Như Xa Mà Lại Như Gần (Như Xa, Như Gần)

Chương 10



Chiều chủ nhật Vị Như ở nhà Đinh Lỵ Tĩnh, đột nhiên bị chị họ và anh rể thầm bí gọi đến một căn phòng, anh rể mở máy tính, mở ra trang web của bệnh viện mình, bắt đầu giảng giải cho Vị Như.

“Vị Như, đây là bác sĩ Vương, khoa ngoại, hai mươi chín tuổi, là phó viện trưởng.”

“Đây là bác sĩ Trần, khoa gây tê, ba mươi tuổi, là phó chủ nhiệm khoa.”

“..”

Vị Như nhìn lần lượt từng tấm hình chụp trên màn hình máy tính, kết hợp với lời giới thiệu của anh rể lập tức nở nụ cười “Anh rể, anh định làm mối cho em à?” Nói rồi định đứng lên rời đi.

“Ngồi xuống.” Đinh Lỵ Tĩnh từ phía sau đè cô ngồi xuống “Đây là nhiệm vụ mẹ em giao cho chị. Em nhìn xem, những người bác sĩ này đều không tệ, kinh tế cũng không tệ, không có gì phải lo lắng hết.” Đúng thế, Vị Như, những người anh cho em xem đều đã được kiểm tra rất kỹ rồi.” Anh rể thêm lời.

“Cảm ơn hai anh chị, có điều thật sự… không có cảm giác rung động ạ…” Vị Như buồn rầu nhìn màn hình nói.

“Rung động gì chứ, cuộc sống thì cần quái gì rung động.” Đinh Lỵ Tĩnh làm bộ rèn sắt không thành thép “Nếu không em nói xem, em muốn người như thế nào?”

Vị Như quay đầu nhìn chị họ, khoa trương nói “Đẹp trai như ngôi sao, tài sản bạc triệu, tốt với em hơn tất cả, có người bác sĩ như thế sao?”

“Ranh con, em nhất định là điên rồi.” Đinh Lỵ Tĩnh đập đầu cô.

“Chị, anh rể, hai người không cần quan tâm em đâu, chuyện của em em tự có chừng mực, duyên phận không thể chưỡng cầu được. Vị Như vừa nói vừa đứng lên “Chị, em buổi tối có chút việc, hẹn người ta đi xem ca nhạc a.”

“A, hỏi làm sao em lại không quan tâm đến những người được giới thiệu, thì ra là đã có người vừa ý.” Anh rể như hiểu ra nói.

“Gì cơ.” Vị Như lại ngồi xuống giải thích “Vé này là do Lâm tổng đưa cho em, nghệ sĩ trong chương trình là Lâm Tễ Thích, là anh trai của anh ta, tối hôm nay mở buổi biểu diễn nhạc Beethoven. Lâm tổng cho em hai vé để em rủ bạn đi xẻ, vừa hay có một anh bạn rất thích Beethoven nên hẹn đi cùng thôi.”

Nói xong nhìn vẻ mặt không tin của hai người trước mặt, bổ sung thêm một câu “Em với anh ta thật sự không có gì.”

Chị họ và anh rể bán tín bán nghi, Vị Như lại mất thêm nửa ngày mới lấy lại được trong sạch cho bản thân.

“Vị Như, Lâm tổng có tốt với em không?” Trước khi ra khỏi cừa, Đinh Lỵ Tĩnh giữ chặt Vị Như hỏi.

“Rất tốt ạ, ít nhất là lâu rồi không mắng em.” Vị Như cười cười.

“Vậy là tốt rồi, ở bên người ông chủ cũng lâu hơn chị tưởng. Nhất là Lâm tổng lại là một ông chủ rất có tâm cơ.” Đinh Lỵ Tĩnh lo lắng dặn dò.

Vị Như gật đầu, mở cửa rời đi.

Lâm Tễ Viễn quả thật có tâm cơ, cô đi theo anh gặp không ít trường hợp, dù ở nơi nào anh cũng trầm ổn lão luyện, bộ dạng dù Thái Sơn có đổ sập xuống cùng không biến sắc. Trong công ty càng không nói một là hai, sạt phạt quyết đoán, anh không thích cười, mặc êệ là quyết định lớn đến đâu đều rất hời hợt. Mắng người rất tàn nhẫn, những câu chữ lạnh lùng, châm chọc kiêu khích, rất ít tức giận nhưng dưới không ai dám thở, có lần anh tức giận điên lên và người chịu tội chính là Lục Diệp Quân. Vị Như cảm thấy ban đầu mình sợ anh, thật sự không dám làm truyện gì mất mặ. Vị Như không phải không thừa nhận, anh khi thì trầm ổn, khi thì đàng hoàng, nhưng cũng có lúc rất có phong độ, rất có sức hấp dẫn của đàn ông.

Chỉ là khi an tĩnh anh ta sẽ cho thấy ọộ dạng cô đơn, có mấy lần Vị Như đi vào phòng làm việc của anh đều thấy anh ta đang yên lặng ngẩn người, thần sắc tiêu điều.

Rất nhanh đến lễ giáng sinh, cả thành phố giăng đèn kết hoa, mọi thứ sáng lấp lánh cũng không ngăn nổi không khí lạnh từ phương bắc, mưa lạnh rả rích, Vị Như xiết chặt cổ áo, đứng ở trước cửa phòng biểu diễn.

Từ sau lần gặp trước cô cùng Lý Tuấn thường nói chuyện qua mạng, có chút hợp nhau. Cho nên lần biểu diễn nhạc Beethoven này mới nghĩ ngay đến anh ta.

Lý Tuấn nhắn tin tới nói là đang tắc đường, chắc sẽ đến muộn, liên tục nói xin lỗi.

Vị Như tìm một góc vắng đứng mà vẫn cảm thấy lạnh, vội lấy găng tay từ trong túi ra, găng tay xinh đẹp, ấm áp, mềm mại mà Lâm Tễ Viễn tặng cô.

Vốn tưởng tặng găng tay hai người sẽ thân thiết hơn một chút, nhưng cô đã nhầm rồi, mọi thứ vẫn như cũ chẳng có gì thay đổi, bọn họ nòoài trừ công việc cũng không xuất hiện gì khác. Ngẫu nhiên cũng trò chuyện đôi câu, nói chút chuyện casnhaan vẫn cảm thấy xấu hổ. Chỉ là Vị Như đã hình thành thói quen mỗi ngày mua bữa sáng cho anh, cho nên mỗi ngày ngoài trừ câu “cảm ơn” khách sáo thì bọn họ cũng không có biến đổi gì khác.

Lòng của anh giống như có một bức tường bằng đồng bằng sắt vây chặt, có lẽ vô tình bức tường kia sẽ hơi lộ ra một khe hở nhỏ nhưng cũng chỉ một chốc lát nó sẽ lại tự động khép lại, mặc cho ai muốn đi vào hay không.

Lý Tuấn thở hồng hộc chạy đến, đầu đầy mồ hôi “Vị Như, ngại quá, em mời anh xem ca nhạc mà anh lại để em đợi.”

“Không sao, em cũng vừa đến.” Vị Như lắc đầu.

Sau khi hai người tìm được chỗ ngồi, Lý Tuấn không ngừng tán thưởng “Người này thật là tốt, ghế ở phía trước, còn ở giữa nữa.”

Vị Như nhìn bộ dạng phấn khích của anh ta có chút buồn cười “Người này là anh của Lâm Tễ Thích mà, đương nhiên vị trí phải tốt rồi.”

Lý Tuấn gật gật đầu, cảm kích nói “Ông chủ của em thật sự là người tốt.”

Trên bục tam giác, ngồi trước chiếc piano là một người có ngoại hình rất giống Lâm Tễ Viễn, động tác giơ chân nhấc tay có phần phóng khoáng hơn, mười ngón tay như bay tạo ra những âm thanh trong giai điệu nhạc của Beethoven, Vị Như không hiểu lắm nhưng cũng cảm thấy cảm xúc dạt dào. Hai người có thể bề ngoài giống nhau, có điều Lâm Tễ Viễn gầy hơn một chút, nhưng khí chất của hai người bọn họ thật sự là một trời một vực.

Lúc nghỉ giải lao giữa giờ, Vị Như cùng Lý Tuấn đi đến hành lang hít thở không khí, Lý Tuấn vô cùng kích động, mặt đỏ rần.

“Vị Như, có cơ hội hỏi giúp Lâm tổng của em liệu có thể xin giúp anh chữ ký của anh trai anh ta có được không?” Anh ta vô cùng phấn khởi hỏi.

Vị Như suy nghĩ một chút “Được, để em hỏi thử xem.”

“Chắc chắn là không có vấn đề, ông chủ của em yêu quý em như vậy, còn cho em vé xem ca nhạc, chỗ ngồi cũng rất tốt.”

“Học trưởng, em còn chưa đồng ý giúp anh nhé. Đến lúc đó anh đừng có thất vọng đấy.”

“Không có.” Lý Tuấn cười tủm tỉm nói “Đúng rồi, anh có bạn gái.”

“Ai da, làm sao anh không nói sớm? Nếu thế em tặng anh cả hai vé luôn, anh đưa cô ấy đi có phải tốt không, là tại em không hiểu chuyện rồi.” Vị Như hối hận nói, sau đó cười hỏi “Bạn gái anh làm gì thế?”

“Chuyện này…” Lý Tuấn gãi đầu, khó khăn nở nụ cười “Là học sinh của anh, học khoa máy móc, nhỏ hơn anh bảy tuổi.”

Vị Như mở lớn mắt “Trời, học trưởng, anh cũng làm chuyện tình yêu thày trò không đứng đắn đó sao.”

“Das ist Liebe…” Lý Tuấn không suy nghĩ trả lời luôn. {Hana: Das ist Liebe = đó là tình yêu…}

Vị Như gật đầu, đúng thế, đó là tình yêu, chẳng cần quan tâm đối phương là ai, là người thế nào.

Sau khi nghỉ ngơi, màn hai tiếp tục, Vị Như nhìn thấy Lâm Tễ Viễn đi đến, đoạn trước anh ta không hề xuất hiện. Vị trí của anh ta chính là ở phía trước cô. Anh ta đi một mình, quay đầu nhìn thấy hai người, khẽ gật đầu, sau đó im lặng ngồi xuống.

Bên ngoài trời bắt đầu mưa, tóc của anh có vẻ hơi ướt, trên vai cũng có chút bọt nước. Vị Như không suy nghĩ lấy khăn tay từ trong túi ra, vươn người đưa đến trước mặt của anh.

Lâm Tễ Viễn đưa tay nhận lấy, nhẹ nhàng lau nước trên tóc, sau đó xoay người trả lại khăn cho Vị Như, miệng tạo khẩu hình cảm ơn. Dưới ánh đèn sáng mắt của anh đen một cách đặc biệt, chỉ là anh đang cau mày, hình như đang không vui.

Cất khăn tay đi, Vị Như phát hiện Lý Tuấn ngồi bên cạnh đang nhìn cô, trên mặt có cảm giác kinh ngạc. Cô khó hiểu nhíu mày, tò mò nhìn Lý Tuấn.

Lý Tuấn vươn người qua nói nhỏ “Liebst du ihn?” {Hana: Liebst du ihn = Em thích anh ta?}

Mặt Vị Như đỏ ửng, lập tức đè nén giọng mình nói “Nein.” Sự quan tâm của cô người ngoài nhìn vào thấy rất mập mờ sao? {Hana: Nein = Không}

Sắc mặt của cô bị Lý Tuấn thu vào trong mắt, anh ta cười đầy ẩn ý, bổ sung thêm một câu “Eines Tages.” {Hana: Eines Tages = Một ngày nào đó.}

Buổi biểu diễn tiếp tục, Vị Như không nói thêm gì nữa, cũng không tranh cãi hay giải thích. Chỉ là phần sau sẽ thế nào khiến cô cảm thấy hơi hoảng hốt.

Suốt thời gian nghe nhạc, Lâm Tễ Viễn ngồi trước mặt, Lâm Tễ Thích ở phía trên bục đều có chút mơ hồ không rõ, không thể phân biệt ai với ai. Bọn họ quá giống nhau, sao lại có thể như vậy. Biểu diễn kết thúc, Lâm Tễ Thích đứng dậy chào cảm ơn, trên mặt anh ta tràn đầy nụ cười, vừa có dương dương tự đắc, vừa có sự cảm kích. Tiếng vỗ tay như sấm dậy, Vị Như u mê vô tay theo, trong lòng đột nhiên nhớ tới Lâm Tễ Viễn nếu cũng cười rộ lên như thế có phải sẽ đẹp hơn rất nhiều không?

Sau khi kết thúc Vị Như đứng dậy, chào hỏi Lâm Tễ Viễn “Lâm tổng, cảm ơn vé của anh.”

“Không cần khách khí.” Lâm Tễ Viễn vẫn ngồi yên tại chỗ, quay người, ngẩng đầu nhìn cô, lễ phép gật đầu, sau đó quay người đi.

“Học trưởng, anh muốn đi tìm bạn gái anh à?” Vị Như nhớ tới chủ đề Lý Tuấn vừa nói, muốn để cho anh đi gặp bạn gái.

“Ừ. Anh định đi, đi cùng nhé?”

“Không được, hôm nay em đi xe đến.” Vị Như nói xong, vẫn thấy Lâm Tễ Viễn ngồi yên tại chỗ, cũng không có ý định rời đi bèn nói “Lâm tổng, chúng tôi đi trước đây.”

“Được, tạm biệt.” Anh đáp một câu, cúi đầu lấy điện thoại ra bắt đầu gọi điện thoại.

Vị Như cùng Lý Tuấn theo dòng người đi tới cửa, xoay người vẫn thấy Lâm Tễ Viễn đang ngồi trên ghế, khán phòng rộng hớn chỉ toàn thấy màu đỏ của ghế, thật chói mắt, mọi người cũng đã rời đi gần hết, bên trong chỉ còn lại hình dáng của anh, bộ tây trang màu đen khiến bờ vai của anh phá lệ gày gò.

Sau khi tạm biệt Lý Tuấn, Vị Như đi vào bãi đỗ xe lái xe. Vì quá đông nên đợi rất lâu, thật lâu mới lái được xe ra đường lớn, lại vì có mưa nên đường khá tối, cô đi theo dòng xe cô phía trước, trong lúc lơ đãng nhìn vào lối đi bộ có hai người, Lâm Tễ Viễn và anh trai của anh ta. Hai người có chiều cao tương tự nhau, vóc dáng cũng không khác là mấy, bọn họ không che ô, cũng không đi nhanh, bóng dáng như đang hòa vào màn đêm u tối, đi được mấy bước thì rẽ vào một quán bar ven đường.

“Cơm không ăn còn kéo em đi uống rượu? Anh không nhớ đến bệnh đau dạ dày à?” Lâm Tễ Viễn vừa ngồi xuống vừa càu nhàu.

“Uống chút bia cũng không được sao? Anh thấy em quen thói ông chủ rồi, ngay cả lời của anh cũng có ý kiến, anh dù sao cũng là anh của em nhé.” Lâm Tễ Thích gọi gì đó, sau đó cười nhạo ngồi xuống phía đối diện em trai “Sao, bộ dạng có vẻ không vui, nghe nhạc của anh khiến em khó chịu vậy sao?”

“Không dám không dám. Em còn muốn cảm ơn vé của anh ấy chứ.” Lâm Tễ Viễn cúi đầu cầm lấy chai bia, nhấp một hớp, im lặng một hồi. Trong quán rượu đang phát đoạn nhạc Jazz lười biếng, hai người lẳng lặng nghe, thứ âm nhạc này rất đặc biệt, đã lâu không nghe.

“Anh, anh còn nhớ không, trước kia em đã từng kể với anh về một cô gái…”

“Cô nào? Nói khi nào?” Lâm Tễ Thích suy nghĩ “Anh không nhớ là em đã từng nói đến cô gái nào.”

Lâm Tễ Viễn thả chai bia xuống, tựa lưng vào ghế, do dự một lát mới mở miệng “Chính là… lần gặp chuyện không may năm đó…”

Người đối diện cau mày, đột nhiên bừng tỉnh “Anh nhớ rồi, em lải nhải suốt ba tháng, do dự đi do dự lại, sau mới hỏi anh có nên theo đuổi cô ấy…”

“Kết quả là chưa kịp…” Lâm Tễ Viễn nhẹ giọng thở dài.

Lâm Tễ Thích nhìn sắc mặt em trai cũng đoán ra bảy tám phần “Nhớ đến cô ấy làm gì? Nhìn thấy à?”

Lâm Tễ Viễn gật đầu.

“Ở đâu?”

“Ngay bên cạnh.”

“Vậy còn đợi gì nữa? Ông trời cũng đang giúp em rồi.”

Lâm Tễ Viễn cười khổ “Ông trời có bao giờ giúp em?”

“Tễ Viễn, em ấy, suy nghĩ quá nhiều, nghĩ nhiều vậy để làm gì? Như anh không phải sống vui vẻ hơn sao? Đừng tự tạo cho mình gánh nặng quá lớn, bỏ xuống đi.”

“Không phải em tự muốn tạo gánh nặng cho mình, chỉ là có chút chuyện, mỗi ngày đều không thể…” Anh ngửa đầu uống bia, hơi lạnh từ chất lỏng thấm vào cơ thể, cảm giác trống rỗng trong dạ dày càng ngày càng khó chịu.

“Nếu cô bé kia quan tâm những điều này, cô ấy cũng không đáng để em yêu, đúng hay không?” Lâm Tễ Thích vỗ vai em “nói đi, cô ấy là kiểu gì, anh đây giúp em tán tỉnh, anh biết thừa em không có kinh nghiệm mà.”

“Em đúng là không có kinh nghiệm.” Anh cười tự giễu “Bằng không sẽ không cho cô hai vé, để cô rủ bạn đi, để cô có cơ hội ở cùng một chỗ với học trưởng.”

“Lâm Tễ Viễn, nếu không phải em lớn lên giống anh, anh thật sự nghi ngờ không biết em có phải em trai của anh không nữa, sao anh lại có đứa em trai đần như em chứ?” Năm ngón tay thon dài của anh nắm chặt ly thủy tinh, nặng nề đập xuống bàn.

Hana: Liệu chương sau đã bắt đầu tán chưa ta.. hồi hộp ing ing ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.