà giáo đối địch đi, chúng ta muốn tham dự đại hội võ lâm, cũng không muốn dùng bất cứ thủ đoạn nào. Duy nhất thật có lỗi với Đông Phương Nghệ, nhưng đó chỉ là người trong giáo của ta thấy giáo chủ lo lắng nên hành động lỗ mãng mà thôi.” Xích sứ cao giọng nói, cũng mất đi vài phần bộ dáng thư sinh.

“Ai mà biết các ngươi nói thật hay giả? Ít nhất cha ta đích thật là bị Thiên tà giáo hạ độc!” Đông Phương Thiên nhìn Xích, thần sắc có điểm hung tợn.

“Đó đích thực là sai lầm của giáo ta, Đông Phương thiếu hiệp cần gì phải giận dữ như thế! Huống chi, bây giờ Đông Phương Nghệ còn hảo hảo sống trên đời này.”

“Ngươi…” Đông Phương Thiên giận, nói không ra lời.

“Các ngươi nói như vậy, Thiên tà giáo vẫn là hạng người chính nghĩa!” Hàn Tinh cười đùa.

“Như thế nào mới là chính nghĩa, ta nói thì có thể tính! Nếu Thiên tà giáo chúng ta vì am hiểu dụng độc mà bị gọi là tà giáo, vậy Đường môn kia là cái gì!” Xích vẫn trấn định như trước.

“Chính là có nhiều người bị các ngươi hạ độc mà chết!” Đông Phương Thiên tiếp tục nói.

“Vậy các ngươi biết bọn hắn đã làm cái gì sao?” Nhìn thấy Đông Phương Thiên muốn mở miệng, Xích thong dong cười, tiếp tục nói: “Đông Phương thiếu hiệp nói chúng ta lạm sát kẻ vô tội sao? Thế nhân đều cho rằng như vậy, chúng ta có thể biện giải như thế nào, có thể hùng biện cho chính mình sao!”

Đông Phương Mạch, Bắc Đường Hạo cùng Hàn Tinh nghe Xích chậm rãi nói, trong lòng cũng phải khâm phục tài ăn nói của hắn.

Nguyệt Thu Triệt uống trà, cẩn thận nghe, trong lòng đối với Thiên tà giáo ngày càng có hứng thú, dù sao hắn vốn cũng không muốn tính toán với người của Thiên tà giáo, chính là trước đó trúng Một ngày tình, có điểm tức giận, mới hạ Thực tâm trên người Lam. Hơn nữa, nếu không có Thiên tà giáo kia, đại hội võ lâm lần này có gì đáng xem đâu a, còn không bằng  ngồi trong lòng phụ thân mà! Ai, hiện tại lại nhớ phụ thân rồi nga!

“Nguyệt Tinh, gọi người đưa Lam tới đây!” Nguyệt Thu Triệt phân phó với Nguyệt Tinh đang đứng cạnh mình.

“Đa tạ Phong thiếu hiệp!” Xích hết sức thành khẩn nói, hắn cảm thấy có thể tin tưởng người trước mắt.

“Dương Vũ, này…” Đông Phương Mạch sốt ruột hỏi, dù sao bọn hắn từng lãnh hội bản lĩnh dụng độc của Lam, vạn nhất…

“Không sao!” Hướng Đông Phương Mạch mỉm cười, hơi gật đầu một cái, dù sao có phụ thân ở đây, không có vấn đề gì. Nguyệt Thu Triệt không biết, chính hành động vừa rồi của mình khiến Đông Phương Mạch cảm thấy ấm áp cùng cảm động.

————————————————————–

Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt không chút huyết sắc của Lam, Xích nhanh chóng tiến lên đỡ lấy thân thể sắp lay đổ, lo lắng nói: “Lam!”

Khuôn mặt tái nhợt nộ ra nụ cười kiều mỵ: “Nguyên lai là Xích a!”

“Phong thiếu hiệp, sao lại thế này!” Xích nghiến răng nghiến lợi hỏi, tay lập tức bắt mạch cho Lam.

“Thực tâm!” Nguyệt Thu Triệt thản nhiên phun ra tên của độc dược khiến sắc mặt Xích đại biến. Này đã là còn chút lòng thành, nếu như không có ta, phụ thân đã tiêu diệt Thiên tà giáo các ngươi rồi.

“Vì cái gì?”

“Nàng hạ Một ngày tình trên người ta!”

“A!” Xích nghi hoặc nhìn Lam, tuy rằng bọn hắn vốn am hiểu dụng độc nhưng ít dùng xuân dược, cho rằng như vậy rất đê tiện, trừ phi gặp phải người không thể tha thứ mới làm vậy để trừng phạt.

“Hắn không sợ độc.” Lam cúi đầu, thanh âm giải thích nghi ngờ của Xích.

“Đây là giải dược, dù sao cũng đã đau đủ.” Nguyệt Thu Triệt ném một cái bình nhỏ cho Xích.

“Đa tạ thiếu hiệp, ta xin cáo từ, Thiên tà giáo chúng ta hi vọng cùng thiếu hiệp kết giao bằng hữu.” Sau khi cho Lam ăn dược xong, Xích liền ôm Lam ly khai.

“Nga!” Nguyệt Thu Triệt đáp lại. Trong lòng nghi hoặc nghĩ: Lần này đi ra lại kết giao được nhiều bằng hữu! Hơn nữa bộ dáng đều không tệ lắm.

“Dương Vũ, ngươi đối với Xích có ý kiến gì không?” Bắc Đường Hạo nhìn bóng lưng Xích rời đi, hỏi.

“Cũng không có gì.” Nguyệt Thu Triệt đáp lời.

“Nhưng hắn là người của Thiên tà giáo a!” Đông Phương Thiên reo lên, dù sao hắn nhìn người tà giáo không vừa mắt.

“Cái đó và ta không quan hệ!” Nguyệt Thu Triệt thản nhiên phun ra một câu, nhấp một ngụm trà.

Đông Phương Mạch, Bắc Đường Hạo cùng Hàn Tinh đều cười cười, Dương Vũ chính là như vậy.

“Ngày mai chính là đại hội võ lâm, Dương Vũ, hôm nay ngươi có muốn là ngoài chơi không? Dù sao từ ngày mai sẽ rất khó có cơ hội.” Đông Phương Mạch mỉm cười nói với Nguyệt Thu Triệt.

Nguyệt Thu Triệt hơi suy nghĩ một chút, chính mình cũng muốn ra bên ngoài chơi, lại hy vọng Tuyết cùng đi, chính là nếu Tuyết mà ra ngoài, khẳng định sẽ hấp dẫn sự chú ý của nhiều người. Ngẫm lại, trong lòng mình liền ê ẩm, không thể cho hắn xuất đầu lộ diện mà, vì thế nói: “Ân!”, lại nói với Nguyệt Tinh: “Nói cho phụ thân, ta đi ra ngoài trong chốc lát!”

Đông Phương Mạch cao hứng: “Vậy bây giờ chúng ta đi cùng nhau!”

Bắc Đường Hạo cười nói: “Ta hôm nay có việc, sẽ không đi cùng các ngươi, Hàn Tinh cũng như vậy, đúng không?”

Hàn Tinh cười nắc nẻ: “Đúng vậy, tối hôm qua, ta cùng Tiểu Thiên hẹn nhau chơi cờ mà!”

Đông Phương Thiên vừa định phản bác, đã bị hàn Tinh che miệng lại, ánh mắt hung ác ý bảo im lặng, đành phải ủy khuất gật đầu.

Bắc Đương Hạo hơi thâm ý nhìn Đông Phương Mạch cười nói: “Đông Phương và Dương Vũ, hai người cùng đi với nhau vậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.