Nhu Phúc Đế Cơ

Chương 11-2: Huyết quang



Nhu Phúc vẫn chần chừ, đứng nguyên tại chỗ cũ, ánh mắt không chắc chắn rơi trên người Ngọc Tương.

Sắc mặt Ngọc Tương tối đi, không gọi nàng nữa, thu tay về cắn răng muốn tự mình đứng dậy, nào ngờ vừa nâng được người lên đã ngã khụy xuống, mồ hôi ướt đẫm trán, tóc dính đầy trên khuôn mặt tái nhợt, môi đã bị cắn bật máu.

"Ôi..." Nhu Phúc nặng nề thở dài, sau đó liền rảo bước về phía nàng, đưa tay ra cố gắng đỡ Ngọc Tương đứng dậy.

Ngọc Tương yếu ớt mỉm cười với nàng, khẽ nói: "Dìu ta quay về đi..." Sau đó chưa dứt lời cơ thể đã mềm xuống, suýt chút nữa lại ngã sõng soài trên nền đất. Nhu Phúc vội vã xốc nàng dậy, nhìn về phía Tông Tuyển cầu cứu.

Tông Tuyển thấy Ngọc Tương toàn thân tái nhợt, di chuyển khó khăn, sự đau đớn yếu ớt không có vẻ giống như đang giả bộ bèn đi tới, nhận ra Ngọc Tương gần như đã bất tỉnh, cơ thể hoàn toàn dựa vào sự dìu đỡ của Nhu Phúc. Y nhìn xung quanh, ngoài mấy thị nữ của Ngọc Tương ra thì cũng không thấy có ai khác, bởi thế bèn vươn tay bế Ngọc Tương lên, vốn định lên tiếng bảo thị nữ của nàng dẫn đường đưa nàng quay về, song tức thì suy nghĩ lại, cảm thấy mình là nam tử, dẫu sao cũng không tiện đường đột đi vào tẩm cung cung quyến của Lang chủ, bởi thế liền bế Ngọc Tương quay người đi ngược về cung thất của mẫu hậu y.

Hột Thạch Liệt thị thấy vậy cũng rất kinh ngạc, sau khi hỏi han tình hình liền vội vàng bảo Tông Tuyển để Ngọc Tương nằm nghỉ trên giường trong tẩm cung của mình, sau đó đi tới cẩn thận ngắm nhìn sắc mặt Ngọc Tương, bắt mạch, vuốt v e bụng dưới của nàng, lại hỏi hôm nay nàng đã ăn những gì.

Ngọc Tương cố gắng mở mắt ra nhìn bà, cười khổ: "Tôi chỉ ăn cơm nước do hai thị nữ kia làm... Hôm nay khẩu vị tôi không được tốt, chỉ húp một ít cháo..."

Hột Thạch Liệt thị đứng thẳng, khuôn mặt trấn tĩnh không nhìn ra cảm xúc gì, sau đó mệnh người mang tới một chiếc hộp, đích thân mở ra, lấy ra một viên thuốc, đưa cho Ngọc Tương nói: "Uống đi."

Ngọc Tương đón lấy, song cũng không uống ngay, ngần ngừ hỏi: "Đây là cái gì?"

"Thuốc." Hột Thạch Liệt thị trả lời đơn giản, cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: "Yên tâm, ta không có lý do để hại ngươi."

Lại chăm chú ngắm nghía hồi lâu, Ngọc Tương mới chậm rãi bỏ viên thuốc vào miệng nuốt xuống, lại nằm xuống, hai tay đan vào nhau đặt trên bụng, đôi mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, giống như buông xuôi theo số phận, chờ đợi nỗi đau hoặc cái chết ập tới.

Hột Thạch Liệt thị quay lại lệnh cho thị nữ của mình: "Đi mời thái y... và Hoàng hậu tới đây."

"Có kẻ cho Ngọc Tương tỷ tỷ ăn thứ gì, muốn hại nàng và đứa con của nàng sao?" Sau khi im lặng hồi lâu, Nhu Phúc đột nhiên hỏi.

"Ta chưa từng nói như vậy." Hột Thạch Liệt thị ôn hòa nói với nàng, nhẹ nhàng kéo nàng ngồi xuống: "Là vì nguyên nhân gì, phải đợi thái y chẩn đoán. Nếu có việc gì, sẽ do Hoàng hậu làm chủ."

Chẳng bao lâu sau, một quý phụ trung niên đã dẫn theo mười mấy thị nữ chạy tới. Bà chính là Hoàng hậu Đường Quát thị của Hoàn Nhan Thịnh. Ngọc Tương vừa trông thấy bà đã toan đứng dậy hành lễ, lại bị bà gấp rút ngăn lại, nói: "Đã ốm thế này, không cần đa lễ nữa." Ngữ khí không quá nhiệt tình thân thiết, song cũng khách sáo vô cùng.

Sau đó thái y tới sau hoàn thành việc chẩn đoán cho Ngọc Tương dưới sự giám sát của Hoàng hậu, bẩm báo: "Hôm nay trong đồ Triệu phu nhân đã ăn chắc chắn có chứa thuốc phá thai, may thay phu nhân ăn không nhiều, lại kịp thời uống thuốc hóa giải độc tính, bởi vậy đứa bé trong bụng vẫn giữ được."

Đường Quát Hoàng hậu gật gật đầu, phất tay cho thái y lui xuống điều chế thuốc, sau đó hỏi Ngọc Tương: "Việc này có lẽ phải điều tra từ những người bên cạnh ngươi."

Ngọc Tương cười nhạt, nói: "Tất cả xin nghe theo sự sắp xếp của Hoàng hậu."

Tông Tuyển thấy khí sắc Ngọc Tương đã khá hơn, hơn nữa sự việc cũng liên quan tới tranh chấp hậu cung, mình cũng không tiện lưu lại, bèn dẫn theo Nhu Phúc cáo từ rời đi.

Thế nhưng y vẫn vô cùng quan tâm tới tiến triển của vụ việc này. Nghe nói Hoàn Nhan Thịnh sau khi hay tin nổi cơn thịnh nộ, đích thân tới cung Hột Thạch Liệt thị đón Ngọc Tương, đồng thời lệnh cho Hoàng hậu cẩn thận điều tra việc bỏ thuốc. Hoàng hậu dùng hình tra khảo hai thị nữ của Ngọc Tương, cuối cùng thị nữ phải nhận tội, nói là Lý phi sai sử bọn họ bỏ thuốc hại thai nhi trong bụng Ngọc Tương.

Lý phi này là nữ tử do Tây Hạ quốc tiến cống, cũng là một tuyệt sắc giai nhân, trước khi Ngọc Tương vào cung vẫn luôn được Lang chủ chuyên sủng, sau khi Ngọc Tương được phong phi mới dần dần bị lạnh nhạt, bởi thế vô cùng bất mãn với Ngọc Tương, mỗi lúc chạm mặt ắt phải xa gần châm biếm, cho dù có là trước mặt Lang chủ cũng thi thoảng thể hiện thái độ không tốt với Ngọc Tương. Đã có lời khai của thị nữ, Hoàn Nhan Thịnh bèn lập tức mệnh người kéo Lý phi ra khỏi cung, sau khi đánh 30 trượng liền tước phi vị, giam vào một sân viện hẻo lánh.

Hai thị nữ trước đây của Ngọc Tương cũng bị xử chết. Sau việc này, nàng dường như không còn tin tưởng bất kỳ thị nữ Nữ Chân nào nữa, uyển chuyển thỉnh cầu Hoàn Nhan Thịnh, cho phép nàng chọn hai cung nhân Nam Triều cũ trong Tẩy Y Viện tới hầu hạ nàng.

Nữ tử Đại Tống sau khi bị áp giải về phương Bắc đầu tiên do hoàng thất quý tộc lựa chọn, còn lại hơn bốn trăm cung quyến bị đưa vào kỹ viện phủ nguyên soái, thành ca kỹ thỏa mãn cho thú vui dâm dật của người Kim. Tẩy Y Viện ở Thượng Kinh tiếp nhận hơn ba trăm người còn lại, bề mặt là ép họ làm nô tỳ, tạp dịch, giặt y phục cho người Kim, song thực chất cũng không khác gì kỹ viện, thường xuyên có người Kim lai vãng tìm con gái Tống Triều giải khuây. Lần này Hoàn Nhan Thịnh hạ lệnh chọn lấy hai nữ tử dung mạo chỉnh tề ban cho Ngọc Tương, một người tên là Khúc Vận Nhi, người kia là Tần Cáp Tử.

Sau khi được Hoàn Nhan Thịnh đồng ý, Ngọc Tương còn hay mời một số cung quyến Tống đã bị phân chia ban thưởng cho các tướng sĩ tông thất vào cung tán gẫu với nàng, trong số đó có cả Nhu Phúc.

Tông Tuyển vốn cho rằng Nhu Phúc sẽ không đồng ý thường xuyên vào cung tiếp xúc với Ngọc Tương, thế nhưng chẳng ngờ nàng lại bằng lòng, chỉ cần Ngọc Tương mời, nàng liền vào cung bầu bạn với nàng ta. Thụy Ca theo Nhu Phúc nhập cung nói Nhu Phúc còn vô cùng tận tâm chăm sóc Ngọc Tương, đồ ăn thức uống nàng ta dùng hàng ngày vẫn giao cho thị nữ bên người làm, Nhu Phúc hễ có đó thì nhất định sẽ ngồi một bên canh chừng, tận mắt quan sát toàn bộ quá trình bọn họ làm cơm, không có bất kì vấn đề gì mới để Ngọc Tương ăn, đôi lúc còn đích thân nếm thử trước.

Tông Tuyển cảm thấy kì lạ, bèn hỏi Nhu Phúc: "Sao nàng đột nhiên quan tâm Triệu phi vậy? Tang lễ của nhị ca hôm đó thấy nàng nghiến răng nghiến lợi chửi mắng nàng ta, ta còn tưởng nàng sẽ mãi mãi không bao giờ tha thứ cho nàng ta."

Nhu Phúc nói: "Suy cho cùng nàng vẫn là tỷ muội của ta. Nàng ta quyến rũ Hoàng đế Đại Kim là không đúng, thế nhưng ta không tin nàng thực lòng cảm thấy vui vẻ. Trong cung lại có người muốn hại nàng, nếu ngay tới chị em ruột thịt cũng chịu không giúp đỡ, vậy nàng sẽ thật đáng thương. Hơn nữa, chúng ta không may cùng nhau lưu lạc tới nơi đất khách quê người, đối mặt với sự hiếp đáp của người ngoài, nếu ta còn không cùng nàng ấy kề vai sát cánh, thì khác nào đang tiếp tay cho đám người ức hiếp bọn ta."

Tông Tuyển tán thưởng mỉm cười nhìn nàng: "Hình như loáng cái nàng đã lớn lên rất nhiều rồi."

"Mỗi lúc rảnh rỗi ta lại ngồi suy ngẫm, có lẽ cũng đã hiểu ra được một số điều." Nhu Phúc ngẩng đầu nhìn đám mây đen phía xa, như đột nhiên nhớ ra điều gì, có chút u sầu: "Nếu như lúc đầu đại ca không cùng với Khải ca ca..."

Như ý thức được bàn luận về chủ đề này trước mặt Tông Tuyển không được thỏa đáng cho lắm, nàng khựng lại không nói nữa. Tông Tuyển cũng không hỏi, thế nhưng tự hiểu nàng muốn nói điều gì, trong lòng dâng lên một chút vui vẻ. Trí tuệ và vẻ đẹp của cô gái này đều ngày một nở rộ, không hề khiến y thất vọng.

Mà Ngọc Tương, kể từ ngày đầu tiên gặp nàng, trực giác đã nói cho Tông Tuyển biết nàng chắc chắn không phải một nữ tử bình thường. So với sự thông minh không dễ dàng hiển lộ của nàng, vẻ ngoài xinh đẹp đã trở nên không quá quan trọng nữa. Dung mạo của nàng, tính cách khó lường của nàng, và sự sủng ái không che giấu của Lang chủ đối với nàng đều đã trở thành nội dung được mọi người sôi nổi bàn tán, thậm chí còn biến tấu thành không ít truyền thuyết thần bí quỷ dị. Tỷ như nói Tấn Khang quận vương phi khi mang thai Ngọc Tương từng nằm mơ thấy một đồng tử mặc áo xanh từ trên trời giáng xuống, tay nâng một chiếc mâm sắt, bên trong có hai con dấu bằng ngọc, nói với bà: "Trời ban cho ngươi con gái làm hậu phi". Tấn Khang quận vương phi sau khi tỉnh lại nghĩ mãi vẫn không hiểu, cho rằng chồng bà đã là người trong tông thất, con gái sao có thể lại gả cho đấng quân vương làm hậu làm phi. Nhiều năm sau, Ngọc Tương chơi đùa ở ven hồ trong hoàng cung, nhặt được một chiếc ấn ngọc, bên trên có khắc chữ "Kim phi chi ấn", từ đó luôn đem theo bên mình, một khắc không rời. Sau khi quân Kim phá thành Biện Kinh, Ngọc Tương theo cung quyến bị đưa về phương Bắc, tướng lĩnh áp giải nàng mấy lần say xỉn có ý đồ xấu xa với nàng, kết quả lần nào cũng ngất xỉu khi chưa chạm được tới nàng, cho rằng đây là ý trời, bởi thế vừa về đến kinh thành đã vội vã đem nàng dâng cho Lang chủ.

Những truyền thuyết này Tông Tuyển không tin chút nào, song lại cảm thấy vô cùng hiếu kỳ đối với việc tên tướng lĩnh mấy lần có mưu tính với nàng mà bất thành. Y không tin Ngọc Tương thực sự được thần Phật bảo vệ nên mới giữ được sự trong sạch một cách ly kỳ, y đoán ắt hẳn nàng đã dùng thủ đoạn nào đó khiến tên tướng lĩnh kia ngất xỉu, nhưng nàng đã làm thế nào? Mỗi lần nghĩ tới đây đều không nén được sự kính phục âm thầm trong lòng: nữ tử này, đích thực không đơn giản, vừa thông minh vừa nguy hiểm.

Y cũng không tin việc Ngọc Tương bị người khác bỏ thuốc đơn giản như vẻ bề ngoài, chẳng bao lâu đã giải quyết xong. Mà một sự việc xảy ra sau đó đã ít nhiều chứng thực cho suy nghĩ này của y.

Ngày hôm ấy Nhu Phúc vào cung chơi với Ngọc Tương như thường lệ, sau đó Tông Tuyển cũng theo vào thăm mẫu thân. Khi mặt trời sắp lặn, y tới cung Ngọc Tương đón Nhu Phúc, vừa hay trông thấy Ngọc Tương dẫn Nhu Phúc ra ngoài, hai người tay trong tay, khuôn mặt đều mang ý cười. Lúc này đột nhiên có một nữ tử nấp trong góc tường đột ngột xông ra, y phục rách rưới tàn tạ, tóc tai rối bù, đôi mắt đỏ rực như sắp nhỏ máu, lao thẳng về phía Ngọc Tương, gào thét: "Nữ nhân Nam Triều hạ tiện nhà ngươi vì sao phải hại ta? Không sai, đúng là ta muốn phanh thây ngươi thành trăm ngàn mảnh, nhưng thuốc không phải do ta hạ, nha đầu đáng chết của ngươi lại nói là ta, có phải do ngươi sai khiến không?..."

Nghe nàng ta nói vậy, không cần quan sát kĩ càng đã biết đây ắt hẳn là Lý phi đã bị phế. Còn chưa tới gần Ngọc Tương, nàng ta đã bị nội thị gác cửa giữ lại. Nàng ta vừa liều mạng giãy giụa, vừa tiếp tục mắng chửi. Nhu Phúc siết chặt tay Ngọc Tương, vô thức lùi về phía sau một bước. Mà Ngọc Tương lại vô cùng bình tĩnh nhẹ nhàng rút tay ra, chậm rãi đi tới trước mặt Lý phi, nhìn thẳng vào nàng ta nói: "Không phải ta."

Lý phi nhổ mạnh nước bọt vào mặt nàng: "Hừ! Tiện nhân vô sỉ, không phải ngươi thì còn là ai? Chiêu này thật ngoan độc, ai có thể ngờ được ngươi sẽ lấy đứa trẻ trong bụng mình ra làm công cụ giá họa cho người khác cơ chứ? Ngươi ác độc như vậy, chắc chắn sẽ chịu báo ứng, không được chết tử tế!"

Ngọc Tương thong thả kéo ống tay áo lau mặt, không chút tức giận, chỉ nói với nội thị đang khống chế Lý phi: "Mời Lý phu nhân về cung nghỉ ngơi."

Nội thị vâng lời kéo Lý phi rời đi. Ngọc Tương lại xoay người nhìn Nhu Phúc, nở nụ cười: "Không sao nữa rồi."

Việc này chưa kết thúc ở đó. Nghe nói Hoàn Nhan Thịnh nghe tin Lý phi tự ý trốn khỏi lãnh cung náo loạn liền xách đao đích thân tới tìm nàng ta, túm lấy mái tóc xác xơ như cỏ khô của nàng, ép nàng ngẩng mặt lên, để lộ cần cổ thon dài đẹp đẽ, sau đó một đao cắt qua, máu tươi phun tung tóe, thấm ướt cả người ông. Ông ném nàng xuống, khiến nàng ngã gục trên đống máu từ từ tắt thở. Khi về tới cung của Ngọc Tương, máu trên cơ thể ông thậm chí vẫn còn độ ấm.

Ngọc Tương mỉm cười nghênh đón, ung dung lấy khăn lụa lau sạch từng chút máu trên khuôn mặt ông, không nói một lời, thần sắc vẫn bình thản như cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.