Ăn xong đồ ăn, cảm giác no bụng làm Vị Như thấy vui vẻ thoải mái,
không kiềm được khóe miệng mỉm cười, mà người bên cạnh vẫn lạnh nhạt tự nhiện tựa người vào sô pha, giống như là xem phim cực kì chăm chú. Vị Như cùng anh xem phim nhưng vẫn vụng trộm nhìn anh, cho dù bộ phim rất hay cô cũng không yên lòng. Tận đến khi chiếu đến đoạn phim có điệu
Tango phấn khích, nam diễn viên người Pháp mang theo cô gái khiêu vũ
vòng tròn, điệu nhảy nhanh, sôi động bỗng nhiên làm cho đáy lòng Vị
Như một trận đắng ngắt, tươi cười liền biến mất không tung tích.
Cô xoay mặt nhìn trộm Lâm Tễ Viễn, sắc mặt anh bình tĩnh không có gì
khác biệt, có lẽ cô quá mức mẫn cảm rồi, ngược lại người chưa thể
thích ứng được với thân thể hắn là cô.
” Sắc mặt anh không tốt lắm có mệt không? Có muốn nằm ngủ một chút không?”
Vị Như ngạc nhiên bản thân mình ở trước mặt anh có thể phản ứng nhanh như vậy.
” Không cần.”
Anh trả lời cụt ngủn, có lẽ ý thức được thái độ của mình nên hòa nhã một chút mới quay đầu nhìn cô giải thích:
” Bây giờ ngủ, buổi tối sẽ không ngủ ngon.”
” Vâng.”
Cô gật gật đầu nhìn ngón tay mình, ngẩng đầu không nghĩ tới lại nhìn
thấy màn khiêu vũ. Lâm Tễ Viễn thấy cô cúi đầu trong lòng hiểu được cô
nghĩ tới điều gì, vì thế tắt tivi đứng dậy đi ra ngoài
” Cùng tôi đi ra ngoài.”
” Vâng.”
Vị Như cũng đứng lên theo bước được mấy bước liền...đụng vào người anh, sau đó mới phát hiện Lâm Tễ Viễn đứng đối diện nhìn cô cười. Cô rất ít khi nhìn thấy nụ cười như vậy của anh,vui vẻ nồng đậm trong ánh mắt,
bình thường chỉ nhếch miệng.
” Làm sao vậy?”
Cô nói xong liền chột dạ đánh giá bản thân có phải lúc ăn uống mình làm rơi đồ ăn lên quần áo?
Không nghĩ tới anh vẫn đứng đó cười cười, Vị Như đứng đần tại chỗ không hiểu gì.
” Không có gì.”
Anh vừa cười vừa đi vào phòng tay quần áo.
Làm sao có thể không có chuyện gì, không có gì mà Lâm Tễ Viễn cười như
vậy? Vị Như càng nghĩ càng ảo não, chẳng lẽ số kiếp định sẵn cô sợ anh
cả đời.
Lâm Tễ Viễn thay bộ đồ đi chơi nhàn hạ, đầu đội mũ lưỡi trai che khối
băng gạc trên trán, bộ dạng tuổi trẻ tuấn lãng, cho tới bây giờ chưa
bao giờ Vị Như thấy anh mặc quần bò, trong lúc nhất thời ngây ngẩn
người ngắm.
” Đi thôi.”
Anh vừa mở cửa vừa nói, lại không nghĩ đến Vị Như là bộ dạng không muốn ra ngoài, không khỏi xoay người lại hỏi:
” Sao vậy, không muốn đi ra ngoài.?”
” Anh không nói vì rồi vì sao cười, em sẽ không đi ra ngoài.”
Cô đứng thẳng thân mình làm bộ hợp tình hợp lý nói, thật ra có trời mới biết trong lòng cô có bao nhiêu sốt ruột.
” Được, nếu không đi ra ngoài, vậy em cũng đừng mơ về nhà.”
Lâm Tễ Viễn chỉ sửng sốt một lát liền phản ứng lại, khôi phục khí thế bức người bình thường, nhàn nhã tựa người vào cửa.
Vị Như choáng váng, cô cùng anh trình độ chênh lệch không phải chỉ chút xíu, giằng co như vậy hai giây cô quyết định buông tha, mở cửa bước
đi, một đường rầu rĩ không vui.
Mãi đến khi lên xe hỏi anh muốn đi đâu, anh mới ông nói gà bà nói vịt một câu
” Tôi cười vì cảm thấy muốn bảo em đi ra ngoài quá dễ dàng.”
Vị Như suy sụp tinh thần khởi động xe, sớm biết đáp án như này thà không hỏi còn hơn, càng làm cho cô cảm thấy thất bại.
Thời gian Vị Như ở chung với Lâm Tễ Viễn tuy rằng không ngắn, nhưng
đại đa số thời gian đều nói chuyện công việc, như bây giờ hai người ở
chung không phải vì công việc, cơ hồ là chuyện chưa từng có. Bình
thường anh không nói lời nào cũng không có gì kỳ quái, nhưng bây giờ
yên lặng ngồi bên cạnh chỉ khiến cho Vị Như cảm thấy không thích hợp,
cô đành mở radio, tùy tiện chọn kênh, Lâm Tễ Viễn không nói lời nào
rảnh rỗi tùy tiện đổi đài, đổi tới đổi lui chọn một đài đang phát nhạc
jazz, mới vừa lòng tựa lưng vào ghế ngồi bất động.
hóa ra anh thích nghe nhạc jazz, hóa ra cô thật ra không hiểu biết gì về anh.
” Chỗ ngồi có phải hơi chật không, có thể ngả chỗ dựa lui về sau một chút.”
Thời điểm chờ đèn đỏ Vị Như bỗng nhiên nhớ đến quay đầu hỏi anh.
”Không cần, như này cũng tốt lắm.”
Anh lắc đầu nói, bởi vì đội mũ lưỡi trai nhìn anh có vẻ trẻ tuổi hơn
nhiều lắm, ánh mặt trời chiếu trên mặt anh bị mũ che đi ánh mắt, chỉ
nhìn thấy phiến môi mỏng, có chút huyết sắc.
Anh thế mà dẫn Vị Như ra ngoại ô, thảm cỏ xanh biếc ánh nắng chiều trải dài trên thảm cỏ, như một tấm thảm mềm mại, từng cơn gió lướt qua
khiến những ngọn cỏ nhún nhảy nhịp nhàng.
” Biết cưỡi ngựa không?”
Anh đứng ở sân ngựa cúi đầu nhìn Vị Như, Vị Như lắc lắc đầu nhìn anh,
tuy rằng cô thần kinh vận động không được như những phái yếu khác,
tennis, cầu lông cũng đánh không nổi, đừng nói cưỡi ngựa, ngay cả xe
đạp cũng không biết đi, vẫn bị mọi người trêu chọc điểm yếu đó.
” Để tôi chọn giúp em một con ngựa lành tính thử xem.”
Anh nói xong liền nhấc chân bước đi, Vị Như đành phải đi theo phía sau nhỏ giọng nói:
” Có thể không cưỡi ngựa được không vậy?...Tôi...sợ..”
Lâm Tễ Viễn xoay người dừng lại nhìn cô nói:
” Không sao đâu, tôi sẽ không để em ngã.”
Anh cao hơn cô rất nhiều, chặn áng sáng mặt trời trước cô, trong mắt là chắc chắn, Vị Như đành phải ngoan ngoãn gật đầu.
Quả nhiên anh chọn cho cô một con ngựa ngoan ngoãn, Vị Như ngồi trên
lưng ngựa phía trước còn có người thuần ngựa nắm cương, tốc độ kia so
với cô đi bộ bình thường không khác mấy, nhưng cô vẫn có chút sợ hãi,
dù sao trên lưng ngựa cũng khá cao, cô nhìn xuống có chút hoa mắt.
Lâm Tễ Viễn cưỡi con ngựa toàn thân đen bóng, thở phì phì qua lỗ mũi,
vừa nhìn liền biết so sánh với con ngựa của cô khó dạy không ít. Anh đi bên cạnh cô dọc đường dạy cô thả lỏng người như nào, thân mình hơi
khom về phía trước, không cần nằm rạp trên lưng ngựa, chân kẹp chặt,
bộ dáng chỉ dạy mười phần nghiêm túc, chậm rãi. dần dần Vị Như không
cảm thấy sợ hãi bắt đầu phân tâm, thầm nghĩ hóa ra lúc anh kiên nhẫn
nói chuyện, giọng nói nhu hòa êm tai như vậy.
” Em chậm rãi luyện tập, tôi chạy trước một vòng đã.”
Lâm Tễ Viễn nói xong đùi liền căng, rút roi ngựa bắt đầu chạy như điên.
” Á...”
Vị Như còn chưa kịp nói gì, anh đã phóng vút đi. Vị Như ngồi trên lưng ngựa nhìn bóng dáng anh, bộ dáng rong ruổi đón gió, tiêu sái, dưới
ánh mặt trời, toàn thân anh như được bao quanh vòng sáng màu vàng, so
với phim ảnh còn mộng ảo hơn. Hắc mã bốn vó tung bay, cuồn cuộn từng
trận bụi đất, tựa như chỉ cần một giây là tung cánh bay thẳng lên trời. Bộ dáng anh vốn nội liễm trầm mặc, chưa bao giờ Vị Như nghĩ đến anh có thể bộc phát năng lượng cường đại như thế, cả người giống như biến
thành ngọn lửa rừng rực, hừng hực thiêu đốt trái tim cô.
Cô cẩn thận xuống ngựa chờ anh trở về, anh thế mà còn có một mặt này, ngày hôm nay anh còn cho cô bao nhiêu cái kinh hỉ nữa?
Lâm Tễ Viễn rất nhanh liền quay trở lại, vẫn khí định thần nhàn như trước, ngồi trên lưng ngựa cao cao nhìn xuống Vị Như.
” Sao không cưỡi nữa.”
Lông mày anh hơi chau lại một chút, giống như cô nhanh chán như vậy khiến anh cảm thấy bất mãn.
” Quá chậm, không có hứng thú.”
Vị Như cũng cau mày nói, thật ra thần hồn cô vẫn đang điên đảo chưa trở về trạng thái bình thường.
” À.”
Anh không thể không kinh ngạc, lập tức nhanh nhẹn xuống ngựa.
” Vậy em lên đây một chút đi.”
Vị Như kinh hãi, cô chỉ tùy tiện nói để giữ thể diện, ai biết lại bê
đá đập vào chân mình. Cô nhăn nhó nhất quyết không chịu lên, hạ quyết
tâm cho dù anh mắng cô, cô cũng không lên để chịu chết.
Nhưng anh không mắng cô chỉ đứng trước mặt cô, chặn ánh mặt trời nheo mắt hỏi:
” Sao vậy, ngại con ngựa này không tốt sao? Vậy đổi con khác...”
Cô nhìn thấy anh hơi nhướng lông mày, liền biết tâm tư cẩn thận của
mình bị anh vạch trần, lập tức chột dạ vạn phần, hoang mang rối loạn
nói:
” Con ngựa này rất tốt..... Vậy nó đi...”
Vị Như vừa ngồi yên trên lưng ngựa, trái tim vẫn còn căng thẳng đập
thình thịch, lại cảm thấy thân ngựa hơi rung động, Lâm Tễ Viễn thế mà
cũng lên cùng.
” Anh...”
Cô theo bản năng định xuống ngựa, phát hiện khoảng cách gần quá, mũi
của mơ hồ cọ phải mặt anh, đành phải quay mặt lại cầm dây cương từ cánh tay anh xuyên qua hông cô, cơ thể anh và cô hoàn toàn gắn liền một chỗ, còn mang theo một trận nóng bức do vừa vận động. Vị Như cảm thấy mặt đỏ tai hồng, ngay cả năng lực nói chuyện đều biến mất.
” Đừng thét.”
Bỗng nhiên anh nhẹ nhàng nói bên tai cô một câu, một giây sau Vị Như
liền cảm thấy toàn thân ngã ra sau, tiếp đó cơ hồ giống như thuận gió
bay lên, con ngựa giống như mũi tui phóng vút đi, đón ánh mặt trời
chạy như điện, gió lạnh đập vào mặt có một chút cảm giác đau rát, cô
cảm thấy trái tim nhảy khỏi lồng ngực, cả người phiêu du ở không trung, có loại cảm giác khoái hoạt không có thật, giống như từ trước đến giờ
chưa biết cảm giác vui vẻ là gì, tim bỗng nhiên đập nhanh, huyết mạch
khắp người sôi sục, sảng khoái.
Theo bản năng cô nhắm mắt, cảm thấy sau lưng có vòng tay ấm áp gắt gao, bên tai có hô hấp nồng ấm của anh, vừa kích thích lại cũng thực an
toàn.
Bọn họ chạy một vòng quanh trang trại liền ngừng lại, Vị Như cảm thấy
tim đập thình thịch, hơi thở khó khăn, Lâm Tễ Viễn xuống ngựa vươn tay đỡ cô xuống, nhìn sắc mặt hồng nhuận của cô hỏi:
” Còn sợ không?”
Vị Như lắc đầu, trạng thái của anh tốt hơn cô nhiều, chỉ là hô hấp có
chút hỗn loạn, cô không khỏi cảm thấy dọa người, vì thế uất ức cúi đầu, nhìn cỏ dưới chân thật mềm mại vô cùng, đơn giản ngồi xuống chậm rãi ổn định hô hấp.
Lâm Tễ Viễn cũng ngồi xuống cùng cô, không nói chuyện chỉ lẳng lặng ngồi đó
Vị Như nhìn hàng cây xanh xanh, trên cành đang đâm những chồi non xanh
mướt, đó là dấu hiệu của sự sống, của mùa xuân, cũng giống như tâm
tình cô, ấm áp, mềm mại lại có chút lo lắng.
Thời tiết vẫn còn hơi lạnh, trên cỏ có chút ướt át, cô ngồi một lúc
cảm thấy có chút lạnh liền đứng dậy cúi đầu nhìn Lâm Tễ Viễn nói:
” Hơi lạnh, đứng lên thôi.”
Nói xong liền tự nhiên giơ tay, chuẩn bị kéo anh đứng dậy. Lâm Tễ Viễn ngẩng đầu nhìn cô một cái do dự một chút.
Lập tức trong lòng vị như kêu không tốt, có phải trong lúc vô ý cô lại chạm phải chỗ yếu ớt trong lòng anh?
Tay cô còn chưa kịp thu hồi, đã bị anh vươn tay cầm lấy, tay kia chống mặt đất chậm rãi đứng lên
Anh đứng thẳng thân thể vẫn không có ý buông tay cô ra, chỉ yên lặng đứng nhìn sau đó mở miệng nói
” Vị Như.”
” Hửm?”
Vị Như ngẩng đầu nhìn anh, lòng bàn tay cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh, ấm áp gần sát.
” Tôi không cần bất kì ai thương xót, nhất là em.”
Anh nhìn thằng ánh mắt cô, ánh nhìn sáng quắc muốn nhìn thấu suy nghĩ
chân thật nhất trong đáy lòng cô. Hóa ra anh mang cô đến đây cưỡi ngựa vì muốn nói một câu này.
Anh luôn luôn không thích nói chuyện, Vị Như từng hao tổn tâm tư phỏng
đoán suy nghĩ trong lòng anh, nhưng giờ khắc này, cô cảm thấy chính
mình hoàn toàn hiểu được anh đang suy nghĩ cái gì, vì thế không hề do
dự đến gần từng bước, với chiều cao của anh cô phải kiễng chân mới có
thể đem mặt mình gác lên vai anh. Cô thì thào nói nhỏ, lần đầu tiên
gọi tên anh
” Tễ Viễn, em chưa từng thương xót anh, chỉ là quan tâm anh mà thôi.”
Một lát cô cảm thấy bên hông hơi căng thẳng đã được một người ôm siết
vào lòng, lúc này độ mạnh cánh tay anh càng tăng, cơ hồ muốn khảm cô
vào trong lòng mình.
Trên đường trở về ánh mặt trờ vô cùng tốt, mặt trời không chịu lặn
xuống núi như bình thường, ánh nắng chói lọi khiến người ta không mở
mắt được.
Ngẫu nhiên nhìn người bên cạnh, Vị Như có chút không thích ứng được,
ngày hôm nay quan hệ của bọn họ xảy ra nhiều biến chuyển như vậy.
” Mệt mỏi chứ?”
Cô nhìn thấy Lâm Tễ Viễn chống trán ngáp một chút.
” Vẫn ổn.”
Anh lắc đầu ánh mắt đã có chút không mở được.
” Nếu không anh ngủ một chút? Bao giờ đến nơi em gọi được không?”
Đúng giờ tan tầm, Vị Như nhìn ngoài cửa kính dòng người đổ sô ra đường, đã mười phút trôi qua bọn họ mới chỉ nhích được mấy trăm mét.
” Em có đói bụng không?”
Anh hỏi ngược lại.
” Tàm tạm.”
” Bên kia có gà rán KFC, tôi đi mua chút đồ ăn.”
Lúc anh về vị như phát hiện đồ anh mua đều là những món mình thích ăn,
đó là lúc bọn họ ở công ty không kịp ăn cơm, thường mua KFC cùng nhau
ăn, cô thích cái gì hóa ra anh đều nhớ rõ.
Anh cúi đầu đưa cho cô một cốc nước trái cây, lại không buông tay,
hai người cùng vươn tay cầm cốc giấy, ánh mắt của anh nhu hòa nhìn tay
cô thấp giọng nói:
” Nước trái cây không bỏ đá.”
Trong nháy mắt mặt cô đỏ ửng, ngầm hiểu gật đầu, bọn họ từ lúc nào đã
ăn ý đến thế, hóa ra chỉ cần trong nháy mắt là có thể biến thành nhu
hòa, ngọt ngào.
Đầu ngón tay cô chạm vào ngón tay anh, có chút lạnh, vẫn còn dính chút nước, thế nhưng trắng mịn mềm mại, tâm tình lập tức xôn xao, giống
như lạc vào giấc mơ giữa một biển hoa.