Như Ý Đản

Chương 20



Khi Bích Hoa Linh Quân mang theo ấu lang về thiên đình thì ai cũng hoài nghi, vài vị tiên hữu nghe nói hắn lại đem thêm linh thú trở về, theo thường lệ chạy đến xem náo nhiệt, đến khi nhìn thấy con sói nhỏ lông xám rối nùi đầy bụi bẩn kia, thì đều ngạc nhiên không nói nên lời. Tiểu lang yêu co mình nằm trên tấm đệm ngồi, càng bị nhìn càng co rụt lại như sắp cắm luôn đầu vào đó. Xem xong, tiên hữu nhịn không được hỏi, “Bích Hoa huynh, sao ngươi lại nhặt nó về?”

Bích Hoa cười nói, “Là do ánh mắt các ngươi nhìn không tới, mới không thấy nó rất tốt”. Một tiên hữu chen vào, “Coi như cũng được đi, nhưng nhìn ngang nhìn dọc, đều là một con lang tinh tầm thường, tùy tiện quơ tay đã tìm được con mạnh hơn nó, hơn nữa nhìn thế nào cũng thấy nó có chút ngốc, ta quả thật không hiểu nó có gì quý hiếm.”

Bích Hoa Linh Quân vẫn bình thản, “Phải ngẫm kỹ mới biết nó vì sao hiếm lạ. Ở nhân gian, tu luyện thành tinh là chuyện cực kỳ không dễ dàng, ấu lang này ngơ ngơ ngốc ngốc, lại có thể thành tinh, vậy thì nó nếu không phải trời sinh có linh căn khác thường thì là có kỳ ngộ đặc biệt. Không cần biết là cái nào, đều là rất khó được, không phải sao.”

Tiễn các tiên hữu xong, Bích Hoa Linh Quân trở lại, tiểu lang yêu đã được tiên đồng tắm rửa sạch sẽ, chải lông gọn gàng, thoạt nhìn tốt hơn rất nhiều, Bích Hoa thần tình từ ái vuốt vuốt đầu nó, “Thấy thiên đình được chứ?”. Ấu lang cúi đầu nhìn chân trước của mình, Bích Hoa Linh Quân lại nắm nắm chân nó, “Tên ngươi lúc trước nghe không hay, bản quân đặt cho ngươi một cái tên khác, từ giờ về sau, ngươi gọi là Cát Nguyệt.”

Rất nhiều năm sau, Cát Nguyệt thường xuyên nằm trên nóc nhà cảm thán: “Thiên đình thật là một nơi tốt a.” Bích Hoa Linh Quân đứng bên cạnh nó, nhìn mây bay ở xa xa, nói : “Vậy ngươi phải mang ơn bản quân ngày đó tuệ nhãn như đuốc.” Cát Nguyệt liền vỗ trán: “Linh Quân, lời này người đã nhai đi nhai lại suốt mấy năm, không mệt sao.” Bích Hoa Linh Quân tự tiếu phi tiếu: “Ngươi nếu nghe bản quân niệm vô số năm, vì sao ta vừa lơ là một hồi ngươi liền lười biếng? Hôm nay tiên tập còn chưa xong, đi xuống tiếp tục đi.” Bích Hoa Linh Quân phẩy tay, Cát Nguyệt hiện về nguyên thân, bị hắn xách cổ, từ nóc nhà ném thẳng tới nội viện.

Cát Nguyệt lăn lông lốc trên mặt đất, nó đứng lên,phủi phủi ngoại bào, cười hì hì: “Linh Quân, người cũng biết ta dù sao bùn đất không trát nổi tường, dứt khoát đừng bắt ta cá gì tu tập cái gì tiên thuật nữa được không?”

Bích Hoa Linh Quân cũng từ nóc nhà bay xuống, “Ta mang ngươi về chính là muốn thử bùn đất có thể trát tường không, hiện tại xem ra tường đã trát được một nửa, hiệu quả rất tốt. Cho nên nửa còn lại nhất định cũng phải trát.”

Cát Nguyệt giả vờ mày ủ mặt ê thở dài, lê chân đi tĩnh thất tu luyện.

Bích Hoa Linh Quân quả thật đã tốn không ít tâm tư vào nó.

Cát Nguyệt lúc đầu thập phần nhát gan, Bích Hoa Linh Quân vì muốn cho nó dạn dĩ hơn, cả ngày đem nó theo bên người. Bất kể là đi cùng tiên hữu uống trà chơi cờ, hay là đi đàm luận đạo pháp. Bích Hoa Linh Quân thỉnh thoảng đến chỗ Tây Thiên Như Lai, cũng sẽ mang theo Cát Nguyệt Cát Nguyệt ban đầu chỉ dám rúc lòng Bích Hoa Linh Quân run rẩy, sau dần dần trở nên hoạt bát, Bích Hoa Linh Quân đi đến đâu nó theo tới đó đã thành một thói quen, khi Bích Hoa Linh Quân uống trà chơi cờ, đàm đạo luận pháp thì Cát Nguyệt liền nằm bên cạnh hoặc cuộn tròn trong lòng hắn, thích ý ngủ.

Cát Nguyệt mặc dù có linh căn, nhưng mới đầu có chút ngốc nghếch, đợi đến khi hết ngốc nghếch thì lại mắc chứng lười biếng, tiên đạo từ đó thất linh bát lạc, Bích Hoa Linh Quân thật sự chịu không nổi nhét cho nó mấy viên linh đan, gập ghềnh qua hơn trăm năm, Cát Nguyệt mới có thể hóa thành hình người. Nó là một con sói xám, khi hóa thành nhân thân cũng mặc y phục màu xám, Cát Nguyệt cũng không có tính nết gì đặc biệt, chỉ là càng thêm lười biếng, thích trốn đi tìm chỗ ngủ, nó là chân truyền tin của Bích Hoa Linh Quân, chạy khắp thiên đình, các vị thần tiên lớn nhỏ đều rất thích nó, Nguyên Thủy Thiên Tôn còn từng hỏi Cát Nguyệt có muốn đến làm tiên sứ ở chỗ ngài không, Cát Nguyệt cung kính từ chối. “Được Thiên Tôn nâng đỡ ta thập phần cảm kích, nhưng ta đã bái môn hạ Linh Quân, sẽ không đổi đến nơi khác, Linh Quân mang ta lên thiên đình, phần ân tình này ta vĩnh viễn báo đáp không xong, duy nguyện từ nay về sau tùy Linh Quân sai phái.”

Sau đó Nguyên Thủy Thiên Tôn nói với Bích Hoa Linh Quân, “Lang không dễ dưỡng, nó trung thành với ngươi như vậy, thật đáng quý.”, Bích Hoa Linh Quân nhân lúc rảnh rỗi gọi Cát Nguyệt tới, “Hôm nay Nguyên Thủy Thiên Tôn khen ngươi, tán thưởng ngươi trung thành. Kỳ thực ta mang ngươi theo bên mình, hay là nuôi các linh thú khác, đều là vì ta thích, không phải thi ân, các ngươi ở trong phủ của ta cũng có thể nói chỉ là một loại tiên duyên, không có nợ ân tình gì cả. Ngươi có thể cân nhắc chí hướng tiền đồ sau này, đến môn hạ của tiên quân khác hoặc là ta tiến cử ngươi đảm đương tiên chức, ví như Nguyên Thủy Thiên Tôn muốn ngươi đến giúp việc cho ngài ấy, đều rất tốt.”

Đôi mắt xanh biếc của Cát Nguyệt xanh nhìn Bích Hoa Linh Quân, cười nói: “Linh Quân người nói rất có đạo lý, nhưng mấy lời muốn báo ân linh tinh gì đó, kỳ thực, khụ khụ, là ta lấy ra làm cớ với Thiên Tôn thôi. Cũng không thể trực tiếp nói cho thiên tôn, ta là lười không muốn đi. Ai, Linh Quân người cũng biết ta luôn luôn lười như vậy, đến chỗ tiên quân khác cũng thế, có tiên chức cũng thế, khẳng định không thoải mái bằng hiện tại. Ta —— ta chỉ muốn lưu lại trong phủ, Linh Quân người có thể đừng đuổi ta đi không?”, thần sắc của nó thật khẩn thiết, Bích Hoa Linh Quân cơ hồ có thể thấy trên đầu nó mọc ra hai cái tai sói, vẫy vẫy lấy lòng.

Bích Hoa Linh Quân nói: “Ta tự nhiên sẽ không đuổi ngươi, ta chỉ là nói cho ngươi biết, ngươi nếu có chí hướng hay ý nguyện nào khác thì có thể tùy thời rời đi.”

Cát Nguyệt lập tức đáp, “Ta không có chí hướng ý nguyện gì, nơi này rất tốt, muốn ăn thì ăn muốn ngủ thì ngủ”, nó cười nhe cái miệng đầy răng, “Ta chỉ thích đi theo Linh Quân, muốn đuổi ta cũng không đi.”

Bích Hoa Linh Quân cảm thấy Cát Nguyệt thật không chịu cầu tiến, nhưng cũng không thể làm gì được.

Sau lần đó, Cát Nguyệt so với trước kia trở nên hăng hái hơn một chút, trong phủ chạy tới chạy lui, cực kỳ năng nổ, còn thường xuyên hỏi Bích Hoa Linh Quân có việc gì cần nó giúp không. Bích Hoa Linh Quân thấy vậy rất vui mừng, ngẫu nhiên có tiên vụ cũng thường mang Cát Nguyệt theo, cố ý để cho nó có thể trải nghiệm nhiều thứ.

Khi Bích Hoa Linh Quân đến chỗ tiên hữu uống trà chơi cờ, đàm luận đạo pháp, Cát Nguyệt vẫn đi theo, cùng các tiểu tiên đồng khác tới tới lui lui bưng trà bưng hoa quả, sau đó lại biến thành lang nằm bên cạnh Bích Hoa ngủ gà ngủ gật, toàn thân lông xám theo hơi thở mà phập phồng phập phồng.

Mãi đến một ngày, Bích Hoa Linh Quân dẫn Cát Nguyệt đến Tây Thiên bái phỏng, đúng lúc có tôn giả đọa nhập ma đạo, làm loạn bỏ trốn, Như Lai lúc ấy đang ở Hằng hà giảng kinh, Tây Thiên chư Phật, chư Bồ Tát cùng các Tôn giả phần lớn đều đi nghe giảng. Chỉ có Nhiên Đăng Phật và Đại Từ Quang Phật đang cùng Bích Hoa trò chuyện đột nhiên cảm thấy có biến, bắt đầu ngăn cản, Bích Hoa đương nhiên cũng đến hỗ trợ. Ma loạn Tôn giả có hai người, nhưng Bích Hoa và hai vị Phật đều nghĩ chỉ có một, hơn nữa chỉ muốn bắt hắn, không muốn gây thương tổn, ra tay quá nhẹ. Cát Nguyệt biết chuyện này Bích Hoa Linh Quân thừa sức ứng phó, không dám lung tung thêm phiền phức, chỉ yên lặng ngồi một bên canh chừng, đột nhiên nó phát giác còn một Ma loạn Tôn giả lén lút tới gần, đang muốn đánh lén.

Bích Hoa Linh Quân nghe động tĩnh vội vàng quay lại thì thấy Cát Nguyệt bị một thanh thiền trượng đâm vào ngực, ngã trên mặt đất.

Cát Nguyệt tiên nguyên vỡ vụn, không có khả năng cứu chuyển, Bích Hoa Linh Quân nhìn nó giãy giụa muốn cười một cái, thanh âm đứt quãng, “Ta… ta nếu chịu nghe lời Linh Quân… chịu khó… luyện tiên thuật cho tốt… thì… thì được rồi…”

Y phục màu xám nhiễm đỏ máu tươi, tiên quang quanh thân Cát Nguyệt cũng dần yếu đi, “Linh Quân… Nếu không đem ta… về thiên đình… ta sớm đã chết đói… Linh Quân nói… cùng ta có tiên duyên… ta thực vui mừng… nhưng rốt cục… ta cũng không thể… ở bên cạnh người…”

Thanh niên áo xám đầy máu trong tiên quang mỏng manh hóa thành hôi lang đầy người là tiên huyết, giãy giụa gác đầu lên góc áo của Bích Hoa Linh Quân, tiên quang tan hết, vẫn không nhúc nhích.

Như Lai đem hồn phách tan nát của Cát Nguyệt hợp thành một linh nguyên nhỏ, đưa cho Bích Hoa Linh Quân, “Tuy rằng luyện thành đan dược có thể giúp hồn phách nó sống lại, vào được luân hồi. Nhưng năm dài tháng rộng, chung quy còn phải xem cơ duyên của nó.”

Nghĩ lại, Như Lai lúc ấy có lẽ đã biết trước chuyện về sau.

Cho dù là thần tiên, cũng có mệnh không thể cải.

Bích Hoa Linh Quân nằm trên giường, cảm xúc ngày xưa nghẹn trong lòng, không thể nói rõ là đau buồn hay cảm khái.

Người bên gối bỗng nói, “Đáng tiếc, lúc đó bổn tọa vẫn còn ở trong Như Ý đản. Nếu có ta ở đây, nói không chừng giữ được một mạng cho con lang kia.”

Bích Hoa Linh Quân nhẹ giọng, “Đế tọa quả nhiên pháp lực vô biên, ngay cả tiểu tiên đang nghĩ gì ngài cũng đọc được.”

Vân bị bên cạnh bị kéo kéo, tựa hồ là Đan Chu chuyển người, “Ta cũng không siêu phàm như vậy, có thể nhìn được ý niệm trong đầu ngươi. Nhưng ngươi vừa rồi vẫn nầm yên, không ngủ, trong khí tức mơ hồ có cảm khái bi thương, mười phần là đang nghĩ tới hôi lang đó.”

Y giơ tay, vuốt nhẹ đầu vai Bích Hoa Linh Quân, “Chuyện không thể vãn hồi, bổn tọa cũng đã trải qua. Ngươi nếu khó chịu, có thể dựa vào lòng ta một chút.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.