Gió có dáng hình, chàng dõi mắt chờ trông. Tất cả đều là lốc xoáy khổng lồ, mãnh liệt cuồng quay. Nhất thời chàng không phân rõ mình đang bước trên hoang địa hay rơi vào biển sóng cuộn tận trời. Chàng hốt hoảng sụp xuống, ép sát đất, chờ giây lát để thích nghi với thế giới khiến lòng người khiếp hãi này.
Gió nơi hoang địa, khác hẳn gió trong mỏ đá động trời. Gió trong động trời là ngựa hoang bị ghìm cương, nóng nảy mà bạo tàn; gió ở hoang địa lại cuồn cuộn sung sức, dũng mãnh mà hào sảng.
Đây chính là tự do.
Lý Nhu Phong nắm chặt sợi chỉ mỏng trong tay, sờ lên vách đá bên phải còn lạnh hơn lòng bàn tay mình, rồi cột sợi chỉ quanh một gờ đá nhô ra.
May mà Bão Kê nương nương không thích đồ tơ lụa. Nàng chỉ mặc y phục bằng vải đay hay vải bố, bảo là loại này thoáng mát hơn. Sợi chỉ rút từ loại vải này vừa mềm mại vừa dẻo dai, không dễ đứt đoạn, cũng giống con người nàng vậy.
Lý Nhu Phong lần theo sợi chỉ trở về, chưa từng cảm thấy bước chân nhẹ nhàng đến thế. Chàng biết ngoài kia nguy hiểm vẫn đang chực chờ họ, nhưng cửa ải trước mắt này đã sắp vượt qua. Từ khi trở thành người cõi âm, chàng mới giật mình phát giác hóa ra trên đời còn có cuộc sống như thế, từng tầng khổ cực chất chồng lên nhau, cơ hồ vĩnh viễn chẳng có hồi kết. Mỗi một lần được tạm thời thở dốc, thì cũng chỉ là gom chút sức lực để chờ tầng khổ cực tiếp theo giáng xuống. Bão Kê nương nương đã rất quen thuộc với cuộc sống này, mà chàng đúng là đang liên tục học hỏi nàng.
Chàng bắt đầu nhìn thấy hi vọng lóe sáng nơi phương xa. Lời hứa của chàng sẽ không còn là vô căn cứ. Chàng hứa hẹn đem đến cuộc đời mới cho nàng, chàng sẽ làm được. Ban đầu chàng rảo bước thật nhanh, rồi mau chóng chạy như bay về. Tiêu Yên sẽ sống sót, Bão Kê nương nương cũng sẽ sống sót. Chàng sẽ không phụ lòng họ, không phụ lòng bất cứ ai.
Chàng dựa theo sợi chỉ trở lại chỗ cũ, chạm vào chiếc váy, nhưng váy lại nằm trong tay Tiêu Yên. Chàng thầm cả kinh, ngó quanh tứ phía, nhưng chẳng còn thấy ánh lửa kia đâu. Cảm nhận được ngón tay Tiêu Yên giật nhẹ, chàng vội đỡ y lên, để tựa vào người mình. Chàng nói: “Điện hạ, ngài đã tỉnh rồi.” Tiêu Yên có thể tỉnh lại làm chàng yên tâm hơn rất nhiều.
Tiêu Yên há miệng, chàng nghe được vị mật ngọt. Y thều thào: “Mật…”
Lý Nhu Phong lần tìm ngón tay y, hình như đang chỉ một vị trí nào đó dưới đất. Chàng sờ soạng theo hướng đó, quả nhiên nhặt được chiếc lọ lăn lóc trên mặt đất. Chàng nhớ ra đây là lọ nước mật lần nọ Bão Kê nương nương đổ bệnh, chàng mua cho nàng dùng sau khi uống thuốc đắng. Nắm chặt chiếc lọ đã mở nút này, lòng chàng chợt trĩu nặng.
Tâm trí chàng rối bời, chàng vẫn muốn cầu may, chàng hỏi Tiêu Yên: “Điện hạ, nàng lại tránh đi vệ sinh à?”
Tiêu Yên chẳng lắc đầu nổi, đành cố hết sức vạch lên lòng bàn tay chàng: “Sông…”
Bấy giờ, Lý Nhu Phong mới giật mình nhận ra mực nước sông vẫn đang dâng lên, tiếng nước chảy ở ngay bên tai. Tiêu Yên đã không còn ở vị trí lúc y hôn mê. Hai lòng bàn tay y dính đầy đất, là bò tới được.
Nháy mắt chàng đã hiểu hết thảy, cả người như rơi xuống vực sâu. Bình thường chàng chẳng thấy mình có nhiệt độ, nhưng nay toàn thân đột ngột buốt lạnh. Chàng cứ ngơ ngác như hồn lìa khỏi xác, chợt bật dậy, nhặt túi đồ dưới đất, cõng ngay Tiêu Yên lên.
Tiêu Yên “A” một tiếng, thể hiện đôi phần tức giận. Tuy thanh âm ấy chỉ phát từ một hơi thở, Lý Nhu Phong vẫn nghe được ý trách cứ. Tiêu Yên nói: “Cứu nàng.”
Lý Nhu Phong nương theo sợi chỉ bước ra ngoài. Chàng đáp rất kiên định: “Điện hạ, tôi cứu ngài trước.”
“Ngươi...”
Lý Nhu Phong mím chặt môi, không nói gì thêm. Hai tay chàng nâng Tiêu Yên rất vững chắc, mỗi bước chân đặt xuống cũng rất vững vàng. Tiêu Yên cảm giác đây là một Lý Nhu Phong y chưa từng quen biết. Lý Nhu Phong khi xưa trời sinh nhác việc, quen sống thảnh thơi, an nhàn, đâu hề biết gánh vác trách nhiệm thế này. Sự gánh vác này khiến Tiêu Yên vô cớ sinh lòng sợ hãi, thứ sợ hãi khi mình chẳng còn được cần đến. Y nghĩ mình phải mau ra ngoài, càng mau càng tốt. Y tự trấn an, rằng Lý Nhu Phong lựa chọn cứu y, suy cho cùng trong lòng vẫn chỉ có mình y.
Bước ra khỏi cửa động, gió to lồng lộng thốc tới, bên ngoài là hoang vu trải rộng, bao la khôn cùng. Lý Nhu Phong lục túi lấy trái pháo tín hiệu thứ hai. Trước đó họ đã lập kế hoạch chặt chẽ, nếu đội tiếp ứng thứ nhất gặp bất trắc thì vẫn còn cơ hội thứ hai.
Lửa khói bốc thẳng lên trời, chưa mất bao lâu đã thấy cờ bay phất phới, giữa hoang vu hiện ra một đội kỵ binh lao về phía họ bằng tốc độ vũ bão. Tiếng vó ngựa truyền khắp đại địa mênh mông. Hai tai Tiêu Yên hơi dỏng lên, trong đôi mắt nheo nheo chợt lóe sáng sắc bén: “Quân địch ”
Tiêu Yên phán đoán không sai, chớp mắt đội kỵ binh nọ đã tới trước mặt, lá cờ bay phần phật dưới ánh trăng hiện rõ một chữ “Dương”.
Xem ra Dương Đăng muốn đuổi tận giết tuyệt Tiêu Yên, nhất định phải dồn y vào chỗ chết.
Còn nỗi tuyệt vọng nào hơn thế nữa.
Làm sao Tiêu Yên sống được hết đêm nay? Ngay cả có trốn vào động đá, thì họ phải thế nào mới có hi vọng. Lòng Lý Nhu Phong hoàn toàn hoang liêu, như đã bị băng tuyết vùi lấp. Chàng dừng chân, lùi về sau một bước.
Chàng nghĩ, hay đừng lui lại nữa, cứ thế... chết sạch đi.
Đúng lúc trong đầu hiện lên ý nghĩ này, trước cửa động bỗng bay ra ngập trời hình nhân giấy! Đống giấy kia cắt hình kỵ binh, đứng trên hồn linh, hò reo vang trời, tưởng chừng giữa bóng đêm này có thiên quân vạn mã rầm rập phóng tới. Đội kỵ binh của Dương Đăng lập tức bị chặn đứng, phải giương cao trường mâu, bắt đầu giao chiến với hình nhân giấy.
Lý Nhu Phong chợt hiểu ra, trong mắt kỵ binh, những hình nhân giấy kia là binh lính thật sự. Chỉ có chàng là người cõi âm mới nhìn thấu được thuật che mắt.
Đội tiếp ứng thứ hai của họ hóa ra chẳng phải quân đội bằng xương bằng thịt. Chàng không biết được, Dương Đăng tất nhiên cũng không biết.
“Lý công tử, ngươi và Trừng vương cùng theo ta đi.”
Lý Nhu Phong nghiêng đầu, chàng đã nghe ra là Thông Minh tiên sinh.
Ông cụ mặc áo bào bát quái, đôi ống tay áo thùng thình phồng to giữa cuồng phong nơi hoang dã, phồng to như cánh buồm no gió.
Hình nhân giấy và kỵ binhcủa Dương Đăng chém giết nhau đến long trời lở đất. Thông Minh tiên sinh cúi sâu làm lễ lớn với Tiêu Yên, cất cao giọng nói: “Sơn nhân Dương Ẩn Thông Minh, mấy tháng trước nhận được lời sấm truyền, diễn giải ra thiên hạ tất về tay họ Tiêu. Kỳ thực sơn nhân đã tính được rõ ràng, họTiêu này là chi của Trừng vương, chẳng phải họ Tiêu bên Ngô vương. Sơn nhân nguyện cống hiến sức lực phò tá Trừng vương, trợ giúp Trừng vương sớm hoàn thành bá nghiệp.”
Tiêu Yên cố hết sức gật đầu: “Tốt.”
Lý Nhu Phong lẳng lặng đặt Tiêu Yên đứng xuống, dìu y tới chỗ Thông Minh tiên sinh.
Ông cụ thấy có vẻ như Lý Nhu Phong chỉ giao Tiêu Yên cho mình, bèn nhấc hai tay áo: “Lý công tử, thuật ‘tụ lý càn khôn’ của ta có thể chứa được hai người, ngươi không tính đi cùng sao?”
Lý Nhu Phong lắc đầu.
Ngón tay Tiêu Yên chợt níu chặt chàng. Y há miệng định lên tiếng, nhưng lại hụt hơi. Thông Minh tiên sinh chắp hai ngón điểm lên kinh mạch trên cổ tay Tiêu Yên, truyền vào đấy một luồng chân khí tinh khiết. Tiêu Yên bảo: “Nàng ta khó lòng sống sót.”
Lý Nhu Phong cúi thấp đầu, chẳng nói lời nào.
Tiêu Yên khẩn thiết: “Nếu nàng ta thật sự bỏ mạng, ngươi mà đi tìm thì chỉ còn nước hóa cốt. Nàng ta dặn ta đúc tượng Phật cho ngươi, Phật khí thoát ra nhiều thì ngươi sẽ ngừng rữa nát.”
Tiêu Yên không nhìn thấy, cũng nghe không được, giờ phút này, cõi lòng Lý Nhu Phong thình lình nổ “Ầm”, tất cả vỡ toang, hoàn toàn sụp đổ. Ít lâu trước chàng vẫn còn nhiều điều nghĩ mãi không ra, giờ phút này bỗng tường tận hết thảy.
Nàng nói, Lý Nhu Phong, ta chưa bao giờ gặp chàng. Chưa gặp chàng khi sống, chàng chết rồi cũng chưa từng gặp.
Nàng còn nói, ta là người thường, sớm muộn gì cũng phải chết. Mà chàng, vĩnh sinh bất diệt.
Chàng đột nhiên hiểu rõ toàn bộ. Chàng hơi đẩy tay, Tiêu Yên nghiêng về phía Thông Minhtiên sinh.
Đương lúc này, hình nhân giấy bắt đầu hóa thành khói bụi. Thông Minh tiên sinh nghiêm nghị bảo: “Lý công tử! Thuật pháp của ta.không duy trì được bao lâu nữa, ngươi hãy mau lựa chọn đi!”
Lý Nhu Phong giật lui lại ba bước, quỳ gối trước mặt Tiêu Yên, chắp tay vái thật sâu.
Trong mắt Tiêu Yên hằn rõ tia máu, cất giọng khô cứng, nghèn nghẹn, chỉ hận chẳng thể dằn xúc động xuống.
“Lý Nhu Phong!”
Trán Lý Nhu Phong đặt lên lưngbàn tay áp sát đất, giữ nguyên tư thế quỳ rạp. Chàng khàn giọng thưa: “Điện hạ, không phải là điện hạ phụ thần, là thần phụ điện hạ.”
Tiêu Yên ngửa đầu nhắm mắt, nghiến chặt răng. Ống tay áo bên phải của Thông Minh tiên sinh vung lên, Tiêu Yên vụt biến mất. Ông lại vung tay trái, một người giống hệt Tiêu Yên ngã nhào xuống đất. Thông Minh tiên sinh lạnh lùng nói: “Pháp Tuân, giữ lại ngươi lâu như vậy, ngươi cũng nên phát huy tác dụng rồi.” Nháy mắt, bóng dáng tiên phong đạo cốt đã tan vào màn đêm.
Lý Nhu Phong chầm chậm đứng lên. Trước khi những hình nhân giấy hóa thành sương khói, chàng lại lao trở lại mỏ đá động trời.