HN ra ban công đứng hút thuốc. Gió đêm làm thần kinh anh đỡ căng thẳng 1 chút. Qua phút choáng váng, anh cảm thấy buồn thật buồn. 1 nỗi buồn dạy dứt vì nhận ra bằng sự sắp đặt của mình dẫn đến 1 đổ vỡ ko trách khỏi.
Anh thật kinh ngạc khi biết HT có thể có tình cảm như thế với TV. Nó có từ lúc nào và tại sao HT đồng ý lấy YO? Thật ko hiểu anh ta nghĩ gì. Ko lẽ anh ta cũng hy sinh như anh? Ko lẽ anh ta yêu cuồng nhiệt và cao thượng như vậy?
Và điều quan trọng hơn là TV có đáp lại tình cảm đó ko? Thái độ của cô ta có vẻ vô tư quá. Nhưng anh ko tin cô ta ko biết. Cô ta cứ bám lấy HT mà nhờ vả, trong khi lẽ ra người đó phải là anh. Rốt cuộc thì cô ta là người thơ ngây hay thâm hiểm đây?
Có phải TV muốn chinh phục HT để trả thù anh và YO? Nếu vậy thì chỉ có thể ly dị mà thôi.
Những ngày tiếp theo, cuộc sống trở nên nặng nề đối với cả 2 người. HN mang trong lòng sự say dứt nặng nề. Anh ko nói gì với HT nhưng cũng ko vô tư với cả anh ta lẫn TV.
TV ko hiểu tâm lý đó. Cho nên cách cư xử lạnh nhạt của anh ta làm cô lý giải theo ý nghĩ của cô. Từ trước đến giờ anh ta đã vậy, bây giờ có tiếp tục như vậy cũng ko làm cô buồn hơn. Có điều cô hơi ngạc nhiên vì có lúc anh ta đâm ra tử tế với cô.
Đi làm được rồi, cô càng có lý do để tránh mặt HN hơn. Buổi trưa cô ít về nhà với lý do đi ăn với khác. Buổi tối lại rút vào góc phòng của mình. Có điều khác trước là giờ đây cô có quá nhiều chuyện để quan tâm, nên ko bị cho phối vì cuộc sống nặng nề của gia đình.
o O o
TV vừa đến văn phòng thì cô thư ký từ trong phòng đi ra:
- Chị Văn, sếp bảo khi nào chị đến thì lên gặp sếp.
- Vậy hả?
TV đi vội về phòng mình cất đồ rồi đi lên tầng trên. Nhưng cô chưa lên hết cầu thang thì ông Quang đã đi xuống. Thấy cô, ông đứng lại:
- Cô Văn vào đây. Tôi có chuyện cần trao đổi với cô.
Cả 2 đi vào phòng ông. Ông đến bàn lấy tờ giấy đưa đến trước mặt cô:
- Bên công ty dược nhờ chúng ta đưa người qua giúp họ tiếp 1 phái đoàn từ Pháp qua. Người của họ bận công tác chưa về kịp. Còn bên chúng ta thì cô Uyển vừa nằm viện, chẳng còn ai ngoài cô còn nghỉ phép. Cô có thể thay cô Uyển được ko?
Thấy vẻ ngần ngại của TV, ông nói tiếp:
- Tôi biết cô chưa từng thông dịch cho người Pháp. Nhưng tôi đã nghiên cứu hồ sơ của cô trước đây. Cô nói được tiếng Pháp phải ko? Vậy thì cứ mạnh dạn đi nào.
TV vẫn e ngại:
- Nhưng tôi chỉ học trên lý thuyết chứ chưa có điều kiện nói nhiều. Tôi sợ…
Ông Quang khoát tay:
- Họ qua đây chủ yếu là để thăm dò thị trường, ko có gì căng thẳng lắm đâu.
Ông đẩy tờ giấy về phía cô:
- Đây là chương trình tiếp đoàn. Cô hãy về xem trước 1 ngày. Còn hôm nay cô có thể nghỉ.
TV miễn cưỡng cầm lên, xem lướt qua. Lịch làm việc kéo dài trong 2 ngày, rồi còn đi xuống tỉnh nữa. Cô ko ngại đi xa nhưng ko hiểu sao lần này cô hơi bị căng thẳng.
TV vội vã về nhà. Cô lôi những băng cassete dạy tiếng Pháp ra ôn suốt ngày nhưng vẫn còn tâm trạng băn khoăn. Số cô thật là xui. Mới tháng trước phải liều lĩnh tiếp đoàn từa Anh đến vì anh Hiếu bị tai nạn. Nhưng lần đó ko có trục trặc gì vì cô nói tiếng Anh rất thông thạo. Nhưng lần này ko biết có gặp trở ngại gì ko.
TV hồi hộp ko ngủ được. Cô cứ loay hoay xem lại bài rồi nghe băng đến khuya. Chợt HN vén màn nhìn vào:
- Cô làm gì vậy?
TV gỡ phone ra khỏi tai, ngước lên:
- Anh hỏi gì?
- Cô làm gì thức khuya vậy?
- Tôi muốn ôn bài 1 chút. Nhưng có chuyện gì vậy?
Hn ko trả lời, anh có vẻ quan tâm đến khía cạnh khác:
- Tại sao phải ôn bài? Cô đã thông dịch ngần ấy thời gian mà vẫn chưa thông thạo à?
TV miễn cưỡng:
- Tôi chỉ rành chuyên môn, còn những việc ko phải của mình làm sao tôi rành được. Tôi có phải là thánh đâu.
- Tại sao phải làm những việc ko phải chuyên môn?
- Chuyện trong công ty tôi, anh ko biết đâu.
Nhưng HN ko có ý định bỏ cuộc, anh hỏi tới:
- Cô nghĩ tôi ko coa quyền bit công việc của cô sao? Hay là tôi ko đủ trình độ để hiểu?
TV thoáng nhăn mặt nhưng ko trả lời. Cử chỉ khó chịu của cô ko lọt qua mắt HN. Nét mặt anh cũng cau lại:
- Cô có vẻ ko muốn nói với tôi chuyện của cô?
TV buột miệng:
- Tại sao tôi phải nói với anh?
Nói xong câu đó, cô thấy mình hơi quá đáng. Nhưng quả thật là như thê.s Mối quan hệ giữa cô với HN ko bình thường như người khác. Nên ngay cả nói những điều bình thường cũng thấy là ko cần. Và cô quay mặt chỗ khác, tuỳ anh ta hiểu.
HN nhìn cô với chút châm biếm trong ánh mắt:
- Cô ko quen nói chuyện với tôi chứ gì? Bi vì đó là cách hay nhất để cô giấu kín những điều bí mật của mình.
- Tôi ko có bí mật nào cần phải giấu kín cả.
- Phải ko? - Giọng anh càng có vẻ mỉa mai nhiều hơn.
TV rất dị ứng với cử chỉ và cách nói của anh ta. Cô đã quen với cung cách châm biếm lẫn vẻ khô khan khi anh ta tiếp xúc với cô nhưng vẫn ko thể nào thấy nó bình thường được. Nhất là khi nhớ lại cách anh ta nói với Yến Oanh. Tự nhiên cô nói thẳng thừng:
- Tôi trong sáng hơn anh nhiều, vì ít ra tôi ko hề yêu vợ của cấp dưới của mình. Rất may cho anh là anh Trí ko biết chuyện này. Nếu ko chắc anh ko giữ được 1 người trung thành với mình đâu.
HN quay phắt lại:
- Cô nói gì?
TV mím môi:
- Tôi nghĩ cách hay nhất là chấm dứt câu chuyện ở đây, trước khi đi đến xích mích. Tôi và anh ko bao giờ có cùng quan điểm đâu.
- Bởi vì người nào cũng có những dối trá cần giấu kín chứ gì?
TV ko trả lời. Cô chấm dứt cuộc nói chuyện bằng cách đeo phone lên và quay lại bấm nút cho máy chạy. Nhưng HN ko dễ dàng bỏ cuộc. Anh nghiêng người tới tắt máy và ngang nhiên gỡ phone trên đầu cô
Cử chỉ của anh làm TV quắc mắt lên:
- Tôi ko chấp nhận cách xâm phạm của anh.
Nói xong cô đứng dậy, bỏ ra ban công đứng, kết thúc 1 buổi nói chuyện sắp biến thành gây hấn. Thái độ quyết liệt của cô làm HN bắt buộc phải bỏ cuộc, bỏ ra ngồi trước máy tính, bắt đầu làm việc.
1 lát sau, TV mới trở vào. Ko ai nói đến ai. Nhưng trận chiến thầm lặng đó chưa phải là kết thúc. Và vì nó ko bộc lộ nên nó ngấm ngầm khoét sâu thêm mâu thuẫn giữa 2 người.
Sáng hôm sau, trước khi xuống phòng ăn, HN chặn cô lại ở cửa. Anh nói mà mắt nhìn đi nơi khác:
- Trưa nay khách hàng mời tôi và cô đi ăn trưa. Yêu cầu cô sắp xếp đi với tôi. Vì cả 2 vợ chồng họ mời với tính cách gia đình. Hy vọgn đừng làm tôi mất mặt.
- Ở đâu?
- Cô cứ ở lại công ty, trưa tôi qua đón.
- Tôi sẽ cố gắng.
Nói xong cô đi nhanh xuống cầu thang như muốn né tránh. HN đứng lại, cố ý chờ cô đi trước. Anh suy nghĩ 1 lát rồi quyết định ko ăn sáng ở nhà. Anh đi xuống phòng ăn nói với Tuấn Phong:
- Lát nữa đưa bé Hân qua trường giùm anh. Anh có hẹn phải đi gấp.
Anh quay qua TV, ngọt ngào với 1 cố gắng phi thường:
- Trưa nay anh qua đón em. Nhớ chờ anh.
TV trả lời bằng 1 cái gật đầu. Cô ko đủ sức đóng kịch với anh ta nữa. Sau cuộc gây hấn đêm qua, cô cảm thấy đã hình thành 1 bức tường ngăn cách ko có gì đạp đổ được. Bề ngoài tưởng như ko có lý do gì cụ thể nhưng lý do nằm đằng sau cách đối xử ác cảm của anh ta đối với cô. Và bây giờ cô chỉ còn tâm lý bỏ mặc.
TV ăn sáng qua loa rồi lên phòng thay đồ đến công ty dược theo lịch hẹn. Cô sẽ tháp tùng ban giám đốc đưa đoàn tham quan trong công ty. Sau đó sẽ có vài cuộc tiếp xúc khác tuỳ theo hẹ.
Trong đoàn gồm 3 người đàn ông lớn tuổi, 1 phụ nữ khá trẻ và 1 người thanh niên khoảng gần 30. Tất cả họ đều là đại diện của hãng dược phẩm nổi tiếng ở Pháp. Khi họ đến, hầu như tất cả các nhân viên đều ra đón. Họ hiếu khách đến nỗi tổ chức tiếp đón như nhà nước đón những nguyên thủ quốc gia nước ngoài đến thăm VN. Có cả hoa cho mỗi bị khách. Thật lòng trọng.
TV đi bân cạnh giám đốc, phiên dịch những lời chào của ông với khách. Cô run thầm trong bụng vì sợ mình ko hiểu hết ngôn ngữ phức tạp của họ. Rất may là họ nói chuyện cũng đơn giản nên cô nói rất trôi chảy.
Cả buổi sáng cô theo cả đoàn đi thăm quan các bộ phận trong công ty. Đến trưa thì khách được mời lại ăn trưa. Trong giờ giải lao, TV tranh thủ vào toilet rửa mặt. Khi vừa ra ngoài, cô gặp ngay 1 nhóm con gái đang túm tụm bàn về người thanh niên trẻ nhất trong đoàn.