Vị Như yên lặng đứng ở bồn rửa tay ngẩn người, tinh thần bị bữa ăn này
bào mòn hết cả. Tối hôm nay Lâm Tễ Viễn trở lại thành ông chủ trước kia cô không hiểu thấu. Chẳng qua cô không cảm thấy mình làm sai cái gì,
cũng không có gì ám muội, lúc nào về tìm anh nói rõ ràng là được.
Thời điểm cô đi toilet rửa mặt có chút không yên lòng, thiếu chút nữa
làm rơi bình hoa ở ngoài cửa, may mắn có người giữ lại, mới tránh khỏi một hồi hỗn loạn, cô quay đầu hóa ra là Hàn Tô Duy đang chờ ở cửa.
” Vị Như, em cùng Lâm Tễ Viễn, có phải đang....”
Anh ta kéo Vị Như đến góc sáng sủa hỏi. Vị Như gật đầu.
” Vậy anh ta có biết chúng ta...”
Hiển nhiên anh ta có chút hoảng hốt.
” Anh ấy biết, lần trước ở sân bay nhìn thấy anh nói chuyện với em, lần trước chúng ta đi ăn cơm cùng nhau anh ấy cũng thấy.”
Đối với loại chuyện này nam nhân có đôi khi mẫn cảm một cách ghê gớm,
chỉ nhìn biểu hiện thoáng qua của nam nhân khác, liền nhất thanh nhị sở.
” Nhưng mà chúng ta...Haiz, nếu biết trước hôm nay như vậy anh sẽ không theo cha đến đây...”
Anh ta lắc đầu ai thán.
Vị Như nhìn ngọn đèn chùm cổ kính sau lưng anh ta, ngọn đèn giống như ngọn nến trước gió, chập chờn chập chờn.
” Chẳng qua chỉ là trùng hợp, em nghĩ anh ấy không cảm thấy không vui
đâu...Em sẽ giải thích với anh ấy rõ ràng, anh yên tâm đi.”
Vị Như nghĩ nghĩ, giống như đang tự an ủi bản thân nói. Hàn Tô Duy suy nghĩ một lát cẩn thận mở miệng hỏi:
” Nếu không anh nói chuyện với anh ta...”
” A Duy, anh đừng làm rối loạn thêm được không?”
Vị Như trong lòng vốn đang có chút buồn phiền, quýnh lên ngay cả tên gọi thân mật cũng thốt ra.”
Hàn Tô Duy ngẩn người, cô còn gọi anh là A Duy, nhưng trong lòng lại
có người khác, cảm xúc của anh có chút xao động, cô cũng cảm thấy
hoang mang lo sợ.
” Được rồi, em vào trước đi, một chút nữa anh vào sau.”
Hàn Tô Duy đốt điếu thuốc gật đầu nói.
Ánh lửa lập lờ trên đầu ngón tay anh ta, khuôn mặt kia quen thuộc đến
thế, trong lòng Vị Như cảm thấy hốt hoảng. Cô hiểu Lâm Tễ Viễn, cho
dù anh không nói nhưng trong lòng vẫn không thoải mái, anh là người
kiêu ngạo như vậy, cho nên cô không biết nên đối diện thẳng thắn với
anh như thế nào. Chẳng qua là hôm nay cho dù có muốn hay không thì vẫn không thể tránh khỏi.
men theo dọc hành lang trở về, dọc hành lang một dãy đèn tường, ánh đèn chiếu lên những chiếc ghế gỗ lim, ánh sáng mê ly mơ hồ, đi đến cuối
hành lang cô mới nhìn thấy một dáng người ngồi trên sô pha, khuỷu tay tì trên tay vin chống trán. bỗng nhiên cô cảm thấy có luồng khí lạnh đánh
úp về phía mình.
cô yên lặng đi qua, cúi đầu nhìn thấy anh vẫn nhắm mắt lại, có lẽ cảm
giác được có người đến gần mới ngẩng đầu, mở mắt nhìn cô, trong mắt vẫn như trước không nhìn ra chút cảm xúc.
vị như vươn tay thăm dò trán anh, cảm giác nóng rực.
” lại sốt sao? không phải rõ ràng đã hạ sốt rồi mà?”
cô cúi người lo lắng nhìn anh
” không sao.”
lâm tễ viễn mệt mỏi tựa vào sô pha.
”bên trong có chút khó thở, tôi ra ngoài hít thở không khí một chút là được.”
” anh ở đây chờ em chút.”
lúc vị như từ ghế lô trở lại đã cầm áo khoác của lâm tễ viễn với túi xách của mình.
”đi thôi, em đã chào qua mọi người rồi, trước đưa anh về nhà nghỉ ngơi đã.”
cô đứng trước mặt anh, từ trên cao nhìn xuống anh, không biết vì sao
trong lòng cảm thấy bất an, lại làm cho biểu hiện của cô so với bình
thường cường thế hơn nhiều.
vị như đi phía sau anh, cảm giác được anh không vui.
thời tiết âm u, mưa phùn liên miên không rứt đã liên tục một ngày, anh
lại còn phát sốt, còn uống không ít rượu, vị như nhìn bóng dáng có chút
xiêu vẹo, tâm tình chưa bao giờ nhấp nhổm như thế, lo lắng, bất an, đau
lòng, còn có một chút giận hờn.
trong màn mưa tất cả có chút mơ hồ không rõ, chiếc xe phía trước nhấp
nháy đèn báo, cũng thỉnh thoảng tung tóe từng đợt nước. vị như chạy xe
rất cẩn thận cơ hồ là hai phút sẽ quay sang nhìn lâm tễ viễn bên cạnh.
”tễ viễn, sắp về đến nhà rồi, anh đừng ngủ, bằng không sẽ cảm lạnh.”
cô nhìn lâm tễ viễn bộ dạng mệt mỏi, cau mày có vẻ không thoải mái.
” đưa em về nhà trước.”
anh nhắm mắt hắng hắng cổ họng nói.
”không được, anh đang bệnh, em đưa anh về.”
”em ở một mình.”
anh vẫn bướng bỉnh muốn duy trì đưa cô về nhà như hàng ngày.
”tối hôm nay em không về, ở lại cùng anh, còn không được sao?”
vị như không chút do dự đánh gãy câu nói của anh.
lâm tễ viễn mở to mắt nhìn cô, muốn nói gì lại nhịn xuống, chẳng qua vô
lực dựa vào ghế. không biết nàng đã điều chỉnh chỗ ngồi từ lúc nào,
rộng rãi hơn rất nhiều. anh có ý định muốn duỗi chân một chút, lại không thể nhích nổi một chút.
” làm sao vậy?không thoải mái?”
chỉ một động tác cử động thân thể nho nhỏ của anh đã bị cô phát hiện, lập tức thân thiết hỏi.
”không.”
anh lắc đầu nhìn của ngoài cửa sổ quen thuộc, trong lòng phiền muộn mà
mất mát. xuống xe, vị như phát hiện anh vẫn đứng cạnh xe không chịu đi
”làm sao vậy?”
cô vòng sang bên kia xe, cánh tay vô cùng thân thiết vòng qua thắt lưng của anh, nhẹ nhàng đỡ lấy anh.
anh không nói lời nào cúi đầu yên lặng ôm cô.
bình thường nhiệt độ cơ thể anh luôn thấp hơn so với ng khác một chút,
vậy mà giờ phút này lại nóng rực như vậy,vị như cảm giác ngay cả hơi thở của anh bên tai còn nóng hơn cát trong sa mạc, khô khốc mà cực nóng.
sức nặng của anh chậm rãi tựa vào người vị như, giống như đã mệt mỏi đến cùng cực, vô lực chống đỡ chính mình.
” tễ viên, anh không thoải mái chỗ nao? em cùng anh đến bệnh viện khám qua được không?người anh nóng lắm...”
”đừng nói gì.”
lời vị như bị anh cắt ngang, đành ngoan ngoãn đứng vỗ về lưng anh.
”anh khó chịu chỗ nào?nói cho em nghe.”
cô vẫn không nhịn được mà nhẹ nhàng vỗ về anh hỏi han. anh không đáp chẳng qua là trong lòng rất khó chịu, nói không nên lời.
”tễ viễn, chúng ta lên nhà được không?anh tắm rửa rồi lên giường, ngủ
một giấc thật tốt, thật thoải mái. buổi tối anh vẫn chưa ăn gì, em nấu
cháo cho anh ăn....”
cô hiểu trong lòng anh không thoải mái, lại không biết giải quyết như
nào, đành phải cằn nhằn liên miên, nhưng âm thanh đó vào tai anh nghe
như có chút khổ sở.
những lời nói ôn như như vậy có phải cô cũng từng nói với người khác?có
phải cô cũng từng chăm sóc một người cẩn thận như vậy?cô gọi mình tễ
viễn cũng từng vô cùng thân thiết gọi hắn " a duy "....
”em đi về trước đi.”
lâm tễ viễn bỗng nhiên đứng thẳng thân mình, giống như tinh thần tốt lên rất nhiều.
”anh còn đang bị bệnh đấy...em...”
cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, anh thế mà muốn đuổi cô đi?.
”tôi không sao, em về đi.”
anh đi hai bước đến trước cửa xe, mở cửa kéo vị như ấn vào trong xe.
”em không về.”
vị như giãy khỏi cánh tay anh, cố gắng lui lại, lại phát hiện sức lực
của anh mạnh kinh người, cô giãy dụa cũng không có chút hy vọng, đành
mềm giọng nói.
”em nói rồi, em không đi, muốn ở bên cạnh anh...”
”không cần, tôi vẫn ổn.”
tuy rằng mắc bệnh nhưng anh vẫn không chút do dự, rất nhanh ấn cô vào trong xe.
”tễ viễn!”
vị như vươn tay giữ chặt cánh tay anh, không cho anh đóng cửa xe.
”anh có điều gì muốn nói, thì nói ra, không cần giữ trong lòng.”
”tôi không có.”
anh ngoan cố không chịu thừa nhận, quả thực anh khó chịu cực điểm, trong lòng, cơ thể, đều bị dày vò không phải bình thường.
nhìn anh cúi đầu né tránh ánh mắt, trong lòng vị như dần dần lạnh lẽo,
anh lại bắt đầu che che dấu dấu, không chịu cho cô tiến đến gần.
”thật sao?”
cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt anh, nhưng không nhận được sự hồi đáp của anh.
”ừ.em về trước đi, tôi liền lên nhà ngủ, em không cần đi lên làm gì.”
anh lui dần từng bước về phía sau, tựa vào vách tường lạnh lẽo của bãi đỗ xe, dùng giọng nói cũng lạnh lẽo như vậy nói.
”được, em đi đây.”
tim vị như nhói đau, vươn tay đóng cửa xe. lúc mở khóa xe mới phát hiện
ngón tay mình không ngừng run run, cô quay đầu nhìn về phía lâm tễ viễn
ngoài cửa kính, anh nâng tay lên vẫy vẫy cô, như đang nói hẹn gặp lại,
mang theo chút không kiên nhẫn.
tay cô bỗng nhiên không hề run run, thuần thục khởi động xe, nhấn mạnh chân ga rời đi.
trước cổng đỗ xe có vũng nước đọng, trong tầm mắt mơ hồ của anh, cô
phóng vút qua làm bắn nước tung tóe. anh định lấy di động nhắn tin cho
cô, nhưng trong lúc bất cẩn di động trong tay liền rơi xuống đất, pin và thân máy tách rời. anh ngồi xổm xuống nhặt di động lên, cầm trong tay
lại phát hiện trên đùi không có chút sức lực, ngay cả đứng dậy cũng khó
khăn. may mắn bên cạnh có chiếc xe đỗ sẵn, một tay anh vịn vào thân xe
kim loại lạnh lẽo, một tay ấn đầu gối mình, cắn môi cố gắng chậm rãi
đứng thẳng cơ thể, lại tựa vào tường nghỉ ngơi nửa ngày, nhíu chặt đôi
mày mới chậm rãi giãn ra một ít, đi từng bước chậm rãi.