Như Thể Thiên Đường (Just Like Heaven)

Chương 23



Sau khi bỏ lại Marcus và Daniel ở hành lang, Honoria trượt lặng lẽ vào phòng diễn tập. Nó không có người, như cô mong đợi. Cô có thể thấy một dải ánh sáng tràn vào sàn nhà, chỗ cánh cửa chính khép hờ. Honoria kiểm tra hình ảnh của cô trong gương lần cuối cùng. Trời tối quá, nên cô không chắc, nhưng cô nghĩ cô trông chỉnh tề.

Có vài vị khách đang đi thơ thẩn, đủ để Honoria hi vọng là không ai nhớ đến cô, ít nhất là không với bất kì ai ngoài gia đình cô. Daisy đang diễn thuyết ở gần chính giữa căn phòng, giải thích với bất kì ai chịu nghe cây vi-ô-lông Ruggieri của cô được làm ra như thế nào. Phu nhân Windstead đang đứng ở một bên, trông hạnh phúc và mãn nguyện, và Iris thì—“

“Chị đã ở đâu?” Iris rít lên.

Ở ngay cạnh cô, hình như vậy.

“Chị thấy không được khỏe,” Honoria nói.

Iris khịt mũi căm phẫn. “Ồ, tiếp theo chị định nói với em chị bị mắc phải bất kì thứ gì mà Sarah bị.”

“Ơ, có lẽ.”

Cùng lúc với câu đó là một tiếng thở dài. “Tất cả những gì em muốn là rời đi. Nhưng Mẹ sẽ không chịu nghe.”

“Chị xin lỗi,” Honoria nói. Thật khó để nghe thực sự thông cảm khi bản thân cô đang tràn ngập niềm vui. Nhưng cô đã cố gắng.

“Tệ nhất là Daisy,” Iris nói cay độc. “Con bé đã đi ngênh ngang xung quanh như—Em nói này, là máu dính trên tay áo chị à?”

“Gì cơ?” Honoria xoay cổ lại để nhìn. Có một vết bẩn cỡ đồng penny trên chỗ tay áo phồng lên của cô. Có trời mới biết vết máu này thuộc về người đàn ông nào; cả hai người họ đều chảy máu khi cô rời đi. “Ôi, ơ, chị không biết đó là gì nữa.”

Iris cau mày và nhìn gần hơn. “Em nghĩ đó là máu.”

“Chị có thể nói thật với em rằng nó không phải,” Honoria nói dối.

“Chà, vậy nó là—“

“Daisy đã làm gì?” Honoria nhanh chóng cắt ngang. Và khi Iris chỉ chớp mắt nhìn cô, cô nói. “Em nói con bé là tệ nhất.”

“Ừm, đúng vậy,” Iris tuyên bố nồng nhiệt. “Con bé không cần làm gì đặc biệt. Con bé chỉ--“

Cô bị cắt ngang bởi một tràng cười to. Của Daisy.

“Em có thể khóc,” Iris thông báo.

“Không, Iris, em—“

“Cho phép em được đau khổ đi,” Iris cắt ngang.

“Xin lỗi,” Honoria thì thào ăn năn.

“Đây là ngày nhục nhã nhất trong cuộc đời em,” Iris lắc đầu, vẻ mặt của cô gần như choáng váng. “Em không thể làm chuyện này một lần nữa, Honoria. Em nói với chị, em không thể. Em không quan tâm nếu không có người chơi xen-lô nào để thay thế em, em không thể làm được chuyện này.”

“Nếu em kết hôn…”

“Phải, em biết chuyện đó,” Iris gần như gắt lên. “Đừng nghĩ rằng nó không vụt qua tâm trí em vào năm ngoái. Em đã gần như chấp nhận đức ngài Venable chỉ để khỏi phải tham gia vào nhóm tứ tấu.”

Honoria rúm người. Đức ngài Venable đủ già để làm ông họ. Và còn nhiều điều nữa.

“Chỉ xin chị đừng biến mất lần nữa,” Iris, giọng nói tắc nghẹn của cô gần như vỡ ra thành một tiếng thổn thức. “Em không thể xoay xở được khi người đến ca tụng em vì màn trình diễn. Em không biết phải nói gì.”

“Dĩ nhiên,” Honoria nói, nắm tay cô em họ.

“Honoria, con đây rồi!” Là mẹ cô, đang vội vã đi tới. “Con đã ở đâu?”

Honoria đằng hắng. “Con lên lầu để nghỉ ngơi vài phút. Đột nhiên con thấy mệt mỏi.”

“Phải, ừm, hôm nay là một ngày dài,” mẹ cô nói với một cái gật đầu.”

“Con không biết thời gian trôi qua bao lâu. Con chắc hẳn đã ngủ quên,” Honoria hối lỗi nói. Ai biết cô lại nói dối tài đến vậy? Đầu tiên là máu và giờ là chuyện này.

“Không có gì quan trọng hết,” mẹ cô nói trước khi quay sang Iris. “Con có thấy cô Wynter không?”

Iris lắc đầu.

“Charlotte sẵn sàng về nhà rồi nhưng không tìm thấy cô ấy ở đâu cả.”

“Có lẽ cô ấy đã đến phòng nghỉ,” Iris gợi ý.

Phu nhân Winstead trông hồ nghi. “Cô ấy đi nghỉ ngơi hơi quá lâu rồi.”

“Ơ, mẹ,” Honoria nói, nghĩ đến việc Daniel đã về ở hành lang. “Con có thể nói chuyện với mẹ không?”

“Con sẽ phải đợi thôi,” phu nhân Windstead nói, lắc đầu. “Mẹ bắt đầu lo lắng về cô Wynter rồi.”

“Có lẽ cô ấy cũng cần nằm nghỉ,” Honoria gợi ý.

“Mẹ nghĩ vậy. Mẹ hi vọng Charlotte sẽ nghĩ đến chuyện cho cô ấy thêm một ngày nghỉ vào tuần này.” Phu nhân Windstead nhẹ gật đầu, như thể đồng ý với chính mình. “Mẹ nghĩ mẹ sẽ đi tìm dì ấy ngay bây giờ và gợi ý cho dì ấy. Ít nhất đó là chuyện chúng ta có thể làm. Cô Wynter thật sự đã cứu ngày hôm nay.”

Honoria và Iris nhìn bà rời đi, rồi Iris nói, “Em nghĩ là chuyện đó còn phụ thuộc vào định nghĩa của chị về từ ‘cứu.’”

Honoria bật cười khúc khích, vòng tay qua cánh tay của em họ cô. “Đi với chị,” cô nói. “Chúng ta sẽ quay lại phòng, trông vui vẻ và tự hào khi chúng làm điều đó.”

“Vui vẻ và tự hào nằm ngoài khả năng của em, nhưng—“

Iris bị cắt ngang bởi một tiếng đổ sầm vang dội. Hoặc không chính xác là một tiếng đổ sầm. Giống tiếng vỡ vụn hơn. Với một vài tiếng rắc. Và tiếng tưng.

“Cái gì thế?” Iris hỏi.

“Chị không biết.” Honoria nhướng cô. “Nghe như là—“

“Ôi, Honoria!” Họ nghe Daisy thét. “Đàn vi-ô-lông của chị.”

“Gì cơ?” Honoria bước chậm rãi tới bên đám đông láo nháo, hoàn toàn không thể đoán được chuyện gì đang xảy ra.“Ôi, chúa ơi,” Iris bất ngờ nói, tay cô che miệng lại. Cô cản Honoria lại, như thể để nói – Tốt hơn hết là chị đừng nhìn.

“Chuyện gì đang xảy ra thế? Chị—“ Hàm Honoria cứng lại.

“Quý cô Honoria!” Phu nhân Danbury quát. “Xin lỗi về cây vi-ô-lông của cô.”

Honoria chỉ chớp mắt, nhìn chăm chăm xuống phần nhạc cụ vỡ nát còn lại của cô. “Cái gì? Làm thế nào…?”

Phu nhân Danbury lắc đầu với vẻ mà Honoria cho rằng là sự hối tiếc quá lố. “Ta không biết. Là cây gậy, cô biết đấy. Ta ắt hẳn đã làm nó văng khỏi cái bàn.”

Honoria cảm thấy miệng cô mở ra và đóng lại, nhưng không có âm thanh phát ra. Cây vi-ô-lông của cô trông không giống như thể bị văng khỏi cái bàn. Honoria bối rối vì làm sao nó có thể biến thành tình trạng như thế này. Nó chắc chắn bị phá hoại. Mỗi sợi dây đang đều bị bung ra, các mảnh gỗ hoàn toàn bị vỡ, và miếng tựa cằm thì không thấy đâu.

Rõ ràng nó đã bị dẫm bẹp bởi một con voi.

“Ta khẳng định sẽ mua cho cô một cái mới,” phu nhân Danbury thông báo.

“Ồ, không,” Honoria nói, thiếu uyển chuyển đến kì lạ. “Không cần thiết.”

“Và hơn nữa,” Phu nhân Danbury nói, hoàn toàn lờ cô đi, “đó sẽ là một cây Ruggieri.”

Daisy thở dốc.

“Không, thật sự đấy ạ,” Honoria nói, cô không thể rời mắt khỏi cây đàn vi-ô-lông. Có thứ gì đó về nó thực sự rất cuốn hút.

“Ta gây ra sự thiệt hại này,” phu nhân Danbury nói đâu ra đấy. Bà vẫy tay qua không trung, cử chỉ đó hướng về đám đông nhiều hơn là về Honoria. “Ta nên làm chuyện phải làm.”

“Nhưng một cây Ruggieri á!” Daisy la lên.

“Ta biết,” phu nhân Danbury nói, đặt một bàn tay lên tim mình. “Chúng thật sự rất đắt, nhưng trong một trường hợp như thế này, chỉ có thứ tốt nhất mới được.”

“Có một danh sách đặt mua rất dài,” Daisy nói khó chịu.

“Thật vậy. Cô đã đề cập rồi.”

“Sáu tháng. Hay có thể thậm chí là một năm.”

“Hoặc lâu hơn?” phu nhân Danbury hỏi, có lẽ với một ít vui sướng.

“Cháu không cần một cây vi-ô-lông khác đâu,” Honoria nói. Và cô không cần thật. Cô sẽ lấy Marcus. Cô sẽ không bao giờ chơi trong một buổi nhạc hội nào nữa trong phần đời còn lại.

Dĩ nhiên cô không cần nói chuyện này cho bất kì ai.

Và anh phải cầu hôn.

Nhưng chuyện đó dường như không quan trọng. Cô tự tin là anh sẽ làm vậy.

“Chị ấy có thể sử dụng cây vi-ô-lông cũ của cháu,” Daisy nói. “Cháu không để ý đâu.”

Trong khi phu nhân Danbury tranh luận với Daisy về chuyện đó. Honoria ngả người đến gần Iris, vẫn nhìn đống lộn xộn ở trên sàn, cô nói. “Thực sự rất phi thường. Em nghĩ làm thế nào mà bà ấy làm được?”

“Em không biết,” Iris nói, mù tịt như nhau. “Chị sẽ cần nhiều hơn một cây gậy. Em nghĩ chị cần một con voi.”

Honoria thở hổn hển vì thích thú và dứt mắt cô ra khỏi cảnh tàn sát. “Đó chính xác là những gì chị nghĩ.”

Họ bắt gặp mắt nhau và bật cười, cả hai cười nhiệt tình đến nỗi phu nhân Danbury và Daisy dừng cãi nhau để nhìn chằm chằm họ.

“Cháu nghĩ chị ấy bị loạn trí rồi,” Daisy nói.

“Chà, tất nhiên, đồ ngốc nhà cô,” phu nhân Danbury quát. “Con bé chỉ bị mất cây vi-ô-lông.”

“Tạ ơn Chúa,” ai đó nói. Với vẻ biểu cảm hết sức.

Honoria nhìn qua. Cô không chắc đó là ai. Một quý ông thời trang trung niên với một quý bà thời trang không kém ở kế bên. Ông ta nhắc cô nhớ đến một bức họa cô đã thấy của Beau Brummel, là người đàn ông thời trang nhất còn sống khi các chị gái của cô trình diễn lần đầu tiên.

“Cô gái này không cần đàn vi-ô-lông nữa,” ông ta thêm vào. “Cô ta cần phải buộc đôi tay lại để không bao giờ có thể chạm tới một nhạc cụ nào nữa.”

Một vài người cười khúc khích. Những người khác trông rất khó chịu.

Honoria không biết phải làm gì. Có một luật bất thành văn ở London, trong khi người ta có thể chế nhạo buổi nhạc hội của nhà Smythe –Smith, người ta không bao giờ được làm điều đó trong tầm nghe của người nhà Smythe – Smith. Thậm chí cả những chuyên mục lá cải cũng chưa bao giờ nhắc đến việc họ khủng khiếp thế nào.

Mẹ cô đâu? Hay dì Charlotte? Họ có nghe không? Điều này sẽ giết họ mất?

“Ôi, thôi nào,” ông ta hướng lời nói của mình đến đám đông nhỏ đã tụ tập quanh ông ta. “Có phải tất cả chúng ta không sẵn lòng nêu lên sự thật không? Họ thật kinh khủng. Một sự kinh tởm chống lại tự nhiên.”

Một vài người bật cười. Dĩ nhiên là phía sau bàn tay của họ.

Honoria cố gắng mở miệng, cố phát ra tiếng, bất kì âm thanh nào để bảo vệ cho gia đình cô. Iris đang nắm chặt tay cô như thể con bé muốn chết tại chỗ, và Daisy trông đơn giản là bị ngạc nhiên.

“Tôi van cô,” quý ông nói, trực tiếp quay mặt sang Honoria. “Đừng nhận một cây vi-ô-lông mới từ nữ bá tước. Thậm chí đừng bao giờ chạm vào một cái nào nữa.” Và rồi, sau khi hướng về người đồng hành của mình để cười khúc khích một chút, như thể để nói – Cứ chờ đến khi em nghe những gì anh nói tiếp theo đây, ông ta nói với Honoria, “Cô tệ không chịu được. Cô hầu như làm cho chim chóc kêu la. Cô hầu như làm tôi phát khóc.”

“Tôi vẫn có thể làm vậy,” người đồng hành của ông ta nói. Mắt bà ta sáng lên khi bà ta bắn một cái nhìn hân hoan về phía đám đông. Bà ta tự hào với sự sỉ nhục của mình, hài lòng vì sự độc ác của bà ta có thể dí dỏm như vậy.

Honoria nuốt xuống, chớp mắt để ngăn nước mắt vì giận dữ. Cô luôn nghĩ nếu có ai đó công khai tấn công cô, cô sẽ phản ứng lại với sự hóm hỉnh sắc bén. Thời điểm của cô sẽ không chê vào đâu được; cô sẽ bày tỏ sự phản đối với một phong cách như vậy và huênh hoang khi kẻ thù của cô không có lựa chọn nào ngoài cụp đuôi lại và lẩn đi.

Nhưng bây giờ khi nó diễn ra, cô bị tê liệt. Cô chỉ có thể nhìn chằm chằm, tay cô run rẩy khi cô chiến đấu duy trì sự điềm tĩnh. Sau đêm nay cô sẽ nhận ra những gì cô nên nói, nhưng ngay bây giờ tâm trí cô là một làn xoáy mù mịt. Cô không thể đọc thành câu nếu có ai đó đặt một tác phẩm hoàn chỉnh của Shakespeare vào tay cô.

Cô nghe một người khác bật cười, rồi một người nữa. Ông ta đã thắng. Người đàn ông khủng khiếp này, cô còn không biết tên của ông ta, đã đến nhà cô, xúc phạm cô trước mặt những người cô biết, và ông ta đã thắng. Nó là sai lầm vì rất nhiều lí do ngoài lí do cơ bản nhất. Cô chơi vi-ô-lông dở tệ. Nhưng chắc chắn – chắc chắn – người ta biết nhiều hơn về việc hành xử theo một cách như thế này. Chắc chắn ai đó sẽ tiến về trước và bảo vệ cô.

Và sau đó, vượt lên những tiếng cười câm lặng và những tiếng xì xầm là âm thanh không thể nhầm lẫn được của đôi bốt đi trên sàn gỗ. Từ từ, như một làn sóng, đám đông ngẩng đầu về phía cửa. Và những gì họ thấy…

Honoria yêu cùng một người thêm lần nữa.

Marcus, người đàn ông luôn muốn thành một cái cây trong những vở kịch câm; Marcus, người đàn ông thích sắp xếp công việc trong im lặng, không ai biết; Marcus, người ghét là trung tâm của sự chú ý…

Anh đang tạo nên một cảnh tượng gây chú ý.

“Ông đã nói gì với cô ấy?” anh hỏi, băng qua phòng như một vị thần nổi giận. Một vị thần nổi giận đầy máu và vết thâm tím, người xuất hiện mà không có cái cà vạt, tuy vậy, rõ ràng đang điên tiết. Và trong suy nghĩ của cô, anh dứt khoát là một vị thần.

Người đàn ông đứng đối diện cô lùi lại. Thực tế, có vài người đã lùi lại; Marcus trông có hơi dữ dội.

“Ông đã nói gì với cô ấy, Grimston?” anh lặp lại, không dừng lại cho đến khi anh đứng trước kẻ đã tấn công cô.

Một kí ức nhá lên trong đầu Honoria. Đây là Basil Grimston. Ông ta đã rời khỏi thành phố nhiều năm rồi, nhưng suốt thời kì hoàng kim của mình, ông ta đã được biết đến với sự hóm hỉnh tàn bạo của mình. Các chị cô ghét ông ta.

Ngài Brimston nâng cằm lên và nói, “Tôi chỉ nói sự thật.”

Một bàn tay của Marcus tạo thành nắm đấm, tay kia bao lấy nắm đấm. “Ông không phải người đầu tiên tôi đánh tối nay,” anh bình tĩnh nói.

Đó là khi cuối cùng Honoria cũng có một cái nhìn tốt về anh. Rõ ràng anh trông khó kiểm soát – tóc anh rối bù, mắt anh bị bầm đen bầm đỏ, và miệng anh trông như thể bắt đầu bị sưng lên ở bên trái. Anh sơ mi của anh rách toạc ra, dính đầy máu và bụi bẩn, và nếu cô không lầm thì có một sợi lông vũ nhỏ bám trên vai áo khoác của anh.

Cô nghĩ anh có lẽ là người đàn ông đẹp trai nhất mà cô từng thấy.

“Honoria?” Iris thì thầm, ngón tay con bé thọc mạnh vào tay cô.

Cô chỉ lắc đầu. Cô không muốn nói chuyện với Iris. Cô không muốn quay đầu khỏi Marcus dù chỉ một giây.

“Ông đã nói gì với cô ấy?” Marcus hỏi lần nữa.

Ngài Grimston quay về phía đám đông. “Chắc chắn anh ta nên bị đuổi đi. Chủ nhà của chúng ta đâu rồi?”

“Ở ngay đây,” Honoria nói, bước về phía trước. Điều này không đúng sự thật, nhưng mẹ cô không biết đang ở đâu, và cô nghĩ mình sẽ là vị chủ nhà tuyệt vời tiếp theo.

Nhưng khi cô nhìn Marcus, anh khẽ lắc đầu với cô, và cô im lặng quay lại bên cạnh Iris.

“Nếu ông không xin lỗi quý cô Honoria,” Marcus nói, giọng nói nhẹ nhàng đến đáng sợ. “Tôi sẽ giết ông.”

Có một tràng tiếng thở dốc, Daisy giả bộ xỉu, trượt người một cách tao nhã vào Iris, con bé lập tức bước sang một bên và để Daisy té xuống sàn nhà.

“Ôi, thôi nào,” ngài Grimston nói. “Chắc chắn không cần đến súng lục vào lúc bình minh chứ.”

“Tôi không nói về một cuộc đấu tay đôi,” Marcus nói. “Ý tôi là tôi sẽ giết chết ông ngay bây giờ.”

“Anh điên rồi,” ngài Grimston thở hổn hển.

Marcus nhún vai. “Có lẽ vậy.”

Ngài Gimston nhìn từ Marcus đến bạn của ông ta, nhìn đến đám đông, rồi quay lại nhìn bạn ông ta lần nữa. Dường như không có ai cho ông ta được lời khuyên nào, hoặc im lặng hoặc làm chuyện khác, cho nên, như bất kì kẻ chưng diện nào lo sợ mình sẽ bị đấm vỡ mặt sẽ làm, ông ta hắng giọng, quay sang Honoria, và nói với cái trán của cô. “Tôi xin lỗi, quý cô Honoria.”

“Nói cho đàng hoàng,” Marcus cáu cẳn.

“Tôi xin lỗi,” ông ta nói qua hàm răng nghiến chặt.

“Grimston…” Marcus cảnh cáo.

Cuối cùng, ngài Grimston hạ tầm mắt xuống cho đến khi ông ta nhìn thẳng vào mắt Honoria. “Cho tôi xin lỗi,” ông ta nói với cô. Ông ta trông khốn khổ và nghe có vẻ phẫn nộ, nhưng ông ta đã xin lỗi.

“Cảm ơn,” cô nói nhanh, trước khi Marcus quyết định lời xin lỗi không chấp nhận được.

“Giờ thì đi đi,” Marcus ra lệnh.

“Làm như tôi muốn ở đây không bằng,” ngài Grimston nói khinh bỉ.

“Tôi sẽ phải đánh ông,” Marcus nói, lắc đầu vẻ không tin được.

“Không cần thiết đâu,” người bạn của Grimston nói nhanh, liếc đôi mắt thận trọng về phía Marcus. Bà ta bước về phía trước, nắm lấy cánh tay ông ta, kéo mạnh ông ta lùi một bước. “Cảm ơn,” bà ta nói với Honoria, “vì một buổi tối dễ chịu. Cô có thể chắc chắn nếu có ai hỏi, tôi sẽ nói rằng nó trôi qua mà không có sự cố nào.”

Honoria vẫn không biết bà ta là ai, nhưng dù sao cô cũng gật đầu.

“Cảm ơn trời họ đã đi,” Marcus lầm bầm khi họ bỏ đi. Anh cọ xát khớp ngón tay. “Anh thực sự không muốn đánh bất cứ ai nữa. Anh của em có cái đầu cứng như đá.”

Honoria thấy mình mỉm cười. Đó là một điều lố bịch để cười, và thời điểm thậm chí còn lố bịch hơn để cười. Daisy vẫn còn nằm trên sàn nhà, rên rỉ trong cơn ngất giả bộ của mình, phu nhân Danbury đang gầm ghè với bất kì ai lắng nghe rằng “không có gì để xem, không có gì để xem,” và Iris vẫn không ngừng hỏi về những chuyện chỉ có trời mới biết.

Nhưng Honoria không lắng nghe Iris. “Em yêu anh,” cô nói, ngay khi mắt Marcus nhìn cô. Cô không muốn nói ra ngay lúc này, nhưng cô không chịu được nữa. “Em yêu anh. Mãi mãi.”

Ai đó ắt hẳn đã nghe cô nói, và người đó đã nói với một người khác, rồi người khác nói cho một người khác nữa, bởi vì trong vòng vài giây, căn phòng rơi vào im lặng. Và một lần nữa, Marcus thấy mình hoàn toàn là trung tâm của sự chú ý.

“Anh cũng yêu em,” giọng anh to và rõ ràng. Sau đó, với nửa tá con mắt nhìn anh, anh nắm tay cô, quỳ một gối xuống, và nói, “Quý cô Honoria Smythe – Smith, em sẽ cho anh vinh dự được cưới em làm vợ chứ?”

Honoria cố gắng nói vâng, nhưng họng cô nghẹn ngào xúc động. Vì vậy, cô gật đầu. Cô gật đầu qua những giọt nước mắt. Cô gật đầu nhanh và mạnh đến nỗi cô gần như mất thăng bằng và không có lựa chọn nào khác ngoài ngã vào vòng tay anh khi anh đứng dậy.

“Vâng,” cuối cùng cô thì thầm. “Vâng.”

Sau đó Iris bảo cô là cả phòng đều chúc mừng, nhưng Honoria không nghe thấy gì cả. Trong giây phút hoàn mĩ đó, chỉ có Marcus, và cô, và cách anh mỉm cười khi mũi anh chạm vào mũi cô.

“Anh định sẽ nói với em,” Marcus nói, “nhưng em nói trước anh mất rồi.”

“Em không định làm vậy,” cô thừa nhận.

“Anh đang đợi đúng thời điểm.”

Cô nhón chân lên và hôn anh, và lúc đó cô nghe tiếng hoan hô nổ ra xung quanh cô. “Em nghĩ đây là đúng thời điểm,” cô thì thầm.

Anh ắt phải đồng ý với cô, bởi vì anh hôn cô lần nữa. Trước mặt mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.