Như Ý Xuân

Chương 12



“Ối dồi ôi, sao Thịnh Nhị cô nương lại ác như vậy chứ, không ngờ còn dám đánh cả tỷ tỷ ruột của mình.”

“Nàng ta vừa vấy bẩn danh tiếng của Thịnh Đại cô nương kia kìa. Người ta rõ ràng đang nghỉ ngơi mà nàng ta cứ một mực nói Đại cô nương lén đi gặp ngoại nam.”

“Nham hiểm quá thể đáng, Thịnh Đại cô nương đáng thương ghê!”

………..

Dưới ánh mắt của mọi người, Thịnh Thần Hy có trăm miệng cũng không biện bạch được một lời.

Liễu Thị hối hả đi tới, nhìn thấy gương mặt trắng bệch như tờ của Thịnh Lộ Yên, rồi lại trông thấy máu trong khăn tay của nàng ta thì lập tức ngớ ra.

“Nương, không phải con, không phải con đâu, con chỉ đẩy nhẹ tỷ ta một cái thôi, là tự tỷ ta ngã xuống.”

Bên cạnh lập tức có cô nương con nhà quyền quý mới nổi không nhịn được nói: “Không ngờ ngươi còn dám xảo biện! Chúng ta đều nhìn thấy rõ ràng, chính ngươi đã đẩy nàng ấy!”

Một vị cô nương khác đi cùng nàng ấy cũng nói: “Chính ngươi đã làm, không chỉ thế ngươi còn chửi cả Thịnh Đại cô nương nữa.”

Liễu Thị nắm chặt tay, quay người, giáng một cái tát lên mặt nữ nhi của mình.

“Con câm miệng cho ta! Dù con có muốn đùa giỡn tỷ tỷ mình thì cũng phải biết cơ thể tỷ con vốn yếu ớt, không chịu nổi mấy trò đùa quá khích như các cô nương bình thường. Còn không mau xin lỗi tỷ tỷ con đi!”

Những lời này của Liễu Thị đều đẩy hết mọi trách nhiệm lên sức khỏe không tốt của Thịnh Lộ Yên.

“Mẫu thân, người đừng trách muội muội, đều tại con…..tại con….” Theo sau giọng nói đứt quãng là một dòng nước mắt trong veo chảy ra từ khóe mắt của Thịnh Lộ Yên, trông dáng vẻ muốn có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu: “Muội muội chửi con, đánh con thì con cũng không nên….không nên….”

Nói xong lời này, Thịnh Lộ Yên thở không ra hơi và ngất xỉu.

Thế cho nên, những lời vừa rồi của Liễu Thị cũng hoàn toàn không có sức thuyết phục.

Mặc dù Liễu Thị vẫn luôn muốn Thịnh Lộ Yên chết, để nhường đường cho nữ nhi của bà. Thế nhưng, bà không hề muốn để nữ nhi nhúng tay vào chuyện này. Thịnh Lộ Yên có thể chết, nhưng không thể là lúc này. Dù thế nào đi chăng nữa, bà không thể để nàng ta chết vào lúc này. Nếu bây giờ nàng ta chết, nữ nhi của bà sẽ không bao giờ rửa sạch được tăm tiếng này.

“Mau đi mời….”

Lời nói của Liễu Thị nhanh chóng bị tiếng khóc lóc thảm thiết của Xuân Đào lấn át.

“Cô nương, cô nương ơi! Người mau tỉnh lại đi mà, mau tỉnh lại đi mà.” Xuân Đào vừa khóc vừa nói.

Liễu Thị đang muốn nói tiếp, nhưng lại bị người nào đó đẩy ra.

Ngô Thị đẩy mọi người ra, nói với vương ma ma bên người bằng khuôn mặt lạnh lùng: “Còn không mau đi mời thái y!”

Xuân Đào lau nước mắt, nói: “Bệnh của cô nương nhà nô tỳ vẫn luôn do Viện sử Thiệu đại nhân của Thái y viện chữa trị. Phải tìm ông ấy mới được ạ.”

Khúc hí trên đài đã dừng lại từ lâu.

Song, khúc hí trong phủ vẫn còn đang tiếp diễn, thậm chí ngày càng đặc sắc hơn.

Ngô Thị không để Liễu Thị tới gần, cũng không để bà ta đi vào trong phòng mà sắp xếp cho bà ta ở phòng ngoài cùng mấy vị khách khác. Nghe những tiếng xì xào bàn tán bên tai cùng những cái chỉ trỏ thẳng thừng, Liễu Thị chưa bao giờ cảm thấy một khắc trôi qua lại gian nan đến vậy. Mà tất cả những gì bà đang phải chịu, đều là do Thịnh Lộ Yên mang đến. Nếu sớm biết nàng ta sẽ mang đến cho mình phiền toái lớn đến thế, Liễu Thị thật sự hối hận vì đã không giết chết nàng ta sớm hơn.

Khi tin này truyền tới Thái y viện, Thiệu viện sử đang nghiên cứu sách y.

“Thiệu đại nhân, không ổn rồi, Đại cô nương của phủ Thịnh Lăng hầu ho ra máu rồi.”

Nghe xong, mấy vị thái y của Thái y viện đều nhìn viện sử của mình bằng ánh mắt đồng tình. Có ai không biết vị Đại cô nương của phủ Thịnh Lăng hầu đã bệnh tật nhiều năm, hơn nữa còn mắc phải chứng bệnh khá quái gở, dù dùng thuốc và châm cứu đều không có tác dụng, song cũng chẳng đoán được lúc nào sẽ mất mạng.

Phủ Thịnh Lăng hầu có lịch sử trăm năm, là một trong các thế gia, vị Đại cô nương này còn định hôn với thế tử của phủ Thừa Ân hầu, hơn nữa Hoàng hậu nương nương cũng rất thích vị cô nương này. Nếu một ngày nào đó nàng ta thật sự không còn, không biết hai thế gia này giận dữ đến mức nào.

Bọn họ cũng không biết, đến lúc ấy Thiệu đại nhân còn có thể ngồi vững ở vị trí viện sử được hay không!?

Thiệu viện sử khẽ chau mày, vuốt vuốt chòm râu ngắn và hỏi: “Gần đây bệnh tình của Đại cô nương vẫn rất ổn định, sao hôm nay lại bị như vậy?”

Người được phái đi là tâm phúc của Ngô Thị, nên nàng ta cũng chẳng ưa gì Thịnh Thần Hy, nghe ông hỏi vậy thì chẳng thèm kiêng nể, biết gì nói đó: “Muội muội kia của nàng đã mắng nhiếc nàng thì thôi, còn đẩy nàng nữa. Thịnh Đại cô nương ngã xuống đất, hộc ra cả máu.”

Nghe đến đây, ấn đường của Thiệu thái y mới giãn ra một chút, nhưng động tác trên tay càng thêm nhanh: “Không ngờ còn có chuyện như vậy, mau dẫn lão phu đi xem.”

Hai khắc sau, Thiệu viện sử có mặt tại phủ Thừa Ân hầu với khuôn mặt nghiêm túc, vừa thấy Thịnh Lăng hầu và Liễu Thị đã lớn tiếng chỉ trích: “Ta đã nói với các ngươi bao nhiêu lần rồi, Thịnh Đại cô nương phải yên tĩnh dưỡng bệnh, các ngươi thì giỏi rồi, chẳng những không để con bé an ổn dưỡng bệnh mà còn để con bé phiền muộn trong lòng. Các ngươi làm thế là chê con bé sống lâu quá phải không?”

Đại phu mắng người là chuyện thường ở huyện, đến cả người cao quý như Thịnh Lăng hầu cũng không cảm thấy Thiệu viện sử nói thế là chướng tai. Ông chỉ nghĩ rằng, phải nhanh chóng chữa khỏi bệnh cho trưởng nữ, không thể vì chuyện của ngày hôm nay mà khiến con bé mất mạng. Nếu con bé thật sự mất mạng thì hai nữ nhi của ông đều bị hủy hoại.

“Thiệu đại nhân nói chí phải.”

Tuy nhiên, những lời này lại làm cho Liễu Thị mất hết thể diện, mặt đỏ bừng bừng, nóng rát.

Nhưng vì đang ở trước mặt nhiều người nên bà ta không dám cãi lại, chỉ nói: “Lúc đến vẫn khỏe lắm mà, chẳng qua không biết Đại cô nương….”

“Câm miệng!” Thịnh Lăng hầu quát lớn một tiếng.

Thiệu viện sử liếc Thịnh Lăng hầu một cái rồi nhìn Liễu Thị: “Ngươi là bậc cha mẹ mà không hay biết chuyện của con cái sao? Chẳng phải lần trước ta đã nói với phu nhân rồi sao?”

Vừa dứt lời, tất cả ánh mắt đều dồn về đây, lần này Liễu Thị thật sự không dám hé nửa lời.

Thịnh Lăng hầu nhìn chằm chằm Liễu Thị, rồi lại nhìn Thiệu viện sử: “Thiệu thái y, cứu người quan trọng hơn, phu nhân có si thì để sau hẵng nói.”

Câu nói này lập tức xác định chuyện ngày hôm nay là lỗi của Liễu Thị! Liễu Thị nghe vậy thì cảm thấy vô cùng uất ức.

Vào trong phòng, Thiệu viện sử bắt mạch một lúc, sau đó ông mời hết người ra ngoài với lý do quá đông và chỉ giữ lại mỗi Xuân Đào.

Đợi mọi người tản đi hết, ông nhìn cô nương đang nằm trên giường, nghiêm mặt hỏi: “Cháu còn sống được bao lâu nữa?”

Thịnh Lộ Yên ho khẽ một tiếng, nói: “Câu hỏi này của đại nhân kỳ lạ quá. Tiểu nữ không hiểu y thuật nên đâu biết mấy thứ này, muốn biết phải hỏi Thiệu đại nhân mới đúng.”

“Hừ.” Thiệu viện sử cười khẩy: “Lão phu nào có cái bản lĩnh đấy.”

Thịnh Lộ Yên lúng liếng đôi mắt, hỏi dò: “Hay là….nửa năm nhỉ?”

“Được, Thịnh Đại cô nương nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu.” Nói xong, Thiệu viện sử lại than thở: “Y thuật của lão phu sắp bị hủy trong tay của cháu rồi.”

Thịnh Lộ Yên cười nói: “Người sợ gì chứ? Mặc dù người chữa cho cháu hai năm không khỏi, nhưng cháu sẽ nhanh chóng khỏi thôi, đến lúc đó mọi người sẽ khen người là thần y đấy.”

Thịnh Lộ Yên có thể giả bệnh giấu tất cả mọi người đều nhờ vào vị thái y trước mặt này, thuốc hôm nay nàng uống khiến cơ thể suy yếu cũng là do ông ấy kê cho. Và lý do khiến ông ấy nguyện ý giúp đỡ nàng là vì tình cảm sâu sắc giữa ông ấy và nương nàng.

“Thần với chả y cái gì, lão phu không quan tâm mấy thứ đấy, chuyện quan trọng nhất bây giờ là mau chóng giải quyết chuyện của cháu đi. Ta thấy gần đây phụ thân cháu cũng khá quan tâm cháu, thái độ vừa nãy của hắn cũng rất kì lạ, vẻ mặt rất khó chịu, nhìn có vẻ rất lo cho cháu đấy. Hay là cháu nói sự thật cho hắn biết đi, đỡ phải ngày ngày giả bệnh đến vất vả như thế nữa, đã thế lại còn tạo điều kiện cho nữ nhân rắn rết kia suốt ngày diễu võ dương oai.” Thiệu viện sử nghiêm mặt nói.

Thịnh Lộ Yên lập tức nhỏ giọng trả lời không chút đắn đo: “Không được!”

Thiệu viện sử chau mày.

“Người quên chuyện của Lý thái y rồi sao?”

Thiệu thái y bặm môi, không nói gì.

Hai năm trước, Lý thái y vẫn còn là viện sử của Thái y viện. Hắn chính là người đã phát hiện ra nàng bị trúng độc. Trùng hợp là, hắn cũng từng trị bệnh này cho mẫu thân nàng, ông của lúc đó vẫn là một tiểu thái y mới nhậm chức nên không thể xem bệnh, chỉ đi theo người ta sắc thuốc. Sau này, chỉ vì một câu nói của ông, rằng ‘Chứng bệnh của đại cô nương giống với tiên phu nhân’ mà đã bị phụ thân nàng trừng phạt, chưa đầy nửa tháng Lý thái y đã phải cáo lão hồi hương.

Phụ thân này của nàng chỉ sẵn lòng  tin những điều mà mình muốn tin. Ông vẫn luôn giấu kín như bưng cái chết của mẫu thân nàng năm đó. Hễ có người nhắc đến, nếu không chết thì cũng bị thương.

Sau đó, cho dù nàng cầu xin Lý thái y như thế nào, hỏi ông về chuyện của mẫu thân nàng năm đó ra sao, thì ông đều nói năm đó mình chưa từng khám chữa cho mẫu thân nên làm sao biết được chân tướng. Những điều mà ông biết, cũng chỉ là tin đồn, hôm đó chỉ là buột miệng nói mà thôi, không hề có căn cứ gì cả.

“Giờ người còn chưa tới ngũ tuần, lẽ nào đã muốn về hưu rồi hử?” Thịnh Lộ Yên nói.

Nhớ đến chuyện của Lý thái y, Thiệu viện sử trở nên bực bội: “Cháu nghĩ lão phu sợ chắc?”

Thịnh Lộ Yên chậm rãi nói: “Người không sợ nhưng mà cháu sợ. Nếu người đi rồi thì còn ai có thể giúp cháu đây? Cháu sợ người đi rồi, cháu sẽ toi đời luôn.”

Đây cũng chính là nguyên nhân Thiệu thái y do dự. Nếu nói ra chân tướng mà không ai tin thì còn nói ra làm cái gì, cũng chỉ khiến kẻ địch tăng thêm cảnh giác mà thôi.

“Tiếc rằng lão phu không có bản lĩnh, nên chẳng thể giúp cháu được nhiều.”

“Người đã giúp cháu rất nhiều rồi ạ.” Thịnh Lộ Yên nói một cách chân thành. Nếu không có Thiệu thái y thì làm sao nàng có thể giả bệnh, rồi làm sao có thể lừa được sự thông cảm của phụ thân nàng. Không có ông, khéo nàng đã bị Liễu Thị hại chết từ lâu rồi.

“Hôm nay cháu diễn một màn kịch lớn như vậy. Trong khoảng thời gian ngắn này, chắc kế mẫu và muội muội cháu không dám bắt nạt cháu nữa rồi.”

Thịnh Lộ Yên cười: “Đúng ạ.”

Hôm nay, nàng vốn chỉ muốn cắt đứt sạch sẽ với Tạ Uân, ai dè Thịnh Thần Hy cứ thích kiếm chuyện, nên nàng đành tương kế tựu kế vậy. Hiện giờ nàng đã bệnh thành thế này, e rằng phủ Thừa Ân hầu sẽ nhanh chóng hủy hôn, hơn nữa, sau lần này Liễu Thị cũng đừng hòng nhét đại nàng vào nhà nào nữa.

Khoảng thời gian này đủ để nàng tìm thấy bà mụ, đối phó Liễu Thị, để bà ta không thể nắm giữ phủ Thịnh Lăng hầu nữa.

Đến lúc đó, nàng thực sự được tự do rồi.

“Thế cháu thật sự không gả cho thiếu niên kia à?” Thiệu thái y hỏi. Thịnh Lộ Yên quậy ầm ĩ ở nhà của vị hôn phu như thế, phu gia biết nàng chẳng sống được bao lâu rồi, nào có chuyện vẫn còn đồng ý kết thân với nàng.

Nụ cười trên mặt của Thịnh Lộ Yên

vụt tắt, nàng vội nói: “Không phải cháu không gả mà là không thể gả.”

Thiệu thái y làm sao không biết nỗi khổ trong lòng nàng, ông thở dài thườn thượt và nói: “Mà thôi, cháu nghỉ ngơi cho tốt đi, có chuyện gì cần ta giúp thì cứ cho người đến tìm.”

“Vâng ạ, đa tạ Thiệu thúc.”

Sau khi Thiệu viện sử đi ra bèn nói với Thịnh Lăng hầu về bệnh tình của Thịnh Lộ Yên, đồng thời nói cho ông ta biết, e rằng thời gian còn lại của Thịnh Lộ Yên nhiều nhất chỉ còn nửa năm nữa, nên chuẩn bị sẵn hậu sự đi.

Nét mặt của Thịnh Lăng hầu vô cùng khó coi: “Sao đột nhiên lại trở nên nghiêm trọng như thế chứ?”

Thiệu viện sử trả lời trôi chảy: “Ta đã sớm nói với hầu gia rồi, phải tĩnh dưỡng, duy trì tâm trạng tốt. Nhưng hôm nay ta bắt mạch cho Thịnh Đại cô nương thì thấy con bé ngày đêm ưu tư, trong lòng bực dọc khó chịu, dẫn tới bệnh tình ngày càng nặng thêm.”

“Choang!” Chén trà bên tay Thịnh Lăng hầu bỗng nhiên rơi xuống đất.

Sắc mặt Liễu Thị biến trắng như tờ.

Ban đầu Thiệu viện sử định dựa theo tình hình hiện tại mà thuận mồm nói láo, nhưng khi trông thấy phản ứng của hai người này, ông nhận thấy có vẻ như có điều gì đó không thích hợp.

Đáng tiếc là, ông vẫn chưa kịp phát hiện ra manh mối thì hai người đã lập tức khôi phục lại như thường.

Thiệu viện sử tạm thời gác lại nghi hoặc trong lòng, sai người đi bốc thuốc. Lúc ông vừa đi trên hành lang gấp khúc, phía sau đã có người cất tiếng gọi ông.

“Thiệu đại nhân, xin người chờ chút.”

Thiệu viện sử quay đầu nhìn lại thì thấy một chàng thiếu niên lang nhanh nhẹn, sáng trong như trăng trong mây, hắn đang chảy về phía mình.

“Tham kiến thế tử.”

“Thiệu đại nhân khách khí rồi.” Tạ Uân nói: ” Không biết bệnh tình của Yên nhi thế nào rồi?”

Thiệu viện sử mấp máy khéo môi, hiện giờ ông không thể thốt nổi những lời ông vừa nói với Thừa Ân hầu. Tuy nhiên, thà đau ngắn còn hơn đau dài, ông vẫn phải nói ra thôi.

Một trận gió thổi qua khiến cho cơ thể vốn thon gầy của chàng thiếu niên càng hiện rõ vẻ gầy yếu.

Một lát sau, hắn đưa thứ trong tay mình cho Thiệu viện sử.

“Đại nhân, đây là phương thuốc ta tìm được từ các đại phu nổi tiếng trong những năm đi ra ngoài thăm thú. Người nhìn xem, có thể dùng được không?”

Thiệu viện sử nhìn xấp phương thuốc dày cộp, rồi lại nhìn chàng thiếu niên trước mặt. Thiếu niên vẫn luôn đoan chính chững chạc mà giờ khắc này trông lại có vẻ chật vật. Vành mắt của chàng đỏ lên, tóc tai rối bù, khuôn mặt hiện rõ vẻ u sầu.

“Có thể dùng được không?” Đôi mắt của thiếu niên tràn đầy mong mỏi, ngón tay thon dài mảnh dẻ cũng khẽ run rẩy.

Ông vốn muốn từ chối, nhưng cuối cùng vẫn bị đả động bởi sự chân thành của chàng thiếu niên, ông nhận lấy phương thuốc và nói: “Được, để ta quay về nghiên cứu.”

“Đa tạ đại nhân.” Tạ Uân cúi đầu thật sâu trước Thiệu viện sử.

“Thế tử nói vậy hạ quan không nhận nổi.”

Thiệu viện sử vội vàng nâng Tạ Uân, nhưng Tạ Uân lại không chịu nhúc nhích.

“Xin đại nhân nhất định phải chữa khỏi bệnh của Yên nhi muội muội. Cần dược liệu gì cũng có thể đến tìm ta, nếu trong phủ ta không có, dù phải tìm khắp tứ phương thì ta cũng sẽ tìm về cho người.”

Vừa nghe, có thể nghe ra một chút nghẹn ngào và yếu đuối trong giọng nói của chàng thiếu niên.

Thiệu viện sử thầm thở dài: “Thế tử có lòng quá.”

Nếu không có những chuyện đó, thì hai người này ở bên nhau có thể coi là một giai thoại. (*)

(*) Giai thoại: Câu chuyện tình yêu đẹp về tài tử giai nhân.

Thật đáng tiếc!
Tiếc cho anh nam phụ ghê, giá mà anh gian ác tí cho đỡ thích híc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.