Tông Tuyển quay sang nhìn cậu, không nén nổi có chút kinh ngạc, nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười, hỏi: "Sao cháu lại nghĩ như vậy?"
"Quốc tướng nói hổ ở đây đã bị săn hết rồi, bên ngoài lại có nhiều binh lính canh gác trường săn như thế, nếu có hổ từ bên ngoài chạy vào, hẳn bọn họ phải biết." Hoàn Nhan Đản nói: "Hơn nữa, ban nãy khi cháu đuổi theo con nai, hình như có trông thấy có người chạy phía trước, nai nhỏ cũng chạy theo hắn. Cháu gọi hắn, nhờ hắn dừng lại giúp cháu bắt nai, chắc chắn hắn đã nghe thấy rồi, nhưng lại phớt lờ, chạy tới đây thì không thấy bóng dáng đâu nữa."
"Bát thúc," cậu lại hỏi: "Con hổ này là có người cố ý thả vào ư? Thúc có biết là ai muốn giết cháu không?"
Tông Tuyển nhất thời không đáp. Những kẻ có thể hưởng lợi từ cái chết của đứa trẻ chưa có thực quyền này, ắt hẳn phải là người có cơ hội tranh giành quyền thừa kế ngai vàng, bởi thế kẻ chủ mưu của cuộc mưu sát này hẳn là người trong tông thất, hoặc một nhân vật có liên quan chặt chẽ tới người trong tông thất. Nếu hôm nay Hoàn Nhan Đản chết trong miệng cọp, vậy thì đây sẽ là cái chết ngoài ý muốn thứ ba trong tông thất kể từ đầu năm tới nay. Người đầu tiên gặp bất trắc là nhị ca Tông Vọng, nguyên nhân chính thức cái chết của y được công bố là "cảm lạnh làm bệnh cũ tái phát". Sau khi Tông Vọng qua đời chưa được mấy ngày, con trai thứ ba của Thái Tổ do Đường Quát Hoàng hậu sinh là Tông Kiệt cũng "đổ bệnh qua đời". Một người con trai khác do Đường Quát Hoàng hậu sinh là Ô Liệt đã mất sớm. Tới nay, cả ba vị đích hoàng tử do nguyên phối Hoàng hậu của Thái Tổ sinh đều đã qua đời.
Gió rừng thổi từng cơn, tiết trời mùa thu mang theo nhiệt độ thấp hơn da thịt, song vẫn không lạnh thấu xương bằng giá rét trong tim. Nếu Hoàn Nhan Đản chết, người tiếp theo bỏ mạng ngoài ý muốn rất có thể là chính mình, hoàng tử do kế hậu của Thái Tổ sinh. Không rõ bọn họ sẽ sắp xếp cho y một lý do qua đời thế nào?
Sinh mệnh của nhị ca đã chấm dứt vào lúc y đang đắc chí nhất, để lại quyền lực và quyền kế thừa hoàng vị cho các con cháu khác trong tông thất. Họ đã rơi nước mắt đổ máu cho y trong tang lễ, thế nhưng bàn tiệc sau đó được bày ra sẽ còn đẫm máu hơn. Cái chết của y, từ nụ cười đầy ẩn ý của Hoàn Nhan Thịnh cho tới Tông Hàn, Tông Bật, Tông Bàn, đều có thể thấy thực chất rất phù hợp với nguyện vọng của quần chúng, bởi thế ai ai cũng sẵn lòng tảng lờ nguyên nhân thực sự của cái chết.
Cái chết của ba vị đích hoàng tử và nhị ca khiến Tông Tuyển đột nhiên phát hiện ra khoảng cách giữa mình và hoàng vị đã được rút ngắn lại, cũng khiến y hoàn toàn hiểu ra thâm ý của mẫu hậu khi bắt mình phải thu liễm. Mà nay đứa trẻ trước mặt này, cũng đã trở thành lá chắn cuối cùng ngăn cách y và thế lực đang đứng trong bóng tối.
Về tình về lý, đều nên dốc toàn lực bảo vệ đứa cháu bé nhỏ này. Còn về phần ai muốn giết nó, kẻ có động cơ nhất dĩ nhiên không khó đoán, thế nhưng y vẫn muốn quan sát suy ngẫm kỹ càng hơn. Y nhớ lại câu nói kia của mẫu thân: "Sự việc chưa chắc đã đơn giản như vẻ bề ngoài."
Y nhàn nhạt cười với Hoàn Nhan Đản, xoa xoa cái trán bóng loáng của cậu: "Có ai muốn giết cháu không ấy à? Ta không biết. Nếu như có, cháu sẽ làm thế nào?"
Hoàn Nhan Đản đáp: "Tìm ra hắn, gi3t chết hắn."
Khi nói câu này, đôi mắt thuần khiết của cậu vẫn nhìn thẳng vào y, trong suốt như nước, song ngữ điệu lại bình thản, giống như "hắn" mà cậu nói không phải một con người, mà chỉ là một con nai, con thỏ tầm thường.
Không hổ là con cháu tộc Hoàn Nhan, mới từng này tuổi đã có sự ngoan độc quyết tuyệt của đế vương. Mà thân phận cùng hoàn cảnh đặc thù lại càng khiến trí thông minh của đứa bé này phát triển sớm hơn.
"Vậy cháu định tìm như thế nào?" Tông Tuyển hỏi cậu.
Tông Tuyển lại hỏi: "Cháu có sẵn lòng nghe không?"
Hoàn Nhan Đản gật gật đầu: "Bát thúc xả thân xả mệnh cứu cháu, là người đối xử tốt nhất với cháu."
"Được." Tông Tuyển mỉm cười: "Hiện giờ cháu không cần cố ý đi điều tra xem là ai muốn giết cháu. Nếu hắn đã muốn cháu chết, vậy cháu phải làm ngược lại, sống cho thật tốt, sau đó tranh giành thứ mà hắn không muốn cháu giành được. Tới lúc không nhẫn nhịn nổi nữa, hắn chắc chắn sẽ lộ mặt đối đầu với cháu. Sau đó, cháu có thể nghĩ cách giết hắn ta được rồi."
Hoàn Nhan Đản chớp mắt ngẫm nghĩ một hồi, lại nói: "Thế nhưng, lần này hắn giết hụt cháu, chắc chắn sẽ còn tiếp tục tìm cách hại cháu."
"Bởi thế, giờ cháu phải tìm một người có thể bảo vệ cháu." Tông Tuyển đáp.
Hoàn Nhan Đản nghe vậy liền nở nụ cười với y: "Bát thúc, không phải thúc có thể bảo vệ cháu hay sao? Lang chủ nói sinh nhật cháu năm nay vẫn chưa tặng gì cho cháu, hỏi cháu muốn quà gì, quay về cháu sẽ xin ngài phong chức quan lớn cho thúc!"
"Không, bát thúc chỉ có thể âm thầm bảo vệ cho cháu." Tông Tuyển cười lắc đầu: "Cháu cần một đại anh hùng, một người khiến kẻ khác vừa nghe tên đã phải cảm thấy e dè."
"Đại anh hùng..." Đôi mắt Hoàn Nhan Đản sáng lên: "Ý bát thúc muốn nói Quốc tướng sao? Lang chủ nói ông ấy là anh hùng số một Đại Kim."
Tông Tuyển gật đầu: "Phải, sau khi nhị thúc của cháu qua đời, Quốc tướng dĩ nhiên đã trở thành "anh hùng số một Đại Kim"."
Hoàn Nhan Đản liền hỏi: "Vậy cháu nên làm thế nào, mới có thể khiến ông ấy bảo vệ cháu?"
Tông Tuyển thoáng trầm ngâm, sau đó nói với cậu: "Lát nữa sau khi chúng ta quay về, Lang chủ có thể sẽ hỏi tội Quốc tướng, nói ông ấy không trông chừng cháu cho tốt, khiến cháu gặp nguy hiểm. Hoặc Lang chủ sẽ không nói thẳng, nhưng Quốc tướng nhất định cũng sẽ chủ động thỉnh tội. Lúc này, cháu phải đứng ra, nói trước mặt tất cả mọi người, là tự cháu ham chơi nên mới đi lạc vào rừng, không liên quan gì tới Quốc tướng. Hơn nữa trước đó Quốc tướng đã cảnh cáo cháu không được phép tự ý rời đi, để bảo vệ, dạy kĩ thuật săn bắn cho cháu, bởi thế Quốc tướng không có tội tình gì, còn nên được khen thưởng. Nếu Lang chỉ đã đồng ý tặng quà sinh nhật cho cháu, cháu liền xin ngài ban cho Quốc tướng khoán thư miễn tội, miễn toàn bộ tội lỗi trong tương lai cho ông ấy, trừ tội phản nghịch ra."
Nghe tới đây, Hoàn Nhan Đản xen vào: "Chỉ cần không phản nghịch, cho dù có giết người phóng hỏa cũng không sao ư? Khoán thư miễn tội đó rất quan trọng sao? Lang chủ sẽ chịu nghe lời cháu, ban thứ quan trọng như thế này cho Quốc tướng sao?"
Tông Tuyển cười: "Chịu, ngài ấy sẽ chịu, thế nhưng cháu nhất định phải thỉnh cầu trước mặt tất cả mọi người, không được phép nói riêng với ngài ấy."
Hoàn Nhan Đản gật đầu, lại hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó..." Tông Tuyển ngẩng mặt nhìn lên vòm trời bị các cành cây cắt xẻ ngang dọc, ngữ khí nhẹ nhàng bình thản nói: "Sau đó thì cháu không cần lo lắng nữa, Quốc tướng sẽ giúp cháu giết sạch tất cả những người muốn hại cháu, đồng thời sẽ dốc toàn lực giúp cháu có được thứ mà tương lai cháu muốn có."
"Được, bát thúc, cháu sẽ làm theo lời thúc." Hoàn Nhan Đản đáp lời, thần sắc trịnh trọng.
Có tiếng vó ngựa từ xa tiến lại gần, Tông Tuyển chuyển mắt nhìn về phía đường đi tới, thoáng thấy một đoàn kỵ binh giữa những bụi cây chằng chịt, bèn mỉm cười với Hoàn Nhan Đản: "Có người tới cứu chúng ta rồi. Nhớ lấy, không được phép đem lời hôm nay ta nói với cháu kể cho bất cứ ai."
Sau khi quay về, sự tình quả nhiên diễn biến như Tông Tuyển dự đoán. Sau khi hay tin Hoàn Nhan Đản bị hổ tấn công, Hoàn Nhan Thịnh nổi cơn lôi đình, vừa sai người cẩn thận điều tra việc có hổ lọt vào sân bắn, mệnh thái y tới băng bó vết thương cho Tông Tuyển, vừa gần xa trách móc "người bên cạnh" không trông chừng tốt Hoàn Nhan Đản. Tông Hàn đứng bên nghe, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cuối cùng không nhịn nổi nữa quỳ một chân xuống, nói: "Hôm nay tiểu vương gia gặp kinh hãi, là thần chăm sóc không chu đáo, nhất thời lơ làng dẫn tới. Thần cam chịu mọi hình phạt, xin bệ hạ giáng tội."
Hoàn Nhan Thịnh nghe vậy liếc nhìn y, chậm rãi ngồi xuống, đang định lên tiếng, nào ngờ lúc này Hoàn Nhan Đản lại chạy tới trước mặt ông, đầu tiên quỳ xuống dập đầu, sau đó cao giọng nhắc lại những lời Tông Tuyển đã bày cho cậu, âm lượng đủ để khiến tất cả các vị đại thần có mặt nghe thấy rõ ràng.
"Ban cho Quốc tướng khoán thư miễn tội?" Hoàn Nhan Thịnh kinh ngạc vô cùng, nhất thời trầm mặc.
Tông Hàn nghe thấy Hoàn Nhan Đản cầu tình cho mình, còn xin Lang chủ ban cho y khoán thư miễn tội, vui sướng vô cùng, cảm kích mà tán thưởng nhìn Hoàn Nhan Đản, thế nhưng thấy Hoàn Nhan Thịnh chần chừ, biết vật này rất quan trọng, có vẻ Hoàn Nhan Thịnh sẽ không đồng ý, bèn lên tiếng thoái thác: "Ý tốt của tiểu vương gia thần lĩnh rồi, song thần công lao nhỏ mọn, tài trí có hạn, cũng không có đóng góp gì cho Đại Kim, quả thực không dám nhận khoán thư miễn tội. Khoán thư này xin bệ hạ hãy giữ lại, ngày sau thưởng cho ai có công lao vượt xa thần."
Hoàn Nhan Đản liền mở to mắt hỏi Hoàn Nhan Thịnh: "Không phải Lang chủ nói Quốc tướng là anh hùng số một Đại Kim sao? Còn có ai khác công lao lớn hơn ông ấy nữa?"
Hoàn Nhan Thịnh bị cậu chọc đúng chỗ đau, trước mặt quần thần cũng không biết nên đáp lời thế nào, chỉ đành bối rối cười cười.
Những người khác cũng không dám xen lời, cũng đều trầm mặc. Lát sau, Nguyên soái hữu giám quân Hoàn Nhan Hi Doãn bất ngờ lên tiếng, mỉm cười nói: "Quốc tướng công lao cái thế, quả thực Đại Kim không còn ai xứng đáng có được khoán thư miễn tội hơn ngài ấy."
Lời này vừa thốt ra, tâm phúc và bạn bè của Tông Hàn lần lượt hùa theo, hai người Cao Khánh Duệ và Tiêu Khánh bắt đầu nhắc lại những chiến công hiển hách của Tông Hàn khi đánh Liêu diệt Tống, mặc dù không nói thẳng thỉnh cầu, song có ý muốn xin Hoàn Nhan Thịnh đồng ý việc này.
Cuối cùng, Hoàn Nhan Thịnh cười ha ha, đáp: "Chúng khanh nói rất phải. Quốc tướng công lao cái thế, theo lý phải được khen thưởng đặc biệt. Ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ, ban cho Quốc tướng khoán thư miễn tội, ngoài tội phản nghịch ra, các tội khác đều không hỏi đến."
Lúc này Tông Hàn đã không còn thoái thác nữa, hai chân quỳ xuống trịnh trọng lớn tiếng tạ ơn, không giấu được thần sắc vui vẻ. Hoàn Nhan Đản liếc nhìn Tông Tuyển vẫn luôn lạnh nhạt quan sát một bên, ánh mắt thầm hỏi: "Cháu làm có tốt không?"
Mà Tông Tuyển lại như lơ đãng quay đầu né đi, sắc mặt thản nhiên như không, chỉ giấu ý cười trong tim.
Tông Hàn là con trai của Quốc tướng tiền nhiệm Tát Cải, mặc dù hiện giờ là quyền thần số một, song vẫn không thể so sánh được với con trai của Thái Tổ hay Hoàn Nhan Thịnh, có hi vọng kế thừa hoàng vị, bởi thế sự tồn tại của Hoàn Nhan Đản vốn dĩ đã không có ảnh hưởng gì lớn tới y. Mà nay, nhân cơ hội này khiến Hoàn Nhan Đản ban ơn cho y, có thể khiến y báo đáp bằng cách toàn lực bảo vệ cho Hoàn Nhan Đản, nói không chừng sẽ còn giúp cậu giành được vị trí trữ quân. Huống chi, từ góc độ lợi ích mà nói, đối với Tông Hàn, giúp đỡ và khống chế một vị quân chủ nhỏ tuổi tốt hơn nhiều so với chịu sự kiểm soát của một hoàng đế đã trưởng thành. Bởi thế, phò tá Hoàn Nhan Đản chắc chắn sẽ là việc lớn mà y tích cực tiến hành trong tương lai.
"Chuyến này Đản Nhi có thể thoát khỏi nguy hiểm, hoàn toàn nhờ có Tông Tuyển xả mệnh cứu giúp, Tông Tuyển dĩ nhiên cũng đáng được khen thưởng." Hoàn Nhan Thịnh đột nhiên chú ý tới Tông Tuyển, ôn hòa nhìn y hỏi: "Nói đi, ngươi muốn thứ gì."
Tông Tuyển mỉm cười, đáp: "Gần đây thần vô cùng yêu thích thưởng thức thi họa của người Hán, xin bệ hạ hãy thưởng cho thần một ít vật báu lấy từ đại nội Biện Kinh."
Hoàn Nhan Thịnh nghe vậy thoải mái cười lớn: "Tông Tuyển yêu thích văn hóa Hán, quả thực càng ngày càng trở nên nho nhã rồi. Được! Sau khi về kinh trẫm sẽ lập tức mệnh người mang thật nhiều thi họa của người Hán tới phủ ngươi. Ngươi yên tâm dưỡng thương, chậm rãi thưởng thức."
Tông Tuyển được tùy tùng khiêng vào phủ. Mất máu quá nhiều khiến y hôn mê mấy độ, da dẻ tái nhợt, khuôn mặt không còn chút huyết sắc, mà sức sống cũng theo máu tươi chảy cạn, sự suy yếu chưa từng có khiến y vô lực nhắm mắt lại. Sau khi vào phủ, những tiếng kinh hô của gia nhân người hầu khi thấy y bị thương xôn xao truyền đến, lại càng khiến y phiền chán hơn.
Vào tới phòng mới yên tĩnh hơn một chút. Lặng lẽ nằm một lúc, chợt nghe một thanh âm thanh lạnh dễ chịu lọt vào tai: "Sao lại bị thương rồi?"
Y chậm rãi mở mắt, quang cảnh mờ nhạt trước mắt dần trở nên rõ ràng. Y trông thấy hình bóng chính mình trong đôi mắt Nhu Phúc đang đứng trước giường, bèn cười nhạt đáp: "Ta lại mang về thêm một tấm da hổ nữa."
Nàng nói: "Ta tưởng chỉ ở núi Trường Bạch mới có hổ."
"Ừm, trước đây ta cũng nghĩ như vậy." Tông Tuyển mỉm cười đáp: "Thế nhưng thực tế lúc nào cũng nằm ngoài dự liệu."
Vì vai trái bị thương, y phải nằm nghiêng quay mặt sang bên phải. Nhu Phúc đứng ngay trước mặt y, y thuận mắt nhìn xuống dưới, trông thấy hôm nay nàng xỏ một đôi giày Nữ Chân. Phát hiện này khiến y cảm thấy vui vẻ, bèn vươn tay ra, muốn kéo nàng lại gần ngồi xuống.
Nàng nhanh chóng né tránh. Mà động tác này đã chạm tới vết thương của y, hình như lại có máu chảy ra. Y thu tay về, đau đớn chớp chớp mắt.
Nàng khẽ khàng tiến lại gần, nhìn chằm chằm vết thương của y hồi lâu, trông thấy có máu tươi chảy ra từ khe hở vải trắng băng bó, bèn nhẹ nhàng lấy ngón tay chạm vào, dính một chút máu đỏ.
Khi y lần nữa mở mắt ra, vừa lúc trông thấy nàng đang cười. Nàng thưởng thức nỗi đau của y qua máu tươi và cái nhíu mày khe khẽ của y, khóe môi khẽ gợn, song ý cười này như gần như xa, giống như ánh nắng mỏng manh xuyên qua không khí đông lạnh trên đỉnh núi tuyết, lại giống như một đốm lửa giữa rừng rậm sương giăng, xa vời hư ảo.
Mà giữa đôi mày nàng, có một loại biểu cảm mà y chưa từng hay biết, giống như ưu sầu. Cô gái nhỏ vẫn hay khóc lớn cười lớn trước mặt y, cũng có thứ cảm xúc vi tế đến thế này rồi sao? Thế nhưng y không còn sức lực suy nghĩ nữa, vết thương nhói đau đã dịu bớt, song đầu óc càng lúc càng nặng nề hơn. Trước khi mất đi ý thức, y chỉ còn nhớ nàng đã từng lấy ngón tay chạm vào máu tươi của y, thẫn thờ hoảng hốt mỉm cười.