"Nàng cho rằng, tự do mà nàng muốn là thế nào? Nơi đâu có thể tìm thấy tự do mà nàng muốn?" Tông Tuyển hỏi ngược lại: "Nàng quay về Nam triều cũng chẳng khác nào lại bị nhốt trong cung cấm, biến thành vật phẩm để người đời ngắm nghía, tán dương. So với một con chim, một con cá, một đóa hoa có gì khác biệt?"
Nhu Phúc nhắm mắt phớt lờ y, cằm vẫn hơi hếch lên, cùng với chiếc cổ thẳng dài tạo thành đường cong tuyệt đẹp.
"Ở Nam triều làm công chúa có khác gì so với việc ở Kim quốc làm tiểu phu nhân? Nàng cho rằng ai có thể cho nàng thứ mà nàng muốn? Cửu ca của nàng ư?" Tông Tuyển tiếp tục nói, lời lẽ tràn ngập ý trào phúng: "Sao Triệu Cấu mà ta nghe nói lại khác xa cửu ca mà nàng kể? Mấy năm nay cái chức hoàng đế này hắn ta làm đến thê thảm, bị quân Kim chúng ta đánh tới mức lên rừng xuống biển, chạy Đông trốn Tây. Tháng Hai năm ngoái hắn ta ở Dương Châu nửa đêm phải chạy trốn, che kín mặt mũi tranh cướp đường đi với quân đội dân chúng, không tiếc tay sát hại chính binh lính của mình. Tháng Mười năm ngoái hắn từ Kiến Khang quay về Lâm An, giữa đường nghỉ lại bên bờ sông Tiền Đường, nửa đêm bị tiếng triều dâng đánh thức, còn tưởng là quân Kim đuổi tới, nhảy dựng lên toan chạy trốn. Cuối năm hắn lên thuyền tránh sự truy sát của đại quân Tông Bật, liền mấy tháng không dám lên bờ, ngay cả tiết Nguyên Đán cũng đón trên thuyền. Mỗi lần nghe nàng nhắc tới hắn, ta luôn hoài nghi không rõ kẻ mà ta biết và cửu ca của nàng liệu có phải là hai người khác nhau. Cửu ca của nàng anh minh thần vũ tới mức nào chứ, sao có thể bị người ta đuổi giết như một con chó mất nhà!"
Y cố tình nhấn mạnh bốn chữ "con chó mất nhà". Mí mắt Nhu Phúc khẽ run lên, cắn chặt môi dưới, thế nhưng vẫn không nói một lời, lạnh mặt không đáp. Y biết nàng vẫn coi những lời y nói là sự công kích đối với Triệu Cấu như trước đây, bèn hừ lạnh cúi đầu, nhìn chằm chằm đợi nàng mở mắt: "Có một số việc hình như ta chưa nhắc đến với nàng? Sau khi đăng cơ không lâu, hắn ta đã phái sứ giả tới Kim, năm sau liền phái Vũ văn hư trung mang biểu tới Thượng Kinh, đồng ý xưng thần, yêu cầu được nghị hòa."
Tông Tuyển giễu cợt nhếch khóe môi, trịnh trọng đáp: "Ta không gạt nàng. Hắn ta quả thực đã xin được nghị hòa với Đại Kim. Đương nhiên, Lang chủ vẫn chưa đồng ý, hạ lệnh giữ sứ thần Tống lại, tiếp tục tiến binh đánh Tống. Cửu ca của nàng thấy nghị hòa không thành mới đành vực dậy đám tàn quân thoi thóp chống chọi lại quân Kim."
Nhu Phúc có chút sững sờ, lặng người nhìn Tông Tuyển, lắp bắp nói: "Huynh ấy... thực sự..."
"Hắn ta thực sự không còn là cửu ca mà nàng quen biết nữa rồi." Tông Tuyển lại mỉm cười, đưa tay ra chỉnh lại mấy lọn tóc rối bên mang tai của nàng, lại nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt nàng: "Cho dù có quay về, nàng cũng không còn tìm được hắn ta của ngày xưa nữa. Mà hắn của bây giờ sẽ không thể cho nàng thứ mà nàng mong chờ. So với việc đôi bên đều thất vọng về nhau, không bằng ở lại đây, yên tâm cùng ta sống những tháng ngày vui vẻ hạnh phúc."
Nhu Phúc trầm mặc hồi lâu. Lát sau, đôi tay nàng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang áp trên khuôn mặt mình của Tông Tuyển, chậm rãi kéo tới bên môi, hôn lên mu bàn tay y.
Đôi môi nàng ấm áp, cảm giác tiếp xúc mềm mại. Nàng cũng cúi đầu rũ mắt, thái độ dịu ngoan hiếm có. Tông Tuyển vui sướng vô cùng, lại ngậm cười đáp: "Thế này mới phải..."
Nào ngờ lời còn chưa dứt đã cảm thấy mu bàn tay đau nhói, Nhu Phúc giữ chặt lấy tay y há miệng ra cắn, chỉ trong tíc tắc đã làm rách da, máu tươi ứa ra.
Tông Tuyển gầm lên một tiếng giằng ra, lại lật tay cho Nhu Phúc một cái bạt tai khiến nàng ngã sõng soài trên nền đất, nhưng nàng lại lập tức bò dậy, liếc nhìn bàn tay đầy máu của y, chậm rãi chùi vết máu còn dính bên khóe môi, nghiêng đầu cười lạnh.
Lập tức có người hầu chạy tới muốn băng bó vết thương cho Tông Tuyển, lại bị y mạnh mẽ đẩy ra, sắc mặt trầm xuống cao giọng mệnh người lấy roi đánh ngựa tới, cầm roi bằng bàn tay bị Nhu Phúc cắn, từng roi từng roi không chút thương xót quất xuống.
Nàng ngã xuống mặt đất, không có ý định chạy trốn, mặc cho roi quất ngựa của y xé rách quần áo, trên lưng, trên đùi đầy những vết thương máu thịt lẫn lộn. Nàng cắn chặt răng, khóa những tiếng kêu khóc nghẹn ngào trong cuống họng, mười đầu ngón tay bám chặt vào nền đá lạnh lẽo, trắng bệch không sắc máu, giống như cơn đau đã cho nàng sức mạnh có thể xuyên qua sự kiên cố này. Ngoại trừ việc run rẩy theo bản năng mỗi lần ngọn roi rơi xuống, từ đầu chí cuối nàng vẫn kiên trì bất động.
Sự thờ ơ của nàng khiến y phẫn nộ khôn cùng, tăng thêm sức lực muốn ép nàng đau khổ kêu khóc hoặc xin tha. Mà nàng lại không chịu thuận theo ý y, chỉ im lặng, chỉ nhẫn nhịn, không đưa ra bất kỳ sự phản kháng nào, dù là lời nói hay hành động, nhưng lạ thay lại đem đến cho y sự sỉ nhục và cảm giác thất bại trước nay chưa từng có.
Cây roi của y mất kiểm soát hết lần này tới lần khác quất xuống, nhìn nữ tử quật cường dưới chân mình đang dần dần thoi thóp, tới tận khi Thụy Ca cầu xin cho y một lý do để ngừng lại.
Thụy Ca lao tới quỳ sụp xuống ôm lấy chân y, khóc òa: "Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Tay Bát thái tử chảy nhiều máu như vậy, để nô tỳ băng bó cho ngài!"
Bởi thế y chậm chạp dừng tay lại, Thụy Ca lập tức giằng lấy cây roi trong tay y kéo y ngồi xuống, lại im lặng băng bó vết thương cho y, rơi nước mắt không ngừng trộm liếc Nhu Phúc toàn thân đầy máu đang nằm nghiêng.
Mà Nhu Phúc sau một thoáng nghỉ ngơi, hơi thở đã dần ổn định trở lại. Nàng ngồi dậy, chỉnh trang lại y phục đã bị roi đánh rách tơi tả, ung dung lau những vết bẩn trên khuôn mặt, lại đứng lên, nhìn Tông Tuyển bằng ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo của một công chúa.
Sau đó, y liền nhốt nàng trong một căn phòng giam nhỏ dùng để phạt người hầu, mỗi ngày chỉ cho nàng hai bữa ăn sơ sài cầm hơi và thuốc trị thương, không cho phép đám người Thụy Ca hầu hạ. Căn phòng giam đã khóa lại hi vọng tháo chạy của nàng, nàng cũng không ồn ào náo loạn, yên tĩnh đến lạ kỳ. Một lần đi ngang qua phòng giam, Tông Tuyển trông thấy nàng qua ô cửa sổ nhỏ trên tường, chỉ thấy nàng nằm nghiêng trên đống cỏ khô trong góc, hai mắt trũng sâu, làn da và đôi môi tái nhợt, y phục lấm lem những vết máu. Nàng men theo luồng sáng chiếu vào qua ô cửa nhìn ra bên ngoài, bắt gặp ánh mắt của Tông Tuyển lại làm ngơ như không thấy, lạnh nhạt nhìn mây bay trên trời, đôi mắt vẫn sáng rực.
Nàng yếu ớt như vậy, chỉ còn đôi mắt kia là vẫn còn sức sống. Khoảnh khắc ấy, nhịp tim của Tông Tuyển chậm lại, giống như có ai khẽ than thở trong lòng. Y thoáng thẫn thờ, sau đó mới cất bước rời đi.
Ngày hôm sau, Thụy Ca tới tìm y, rưng rưng quỳ xuống trước mặt y. Y liếc nàng, hỏi: "Nàng ấy chết rồi?"
Thụy Ca ngẩng đầu khẽ hỏi: "Đây là kết quả mà Bát thái tử mong đợi?"
Thụy Ca đáp: "Tiểu phu nhân hiện giờ vẫn còn sống, thế nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, chết chỉ là chuyện sớm muộn."
Tông Tuyển thản nhiên hỏi: "Vậy thì đã làm sao?"
Thụy Ca lại dập đầu, sau đó mới nói: "Hồi nhỏ tôi thường xem cha tôi huấn luyện ngựa. Đối với những con ngựa không chịu thuần phục, ông ấy đều thả chúng về rừng chứ không làm tổn hại tới tính mạng của chúng. Nay tôi hi vọng Bát thái tử đối với tiểu phu nhân cũng có được sự từ bi như cha tôi đối xử với những con ngựa cứng đầu."
Tông Tuyển dứt khoát lắc đầu: "Trước giờ chưa từng có con ngựa nào mà nam nhân tộc Hoàn Nhan chúng ta không thuần phục được. Cho dù có, ta thà một đao gi3t chết chứ sẽ không cho phép nó được quay về rừng."
Thụy Ca khóc không thành tiếng, kéo vạt áo Tông Tuyển nói: "Lẽ nào trong mắt Bát thái tử, tiểu phu nhân cũng chỉ như một thớt ngựa? Bát thái tử sẽ không vì một thớt ngựa mà liều chết công khai tranh giành trước mặt Lang chủ chứ? Lẽ nào Bát thái tử thực sự thà nhìn tiểu phu nhân chết cũng không cho nàng một con đường sống?"
Tông Tuyển trầm ngâm, không nói năng gì. Thụy Ca lại cầu xin, y mới rũ mắt đáp: "Ta sẽ không thả nàng. Cho dù ta có thả, nàng cũng không thể quay về được Nam triều. Từ Đại Kim tới Giang Nam, một đường chướng ngại trùng trùng. Nếu không có kim bài thông quan, binh sĩ gác thành nào sẽ mở cửa cho một nữ tử đi qua?"
Thụy Ca thất vọng cúi đầu, cau mày ngẫm nghĩ một lát, sau đó đột nhiên bừng sáng hy vọng, chờ mong nhìn Tông Tuyển: "Vậy Bát thái tử có thể..."
"Không được!" Tông Tuyển thẳng thừng ngắt lời nàng, bóp cằm nàng nói từng chữ: "Chìa khóa phòng giam và kim bài thông quan ta đều mang theo bên người, một khắc không rời, khi ngủ cũng để dưới gối, ta sẽ không đưa cho người khác, cũng sẽ không có kẻ nào lớn gan dám trộm đồ dưới gối của ta, đem đi cứu nàng ấy."
Giấc ngủ đêm nay biến thành sự đợi chờ đã dự định trước. Đợi nữ tử van nài y ban ngày lặng lẽ đẩy cửa ra, đợi nàng rón rén bước tới gần y, luồn tay xuống dưới gối nơi giấu chìa khóa và kim bài.
Y chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này, thậm chí y có thể cảm nhận được bàn tay run rẩy của nàng khiến không khí lay động, những luồng khí nhẹ nhàng lướt qua da thịt y.
Y lại có thể vờ như không hay biết, khi nàng rụt tay về vì sợ hãi còn lẩm bẩm "nói mơ" xoay người, để nàng có thể trộm đồ dễ dàng hơn.
Nàng vụng về lôi đồ vật dưới gối ra, hốt hoảng quay người bỏ chạy, một mực muốn nhanh chóng đào thoát, không hề quan tâm tới việc tiếng đóng cửa có thể đánh thức mãnh thú đang say ngủ.
Y nằm im bất động, tiếp tục chờ đợi.
Giữa đêm sâu mát lạnh, các giác quan bỗng trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết. Y thấp thoáng nghe thấy tiếng khóa cửa phòng giam lạch cạch vang lên, dường như trông thấy đôi mắt sáng rực của Nhu Phúc khoảnh khắc đón lấy kim bài. Sau đó, nàng bước ra, chiếc váy trắng tinh quét trên nền đá rêu xanh loang lổ. Y biết vạt váy hẳn sẽ bị sương đêm đọng trên cây cỏ thấm ướt, cũng giống như sự ẩm ướt khó nói thành lời trong trái tim y.
Nàng đã trèo lên lưng ngựa, lúc đầu còn chưa dám phi nước đại, chỉ đi chậm rãi. Tiếng móng ngựa gõ trên mặt đường chậm rãi rõ ràng, giống như ý trời đang thầm mách bảo, y vẫn còn thời gian để suy nghĩ, khiến y buồn bực lạ kì.
Lộc cộc, lộc cộc. Có nên thả nàng... hay không?
Cuối cùng, nàng thúc ngựa rời khỏi lãnh địa của y. Ban đầu y còn nhẫn nại trong mâu thuẫn, sau mấy canh giờ cuối cùng vẫn không kìm nén được. Y hối hận rồi. Y ngồi bật dậy, nhảy lên lưng ngựa đuổi theo người mà mình đã cố tình để mất.
Đầu tiên, y đi thẳng tới cổng thành phía Nam mà nàng sẽ tới, không thấy bóng dáng ai. Theo lời vệ binh gác cổng, trước đó chưa có nữ tử nào đi qua. Y thoáng nghĩ ngợi, lại quay đầu chuyển hướng về nơi ở của tông thất Tống.
Còn chưa tới gần đã trông thấy có một người đang đứng trên sườn núi bên cạnh trại Tống, quay mặt về phía cửa thành phía Tây. Nghe thấy tiếng vó ngựa của y, người đó quay đầu lại, y phục mỏng manh bay phần phật trong gió, khuôn mặt ảm đạm trong ánh nắng ban mai mong manh.
"Triệu Khải!" Tông Tuyển quất roi đánh ngựa, sẵng giọng hỏi: "Viện Viện đâu?"
Mang theo nụ cười như có như không, Triệu Khải quan sát y bằng tư thái cao cao tại thượng, đáp: "Muội ấy đi rồi, ngươi không đuổi kịp đâu."
Tông Tuyển sầm mặt phi ngựa tới trước cửa trại người Tống ở, quất hai roi đánh thức hai vệ binh Kim đang say ngủ, thét lớn: "Lôi kẻ trên sườn núi xuống, đánh!"
Dứt lời bèn phi thẳng về cửa Tây thành, vừa hỏi, quả nhiên nhận được đáp án một nữ tử mặc đồ trắng đã dùng kim bài thông quan qua cửa. Lại phi ngựa ra khỏi thành, chỉ trông thấy bốn bề cây cối um tùm, không một bóng người, đường đi quanh co ngoằn ngoèo, nhất thời cũng không biết đuổi theo hướng nào.
Chọn bừa một hướng tìm một hồi, không có kết quả, đành dắt ngựa quay về trại Tống.
Khi ấy Triệu Khải đã toàn thân bê bết máu, bị đánh tới mức chỉ còn thoi thóp thở, ngã khuỵu xuống đất. Thế nhưng vừa trông thấy y, Triệu Khải lại bò dậy, vẫn ung dung thư thái cười: "Muội ấy đã đi thật rồi."
Tông Tuyển đưa tay lên ngăn lính Kim đang định tiếp tục đánh Triệu Khải lại, chậm rãi ngồi xuống trên chiếc ghế trước mặt y, lại hỏi: "Nếu nàng đã tới tìm ngươi, hẳn vì muốn dẫn ngươi theo cùng. Vì sao ngươi không đi theo nàng?"
Triệu Khải lắc đầu đáp: "Đóa Ninh Ca đã có đứa con của tôi, tôi không thể bỏ nàng mà đi. Hơn nữa..." Y ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt thê lương, "Đất nước mà nay Viện Viện muốn quay về, chưa chắc đã là nước nhà khi xưa. Ngôi nhà mà muội ấy muốn tìm, vẫn còn là ngôi nhà trong ký ức ư?"
Tông Tuyển quan sát y, lạnh lùng nói: "Ngươi sợ Triệu Cấu không chứa chấp nổi ngươi?"
Triệu Khải không trả lời thẳng, chỉ thản nhiên nói: "Đối với tôi, nước đã mất, nhà đã tan, nước đổ khó hốt, gương vỡ khó lành. Đất trời Nam triều có rộng lớn, chỉ e cũng không còn chốn cho tôi dung thân."
"Ngươi bây giờ thông minh hơn hồi còn làm vương gia nhiều." Tông Tuyển cười lớn, lại hỏi: "Trước khi đi, Viện Viện còn nói gì với ngươi không?"
"Trước khi đi..." Triệu Khải trầm ngâm, ánh mắt thoáng chút dịu dàng, song lại ẩn ý mỉm cười, "Chuyện riêng giữa huynh muội chúng tôi, Bát thái tử không cần biết quá nhiều."
Tông Tuyển cau mày toan bức hỏi, Triệu Khải lại đột nhiên ho lớn, chưa được mấy tiếng đã nôn ra một ngụm máu. Lúc này Tông Tuyển mới chú ý thấy sắc mặt y tái nhợt, dáng vẻ tiều tụy, dường như bệnh đã ngấm vào xương cốt.
Còn sót lại một chút xót thương, y không bức ép Triệu Khải nữa, trước khi đứng dậy rời đi lệnh quân lính giao Triệu Khải cho Đóa Ninh Ca vừa hay tin khóc lóc chạy tới.
Rời khỏi nơi này, nhất thời chưa biết sẽ đi đâu. Trong lòng chỉ còn sót lại một câu của Triệu Khải: Nàng đã đi thật rồi.
Cảm thấy như có một lưỡi dao sắc bén găm vào lồ ng ngực, cắt xẻ tan nát trái tim. Ngẩng đầu nhìn những đám mây bồng bềnh trôi trên bầu trời, buồn bã nghĩ, nếu có thể bay lên những tầng mây, có lẽ còn có thể trông thấy bóng hình nàng.
Về tới phủ, tự mình kiểm tra căn phòng giam nàng đã từng ở, thấy ngoài y phục trên người thì nàng hầu như không đem theo thứ gì khác, ngay tới miếng ngọc bội mẫu thân y tặng nàng cũng đã bị tháo xuống, đặt ngay ngắn trên gối. Y cầm nó lên, nắm trong lòng bàn tay, cảm nhận chút hơi ấm cuối cùng còn sót lại.