Nhu Phúc Đế Cơ

Chương 12-12: U ảnh



Cưỡi ngựa về tới phủ, đã là canh ba. Rẽ qua khúc ngoặt cuối cùng, trông thấy cửa chính vương phủ đang hé mở, ánh sáng màu cam từ mấy ngọn đèn lồ ng tỏa xuống nền tuyết trắng. Một nữ tử lặng lẽ đứng trong tiếng đồng hồ nước tí tách, vạt áo sau dài quét đất, chiếc váy xanh nhạt nhìn như một đóa sen tuyết.

Trông thấy y, nàng mỉm cười, vẫn đứng ở chỗ cũ, đợi y tới gần.

Y xuống ngựa trước cổng, hỏi: "Nàng đang chờ ta?"

Nàng cười nhạt cúi đầu: "Thiếp nghe thấy tiếng vó ngựa."

Cảm thấy trong lòng ấm áp, y một tay dắt ngựa, một tay ôm lấy vòng eo bé nhỏ của nàng, giọng nói bất giác trở nên ôn hòa khác thường: "Chúng ta đi vào, Xuyên Châu."

Năm Thiên Hội thứ mười bốn, Thái hoàng thái hậu Hột Thạch Liệt thị hoăng. Sau một đời bão tố phong ba, người phụ nữ hiền đức mẫn tiệp này yên giấc ngàn thu tại Khánh Nguyên cung. Trước lúc lâm chung, bà từng nói với Tông Tuyển hầu trước giường bệnh: "Mấy đế cơ Nam triều đó phần đa đều ôm oán hận trong lòng, không phải người tốt đẹp gì. Ba vị có liên quan tới con, Hiền Phúc chết rồi, Ninh Phúc và Nhu Phúc đi rồi, như vậy rất tốt. Chết rồi, con đừng quan tâm nữa. Đi rồi, con đừng tìm lại nữa. Bất luận là Nhu Phúc hay Ninh Phúc, nếu đời này không còn gặp mặt, mới là may mắn đối với con."

Khi ấy Tông Tuyển cho rằng khả năng gặp lại bọn họ mong manh vô cùng, bởi thế y chỉ cười cho qua: "Mẫu thân nghĩ nhiều rồi, chắc con sẽ không còn cơ hội gặp lại họ nữa."

Nào ngờ, sau đó y vừa gặp được Nhu Phúc, lại vừa nạp Ninh Phúc.

Ninh Phúc là do y bất ngờ nhặt được.

Năm Thiên Quyến đầu tiên, Tông Tuyển về triều, mặc dù có quan hệ khăng khít với Tông Bàn, song y trước nay vẫn chưa từng lật bài ngửa với Tông Cán, phát sinh xung đột trước mặt quần chúng. Hai người tuy ngấm ngầm tranh đấu quyết liệt, nhưng ngoài mặt vẫn hòa hoãn, vừa gặp nhau đã ôm ấp hàn huyên như cũ, tỏ vẻ thân thiết vô cùng. Sau khi hồi kinh, ngoài việc ghé thăm Tông Bàn, Tông Tuyển cũng không quên tới phủ Tông Cán thăm hỏi huynh trưởng. Ngày hôm ấy, y đã gặp được Ninh Phúc.

Vào trong phủ Tông Cán, thấy Tông Cán tay cầm roi đánh ngựa, mặt đầy vẻ tức giận ngồi trong sảnh, con trai y là Hoàn Nhan Lượng đang quỳ trước mặt y, quần áo rách mấy chỗ, rõ ràng là bị Tông Cán đánh.

"Đứa con trai này của ta không có tiền đồ, cả ngày chỉ say khướt ở bên ngoài. Như vậy đã đành, ta lười nói nó, nào ngờ nó lại càng lúc càng đốn mạt, gần đây không ngờ còn mua một sao chổi khắc phu ở Yến Kinh về." Tông Cán chỉ vào con trai giải thích với Tông Tuyển: "Ta nghe người khác nói, nữ nhân đó khi còn ở Hạ quốc đã khắc chết bốn người chồng, không kẻ nào được chết tử tế. Năm nay bị bán tới Yến Kinh, người nạp ả ta chưa được mấy ngày đã ngã bệnh bỏ mạng. Từ đó không còn ai dám mua ả nữa, nào ngờ súc sinh này không biết sợ, khăng khăng mua ả về rồi lén lút giấu trong nhà, hôm nay ta mới biết chuyện, bởi thế giáo huấn nó, khiến bát đệ chê cười rồi."

Hoàn Nhan Lượng là một kẻ chơi bời trác táng, ngày thường thích học đòi phong nhã, dưới sự tiên phong của Hoàn Nhan Đản cũng mặc Hán phục, đọc sách Hán, làm thơ Hán, học lễ nghi của người Hán, tự cho mình là phong lưu, thường xuyên tầm hoa vấn liễu. Tông Tuyển không cảm thấy bất ngờ, chỉ cười nói: "A Lượng tuổi trẻ khí thịnh, mấy việc này cũng khó tránh, qua một hai năm tự khắc sẽ không còn vấn đề gì nữa, đại ca không cần tức giận."

Hoàn Nhan Lượng nghe vậy liền bất mãn, lầu bầu phản bác: "Cháu không phải hạng háo sắc. Nàng ta cũng chẳng xinh đẹp gì, chỉ vì nàng là đế cơ Nam triều, cháu mới mua về, để nàng ta dạy cháu những thú vui tao nhã."

Đế cơ Nam triều? Tông Tuyển thoáng sững sờ, sau đó lại nhớ tới Tông Cán vừa kể nữ tử đó được bán về từ Tây Hạ, liền hỏi Tông Cán: "Có thể cho ta gặp nữ tử này được không?"

Tông Cán đồng ý, mệnh gia nô dẫn nàng ra.

Vẫn là khuôn mặt trắng nhợt, thân hình gầy yếu ấy. Vừa liếc mắt y đã nhận ra đó là Ninh Phúc đế cơ xa cách 11 năm.

Nàng ngước lên nhìn y, ánh mắt vẫn ôn hòa yên tĩnh như trước, dáng vẻ ngây thơ, yếu đuối mà vô hại. Mặc dù giữa mắt mày đã ẩn hiện dấu vết năm tháng tang thương, song lại khiến nàng có thêm phong vận của một thiếu phụ.

Nàng cũng nhận ra y, khẽ khàng mỉm cười với y. Như gió mát mưa bụi thoáng qua, trái tim y xuất hiện một cảm giác kỳ lạ, khiến y nói với Hoàn Nhan Lượng: "Chuyển nhượng nàng cho ta có được không?"

Y dùng một trăm lượng vàng chuộc nàng về. Bản thân y cũng không hiểu vì sao mình lại làm như vậy. Cảm giác kia giống như vô tình trông thấy một món đồ mình đã vứt bỏ nhiều năm, đột nhiên cảm thấy vật này cũng không phải hoàn toàn vô tác dụng, nhặt về cũng tốt.

"Những năm này, cô sống thế nào?" Sau đó Tông Tuyển hỏi nàng, "Cô yếu đuối như vậy, ta còn tưởng cô sẽ không kiên trì được bao lâu."

"Sống như cỏ dại vậy." Ninh Phúc mỉm cười đáp, ngữ khí bình thản như thể đó là số phận của một người không liên quan tới nàng: "Lửa thiêu không chết, gió xuân thổi lại mọc lên."

Tông Tuyển lại hỏi: "Có phải trong lòng cô vẫn còn hi vọng, muốn tìm mẫu thân mình không?"

Ninh Phúc lắc lắc đầu: "Tôi không nghĩ rằng mình còn có thể gặp được mẹ. Từ khi phụ thân đập nát đàn cầu con trai của bà, trong lòng tôi đã không còn hi vọng nữa. Hi vọng, chỉ là thứ dùng để lừa nhị thập tỷ sống tiếp. Tôi còn sống là bởi tôi đã qua giai đoạn muốn chết rồi, về sau sẽ không còn muốn chết nữa."

Nàng trở thành cơ thiếp mới của y. Không phải y không nghi ngờ cái chết quỷ dị của năm người chồng trước của nàng, ban đầu nghỉ chung với nàng đều không ngủ sâu, mặc dù đang nhắm mắt, song vẫn quan sát từng hành động của nàng. Mà nàng lại giống như thực sự muốn có được một cuộc sống an ổn, ngoan ngoãn sống qua ngày dưới sự che chở của y, ban ngày cúi đầu rũ mắt, ban đêm uyển chuyển thừa hoan, không có chút biểu hiện khác thường nào. Qua nhiều tháng, Tông Tuyển cuối cùng cũng yên tâm, cho rằng nạp nàng là một quyết định đúng đắn, mỗi khi tâm trạng rối bời trông thấy khuôn mặt dịu ngoan của nàng, trong lòng cũng cảm thấy an ổn hơn.

Đêm nay quay về, Tông Tuyển được Ninh Phúc hầu hạ tắm rửa. Khi nước ấm hơi nguội, nàng lấy gáo gỗ thêm nước nóng vào. Nước lại dần dần trở nên ấm áp, hòa cùng mùi thơm hương liệu theo hơi nước cuồn cuộn bay lên. Tông Tuyển có chút mơ màng muốn ngủ, cảm giác đó lại dễ chịu lạ thường. Ninh Phúc thò tay vào chậu nước thử độ ấm, y nhẹ nhàng bắt lấy, đưa tới bên khóe môi hôn. Ngón tay nàng thoáng run rẩy, song ngay sau đó lại khôi phục trạng thái bình thường, bình tĩnh trượt ra khỏi bàn tay y, tiếp tục làm động tác thêm nước.

Đêm sâu, sau một phen triền miên, Tông Tuyển vươn tay ra, để nàng gối đầu lên vai, nằm trong lòng mình. Nàng cũng ngoan ngoãn nằm nghiêng cong người dựa sát vào y. Y chậm rãi vuốt v e cơ thể nàng, thấp giọng nói: "Xuyên Châu, ta có thể sờ thấy xương của nàng."

Nàng khẽ cười trong lòng y: "Vương gia lại chê cười Xuyên Châu gầy yếu."

Y đáp: "Không phải. Ý ta là xương trong tim... Đó là điểm giống nhau duy nhất giữa nàng và tỷ tỷ của nàng."

Nàng khẽ khàng bổ sung: "Cũng là lý do vương gia giữ thiếp lại bên mình."

Cơ thể y tức khắc cứng đờ, sau đó y than thở: "Xuyên Châu, nàng rất tốt, thế nhưng đừng nhắc nhở ta quá thường xuyên rằng nàng rất thông minh."

Y buông nàng ra, chìm vào giấc ngủ. Nàng lại chưa nhắm mắt, khi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, khi quay lại nhìn người đàn ông bên cạnh.

Lát sau, có bóng người in trên ô cửa sổ. Người đó gõ nhẹ vào khung cửa, sau đó tức thì biến mất.

"Vương gia." Ninh Phúc nhẹ nhàng gọi Tông Tuyển, thấy y không đáp lại, bèn khẽ khàng đặt tay lên mí mắt y, cũng cảm thấy không chút động tĩnh. Chắc chắn y đã say ngủ, nàng mới khoác áo ngồi dậy, cẩn thận chỉnh trang y phục, chậm rãi bước ra bên ngoài.

Đi tới hậu uyển không một bóng người, dưới gốc cây cổ thụ lớn, kẻ thần bí cuối cùng cũng hiện thân. Người đó mặc trang phục nước Kim, cạo trọc nửa đầu tết tóc, song Ninh Phúc lại đón lấy một phong thư viết bằng tiếng Hán từ tay y.

Đợi Ninh Phúc mượn ánh trăng yếu ớt đọc hết lá thư, nam tử lại đưa cho nàng một chiếc hộp gỗ.

Ninh Phúc mở ra, bên trong là một miếng ngọc bội trơn láng. Các đường hoa văn mềm mại được chạm rỗng, chim ưng và ngỗng được điêu khắc sống động như thật.

Trầm ngâm hồi lâu, Ninh Phúc cuối cùng cũng gật đầu. Nam tử đó như trút được gánh nặng, lập tức vượt tường không chút dấu vết biến mất.

Cất ngọc bội và bức thư, thân hình mảnh dẻ của Ninh Phúc giống như quỷ hồn lang thang trong đình viện giữa đêm Đông giá rét. Bên ngoài cánh cửa nhỏ hậu uyển, có một chiếc xe ngựa đang đợi nàng.

Nàng không tiếng động lên xe, xe bắt đầu chuyển động, dần dần tăng tốc, chạy về phía hoàng cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.