Vào thời điểm Vị Như đang đắm chìm trong suy nghĩ, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên lanh lảnh.
Cô giật mình chớp mắt, rất nhanh phản ứng lại, ai lại đến nhà cô lúc nửa đêm. Tim cô chợp đập thình thịch, chưa bao giờ cô mãnh liệt hy vọng là
anh đến đây như vậy.
Mở cửa, đập vào mắt cô là hình dang quen thuộc như vậy, nhất thời cảm
giác như đang trong mơ. Anh cũng không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn cô
trong mắt hiện lên chút vui mừng. Hình như là đi quá gấp gáp, sắc mặt
anh có chút đỏ bừng, hơi thở rối loạn.
”Tễ Viễn, anh...”
Cô xoay người bước từng bước, cảm giác được đầu gối có chút đau, không
tự chủ được nhíu mày, lung lay người. Lâm Tễ Viễn lập tức bước nhanh
lại, duỗi tay vững vàng đỡ cô. Cô kìm lòng không được liền kiễng chân ôm lấy anh.
Bởi vì vẫn còn cảm mạo hô hấp của anh vẫn còn nặng nề, khô khốc, giống
như dốc hết sức để hít thở. Mà trong nháy mắt vòng tay ấm áp của anh hòa tan ủy khuất cùng bất mãn nho nhỏ trong đáy lòng cô.
Chẳng qua, hình như người anh nóng một cách không bình thường....
”Sao anh mặc ít như vậy?”
Vị Như sờ thắt lưng, bây giờ vẫn là cuối xuân, buổi tối nhiệt độ xuống
khá thấp chỉ có hai mươi mấy độ, thế nhưng anh chỉ mặc một bộ quần áo
mỏng, bảo sao không bị cảm mạo.
Anh không trả lời chỉ là khép cánh tay chặt hơn, đem cô giữ chặt trong
lòng mình, giọng nói khàn khàn, lành lạnh tiến vào tay cô.
”Vết thương ở chỗ nào?”
Cô rốt cuộc không nhịn được, ghé vào bờ vai anh, muốn khóc nhưng lại
không ngừng nói với chính mình nhịn xuống, nước mắt gần tràn khóe mắt
lại thu về.
Anh chạy đến gấp gáp như thế chỉ vì muốn tận mắt nhìn thấy cô bị đau chỗ nào.
“....Đầu gối.”
Cô không còn một chút nào bộ dáng kiên cường, hít hít mũi, yếu đuối nói.
Lâm Tễ Viễn không nói hai lời, đặt cô xuống, ngồi xổm xem đầu gối cô,
ngón tay thon dài chạm vào làn da mềm mịn, sau đó ngẩng đầu nhìn cô.
”Bầm tím rối, trong nhà có băng dính cá nhân không?”
”Không sao đâu, chỉ một chút thôi không đau lắm đâu.”
Thật ra nhìn thấy anh đến, đau đớn đã vơi bớt đi phân nửa.
”Đi lấy.”
Anh không chút do dự hạ lệnh cho cô.
”Vâng.”
Vị Như gật gật đầu xoay người nhưng mới đi được một nửa, ma xui quỷ
khiến cô quay lại nhìn, phát hiện Lâm Tễ Viễn đang vươn tay nắm cạnh tủ
giầy, ý đồ mượn lực để đứng dậy. Cô vẫn biết chân phải của anh....không
được khỏe manh, lại không biết ngay cả ngồi xuống đứng lên với anh mà
nói lại có chút gian nan.
Anh cúi đầu cố gắng ứng phó với đau đớn ở đùi, hai ngày nay bản thân vẫn luôn sốt nhẹ, cả người nóng hừng hực thân thể đau đớn mệt mỏi, nếu
không sẽ không chật vật, anh thầm nghĩ đứng lên nhanh một chút, cũng
không phát hiện cô đã xoay người đối mặt với mình, hai mắt dõi theo anh, nước mắt đã chuẩn bị tràn khóe mi.
Thật vất vả mới đứng thẳng cơ thể, vừa ngẩng đầu căn bản anh lấy cơ đuổi cô đi chỗ khác cơ bản là không hiệu quả, cô đứng cách anh hai bước
chân, cắn chặt đôi môi nhìn anh.
Luôn luôn trầm ổn trấn định như anh, chưa bao giờ bối rối như thế, chỉ
cảm thấy chân tay luống cuống, giống như mình bị lột trần chuồng.
”Băng dính cá nhân đâu?”
Anh lấy lại bình tĩnh ngẩng đầu âm thanh trầm thấp hỏi.
Vị Như bước từng bước lại gần, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.
”Tễ Viễn, có phải anh cảm thấy em là người không đáng tin cậy?”
Anh cực kì ngạc nhiên, cô luôn luôn ôn nhu, đột nhiên biến mất hoàn toàn, ngược lại có loại khí thế bức người.
Vị Như ngửa đầu, không muốn cho nước mắt cứ thế rơi xuống. Nhìn anh khó chịu, thế nhưng so với chính mình bị thương còn đau hơn.
Lâm Tễ Viễn chưa bao giờ bị cô trách móc như thế, trong lúc nhất thời có chút ngạc nhiên.
”Em có ý gì? Tôi khi nào thì không tín nhiệm em?”
Anh cũng không biết vì sao bắt đầu có chút tức giận, bộ dạng bị người vạch trần.
Mấy ngày nay vừa cảm thấy áp lực, lại thêm ủy khuất theo một câu ngữ khí cường ngạnh này, trong nháy mắt bộc phát toàn bộ. Vị Như đến gần anh,
cũng không biết mình lấy dũng khí ở đâu ra, lại có thể cùng Lâm Tễ Viễn
tranh luận.
”Anh ốm lại còn ở công ty tắng ca, lại còn nói dối em đã về nhà, ngày
hôm đó trên bàn cơm rõ ràng là muốn làm khó dễ em, có điều gì vì sao
không hỏi em rõ ràng, không tín nhiệm thì là gì?”
Anh sửng sốt, hóa ra hôm đó về cô lại có thể suy nghĩ lung tung như vậy? Anh cố ép chính mình phải kiềm chế lại thành chọc giận cô?
”Hỏi, em muốn tôi hỏi cái gì? Hỏi em cũng anh ta rốt cuộc từng có quan
hệ gì? Ở cùng nhau bao lâu? còn thương anh ta bao nhiêu? thậm chí đến
tận bây giờ vẫn còn gọi anh ta a Duy?”
Nghe được giọng nói mang theo tức giận, châm chọc, khiêu khích, Vị Như không thể khống chế theo bản năng lui lại về sau.
”Hóa ra anh ức chế nhiều ngày nhưa vậy, khó trách bệnh vẫn không có gì
lui giảm. Tễ Viễn em nói cho anh biết, em và anh ấy đã sớm không còn
quan hệ gì, anh tin cũng được, không tin cũng được, nhưng trước kia bọn
em ở chung một chỗ, đây cũng là sự thật, nếu anh vẫn muốn ghen, em cũng
không còn cách nào.”
Cô không muốn giải thích điều gì, chỉ yên lặng đi đến sô pha ngồi xuống, cúi thấp đầu không dám nhìn anh. Thật ra nói xong những lời này, cô đã
nhanh chóng hối hận, anh đã sốt ruột đi đến đây rồi, chính mình lại nói
những lời không đầu không đuôi. Cô cắn cắn môi tự giận chính mình.
Hồi lâu sau cô vụng trộm ngẩng đầu, thấy Lâm Tễ Viễn vẫn đứng tại chỗ
như cũ, chẳng qua là cặp lông mày cau chặt lại, hoặc là không chống đỡ
được cơ thể mình, vẫn chống tay ở tủ đựng giầy. Nhìn trên người anh độc
một chiếc áo sơ mi trắng, đã có chút nếp nhăn, khiến sắc mặt anh càng
thêm tái nhợt. Bỗng nhiên Vị Như cảm thấy mình có chút quá đáng. Đáng ra chuyện này nên nói rõ ràng, nhưng cô lại chọn thời điểm không thích
hợp....
Bốn mắt trong chớp mắt nhìn thấy nhau, thấy ánh mắt bức người quen
thuộc, cô bỗng nhiên sợ hãi, không dám cùng anh đối diện, liền dời đi
ánh mắt, nhìn tay anh. Anh vẫn nắm chặt cạnh bàn, từ chỗ cô nhìn lại tựa hồ có thể nhìn thấy gân tay nổi bật.
Có lẽ rất lâu, rốt cuộc anh mở miệng hỏi cô, âm thanh kia giống như gió lạnh
”Trước kia...hai người...bên nhau bao lâu?”
Một câu hỏi đơn giản, cũng bị anh nói đứt quãng.
Vị Như nghe thế liền nhếch khóe miệng, hơi hơi nở nụ cười. Cuối cùng anh cũng không nhịn được đã mở miệng hỏi, cô luôn luôn nghĩ biểu hiện của
anh bình tĩnh như vậy, rốt cuộc thì muốn nhẫn nhịn đến lúc nào mới hỏi
cô về chuyện Hàn Tô Duy, nhưng hóa ra từ đầu đến giờ anh vẫn để ý.
”Bốn năm.”
Cô cúi đầu nhìn đầu gối, nơi đó hình như vẫn còn lưu lại hơi ấm bàn tay anh lưu lại
”Năm ba bắt đầu.”
”Anh ta đi du học ở Frankfurt, cho nên em liền...”
”Đúng, vì có thể đi tìm anh ấy cho nên em liền làm tiếp viên hàng không.”
Cô trả lời nhưng không hề nhìn anh, thầm nghĩ trả lời câu hỏi của anh
nhanh một chút, chấm dứt tình trạng bế tắc hiện nay, về phần anh nghĩ
như thế nào, cô không thể khống chế, chỉ biết rằng cô không muốn lừa dối anh, chỉ thế không hơn.
”Khi nào thì chia tay?”
Lâm Tễ Viễn không nghĩ đến có ngày mình lại tò mò quá khứ của người khác như vậy, muốn biết quá khứ của cô và người khác, cảm giác đau đớn đến
chết lặng.
”Năm ngoái, cho nên em nghỉ việc, xin vào Hồng Viễn.”
Lại nói, nếu như không phải vậy cô cũng sẽ không yêu Lâm Tễ Viễn. Vị Như ngẩng đầu nhìn bóng đen thon dài hắt ở cạnh cửa, nhìn anh cúi đầu nhìn
sàn nhà, trầm mặc thật lâu sau mới nói
”Vậy hai người....lúc đó có....”
Anh chỉ nói một nửa liền tự động ngừng lại, đôi mắt nhìn thẳng vào cô,
con ngươi đen ánh nặng nề, tựa như không có sức sống. Cô rất nhanh liền
hiểu được, anh muốn hỏi gì.
”Có...bọn em đều là người trưởng thành, những gì anh nghĩ đến bọn em đều đã làm...”
Nói xong cô liền cúi đầu, nhắm hai mắt lại. Cô biết, những lời cô nói
giống như cầm một thanh dao sắc đâm thẳng vào tim anh, rất đau nhưng
chính cô cũng đau đớn như vậy. nhưng dù có đau đớn cô cũng muốn thẳng
thắng đối mặt.
Trong phòng yên tĩnh như một hồ nước lạnh băng, bóng đêm vô hạn, Vị Như
cảm thấy chính mình chìm sâu vào trong hồ nước lạnh băng, không thể hô
hấp, không thể mở mắt.
Một lúc sau, cô lấy hết dũng khí đi về phía anh.
”Tễ Viễn...”
Cô đến gần, giữ chặt tay anh, mới phát hiện tay của anh lạnh như băng,
trên mặt anh không có chút biểu tình, không nhìn ra phẫn nộ hay thương
tâm, chẳng qua ánh mắt đó xuyên qua nàng không biết nhìn về nơi nào, làm cho cô đau lòng vô cùng.
”Tễ Viễn, em...chỉ có thể trách em gặp anh ấy trước, mà không phải anh..”
Nghe thấy những lời này của cô, Lâm Tễ Viễn bỗng nhiên tỉnh táo lại bình thường, thu hồi lại ánh mắt, nhìn cô lâu thật lâu, trong mắt có bất đắc dĩ mà chua xót. Vị Như định nói thêm điều gì nhưng anh lại nhẹ nhàng
rút tay, yên lặng lui về phía sau từng bước, mở cửa phòng.
”Tôi...đi trước.”
Anh vừa nói vừa lấy trong túi quần món gì đó đặt trên tủ giầy. Vị Như
làm sao còn nghĩ được nhiều như vậy, trong đầu thầm nghĩ muốn giữ anh
lại, theo bản năng túm được ống tay áo anh, không nói gì chỉ yên lặng
không tiếng động cầu khẩn anh.
”Em nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Anh nói xong nâng tay bỏ bàn tay cô khỏi cánh tay mình, cơ hồ là không có chút lưu luyến xoay người mà đi.
”Tễ Viễn...”
Cô ở phía sau gọi anh một tiếng, anh làm như không nghe thấy, lập tức đi về phía thang máy.
Cô đứng ngây ngốc tại chỗ, vô ý thức nhìn theo bóng dáng gầy yếu của
anh, nước mắt nghẹn cả đêm không tiếng động tràn ra. Không ngoài dự
đoán, anh vẫn tức giận, mà cô thậm chí không biết nên an ủi anh như nào, chuyện này không ai là người có lỗi, đối với bọn họ mà nói, đây là
chuyện sớm muộn gì cũng phải tự vượt qua.
Cô lau lau nước mắt, nhìn cái bình nhỏ anh để trên tủ giầy, đột nhiên nước mắt vốn cố nhịn xuống giống như vỡ đê tràn ra.
Đó là một lọ thuốc, chuyên trị các loại vết thương bầm tím.
Vào lúc Vị Như còn chưa kịp dùng lý trí tự hỏi đã thấy bản thân mình ra khỏi cửa đi vào thang máy.
Đã nửa đêm, bóng đèn trong tiểu khu đều đã tắt, chỉ có một vài chỗ góc
quẹo là có bóng đèn, trên đường vắng tanh chỉ nghe thấy tiếng bước chân
cô cực nhanh, bối rối chạy đến chỗ cửa khu.
Đó là đường cái rộng lớn, thời điểm đêm khuya yên tĩnh trên đường không
có một bóng người, chỉ có đèn đường và cửa hàng tạp hóa bên kia đường,
ngay cả khách sạn Nghê Hồng cũng tắt đèn tối om. Gio lạnh đêm khuya thôi bay một góc áo, hơi lạnh lùa vào khiến cô rét lạnh, cô nhìn xung quanh
một lát mới phản ứng được, anh thật sự đã rời đi rồi.
Khí lực toàn thân cô dường như bị rút hết, ảo não tựa vào cổng cửa khu,
bình thủy tinh nho nhỏ trong suốt trong tay cô, trên đỉnh đầu ngọn đèn
ảm đạm.
Quên đi, ngày mai lại nói chuyện với anh...không đúng ngày mai là thứ
bảy, không phải đi làm...không gặp được anh...Vị Như chán nản lắc đầu,
thôi ngày mai đành mặt dày đến nhà anh cũng được...Cô vừa suy nghĩ vừa
cúi đầu đi vào trong khu nhà, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý đinh, quay đầu nhìn thoáng qua.
Lúc này vừa vặn có một thân ảnh đi ra từ tiệm tạp hóa đối diện đi ra,
anh đi đến gốc cây ngô đồng ở lối đi bộ, liền dừng lại cầm trong tay
hình như là hộp thuốc, anh rút một điếu thuốc đặt trên môi, cúi đầu bật
lửa, ngọn lửa rực rỡ ở trong màn đêm như một ngôi sao.
Vị Như đứng ngốc tại chỗ nhìn bóng dáng kia, trong lúc nhất thời không
biết nên làm cái gì, cước bộ giống như nặng ngàn cân, không nhấc nổi làm sao cũng không bước đi được. Lâm Tễ Viễn chưa bao giờ hút thuốc, thậm
chí ngẫu nhiên ngửi được mùi thuốc lá cũng nhíu mày, hôm nay chẳng nhẽ
bị cô chọc tức muốn điên rồi?
Anh bật lửa lại không châm thuốc, chỉ cứng ngắc đứng đó, cúi đầu vô thức nhìn dưới chân. Ngọn lửa màu đỏ bị gió thổi qua, lay động hai nhát liền bị dập tắt. Anh dường như không hề phát hiện, vẫn giữ nguyên tư thế
không nhúc nhích.
Một chiếc xe taxi trống đi qua người Lâm Tễ Viễn, thả chậm tốc độ muốn
kiếm thêm đồng chợt phát hiện người đó thần trí đang du hành ngoài vũ
trụ. Mãi đến khi xe taxi đi xa anh mới có động tác, thu hồi bật lửa, hạ
điếu thuốc khỏi môi, chậm rãi ngẩng đầu lên. Gương mặt anh tuấn quen
thuộc trong bối tối có chút mơ hồ không rõ, lại vẫn như cũ làm cho cô
mặt đỏ, tim đập mạnh.