Thuý Văn ngước lên nhìn anh ta, như nghe một chuyện khôi hài. Vẻ mặt cô hoàn toàn dửng dưng:
- Chỉ có con nít mới tin được anh. Không hiểu anh định giở trò gì nữa.
- Tại sao cô không tin?
- Anh hãy để tôi hỏi Yến Oanh đi.
- Tại sao không nói thẳng với nhau, cô đừng thử thách lòng kiên nhẫn của tôi nữa.
Thúy Vân nhìn nhìn anh ta. Nếu lúc nãy không nghe Yến Oanh tỉ tê "chuyện tình tự kể" của cô ta, có lẽ cô sẽ tin một cách thơ ngây. Nhưng bây giờ trước mắt cô chỉ là một âm mưu, một sự tính toán nào đó. Tất cả tâm lý đề phòng làm cô thấy ghét cả hai người. Cô nhìn anh ta một cách khinh bỉ, rồi lách người tránh anh ta.
- Từ đây về sau, yêu cầu đừng nói với tôi mấy câu như vậy nữa, nghe chướng lắm.
- Cô đúng là đá đó, Thúy Vân.
- Vậy hả, có thể. Nhưng ít ra tôi không phải là người đần độn, dở hơi.
Hiệu Nghiêm nghiến răng, quắc mắt lên:
- Nếu cô cứ dùng cách đó nói chuyện, thì chẳng bao giờ có sự hòa hợp được.
- Nhưng tôi đâu có cần hòa hợp kiểu đó.
- Cô bảo tôi ngu. Nhưng cô cũng ngu không kém. Nếu khôn ngoan thì người ta sẽ biến sự bất hạnh thành hạnh phúc. Còn cô thì chỉ làm cho nó tồi tệ hơn.
- Vậy hả?
Hiệu Nghiêm cố nói trầm tĩnh:
- Công nhận rằng cả tôi và cô đều đến với nhau bằng sự tính toán. Đó là một bất hạnh. Nhưng đã lỡ cưới nhau rồi, tại sao không cố gắng hòa hợp với nhau? Cô hãi coi đây là gia đình cô và sống như người vợ, tôi bảo đảm sẽ làm cô thấy hạnh phúc thật sự nếu cô không nghi kỵ.
- Vậy hả?
- Đừng đề phòng tôi nữa, tôi thích sống suốt đời với cô, và sẽ có con, như một gia đình thật sự.
Thúy Vân nói như hét:
- Im, im ngay, không được nói mấy câu như vậy, không được có ý nghĩ đó với tôi.
Cô nhăn mặt lại như nghe một điều kinh khủng. Ý nghĩ có con với anh ta làm cô muốn khùng lên (và làm Mi muốn mửa). Vì nó làm cô liên tưởng tới những quan hệ vợ chồng. Mà trong thời điềm này thì cô không chịu nổi ý nghĩ đó.
Hiệu Nghiêm cũng nói như quát:
- Cô không biết cách nói năng dịu dàng hơn sao? Thật quá đáng.
Đến lượt anh không nhịn nổi nữa. Anh hầm hầm bước tới mặc áo rồi vơ lấy chìa khóa xe trên bàn, bỏ ra khỏi phòng.
Thúy Vân nhìn xuống sân. Cô thấy anh ta lái xe ra khỏi cổng. Đó là sự kết thúc quen thuộc của hai người khi nói chuyện với nhau. Lúc thì cô bỏ đi, lúc thì anh ta. Nói chung là chưa bao giờ có một cuộc nói chuyện thật sự vui vẻ. Đến lúc này, cô thấy không còn lý do gì để kéo dài nữa.
Chợt có tín hiệu phát ra từ máy di động của Hiệu Nghiêm. Cô nhìn quanh rồi bước đến giường anh ta, cầm máy lên:
- Alô.
- Anh Nghiêm phải không, em đây.
Đó là giọng của Yến Oanh. Thì ra hai người vẫn liên lạc kín đáo như vậy. Tự nhiên cô gằn giọng.
- Anh ta đi rồi, có thể là đang đến tìm chị đó.
- Ôi, xin lỗi, có phải chị là... ủa, thế máy này...
- Đúng là máy riêng của anh ta, nhưng anh ta đã quên mang theo. Chị còn thắc mắc gì nữa không?
Không nghe Yến Oanh trả lời. Cô hình dung vẻ bối rối hoảng sợ của cô ta mà tức điên. Cô thẳng tay ném chiếc máy vào tường rồi đùng đùng bỏ vào góc phòng, kéo màn lại cái rẹt, như trút tất cả sự tức tối vào đó.
Sáng hôm sau thức dậy, ccô thấy chiêc máy đặt trên bàn Hiệu Nghiêm. Đúng hơn chỉ là còn một mới lình kiện vụn. Tự nhiên cô hơi chùng lại. Cô đâu có ngờ mình mạnh tay như vậy.
Cô đừng nhìn chần chừ bên bàn, phân vân tìm một lời giải thích với anh ta. Nhưng chưa biết nói thế nào thì anh ta từ phòng tắm bước ra. Anh ta đến đứng trước mặt cô, nhìn xuống chiếc máy bị hư rồi hướng mắt nhìn cô.
Thúy Vân liếm môi:
- Hôm qua khi anh đi một chút thì Yến Oanh gọi cho anh.
Hiệu Nghiêm khoát tay chặn lại:
- Không cần giải thích.
Thúy Vân định nói thì anh ta đã nhìn cô một cách ý nghĩa.
- Tôi rất vui khi thấy cô nổi giận.
Anh ta cười một cái rồi đi về phía khung kiếng, tiếp tục lau mặt như không có chuyện gì xảy ra.
Thúy Vân vẫn đứng yên bên bàn vừa hoang mang vì sự lỡ tay của mình, vừa ngẫm nghĩ những điều anh ta nói. Lạy trời, anh ta cho rằng cô ghen. Đồ hợm hĩnh. Cô ghét ý nghĩ đó của anh ta và cố tìm cách nói thế nào đó dập tắt sự ngạo mạn ấy. Nhưng còn có thể nói gì nữa khi mà hành động của cô chứng tỏ quá hùng hồn.
Quay lại, thấy anh ta đang nhìn mình, cô nghiêm mặt nói khô khan:
- Hôm qua tôi rất nhức đầu, tôi không chịu nổi tiếng ồn mà nó cứ kêu mãi, xin lỗi vì đã lỡ làm hư của anh, tôi sẽ mua cái khác trả lại anh.
- Vậy sao? - Hiệu Nghiêm lại cười.
Thúy Vân rất ghét nụ cười lấp lừng đó. Cô không biết anh ta muốn ám chỉ cái gì. Anh ta vẫn cứ cho là cô ghen, hay cười với ý nghĩ cô mua máy khác đền? Thúy Vân không biết được. nhưng cô thấy bực mình kinh khủng bị gáp ghép như vậy.
Rõ ràng là nh kkhông hề tin cách giải thích của cô. Nhưng lại cứ ra vẻ lập lờ để cô tự nhìn lại mình. Cô mà càng giải thích thì càng dở, và cô đâm ra tức chính mình. Đúng hơn là hối hận khi đã lỡ nóng giận.
Trước khi đi làm, Hiệu Nghiêm chợt hỏi cô:
- Chiều nay cô có làm gì không?
- Chưa biết, anh hỏi chi vậy?
- Tôi muốn mình đi chơi, có gì trở ngại không?
Thúy Vân lập tức lắc đầu:
- Tôi không có hứng, cám ơn.
- Thì thôi vậy. Nhưng này, từ giờ đến chiều cô còn nhiều thời giờ để suy nghĩ lắm. Bao giờ đổi ý gọi điện cho tôi nhé.
Thúy Vân quay mặt chỗ khác, không thèm trả lời. Cô biết chắc hắn một điều là mình sẽ kkhông gọi điện cho anh ta. Cô đang nhớ lại "uy tín" của anh ta hi anh ta hứa trong lần sinh nhật cô. Không bao giờ cô nhận lời đi chơi lần thứ hai, cô đã thề với lòng như vậy.
Thúy Vân đến văn phòng làm việc như bình thường. Nhưng khoảng gần trưa, khi cô đang dịch tài liệu thì có người ta gọi ra ký nhận quà tặng. Đó là một bó hoa hồng thật lớn, đẹp lộng lẫy. Cô mang về phòng mình, tò mò đọc hàng chữ ghi trên thiệp. Nét chữ của Hiệu Nghiêm. Anh ta chỉ viết mỗi câu "Anh yêu em ". Chữ viết thật to như thể hiện nỗi lòng của anh ta.
Thúy Vân chợt nhìn lên tờ lịch. Hôm nay là 14-2. Thì ra là ngày quan trọng của những tình nhân. Nhưng cô với anh ta đâu có giống họ.
Cô mân mê sợi dây ruy băng, đầu óc lẩn thẩn nhớ lại năm trước. Buổi tối đó cả bốn người trong nhà hàng. Khi một cậu bé mời Hiệu Nghiêm mua hoa tặng, anh ta từ chối thẳng thừng. Không thèm đếm xỉa đến cảm giác bẽ bàng của cô.
Và Hữu Tri đã lịch sự làm điều đó.
Thúy Vân chợt nhớ bó hoa trong lần sinh nhật cô, anh ta tặng hoa, hẹn đi chơi. Anh ta làm cô cảm động và sung sướng muốn bay lên. Thế rồi hôm đó khi cô ngồi một mình chờ, thì anh ta đi chơi với Yến Oanh. Gọi điện cũng không thèm trả lời.
Ý nghĩ đó làm Thúy Vân giận lên. Cô chợt đứng phắt dậy, đến ném bỏ hoa vào sọt rác (làm đúng lắm)
Cô bắt tay vào làm việc trở lại, cố không nhìn đến bó hoa. Nhưng vẫn có cảm giác nó đập vào mắt mình.
Buổi trưa cô cố tình không về nhà để tranh mặt Hiệu Nghiêm. Buổi chiều gần giờ về, cô định gọi điện cho Hữu Tri hẹn gặp anh thì Hiệu Nghiêm gọi tới. Giọng anh ta có vẻ rất tình cảm:
- Cô đang làm gì vậy, Thúy Vân?
- Tôi bận chút công việc, có chuyện gì không?
- Không có gì, có điều là tôi đang chờ điện thoại của cô.
- Xin lỗi, tôi đã nói lúc sáng rồi, tôi không đi được.
Hiệu Nghiêm im lặng một chút rồi giọng như trách:
- Ngay cả gọi điện để cám mơn, cô cũng không muốn nữa sao?
- Vâng, vậy thì xin cám ơn.
- Đợi nhắc như vậy thì ok còn ý nghĩa nữa đâu. Có điều tôi không hiểu sao cô cứng rắn như vậy, không chút mềm lòng nữsa sao.
Thúy Vân lặng thinh. Cô không muốn nói những câu phủ nhận lòng tốt của anh ta. Nhưng để nói đưa đẩy thì dứt khoát là không.
Hình như hiểu ý nghĩ của cô, Hiệu Nghiêm lại lên tiếng:
- Thôi được, tôi không thích áp đặt tình cảm, cô có quyền từ chối những gì tôi đề nghị. Hẹn gặp lại.
- Khoan, khoan.
- Gì nữa?
- Chiều nay tôi sẽ về trễ, nói trước để ở nhà đừng chờ.
Giọng Hiệu Nghiêm có vẻ không vui:
- Cũng được, chúc đi chơ vui vẻ.
- Cám ơn!
Thúy Vân bỏ máy xuống, ngồi thừ người nghĩ ngợi. Chợt nhớ ra, cô bấm số gọi Hữu Tri. Nhưng chờ mãi không nghe nhấc máy. Cô kiên nhẫn gọi lại lần nữa. Cuối cùng có người cầm máy. Nhưng là giọng của Hiệu Nghiêm:
- Alô!
Thúy Vân nín thở, lặng lỡ bỏ máy xuống. Không hiểu Hữu Tri đi đâu. Cô rất muốn hỏi. Nhưnhg sợ người cầm máy lại là Hiệu Nghiêm nên cô lại thôi.
Lại có tiếng chuông reo, Thúy Vân cầm máy lên. Cô nhận ra giọng của anh ta:
- Thúy Vân, có phải cô vừa gọi đến đây không?
- Không, sao kìa, có gì không?
- Không có gì, tôi vừa nhận điện, nhưng người ấy lại không trả lời, tôi linh cảm là cô.
- Không phải tôi đâu.
- Tôi rất hy vọng đó là cô, càng hy vọng sự ngập ngừng đó là dấu hiệu ngại ngùng. Tôi mong là cô đổi ý.
Thúy Vân nhắm mắt, khẽ thở dài một mình. Nhưng vẫn cứng rắn:
- Tôi không có gì phải thay đổi cả, xin lỗi anh.
- Thì thôi vậy.
Cô ngồi ngả lưng vào thành ghế, lòng chợt thấy bất an. Sự bất an không giải thích được. Nhưng rõ ràng là như thế. Đó là cảm giác dối trá, là sự hẹn hò không trong sáng.
Nhưng cô có lỗi gì khi cần gặp Hữu Tri, bởi vì cô còn canh cánh một điều cần phải hiểu cụ thể. Sau đó sẽ thế nào thì cô không cần biết. Chỉ biết một điều là cô phải hỏi anh, nếu không đêm nay cô sẽ không được.
Người ta bảo nếu mình tập trung hết tinh thần để nghĩ về người yêu mình, tự nhiên người ấy sẽ cảm nhận được. Thúy Vân cũng muốn bắt chước như vậy. Cô nói thầm "hãy gọi điện cho tôi " và gọi tên Hữu Tri liên tục. Cô làm điều đó hết sức nghiêm chỉnh. Nhưng một lát sau thấy mình ngớ ngẩn, cô bụm miệng cười một mình, và thôi không gọi nữa.
Cô mở xấp tài liệu ra, bắt đầu dịch tiếp. Nhưng chợt có tiếng chuông reo, lần nay thì rõ ràng là giọng Hữu Tri:
- Alô, vui lòng cho tôi gặp Thúy Vân.
- Tôi đây, anh Tri phải không, nãy giờ tôi mong anh mãi.