Nhu Phúc Đế Cơ

Chương 10-12: Săn hổ



Mấy ngày sau, Lang chủ Hoàn Nhan Thịnh dẫn theo Tông Bàn, Tông Tuyển, Tông Cán, Tông Bật và nhiều tông thất hoàng tử khác ra ngoài thành săn bắn, đi cùng còn có Quốc tướng Tông Hàn, Nguyên soái hữu giám quân Hoàn Nhan Hi Doãn, Nguyên soái tả giám quân Thát Lãn và nhiều quyền thần mãnh tướng khác. Ngoài ra, Hoàn Nhan Thịnh còn dẫn theo một đứa trẻ ngồi cùng xe với ông. Ban đầu Tông Tuyển còn tưởng đó là hoàng tôn của Hoàn Nhan Thịnh, nhìn kỹ lại mới nhận ra không ngờ lại là đích tôn của Thái Tổ Hoàn Nhan Đản.

Thái Tổ có tổng cộng 16 người con trai, trong đó ba người do nguyên phối Hoàng hậu Đường Quát thị sinh: Tông Tuấn, Ô Liệt và Tông Kiệt. Tông Tuấn là đích trưởng tử, mà Hoàn Nhan Đản do chính thê Bồ Sát thị của Tông Tuấn sinh, bởi vậy là đích tôn của Thái tổ.

Sự phân biệt đích thứ ở nước Kim vô cùng nghiêm ngặt, thân phận địa vị của con đích và con thứ cách nhau một trời một vực. Trong những gia đình bình thường, thông thường đều do con đích kế thừa gia sản, con thứ nếu không xuất chúng khác thường, được phụ thân vô cùng yêu quý thì hoàn cảnh sẽ thê thảm vô cùng, không những không thể kế thừa gia sản do phụ thân để lại mà thậm chí còn bị chính thất, đích tử xem như nô bộc mà sai khiến. Đối với con cháu tông thất mà nói, biểu hiện quan trọng nhất của sự phân biệt đích thứ nằm ở quyền kế thừa hoàng vị. Nước Kim có chế độ huynh truyền đệ nối, hoàng đế sẽ nhường ngôi cho em trai mình, phong em trai làm Am ban bột cực liệt, thông thường em trai cùng mẹ với Hoàng đế sẽ được lập, nếu không có em trai hoặc không có huynh đệ nào phù hợp với điều kiện kế vị thì nên lập đích tử hoặc đích tôn của tiên đế làm trữ quân.

Tông Tuấn đã qua đời vào năm Thiên Hội thứ hai, Tông Tuyển và cửu đệ Ngoa Lỗ mặc dù trên danh nghĩa cũng là con của Hoàng hậu, song Hột Thạch Liệt thị dẫu sau cũng là kế hậu, thân phận thấp hơn Đường Quát thị, huống khi từ sau khi Tông Vọng vốn nắm quyền lớn qua đời, huynh đệ bọn họ đã lập tức rơi vào hoàn cảnh không còn chỗ dựa, bởi thế không còn ưu thế gì trong cuộc chiến tranh giành quyền kế thừa hoàng vị, không thể cạnh tranh với đích trưởng tử và đích trưởng tôn. Nay Am ban bột cực liệt Hoàn Nhan Cảo là em trai cùng mẹ với Hoàn Nhan Thịnh, song tuổi tác đã quá ngũ tuần, sức khỏe vẫn luôn không được tốt, nếu qua đời trước Hoàn Nhan Thịnh, nếu áp dụng chế độ huynh truyền đệ nối thì người có hi vọng kế thừa vị trí Am ban bột cực liệt nhất không phải Tông Bàn, cũng không phải huynh đệ Tông Tuyển, mà là đứa con trai 8 tuổi này của Tông Tuấn - Hoàn Nhan Đản.

Hoàn Nhan Thịnh từ khi kế vị tới nay vẫn luôn có ý bồi dưỡng con trai của mình là Tông Bàn, vì thế trong triều cũng xì xào bàn tán, ai nấy đều cho rằng ông có ý phớt lờ chế độ huynh truyền đệ nối, sau này sẽ tìm cách lập Tông Bàn làm trữ quân. Thế nhưng gần đây dường như ông lại có vẻ đặc biệt quan tâm đ ến con cháu của Thái tổ, hôm nay cũng nói cười vui vẻ dẫn theo Hoàn Nhan Đản ra ngoài, cảnh tượng nhìn như ông cháu một nhà.

Hoàn Nhan Đản bình thường rất hiếm khi có cơ hội được ra ngoài thành, bởi thế rất hưng phấn, dọc đường không ngừng thò đầu ra ngoài xe ngắm nhìn cảnh vật, đôi mắt đen láy hiếu kỳ quan sát trái phải, trán đã cạo sạch tóc, hai bím tóc phía sau lắc lư theo chuyển động của xe, dáng vẻ vô cùng đáng yêu. Tông Hàn thấy vậy bèn cười ha ha giục ngựa tới cạnh xe, hỏi: "Tiểu vương gia còn nhỏ tuổi như vậy, cũng biết săn bắn sao?"

"Biết!" Hoàn Nhan Đản lập tức kiên định đáp lời, sau đó rút ra một cây cung nhỏ, làm động tác nhắm về phía Tông Hàn.

"Không được vô lễ với Quốc tướng." Hoàn Nhan Thịnh cười trách, sau đó quay sang giải thích với Tông Hàn: "Hôm qua Đản nhi vào cung thỉnh an trẫm, vừa nghe trẫm nói sắp sửa ra ngoài săn bắn, liền khăng khăng đòi đi theo."

Tông Hàn cười đáp: "Tiểu vương gia còn nhỏ như vậy mà đã anh dũng, sau này lớn lên ắt hẳn sẽ tạo nên sự nghiệp lớn."

Hoàn Nhan Thịnh khoát tay nói: "Nào có, sau này lớn lên nếu nó được một hai phần như Quốc tướng đã tốt lắm rồi. Quốc tướng anh dũng quả cảm, võ nghệ cái thế, nếu không phiền có thể dạy bảo cho nó nhiều chút. Buổi đi săn hôm nay xem như để nó đi theo Quốc tướng luyện tập cưỡi ngựa bắn tên có được chăng?"

"Dĩ nhiên là không có vấn đề." Tông Hàn đáp: "Chỉ có điều không biết ý tiểu vương gia như thế nào?"

Hoàn Nhan Đản nghe vậy bèn nhìn nhìn y, hỏi: "Ông là anh hùng ư? Có biết săn hổ không?"

Tông Hàn còn chưa kịp đáp lời, Hoàn Nhan Thịnh đã cười lớn: "Quốc tướng là anh hùng số một ở Đại Kim hiện nay, thời trẻ không biết đã săn được bao nhiêu con hổ."

Hoàn Nhan Đản bèn nở nụ cười: "Được, ta theo ông ta săn bắn!"

Tông Hàn cười vươn tay ra, ôm cậu lên ngựa của mình. Sau khi ngồi vững, Hoàn Nhan Đản lại nghiêng đầu hỏi y: "Hôm nay liệu chúng ta có thể săn được hổ không?"

Tông Hàn lắc đầu: "Giờ hổ ở ngoài thành đều đã bị săn hết, đợi về sau ta sẽ dẫn ngài tới núi Trường Bạch săn."

Hoàn Nhan Đản gật gật đầu, đáp: "Vậy lần này ta sẽ săn vài con nai nhỏ."

Đợi mọi người đến sân bắn đông đủ, quân đội đến trước đã hoàn thành xong khâu chuẩn bị, thả con mồi vào trong, sau đó canh gác bên ngoài, không cho người ngoài tiến vào. Sau khi dựng lều trại, sắp xếp sơ qua hành lý tùy thân, mọi người lần lượt phi ngựa vào rừng trong bãi quây. Tông Tuyển không có hứng thú lắm với việc săn bắn trong bãi, song vẫn luôn chú ý quan sát tình hình của những người khác. Hoàn Nhan Thịnh không di chuyển nhiều, chỉ ngồi trong lều của mình uống rượu cười nhạt ngắm nhìn mọi người. Tông Hàn dẫn theo Hoàn Nhan Đản, một mực dốc lòng truyền thụ cho cậu kĩ thuật cưỡi ngựa bắn cung của mình. Mà những người khác đều đang tập trung tự giương cung săn bắn.

Tới giữa trưa, chúng nhân quay về trại ngồi vây quanh uống rượu, đem con mồi mới săn được nướng lên ăn. Tiệc tàn, Hoàn Nhan Thịnh nhìn xung quanh, đột nhiên kinh hãi hỏi: "Sao không thấy Đản Nhi đâu?"

Mọi người nhìn trái ngó phải, quả nhiên không thấy bóng dáng Hoàn Nhan Đản đâu, bởi thế đều lũ lượt đứng dậy hô hoán tìm kiếm, song vẫn không thấy ai lên tiếng đáp lời.

Tông Tuyển định thần ngẫm nghĩ, nhớ lại ban nãy khi uống rượu có một con nai mai hoa vừa lướt qua phía sau, bị Hoàn Nhan Đản trông thấy, liền lập tức đứng dậy xách cây cung nhỏ của mình lên đuổi theo. Lúc ấy mọi người đều đang nâng chén chúc tụng, gần như không chút nào chú ý tới việc này.

Tông Tuyển lập tức nhấc nỏ lên, tung mình lên lưng ngựa, lao về hướng Hoàn Nhan Đản chạy ban nãy.

Chẳng bao lâu sau đã tới một khoảnh rừng rậm rạp, đường nhỏ hẹp, vô cùng khó đi. Tông Tuyển chỉ đành xuống ngựa, đi thẳng vào trong tìm kiếm. Cây cối um tùm chắn gần hết ánh sáng mặt trời, chỉ còn lác đác những đốm sáng in trên mặt đất, không khí u ám xen lẫn mùi cây cỏ mục nát, mặt đất ẩm thấp, cây bụi khô cứng lởm chởm cản đường, mà đưa mắt nhìn quanh không một bóng người.

Toan bỏ cuộc, quay ngược lại trở về, lại vô tình phát hiện một dấu chân nhỏ in trên mép đường bên phải lúc xoay người.

Y lập tức men theo dấu chân tìm kiếm, sau khi rẽ ba bốn lần, cuối cùng cũng trông thấy Hoàn Nhan Đản đứng dưới một gốc cây cổ thụ, khuôn mặt thất vọng nhìn về phía xa, cây cung nhỏ trong tay chúc xuống đất, rõ ràng là đã để mất dấu con nai nhỏ mà cậu truy đuổi.

Tức thì hiểu ra. Đang định cất tiếng gọi cậu, đột nhiên có cơn gió táp vào mặt mang theo một thứ mùi quỷ dị, ngoài mùi cây cỏ mục nát, còn có mùi tanh của động vật.

Mùi tanh đặc trưng thuộc về dã thú.

Tim y thắt lại, đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, quả nhiên phát hiện có một thứ màu vàng đen đang di chuyển ẩn nấp trong bụi cây trước mặt. Nó ngắm chuẩn mục tiêu, hẳn là Hoàn Nhan Đản bên dưới gốc cây.

Y có hai sự lựa chọn, hoặc tiến hoặc lùi. Y thoáng do dự, mà y cũng chỉ cho mình thời gian một khoảnh khắc để đưa ra quyết định, hoặc, để đánh cược.

Một canh bạc liên quan đến số mệnh. Giữa ranh giới sống chết mong manh, y bất chợt tìm thấy một cơ hội tương lai chói lòa ánh sáng.

Bởi thế y không do dự nữa, nhảy lên lưng ngựa, kéo dây cương, để nó phi như bay về phía Hoàn Nhan Đản.

Ngựa phi như nhanh như chớp, nháy mắt đã lao tới trước mặt Hoàn Nhan Đản, mà cùng lúc ấy con mãnh thú cũng gầm lên lao ra khỏi bụi rậm. Bộ lông màu vàng tươi, bụng trắng tinh, các vằn đen trên thân bóng loáng, giữa trán có các vết vằn được nối dọc với nhau, nhìn giống một chữ "Vương" (王), đó chính là loài mãnh hổ sinh trưởng ở phía Đông Bắc núi Trường Bạch.

Con mồi của hổ là Hoàn Nhan Đản, song bị vó ngựa chặn lại, vuốt hổ liền găm mạnh vào mông ngựa, xé rách một mảng thịt lớn. Ngựa đau đớn hí dài, ngã khụy xuống đất, Tông Tuyển cũng theo đó ngã xuống. Hổ thoáng ngừng lại rồi lại tiếp tục lao về phía Hoàn Nhan Đản. Tông Tuyển không còn thời gian đứng dậy, chỉ lấy tay chống người rồi vươn tay ra kéo Hoàn Nhan Đản, nhanh chóng ôm chặt lấy cậu lăn một vòng, khiến con hổ vồ hụt.

Sau đó Tông Tuyển thô bạo đẩy Hoàn Nhan Đản sang một bên, hai tay nắm chặt cây thương, nhìn chằm chằm đối thủ trước mặt, chuẩn bị ra một đòn then chốt. Lúc này con hổ đã nhận ra Tông Tuyển mới là người nó nên giải quyết trước, lập tức há to cái miệng đỏ lòm, gầm lên một tiếng thật thấp và dài, giương nanh múa vuốt lao về phía y.

Tông Tuyển siết chặt trường thương, dồn toàn lực đâm mạnh vào mắt trái của hổ. Hổ đang lao tới với khí thế dữ dội, không kịp phản ứng lại, quả nhiên trúng chiêu. Mũi thương xuyên thẳng vào mắt trái của nó, sau đó cũng gãy.

Hổ giữa lúc đau đớn kinh ngạc điên cuồng lao tới. Tông Tuyển cố gắng lăn sang một bên để tránh, song vẫn chậm một bước, móng hổ rơi xuống vồ trúng vai trái của y, tức thì da thịt rách toạc, máu tươi tóe ra, đau như dời non lấp bể.

May thay sau khi hổ bị mù một mắt nhất thời kinh hoảng lúng túng, đau đớn gầm thét vồ loạn khắp nơi, mục tiêu không còn khóa chặt vào Tông Tuyển mà đã chuyển sang con ngựa mới đứng được dậy, điên cuồng vồ bắt, cho Tông Tuyển thêm một chút thời gian. Y lập tức đứng dậy, tay trái ôm lấy Hoàn Nhan Đản ép chặt cậu vào người mình, tay phải tháo sợi dây dùng để săn bắn trên người xuống quăng một đầu lên cây, mắc vào cành cao nhất, sau đó nhanh chóng tách dây làm đôi kéo mạnh rồi tung người lên, cuối cùng cũng yên vị trên cây trước khi hổ quay lại.

Thở dài một tiếng, Tông Tuyển tháo cây nỏ trên lưng xuống, rút ra một mũi tên có ánh xanh, chĩa nỏ vào con hổ đang điên cuồng cào cắn thân cây.

Thông thường không cần dùng tên tẩm độc khi đi săn, nhưng mỗi lần ra ngoài săn bắn vẫn phải chuẩn bị một hai mũi tên có tẩm độc để đề phòng sự tấn công của mãnh thú. Mãnh thú như hổ, da dày lại dai, không dễ đâm thủng, đơn độc gặp phải vô cùng nguy hiểm, vào thời khắc nguy cấp có thể dùng tên tẩm độc bắn vào mắt để gi3t chết nó. Đây là điều Phụ hoàng dạy cho y, mà y trước nay vẫn luôn tuân thủ, bất luận là đi săn bắn ở đâu cũng đều mang theo một mũi tên có tẩm độc.

Bây giờ, thứ mà y nhắm vào, chính là con mắt phải còn lại của con hổ dưới gốc cây.

Một mũi tên được b ắn ra, găm thẳng vào đích, máu tươi bắn tung tóe. Con hổ gầm lên rồi chạy mấy bước, cuối cùng dần dần kiệt sức, ngã lăn ra đất tắt thở.

Tông Tuyển lúc này mới hoàn toàn nhẹ nhõm, buông thõng nỏ, nhắm mắt dựa vào thân cây. Vết thương trên bả vai cũng ngày một trở nên đau đớn hơn, có thể cảm nhận được máu tươi đang ròng ròng chảy xuống men theo sống lưng, thấm ướt một nửa quần áo.

Hoàn Nhan Đản đã ngây người vì khiếp sợ lúc này mới bừng tỉnh, kéo cánh tay y gọi: "Bát thúc..."

Sắc mặt Tông Tuyển dần dần tái đi, mỉm cười nói: "Không sao rồi."

Hoàn Nhan Đản chìm vào im lặng. Lát sau, cậu đột nhiên mở lớn đôi mắt đen láy, hỏi y: "Bát thúc, có phải có người muốn giết cháu không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.