Lang Hoa nghe vậy có chút hoảng sợ, cúi người xuống cùng Như Ý: "Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng."
Lang Hoa ngẩng đầu nhìn hoàng thượng: "Sao hoàng thượng lại đến đây vậy?"
"Trẫm tới đây làm gì? Ngược lại trẫm lại muốn biết, nếu trẫm không đến hoàng hậu sẽ muốn làm gì?" Hoàng thượng tiến hai hai bước: "Hoàng hậu, nàng làm càn quá rồi!"
Lang Hoa vội vàng ho khan vài tiếng, nắm lấy tay Tố Luyện chậm rãi đứng dậy: "Hoàng thượng, là Nhàn quý phi mạo phạm lời nói của thần thiếp, cho nên thần thiếp mới trách phạt muội ấy chỉnh đốn hậu cung."
"Vậy sao?" Hoàng thượng liếc nhìn Như Ý ở bên cạnh, Như Ý hiểu ra vội vàng nói: "Hoàng thượng, thần thiếp không có.
Mấy ngày nay thần thiếp lo lắng cho Vĩnh Giác, tâm tình có chút phiền muộn, ra ngoài đi dạo một chút, tình cờ gặp được hoàng hậu nương nương, thần thiếp nhắc tới hoàng hậu nương nương và thần thiếp đều làm ngạch nương, hoàng hậu nương nương lại muốn trách phạt thần thiếp mạo phạm, liền sai người vả miệng, thần thiếp thật sự rất oan uổng!"
"Hoàng thượng, Nhàn quý phi vô duyên vô cớ nhắc đến Vĩnh Liễn, đây không phải là cố tình đâm vào chỗ đau của thần thiếp sao? Thần thiếp chỉ muốn dạy dỗ muội ấy mà thôi."
"Trẫm và hoàng hậu đối đãi với cung nữ và thái giám rất khoan dung, đều chỉ là dạy dỗ chưa từng muốn trách phạt, hơn nữa Nhàn quý phi còn là chủ tử, sao hoàng hậu có thể ra tay với nàng ấy.
Coi như lời nói của Nhàn quý phi khiến nàng khó chịu, nhưng nàng cũng đã tự hỏi chính mình đã làm tròn chức trách của một người hoàng ngạch nương chưa? Mấy ngày nay Vĩnh Giác bị bệnh nặng, cho dù hoàng hậu không thích Nhàn quý phi, chẳng lẽ ngay cả một câu quan tâm hỏi thăm Vĩnh Giác cũng không có sao?"
Lang Hoa bị lời nói sắc bén của hoàng thượng làm cho có chút nghẹn lời: "Hoàng thượng, người muốn làm mất mặt của thần thiếp trước mặt Nhàn quý phi sao? Thần thiếp là hoàng hậu, là quốc mẫu Đại Thanh, lại càn là thê tử của người, người có quan tâm thần thiếp hay không?"
"Nàng là hoàng hậu của trẫm, có nhiều chuyện trẫm đều tha thứ cho nàng, tôn trọng nàng, nhưng không có nghĩa là nàng có thể tùy ý làm bậy.
Hành động này của hoàng hậu mất đi khí độ của trung cung.
Hoàng hậu trở về đóng cửa suy nghĩ cho tốt đi." Nói xong hoàng thượng tiếp tục phân phó: "Lý Ngọc, đưa hoàng hậu trở về!"
Lý Ngọc cúi người nhận lệnh, đi đến bên cạnh Lang Hoa.
Như Ý khẽ liếc nhìn Lang Hoa, nàng ta đang nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt tràn ngập địch ý.
Như Ý đứng lên, bỗng nhiên có cảm giác đầu có chút chóng mặt, rất may hoàng thượng đỡ lấy tay nàng, hoàng thượng tiến lên một bước đỡ thắt lưng Như Ý, hỏi: "Nàng làm sao vậy?"
Như Ý xoa bóp trán: "Không sao, có lẽ bởi vì ôm nay thời tiết có chút ngột ngạt nên thần thiếp cảm thấy có chút chóng mặt."
Như Ý liếc nhìn Lang Hoa, lúc này Lang Hoa đang liếc mắt nhìn nàng, Như Ý nghĩ cô ta nhất định sẽ cho rằng nàng cố ý giả vờ khó chịu trước mặt hoàng thượng để lấy lòng, nhưng bây giờ nàng cảm thấy chóng mặt hoa mắt rất khó chịu.
Như Ý sửng sốt một giây, khẽ nhếch khóe miệng, thuận thế dựa vào trong lòng hoàng thượng: "Đa tạ hoàng thượng quan tâm."
Dù sao cũng khiến Lang Hoa cảm thấy nàng đang giả vờ, nếu đã như vậy nàng liền thuận nước đẩy thuyền.
"Đi thôi, trẫm trở về cùng nàng." Hoàng thượng thấy Như Ý như vậy, đại khái cũng đoán được mục đích của nàng, hắn cũng không muốn trách cứ nàng nhiều, dù sao chuyện của Vĩnh Giác đã khiến nàng rất khó chịu, hơn nữa ở trong lòng hắn cũng thiên vị nàng rất nhiều, liền ôm eo nàng trở về chỗ ở cùng nàng.
"Vẫn còn khó chịu sao? Hay gọi thái y đến xem?" Hoàng thượng đứng sau xoa trán cho Như Ý, hi vọng có thể giảm bớt chóng mặt cho nàng.
"Không cần, Giang Dữ Bân cùng mấy vị thái y khác đã hồi cung, cũng chỉ còn lại mấy vị thái y không khám bệnh cho thần thiếp thường xuyên, mấy ngày nay bởi vì bệnh tình của Vĩnh Giác thần thiếp vẫn không yên lòng, buổi tối nghỉ ngơi không tốt, ban ngày lại không có khẩu vị dùng bữa, cho nên mới bị như thế này."
Thấy nàng không muốn, hoàng thượng cũng không ép buộc nàng nữa: "Hiện tại Vĩnh Giác đã không sao, đừng lo lắng, nàng đi ngủ một lát, nghỉ ngơi nhiều mổ chút."
Như Ý "Ừm." một tiếng, đi vào tẩm điện nằm xuống nhắm mắt ngủ.
Khi Như Ý tỉnh dậy, mở mắt ra liền thấy hoàng thượng đang ngồi ở bên giường nhìn khuôn mặt khi ngủ của nàng, Như Ý mơ mơ màng màng hỏi một câu: "Hoàng thượng chưa đi sao."
"Ừm." Hắn giơ tay kiểm tra nhiệt độ trán của Như Ý, thấy vẫn bình thường liền hỏi: "Nàng thấy đỡ hơn chưa?"
"Ừm, đỡ nhiều rồi." Như Ý ngẩng đầu liếc nhìn bên ngoài, sắc trời đã tối, trong tẩm điện đã thắp đèn.
"Trẫm phân phó nô tài làm nhiều đồ ăn, nàng ăn nhiều một chút, như vậy thân thể của nàng mới chịu được." Hắn nắm chặt tay nàng, truyền hơi ấm từ lòng bàn tay hắn cho nàng.
Như Ý mỉm cười đồng ý, ra khỏi tẩm điện uống một chén trà giải khát, ngồi trước bàn ăn, những món ăn này rất hợp khẩu vị của nàng, lúc này nàng mới thuyết phục bản thân mình ăn một ít.
"Như Ý, mặc dù bệnh tình của Vĩnh Giác cũng đã tốt hơn, nhưng trẫm vẫn có chút lo lắng, chúng ta đã xuất cung gần hai tháng, công việc tuần tra phía đông cũng sắp kết thúc, trẫm nghĩ cũng nên hoàng thành những việc còn lại, nhanh chóng trở về."
"Được.
Thần thiếp cũng rất lo lắng cho Vĩng Giác, muốn trở về sớm thăm hài tử.
Hơn nữa một mình Hải Lan chăm sóc Vĩnh Giác và Vĩnh Kỳ cũng rất mệt mỏi."
Ba ngày sau, xe ngựa thuyền trở về Tử Cấm Thành theo lộ trình cũ, phong cảnh dọc theo đường đi cũng không có gì khác biệt so với lúc đến, chỉ là dọc theo đường đi Như Ý rất khó chịu, Nhị Tâm đứng bên cạnh nàng lo lắng hỏi: "Nương nươmng bị làm sao vậy? Trước đó vài ngày vì chuyện của tiểu a ca mà nương nương lo lắng không thôi, thân thể nương nương không tốt, đợi đến lúc hồi cung bảo Giang thái y kê thuốc trị bệnh."
Như Ý không ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cũng không quan tâm đến lộ trình, chỉ là dọc đường nàng cảm thấy rất chóng mặt, đúng lúc xe ngựa rất sóc nảy, nàng khó chịu đến mức không muốn nói chuyện.
Sau khi đường bộ đổi thành đường thủy, vốn cho rằng sẽ khá hơn một chút nhưng không ngờ lại càng khó chịu hơn.
Nhị Tâm đứng bên cạnh nàng ở mạn thuyền một lúc, lúc nàng Như Ý mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Như Ý đứng dậy liền ngồi xuống, giọng nói rất uể oải: "Bổn cung khó chịu quá, ngươi mau đi, đi bẩm báo với hoàng thượng một tiếng.".