Buổi chiều thứ bảy, Vị Như hẹn với nhóm bạn học trước kia, đi thăm bạn
học nam bị ung thư kia. Thật ra cô cực kì sợ mùi bệnh viện, bởi vì tháng ba mùa đông năm ngoái, vô duyên vô cớ phải ở bệnh viện gần một tháng.
Vốn chỉ bị cảm mạo đơn giản, uống thuốc đã sắp ổn định rồi, trong một
đêm bỗng nhiên chuyển biến xấu, dần dần trở thành viêm phổi, trên tay có vô số lỗ kim, mới từ từ khỏi hẳn. Từ đó về sau, cô rất sợ phải vào bệnh viện, cũng rất sợ gặp bác sĩ.
Cô đi theo vài người bạn học, vừa bước vào phòng bệnh liền nhìn thấy
ngồi bên cạnh nam sinh có một người. Hàn Tô Duy. Hắn nhìn thấy nhóm
người Vị Như, lập tức đứng lên
” Mọi người đến thăm bệnh à?”
Vị Như biết nam sinh này trước đây là bạn bè ở đội bóng đá với hắn, quan hệ tốt lắm, lại không nghĩ rằng ở chỗ này gặp được hắn.
” Các ngươi tán gẫu đi, ta có chút việc, đi trước.”
Hàn Tô Duy vừa nói vừa đi ra ngoài. Vị Như nghiêng người sang một bên,
để dành lối cho hắn đi, cúi thấp đầu không nhìn hắn, lại thấy khi bước
chân hắn đi qua người cô, thoáng dừng một chút.
Mọi người đều bất ngờ, vốn là một người rực rỡ, sáng chói như ánh mặt
trời, bỗng nhiên gầy rộc ốm yếu, Vị Như không khỏi cảm thấy u buồn. Cho
dù vốn không phải người đa sầu đa cảm, ở hoàn cảnh như vậy, cũng không
thể nảy sinh cảm giác khó chịu.
Thật vất vả tạm biệt, ra khỏi phòng bệnh, Vị Như cảm thấy mất hết sức lực. Ngồi xuống ghế dài ở hành lang bệnh viện.
Ánh năng tươi sáng, trước cổng bệnh viện là một loạt hàng cây quả bạch
thụ, lá cây đã héo khô, mỗi một trận gió thổi qua, đều mang theo một
chút lá cây, theo gió thu uốn lượn bay xuống, dần dần đem mặt đất bao
trùm, rơi phía trên liền phát ra tiếng lá cây vỡ vụn nhỏ.
Cô cúi đầu, nhìn lá rụng dưới chân, từng lá từng lá, rơi nhè nhẹ, tựa
như nhân sinh con người, cuối cùng cũng không thay đổi được thời gian
trôi qua, bốn mùa xuân, hạ, thu đông thay đổi.
” Vị Như.”
Một dáng người quen thuộc, bỗng nhiên che khuất ánh mặt trời. Cô ngẩng đầu chống lại ánh mắt hắn.
” Em nói cậu ấy có hối hận không? Hối hận chính mình không hưởng thụ cuộc sống thật tốt.”
” Nếu là tôi, nhất định hối hận.”
Cô cúi đầu có chút thương cảm thoáng qua, trong lúc nhất thời lại không nghĩ được chuyện gì, chỉ yên lặng ngồi.
Hàn Tô Duy không nói gì, chỉ lấy di động ra, cúi đầu gửi tin nhắn. Do dự nửa ngày, cuối cùng hắn mở miệng nói
” Có thời gian đi uống cốc nước không?”
Vị Như lắc đầu
” Ta hẹn người rồi. Một lúc nữa anh ấy sẽ đến.”
Cô nâng tay nhìn đồng hồ, cách thời gian hẹn Lâm Tế Viễn gặp nhau ở đây
còn nửa tiếng nữa. Sáng nay anh cùng Lục Diệp Quân đi đến công trường,
hiện tại chắc cũng đang trên đường về. Hàn Tô Duy quay đầu cười cười.
” Vị Như, có phải hắn đối với em tốt lắm không.”
Không biết vì sao, lời này nghe qua giống như có chút chua sót. Vị Như
gật gật đầu. Có thể là do cảm xúc đang không tốt, cô không hiểu sao lại
nghĩ đến trước kia Hàn Tô Duy là “ Hắn”, mà hiện tại, hắn lại hỏi một “
Hắn” khác. Chỉ là một từ đơn giản, nhưng lại chứng mình tình cảm một
cách tốt nhất.
Chẳng qua nghĩ đến người kia, trái tim cô liền từ từ cảm thấy ấm áp, khóe miệng dần dần nở nụ cười.
Tim Hàn Tô Duy đập mạnh loạn nhịp một lát, lại lần nữa kéo kéo khóe miệng, cười cười nói
” Tất nhiên rồi, vì em, ngay cả sinh ý của công ty cũng...”
” Học trưởng.”
Vị Như ngắt lời hắn nói
” Tôi sớm biết, hạng mục ALPHA của Hoành Viễn lần này, mặc kệ là kinh
nghiệm, thực lực công ty, hay báo giá, Hàn thị đều là ứng cử thích hợp
nhất. Tôi không biết vì sao anh ấy vẫn chậm chạp không tiến hành, hơn
nữa không ngừng muốn mọi người đổi mới phương án. Nhưng tôi tin tưởng,
anh ấy sẽ vì tôi, mà không phân biệt được công tư, dùng thủ đoạn như vậy đối phó với anh.”
Nghe cô nói xong ánh mắt Hàn Tô Duy mê man phức tạp. Hắn chưa bao giờ
phát hiện cô thông minh như thế, đem những lời hắn muốn nói, đoán được
một cách thấu triệt. Vị Như nhìn nhìn mắt hắn, cảm thấy ngữ khí mình
hình như có chút nghiêm trọng, liền đứng trước mặt hắn, cúi thấp nhẹ
giọng nói
” Chỉ cần anh có thực lực, tôi tin tưởng nên của anh, thì vẫn sẽ là của anh.”
Hàn Tô Duy ngẩng đầu suy nghĩ một chút nhìn cô
” Vị Như, bỗng nhiên anh có chút hối hận, lúc trước đã buông tay em.”
Một phiến lá rụng nhẹ nhàng rơi xuống bờ vai mềm mại, tinh tế của cô, cô nâng tay cầm lấy, nắm nhẹ trong tay cười cười nói
” Cũng giống như lá cây khi rơi xuống sẽ không quay ngược trở lại. Học trưởng, ta đi trước. Hẹn gặp lại.”
Cô đi thẳng ra cổng bệnh viện, dưới chân dẫm vô số lá cây, tựa như đi
qua năm tháng, đều đã tan biến thành vô số mảnh nhỏ. Mà khi mùa xuân năm sau đến, nhú những mầm lá mới, đến lúc đó còn có ai nhớ đến những phiến lá khô năm nay.
Vị Như nghĩ phải một lúc lâu nữa Lâm Tế Viễn mới có thể đến, vì thế tâm
huyết dâng trào đi đến quầy hàng hạt dẻ rang đường ở gần cửa bệnh viện
xếp hàng, trước cô còn khoảng bốn năm người, chờ đến lượt cô, có lẽ anh
cũng đến.
Cô vừa đứng yên phía sau có người chạm bả vai cô. Cô ngạc nhiên quay
đầu lại, thấy khuôn mặt anh, mày mày rõ ràng, tuy rằng không cười, nhưng ánh mắt sâu lắng ấm áp. Bỗng nhiên cô liền cảm thấy ấm áp trong lòng,
kéo tay anh nói
” Anh đến sớm như vậy sao?”
” Ừ. Công việc đã xong, Lục Diệp Quân không thoải mái lắm.”
Vị Như thấy anh cởi áo khoác cầm tay, áo sơ mi hơi hơi cuốn lên một ít, liền nhéo nhéo tay anh hỏi
” Đi bộ nhiều lắm không? có mệt không anh?”
Anh hơi hơi lắc đầu, xoay tay cầm ngược lại tay cô. Phía sau lần lượt có người xếp hàng. Lâm Tế Viễn kéo cô đến trước người mình, đem cô ngăn
cách với dòng người phía sau. Trong không khí tản ra một cỗ mùi hương
hạt dẻ rang, nhưng cô lại cảm thấy mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái trên
người anh dễ chịu hơn nhiều, rất ấm áp.
Người phía trước mua hơi nhiều, chỉ là đóng gói cũng mất một thời gian
khá lâu. Anh chàng cũng ngại, quay đầu hướng mọi người nói
” Ngại quá, toàn công ty tôi phải tăng ca, làm phiền mọi người chờ lâu.”
Vị Như vừa cùng với mọi người cười, lại nhìn nhìn một bên mặt Lâm Tế Viễn
” Nếu không chúng ta không đợi nữa, đi thôi.”
” Không sao. Tôi muốn ăn.”
Anh không yên lòng trả lời, ánh mắt lại trôi về hướng xa xa. Vị Như tò
mò nhìn theo tầm mắt của anh, lại không phát hiện ra cái gì, nhưng trên
mặt anh lại là bộ dáng lo lắng.
Quay đầu lại, anh đã khôi phục bình tĩnh, cúi đầu hỏi cô
” Bạn học em sao rồi?”
Vị Như cúi đầu không nói lời nào. Anh không hề hỏi thêm chỉ nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai cô.
Đối diện bên đường là công viện xanh rộng lớn, vừa vặn là cuối tuần,
trên mặt cỏ toàn là đầu người, Vị Như lôi kéo Lâm Tế Viễn ngồi xuống ghế dài, giống như hiến vật quý nói
” Hạt dẻ rang đường của nhà này là nổi tiếng nhất thành phố A, em vẫn luôn muốn ăn, nhưng đều không có thời gian tới.”
” Em sẽ không phải muốn ở đây ăn đấy chứ?”
Anh hơi nhíu mày, híp mắt đón ánh mặt trời, mặt trời vẫn chói mắt, trong lòng có chút bất mãn
” Có vấn đề gì sao?”
Anh nhìn quanh bốn phía
” Nơi này...Có rất nhiều người...”
” Tướng ăn của em cũng không quá khó xem mà.”
Vị Như lơ đễnh cười cười
” Thừa dịp còn nóng ăn luôn thôi, lạnh ăn không ngon.”
Cô vừa nói vừa đưa túi giấy tới trước mặt anh. Anh không nhận hạt dẻ, chỉ nhìn nhìn bàn tay mình
” Tôi vừa mới từ công trường về, tay bẩn lắm...”
” Được rồi, em giúp anh bóc còn không được sao.”
Cô oánh trách chọc chọc cánh tay anh, sau đó chuyên tâm cúi đầu bóc hạt dẻ, bóc xong một hạt liền đưa đến miệng anh
” Ăn ngon chứ?”
” Ừ.”
Anh gật gật đầu. Vị Như cúi đầu tiếp tục bóc, chính mình ăn một hạt, khoa trương kêu lên
” Thật là ngọt nha, vừa thơm vừa bở, không uổng phí hai mươi phút chúng ta xếp hàng đâu.”
Cô cười cực vui vẻ, giống như một đứa nhỏ ngây thơ. Lâm Tế Viễn xoay mặt nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia sầu não, bất đắc dĩ thở dài, vươn
tay cầm lấy túi giấy cô đặt trên đầu gối, ôm bả vai cô, chậm chạp nói
” Vị Như, em không vui thì đừng miễn cưỡng cười.”
Cô giật mình, nhận ra anh nói gì, cảm xúc bỗng nhiên không thể che giấu. Cô vốn không muốn trước mặt anh lộ ra bộ dáng thương tâm, cảm thấy thực dọa người, cũng không muốn anh không vui. Nhưng anh lại phát hiện sớm
như vậy.
Cô cúi đầu tựa vào vai anh, nhìn mấy đứa nhỏ chạy nô đùa ở trước mặt, tâm tình càng trầm trọng.
” Tế Viễn, người bạn học đó...trước kia mỗi khi hệ chúng ta muốn làm
tiệc liên hoan, đều là hắn độc tấu đàn dương cầm, lại là đội trưởng đội
bóng, trong trường có rất nhiều cô gái thích hắn. Anh nói xem vì sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy chứ?”
Giọng nói của Lâm Tế Viễn nhẹ nhàng truyền đến tai
” Ông trời vẫn luôn tàn nhẫn như vậy.”
Anh cúi đầu, chậm rãi vỗ về mái tóc dài của cô.
” Ông trời...đối với anh cũng có chút tàn nhẫn.”
Cô vòng tay quanh thắt lưng anh, có chút giọng mũi thì thào nói. Cô nhìn anh mặc quần dài màu đen, thoải mái lại hoàn mỹ, thon dài mà rất hợp
dáng, vì thế không nhịn được sờ sờ chân của anh. Đáy lòng anh có chút
lạnh, lại thản nhiên như cũ nói
” Không đâu. Ông trời đem em đến cho tôi, rất hào phóng.”
Cô nhếch khóe môi nở nụ cười yếu ớt
” Vậy anh không rời khỏi em. Không được sinh bệnh, không được chết, ít nhất sống đếm trăm tuổi, vĩnh viễn cùng em.”
Nói xong chính cô cũng có chút ngây ngốc. Cô không biết như vậy là sao,
thế nhưng lại chủ động nhắc tới vĩnh viễn về sau. Cô ngẩng đầu, nhìn hai tròng mắt đen nhánh của anh, như là có chút suy nghĩ. Có lẽ cô rất
đường đột, dễ dàng nói vĩnh viễn như vậy, làm sợ anh sao?
Cô ngượng ngùng muốn nói gì đó, bỗng nhiên anh mở miệng
” Tôi không làm được.”
Cô kinh ngạc một chút, ngồi ngay ngắn nhìn anh, biểu tình trên mặt anh
trấn định lại lý trí, thâm chí có một chút lãnh đạm. Anh nhìn nhìn cô,
tiếp tục mở miệng, đâu ra đấy nói
” Tôi không sống được đến một trăm tuổi.”
Cô vốn chỉ tùy tiện nói, lại không nghĩ rằng, anh thật sự cự tuyệt cô, không nhịn được nhíu mày oán giận
” Em chỉ tùy tiện nói, anh nghiêm túc như vậy làm gì...”
” Chuyện tôi không thể thực hiện được, làm sao có thể tùy tiện đáp ứng em?”
Anh nghiêm mặt nói. Vị Như mơ hồ cảm thấy anh nói có chút đạo lý, không
tìm được lời phản bác anh, nhưng lại cảm thấy cực kỳ mất hứng, đành cúi
đầu, rầu rĩ không vui nhìn ngẩn người nhìn mặt đất.
” Như Như.”
Anh vươn tay một lần nữa nắm bả vai cô, nhẹ giọng nói
” Trên thế giới này, không người nào có thể cam đoan có thể vĩnh viễn
sống cùng em, yêu em, cho dù tôi có nói như vậy, cũng chỉ là đang nói
dối em.”
Biết rõ anh nói là sự thật, nhưng trong lòng Vị Như vẫn có chút bất mãn, cũng không nói gì, cúi đầu nghịch ngón tay anh, nghịch rồi lại nghịch,
nhịn không được giơ cánh tay anh, để ngón tay thon dài cân xứng đó che
trước mắt cô, che đi chút ánh mặt trời chói mắt, chỉ còn nhìn thấy làn
da trắng nõn, đường cong ngón tay rõ ràng.
” Lâm Tế Viễn, đã có ai nói qua, anh lý trí đến mức làm cho người ta chán ghét?”
Cô nhìn đường chỉ tay của anh thở dài.
“...Không có.”
” Anh nhìn đường sinh mệnh của anh xem, hình như rất dài rất dài nhé, anh làm sao biết được anh không sống đến một trăm tuổi.”
Cô buông tay anh nghiêm trang nói
” Em ngay cả chỉ tay cũng biết xem sao?”
Anh hoài nghi hỏi
” Vâng, một chút. Hồi đại học lúc nhàm chán cùng bạn chung phòng ngủ học qua. Ba cô ấy là thấy tướng chuyên nghiệp, rất lợi hại, anh xem, đây là đường sinh mệnh.”
Cô cúi đầu ở trên bàn tay anh viết viết vẽ vẽ
” Đường sinh mệnh của anh dài như vậy, xem ra em sẽ chết sớm hơn anh.”
Lâm Tế Viễn cười cười
” Nếu là thật như vậy thì tốt lắm.”
” Anh hy vọng em chết sớm sao?”
Cô làm bộ tức giận nhìn anh.Anh nhìn chăm chú vào mắt cô nói
”Đương nhiên không phải. Tôi chỉ mong mình có năng lực luôn ở bên em, cho đến khi nào em rời khỏi tôi mới thôi.”
Cho tới bây giờ chưa bao giờ cô nghe anh trực tiếp thổ lộ như vậy, trong nháy mắt liền cảm thấy đáy lòng dâng lên một ngọn lửa, đem cả người,
toàn bộ thế giới đều tan chảy trong đó.
Dưới ánh mặt trời, đôi mắt cô cuối cùng đã có chút ý cười ấm áp, xóa đi
vẻ lo lắng ban đầu, đáy mắt lưu chuyển, giống như hai viên ngọc đẹp
nhất, ánh sáng ngọc lan tỏa, sáng ngời ấm áp. Theo bản năng anh liền cúi xuống hôn môi cô, giống như nam sinh trẻ tuổi trúc trắc, tại nơi này
dưới cái nhìn của nhiều người, không thể khắc chế tình cảm của mình,
cũng không thể bảo trì lý trí vốn trước sau như một.