Như Ý Đản

Chương 9



Lời nói của Thái Thượng Lão Quân làm Bích Hoa Linh Quân cảm thấy như thể đang lạc giữa nơi hoang dã lau sậy chợt tìm được đường nhỏ bằng phẳng, trong lòng trở nên thông suốt. Nhưng hắn vẫn cẩn thận nghĩ, “Nó đi theo ai thì giống người đó, chẳng qua cũng chỉ là suy đoán của ta, không biết thật vậy không, vẫn là tìm người thông hiểu chuyện này hỏi thử một chút.”

Người thông hiểu chuyện này, chính là Ngọc Đế.

Ngày đó, Bích Hoa Linh Quân trở lại phủ, thấy Nguyên Túc đang nằm cùng một con hồ ly lông vàng. Con hồ ly này tên là Thảng Địch, của Ma Cô tặng, linh tính rất mạnh, màu lông biến ảo, lúc nó ở phàm gian, trời nắng lông nó màu hồng hoàng, trời âm u lông màu xám tro, buổi tối có ánh trăng thì là màu ngân bạch, không có trăng thì biến thành đen thuần. Lên thiên đình rồi, hấp thu tiên khí, màu lông biến hóa càng phong phú. Mỗi khi tới gần một vị thần tiên nào, lông nó có thể biến ra màu sắc y phục của vị đó. Tới gần Mão Nhật Tinh Quân, lông nó là màu hồng hoàng, tới gần Thái Âm Tinh Quân, lông nó là màu ngân bạch, tới gần Tử Vi Tinh Quân, lông nó biến thành màu tím, tới gần Ngọc Đế biến thành màu vàng kim, kỳ thực lúc ở phủ của Bích Hoa Linh Quân lông nó vốn nên biến thành màu xanh biếc, nhưng một con hồ ly lông xanh thì có vẻ rất kỳ quái, Bích Hoa Linh Quân không cho nó biến ra màu này, hồ ly thật tịch mịch, nó cảm thấy mình biến thành màu xanh mình không để ý thì thôi, Bích Hoa Linh Quân lại để ý làm gì. Vì thế nó chỉ có thể cả ngày lăn qua lăn lại giữa đám linh thú, đổi màu lông cho vui.

Lúc này, hồ ly đang gác đầu lên người Nguyên Túc, cả hai cùng ngủ. Lông trên người hồ ly biến thành màu vàng như màu lông Nguyên Túc, còn có vằn đen, nếu không phải miệng nó dài nhọn, nhìn thoáng qua sẽ y chang một lão hổ.

Bích Hoa Linh Quân đi đến gần, Thảng Địch ngẩng đầu đứng dậy, biến thành hình người, y phục hoa văn như lông hổ, cười hì hì, “Linh Quân.”

Bích Hoa Linh Quân nhìn cách ăn mặc của Thảng Địch, vuốt cằm, lại nhìn về phía Nguyên Túc cũng đang chậm chạp đứng dậy, “Nó lại quấn lấy ngươi?”

Thảng Địch cười nói, “Không phải, là ta chọc nó. Ta mấy hôm nay đều ở chỗ giả sơn của Quy huynh nói chuyện phiếm, thấy nó bám theo Cát Nguyệt đi tới đi lui, liền biến thành hình dạng của Cát Nguyệt chọc nó.”

Bích Hoa Linh Quân nhớ lại, mấy ngày trước hình như Vân Thanh có nói với hắn, Thảng Địch chạy đến chỗ huyền quy ở giả sơn, màu lông y chang màu mai rùa, trông như một con rùa lông dài, nằm yên vài ngày không nhúc nhích. Vân Thanh nghĩ nó bệnh, hoảng hốt đi tìm hắn, sau mới phát hiện là nó học theo huyền quy, nhập định.

Như vậy, đi theo ai liền giống người đó, tật xấu này cũng không khác gì Thảng Địch. Bích Hoa Linh Quân lại nhìn bộ y phục màu lông hổ trên người Thảng Địch, có chút lo lắng.

Ánh mắt Thảng Địch quét trên mặt Bích Hoa Linh Quân một hồi, linh quang chợt lóe, thay đổi thành một thân xiêm y xanh biếc. Hồ ly lông xanh tuy rằng khó coi, nhưng Thảng Địch ở hình người mặc trường bào màu xanh lại rất hợp, tuấn tú phong lưu.

Nguyên Túc không đi về phía Bích Hoa Linh Quân, lại cọ đến bên chân Thảng Địch, Thảng Địch xoay người ôm nó lên, bị nó liếm liếm cằm và tai. Thảng Địch nghiêm mặt cười cười, “Ngoan nào, Linh Quân đến tìm ngươi, ngoan ngoãn qua đó đi”, sờ sờ lông mao bên gáy nó, đưa cho Bích Hoa Linh Quân, “Ta cáo lui trước”. Linh quang chợt lóe, Thảng Địch biến về thân hồ ly, lông màu đỏ như lan can cạnh đó, đi mất.

Nguyên Túc cuộn tròn trong lòng Bích Hoa Linh Quân, hắn ôm nó vào sương phòng, đặt lên giường, vuốt lông nó hỏi, “Hồ ly, báo, tuyết điêu bên ngoài, ngươi đều thích sao?”

Nguyên Túc rầm rì một tiếng trong cổ họng

Bích Hoa Linh Quân lại lấy ra một tấm vải bố, một tấm lông nhung để lên giường, Nguyên Túc lập tức không chút do dự lăn lên tấm lông.

Đúng lúc đó tiểu tiên đồng vào báo, nói Hạc Vân tiên sứ phụng ý chỉ Ngọc Đế đến tìm Linh Quân, Bích Hoa Linh Quân lập tức ra khỏi sương phòng, Hạc Vân đã được tiên đồng dẫn đến tiền thính, Bích Hoa Linh Quân vừa đến, nói với Hạc Vân, “Làm phiền Hạc Vân huynh cùng ta đến sương phòng một chuyến.”

Hạc Vân sửng sốt, “Linh Quân, tiểu tiên phụng ý chỉ Ngọc Đế, thỉnh Linh Quân qua đó”, Bích Hoa Linh Quân nói, “ Chỉ phiền ngươi một lúc thôi.”

Hạc Vân cười nói, “Linh Quân phân phó, Hạc Vân tất nhiên nghe theo.

Hạc Vân nguyên thân là một con tiên hạc, một hai ngàn năm trước cũng từng là một trân cầm trong phủ của Bích Hoa Linh Quân. Khi đó Bích Hoa Linh Quân hãy còn dưỡng chim chóc.

Bích Hoa Linh Quân quay đầu phân phó Trì Sinh, “Kêu Cát Nguyệt lại đây…”, bỗng lại sửa miệng, “À không, kêu Thảng Địch, Nguyên Lộ, Nguyên Hưu cùng đến đi.”

Bởi vì Bích Hoa Linh Quân truyền gọi, lại có tiên sứ ở đây, Thảng Địch, Nguyên Lộ, Nguyên Hưu đều biến thành hình người tiến vào sương phòng. Thảng Địch vừa thấy Hạc Vân, lập tức đem một thân xiêm y chu hồng biến thành màu trắng có viền đen.

Bích Hoa Linh Quân nói với Hạc Vân, “Xin ngươi biến về nguyên thân, đứng ở đây một chút.”

Hạc Vân giật mình, “Linh Quân không cần khách khí như vậy, Hạc Vân vốn là do Linh Quân một tay nuôi dưỡng, may mắn được đảm đương tiên chức, Linh Quân cứ coi ta như Hạc Vân trước kia là được rồi.”

Bích Hoa Linh Quân cười, “Ngươi đã đảm đương tiên chức, thiên đình có quy củ của thiên đình, nên thuận theo thì hơn.”

Hạc Vân khẽ nhíu mi, nhẹ giọng, “Vâng”, niệm tiên quyết, hóa thành một con tiên hạc.

Hạc Vân tướng mạo thanh tú dị thường, nguyên thân đương nhiên là một con tiên hạc vô cùng xinh đẹp, lông cánh khiết bạch, tiêm tế tao nhã. Bích Hoa Linh Quân nói với Thảng Địch, “Ngươi cũng biến về nguyên thân, đứng cùng Hạc Vân Sứ đi.”

Thảng Địch cười hì hì tuân lời, biến về hồ ly, lông màu ngân bạch, ở chóp đuôi và bốn chân có điểm màu đen, đáng tiếc diện mạo khác xa tiên hạc, hình thể không giống.

Bích Hoa Linh Quân thả Nguyên Túc xuống trước mặt Hạc Vân và Thảng Địch, Nguyên Túc nhìn nhìn Hạc Vân, nhảy về phía Thảng Địch.

Bích Hoa Linh Quân kêu Thảng Địch lui ra, thay Nguyên Lộ vào. Nguyên Lộ cùng Nguyên Túc không hợp, nhưng ngại mệnh lệnh của Linh Quân, chỉ có thể hậm hực vâng theo. Nguyên Túc lập tức đi về hướng Nguyên Lộ.

Bích Hoa Linh Quân lại đổi Nguyên Lộ thành Nguyên Hưu, Nguyên Túc đi đến cạnh Nguyên Hưu, còn cọ cọ.

Bích Hoa Linh Quân thở dài một hơi, “Được rồi, lui đi”. Thảng Địch, Nguyên Lộ cùng Nguyên Hưu cáo lui đi ra ngoài, Hạc Vân cũng biến lại tiên thân, đứng bên cạnh Bích Hoa Linh Quân.

Bích Hoa Linh Quân nói, “Trước đi bái kiến Ngọc Đế đã.”

Đến chỗ Ngọc Đế, nói xong chuyện tiên vụ, Bích Hoa Linh Quân mở lời, “Tiểu tiên còn có một chuyện, cả gan xin thỉnh giáo Ngọc Đế.”

Ngọc Đế hỏi, “Chuyện gì?”

Bích Hoa Linh Quân cung kính, “Sau khi tiểu tiên ấp nở Như ý đản, dưỡng dục linh hổ không dám chểnh mảng, nhưng… gần đây tiểu tiên quan sát tập tính linh hổ, cảm thấy khó hiểu, muốn hỏi Ngọc Đế, linh thú được ấp ra từ Như ý đản sẽ theo tính khí người nuôi dưỡng nó sao?”

Ngọc Đế nhíu mày, như đang trầm tư, một lúc sau nói, “Trẫm dường như cũng nghe nói có việc này, nhưng ở thiên đình Như ý đản rất hiếm, Trẫm cũng không thể khẳng định.”

Bích Hoa Linh Quân đem theo câu trả lời lấp lửng này quay về phủ, ngẫm kỹ thì, Nguyên Túc quả thực rất có hứng thú với trân thú, hơn nữa còn là trân thú lông xù bốn chân. Bích Hoa Linh Quân bất đắc dĩ nghĩ, hay là đưa nó cho tiên hữu khác dưỡng thử xem sao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.