Hoàng thượng thấy nàng nghiêm túc như vậy, cúi đầu ôm nàng: "Chuyện gì vậy?"
"Thần thiếp muốn biết cô mẫu thế nào rồi.
Lúc tiên đế còn sống, từng nói với cô mẫu, sống chết không gặp lại, bởi vì cô mẫu không muốn liên lụy đến người nhà, liền tự mình rời đi, sau đó thần thiếp không ở trong kinh thành, sau khi trở về cũng không có tin tức của cô mẫu thần, chỉ là thần thiếp muốn biết......" Nàng nói đến phía sau, càng ngày càng nhỏ giọng, không biết là sợ nghe được điều nàng sợ nhất, hay là sợ khiến hoàng thượng bất mãn.
Hoàng thượng nhìn bộ dáng của nàng, đau lòng cúi đầu hôn lên trán nàng: "Trẫm biết, cô mẫu của nàng cũng rất đáng thương.
Mấy năm đó, bà ấy sống rất khổ sở, về sau hoàng a mã qua đời, trẫm không muốn nhìn thấy hoàng ngạch nương cùng cô mẫu của nàng đấu đá, bởi vì hoàng ngạch nương chiếm hết chỗ tốt, cho nên lặng lẽ phái người an bài cô mẫu nàng đến hành cung dưỡng già.
Nói cho cùng, trước kia trẫm cũng muốn gọi bà ấy một tiếng hoàng ngạch nương.
Nàng yên tâm, sau này mỗi lần trẫm đi thỉnh kinh, đều sẽ đưa nàng đến thăm.
Được không?"
Như Ý kiên nhẫn nghe hắn nói từng câu một, hốc mắt đột nhiên ướt át: "Đa tạ hoàng thượng vì thần thiếp lo lắng chu toàn cho cô mẫu, cũng để cho cô mẫu có chỗ an hưởng tuổi già."
Nói xong, khóe mắt của nàng chảy xuống một giọt nước mắt, tuy rằng nàng cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình nhưng vẫn bị hắn phát hiện, hoàng thượng cúi đầu nói: "Là trẫm ủy khuất cô mẫu và nàng."
"Không phải." Như Ý ngẩng đầu nhìn hắn: "Chỉ là thần thiếp vui vẻ nên cảm động, hoàng thượng biết trong tình cảnh như vậy cô mẫu rất khổ sở, cho nên đây cũng là cách an bài tốt nhất.
Cô mẫu phải chịu đựng nhiều năm, cuộc sống đơn giản và tự do bây giờ cũng rất tốt." Nói xong, khóe miệng nàng nhếch lên một nụ cười, lập tức ngã vào trong lòng hắn, ôm thắt lưng hắn, hắn vuốt ve mặt nàng: "Trẫm biết, Như Ya của trẫm chính là khiến người ta cảm thấy thoải mái."
"Chỉ là mỗi ngày hoàng thượng đều ở chỗ thần thiếp, người ngoài làm được gì đây? Các phi tần đều mong chờ hoàng thượng, ngược lại thần thiếp sẽ trở thành ác nhân." Như Ý cười nói.
"Làm sao vậy, nàng không thích trẫm đến bồi nàng sao?"
"Thần thiếp đương nhiên là muốn, chỉ là, thần thiếp biết, đêm của hoàng thượng không chỉ thuộc về một mình thần thiếp, hoàng thượng tuy là hoàng thượng, cũng có rất nhiều chỗ khó xử cùng bất đắc dĩ." Như Ý dừng một chút, ngữ khí chậm rãi nói: "Hoàng hậu là trung cung, nếu hoàng thượng lạnh nhạt với hoàng hậu thời gian dài, khó tránh sẽ khiến cho mọi người bàn luận, hậu cung bất an.
Phú Sát thị ở tiền triều rất có ích với hoàng thượng, cả tộc Phú Sát thị cả nhà quyền cao chức trọng, văn thần võ tướng đếm không xuể, đệ đệ của hoàng hậu Phú Sát Phó Hằng càng là nhân tài đáng tin cậy của hoàng thượng, nếu để cho người ta biết hoàng thượng lạnh nhạt hoàng hậu, tiền triều của hoàng thượng sẽ không an ổn.
Phía sau Tuệ phi là Cao thị, mấy năm qua a mã cô ta đắp đê, canh giữ một phương, hai vị ca ca của cô ta cũng hữu dụng với hoàng thượng.
Còn có Gia quý nhân Kim Ngọc Nghiên là quý nữ Ngọc thị được tiên đế ban cho hoàng thượng, thần thiếp biết từ trước đến nay tộc Ngọc thị dựa vào Đại Thanh ta, trong chiến dịch lúc trước Ngọc thị phái thêm binh viện, cung cấp lương thảo, Ngọc thị là chỗ dựa của Kim Ngọc Nghiên.
Đồng thời, cô ta cũng là nhân chứng cho Ngọc thị cùng Đại Thanh làm thông gia.
Thần thiết biết hoàng thượng có rất nhiều chỗ khó xử, nhưng cho dù là Cao thị hay là Ngọc thị thì gia tộc của các phi tần đối với tiền triều của hoàng thượng mà nói đều là một phần không thể thiếu.
Hoàng thượng còn phải bận tâm đến hậu cung, bận tâm đến thần thiếp, càng phải bận tâm tiền triều.
Cho nên dù hoàng thượng đối đãi với phi tần hậu cung không bận tâm, nhưng cũng phải sương gió ban đều mới tốt."
Hoàng thượng nghe nàng nói như vậy, vuốt ve mặt nàng: "Là trẫm có lỗi với nàng, có đôi khi có rất nhiều chỗ bất đắc dĩ, nhưng trẫm vẫn muốn nàng hiểu, cho dù trẫm có bao nhiêu phi tần, ở trong lòng trẫm người khác vĩnh viễn không thể so sánh được với nàng."
"Thần thiếp đều hiểu được, có đôi khi có những chuyệnmình không nguyện ý làm, lẽ ra thần thiếp phải hiểu, chia sẻ nhiều hơn với người.
Chỉ cần tâm của hoàng thượng ở chỗ thần thiếp, do dù người ở chỗ nào thần thiếp cũng sẽ không để ý."
"Ở trong lòng trẫm, nàng khác với những phi tần đó." Hoàng thượng khẽ chạm vào mặt nàng, hơi thở ấm áp phả lên mặt Như Ý làm cho mặt nàng ngứa ngáy.
"Thần thiếp quên, hậu cung không được can chính, thần thiếp lỡ lời."
"Không sao, đối với trẫm, nàng có thể giữ lại bản tính của mình, không cần phải theo phép tắc, có thể buông lỏng một chút."
"Thần thiếp chỉ cần trong lòng hoàng thượng có thần thiếp, lúc nào cũng nhớ kỹ thần thiếp, thần thiếp liền cảm thấy mãn nguyện.
Mỗi ngày hoàng thượng đều dốc hết tâm tư, cho dù là thiên tử, ở tiền triều hậu cung cũng có rất nhiều chỗ bất đắc dĩ, nhưng hoàng thượng chỉ cần nhớ rõ thần thiếp ở bên cạnh người, vĩnh viễn ở bên cạnh người." Như Ý vòng tay qua cổ hắn, trong ánh mắt tràn đầy kiên định..