Sáng sớm ngày thứ hai, bên cạnh sớm đã không có người.
Thịnh Lộ Yên cất tiếng gọi, Xuân Đào lập tức đi vào.
Thấy Xuân Đào không khác gì ngày thường, Thịnh Lộ Yên hỏi một câu: “Cô gia không làm khó ngươi với Tôn ma ma chứ?”
Xuân Đào lắc đầu, mặt vẫn tràn đầy sợ hãi.
Thịnh Lộ Yên thở dài, nói: “Không thì tốt rồi.”
Xuân Đào nghĩ một lát rồi bổ sung thêm một câu: “Nhưng ngài ấy không thèm đếm xỉa tới ai cả, sớm nay nô tỳ và Tôn ma ma thấy vẻ mặt của ngài ấy rất đáng sợ.”
Thịnh Lộ Yên nghĩ một chút, nói: “Ngươi và ma ma để ý một chút, mấy ngày gần đây đừng xuất hiện trước mắt hắn, nhìn thấy hắn thì tránh xa ra.”
“Vâng, nô tỳ nhớ kỹ rồi ạ.”
Chẳng bao lâu, Tôn ma ma đã tới, lúc đến sắc mặt có chút cau có.
“Ma ma làm sao thế?”
Tôn ma ma há mồm, rồi lại khép lại.
Bà nghĩ mãi không ra, tại sao đêm qua cô gia không viên phòng với cô nương. Tuy bà không xem trọng xuất thân của cô gia, nhưng dù gì hai người cũng thành thân rồi, sao có thể không viên phòng được chứ. Cô nương nhà bà xinh đẹp như thế, cô gia còn ngủ chung giường với cô nương, làm sao có thể nhịn được chứ, chẳng lẽ hắn có bệnh gì chăng.
“Ma ma cứ nói đi.”
Tôn ma ma cân nhắc một chút rồi nói: “Cô nương, hai lão nô mà phu nhân nhét vào đây không phải loại đèn cạn dầu gì đâu, bọn họ không chỉ dò la chuyện của cô gia khắp nơi, mà còn nói với người ta những chuyện hồi cô nương ở nhà ngoại. Vừa nãy bọn họ còn ở kia nói….nói đêm qua cô nương với cô gia chưa viên phòng.”
Nghe đến đây, vẻ mặt Thịnh Lộ Yên hơi nghiêm lại.
“Chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách đuổi hai lão nô kia đi thôi.”
Thịnh Lộ Yên ho khẽ một tiếng để che đi vẻ lúng túng của mình, nàng nói: “Trước mắt cứ để hai người họ ở đây đã, kiểu gì cũng tìm được cái cớ để đuổi họ đi thôi.”
“Vâng.” Tôn ma ma uể oải đáp một tiếng. Trọng điểm mà bà muốn nói đâu phải là chuyện này, cô nương nhà bà thông minh như thế, chắc chắn có thể nghĩ ra cách nên hai lão nô kia không đáng nhắc tới. Trọng điểm là cô gia và cô nương chưa viên phòng kìa, thế nhưng khi thấy cô nương như vậy bà cũng không muốn nói nhiều, càng không dám nhắc tới.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn sáng.
Hai đĩa dưa muối, hai cái bánh bột mì, một bát cháo hoa.
Đây là bữa ăn thanh đạm nhất mà Thịnh Lộ Yên từng ăn từ lúc sinh ra đến nay. Hơn nữa, dưa muối chỉ có vị mặn, không có gì khác. Bánh bột mì thì được hấp nửa sống nửa chín. Cháo hoa cũng nấu rất qua quít, chưa nấu đến lúc gạo bay hương thơm.
Tôn ma ma lập tức nổi giận.
Thịnh Lộ Yên liếc bà một cái, ý bảo bà chớ nóng nảy.
Tôn ma ma chỉ đành nhịn lại.
Thịnh Lộ Yên chỉ ăn nửa cái bánh bột mì và một bát cháo rồi sai người dọn đi.
“Nhà bếp này bắt nạt người quá đáng!” Tôn ma ma cả giận nói.
Lát sau Xuân Đào quay lại và mang theo một tin: “Nghe quản sự của nhà bếp nói, thường ngày cô gia cũng chỉ ăn đồ như vậy thôi.”
Lời như vật thật sự làm cho người ta không biết nói gì mới phải.
“Thôi vậy, trước cứ thế đã.” Thịnh Lộ Yên nói: “Giờ cứ đi thăm dò rõ tình hình trong phủ trước.”
Nàng vừa gả tới được một ngày, bây giờ đến chỉnh đốn nhà bếp cũng không hay lắm, trước tiên phải làm rõ bối cảnh của từng người trong phủ rồi hẵng tính tiếp.
Hôm nay trong triều bàn về chuyện sông Lịch ngập lụt.
Sau khi bãi triều, mọi người muốn nói một tiếng chúc mừng mà hết nhìn Thịnh Lăng hầu ở bên trái, rồi lại nhìn Tầm Lại ở bên phải. Tuy nhiên, khi trông thấy vẻ mặt lạnh lùng của hai người thì lời chúc kia thật sự không thốt ra nổi. Hai người đã trở thành nhạc phụ và nữ tế, nhưng bộ dạng vẫn như nước với lửa.
“Sao Tầm đại nhân vừa thành thân mà đã vào chầu rồi?”
“Xuỵt, nhỏ tiếng thôi chứ. Tiếc cho đích trưởng nữ của hầu phủ bị kẹp giữa phụ thân và phu quân, cuộc sống chắc chắn rất gian nan.”
Thịnh Lộ Yên vốn cho rằng Tôn ma ma phải thăm dò vài ngày mới có thể thăm dò rõ ràng, nào ngờ đến buổi chiều đã quay lại báo cáo.
“Cô nương, lão nô đã dò la rõ rồi. Phủ này chia làm hai phần: nội viện và ngoại viện. Bên ngoại viện có thủ vệ canh phòng nghiêm ngặt, người của nội viện không được phép tiến vào ngoại viện. Trong nội viện tổng cộng có mười người, gồm hai thợ chăm sóc cây cảnh, bốn người quét tước nhà cửa, hai người làm bếp và hai người ở viện chính.”
Thịnh Lộ Yên sửng sốt.
“Chỉ nhiêu đây?”
Cho dù Tầm Lại có xuất thân nhà nghèo, nhưng hiện tại cũng là quan tứ phẩm trong triều, trong nhà chỉ có từng này người không khỏi có chút đơn giản quá mức.
Tôn ma ma có cùng suy nghĩ với cô nương nhà mình, bà gật đầu và nói: “Chỉ có nhiêu đây thôi. Chẳng phải trong viện chúng ta có hai ma ma và hai nha hoàn đó sao, hai nha hoàn kia vốn làm việc ở nhà bếp, vì mấy hôm nay đại hôn nên mới được điều tới đây để hầu hạ cô nương, chứ bình thường trong viện chỉ có hai ma ma quét tước dọn phòng thôi. Ngoài ra, cô gia rất ít khi tới nội trạch, một tháng chỉ đến tầm bốn năm ngày, ngài ấy cũng không bao giờ để nha hoàn hầu hạ, bên cạnh chỉ có một gã sai vặt.”
Thịnh Lộ Yên chưa kịp hỏi gì thì Tôn ma ma đã đến gần Thịnh Lộ Yên, nói thầm: “Cô gia chẳng những không cho nha hoàn hầu hạ, mà thậm chí trong phủ còn không hề có một thị thiếp hay nha đầu thông phòng nào, bên cạnh ngài đấy sạch sẽ lắm.”
Việc này thật sự làm người ta khá bất ngờ.
Trong đám con cháu thế gia mà nàng từng tiếp xúc, bọn họ sẽ sớm được cho những cô nương đến tuổi tới hướng dẫn và hầu hạ, trước khi thành hôn thì bên cạnh lúc nào cũng có một hai thông phòng hoặc thị thiếp. Ngay cả phụ thân nàng cũng vậy, dù ông có thích Liễu Thị thế nào, thì trong phủ cũng có ba di nương và thỉnh thoảng phụ thân nàng cũng sẽ tới đó một lần.
Tầm Lại đỗ cử nhân và Trạng nguyên vào năm mười tám tuổi, hiện giờ cũng đã hai mươi tuổi rồi. Cho dù trước kia gia đình hắn có nghèo khó hay vì hắn say mê khoa cử nên bên cạnh không có cô nương hầu hạ, thì nay hắn đã trở thành người nắm quyền còn khá được Hoàng thượng tin tưởng, chẳng có lý nào ngay cả một nữ nhân hầu hạ cũng không có. Dù bản thân hắn không đi tìm thì cũng sẽ có rất nhiều người đến tặng mới đúng. Nhưng nàng chỉ nghe nói có một hai lần như vậy.
“Điểm này của cô gia tốt hơn thế tử nhiều.” Tôn ma ma khẽ nói một câu.
Chỉ vì chuyện này mà cân tiểu ly trong lòng Tôn ma ma lập tức nghiêng về phía Tầm Lại một chút.
Thịnh Lộ Yên mím môi, không nói gì.
Tôn ma ma toan nói gì đó nhưng khi thấy vẻ mặt của cô nương nhà mình thì lập tức cảm thấy hối hận, bà vội vàng chuyển đề tài: “Khụ, cô nương cũng không cần bận tâm những người kia. Lão nô đã nghe ngóng rõ cả rồi, những người này đều được ban thưởng cùng với trạch viện, vốn là người hầu cũ trong trạch viện này, chứ không phải người thân thiết với cô gia đâu, chắc đổi cũng chẳng sao.”
Nhưng thật ra đây lại là một tin tốt. Người trong nhà càng đơn giản thì càng bớt được nhiều chuyện.
“Vâng.” Thịnh Lộ Yên đáp.
Cả ngày hôm nay Thịnh Lộ Yên đều ăn đồ ăn do Tiền thẩm làm, Tôn ma ma thấy cô nương nhà mình ăn ít thì đau lòng lắm, vì vậy mà sau bữa cơm tối bà bèn tới nhà bếp làm một tô mì vằn thắn.
Sau khi ăn mì vằn thắn xong, cuối cùng Thịnh Lộ Yên cũng cảm thấy trong lòng thoải mái hơn. Chẳng qua là, cả ngày hôm nay nàng không thấy bóng dáng của Tầm Lại đâu. Nàng chờ thẳng đến giờ hợi(*), thật sự buồn ngủ không chịu nổi rồi, mới không đợi tiếp nữa.
(*)Giờ hợi: Đầu giờ Hợi: 21h – 21h40. Giữa giờ Kỷ Hợi: 21h40 – 22h20. Giờ cuối Hợi: 22h20 – 23h.
Viện ngoài.( Ngoại viện)
Sau khi bãi triều, Tầm Lại đến Hộ Kinh tư thẩm vấn phạm nhân, lúc hắn đi ra đã là giờ tuất. Sau khi về phủ, hắn lại đến thư phòng như mọi ngày. Đợi đến lúc xử lý chính vụ xong đã sắp tới giờ tý (*). Sau khi tắm xong đang muốn đi ngủ, bấy giờ hắn mới nhớ ra hôm qua mình đã thành thân rồi.
(*) Giờ tý: 23:00 ngày hôm trước tới 01:00 ngày hôm sau trong cách ghi 24 giờ mỗi ngày.
Suy nghĩ một lát, Tầm Lại gọi Đổng quản sự đến.
“Hôm nay trong phủ có xảy ra chuyện gì không?”
“Bẩm đại nhân, mọi thứ ở viện ngoài đều như cũ. Bên viện trong (nội viện) thì có ba ma ma mà phu nhân mang đến đi khắp nơi dò la chuyện trong phủ, còn những người khác đều có nề nếp.”
Tầm Lại gật đầu, nói: “Theo dõi sát sao, đừng để các nàng đặt chân vào viện trước.”
Nói xong, hắn ngừng một chút rồi lại hỏi thêm một câu: “Còn phu nhân thì sao?”
Đổng quản sự nói: “Cả ngày phu nhân đều ở trong viện chính, không hề ra ngoài. Chỉ là sau khi ăn cơm tối thì ăn thêm một bát mì vằn thắn thôi ạ. Ngoài ra không có gì bất thường.”
Tầm Lại khoát tay cho Đổng quản sự lui xuống.
Khi ra khỏi thư phòng, trăng đã lên giữa trời, Tầm Lại cất bước về phía nhà chính.
Trong nhà chính rất yên tĩnh, nhưng hơi khác trước, đó là hướng đi về viện chính có một ánh sáng yếu ớt. Cửa viện chính có bà tử đang trông coi, nhìn thấy hắn tới thì vội vàng mở cửa ra.
Hắn đi vào trong, cửa phòng có hai đèn lồng màu đỏ đang phát sáng, có lẽ ánh sáng mà hắn vừa nhìn thấy ở viện ngoài phát ra từ đây. Ở đây có một nha hoàn trông coi. Hắn đã gặp nha hoàn này mấy lần, nàng ta là người luôn đi cạnh cô nương Thịnh gia. Thấy hắn bước đến, nàng ta cung kính hành lễ: “Bái kiến đại nhân.”
Thấy xưng hô không giống hôm qua, nên Tầm Lại liếc nàng ta một cái.
Xuân Đào không biết trong lòng Tầm Lại đang nghĩ gì, trông thấy ánh mắt này thì bị dọa đến xanh mặt, không khỏi lùi về sau nửa bước.
Tầm Lại thu lại tầm mắt, lạnh giọng nói: “Lui xuống đi, không cần trông nữa.”
“Vâng thưa đại nhân.” Xuân Đào vội nhẹ nhàng lui xuống.
Tầm Lại đẩy cửa phòng rồi đi vào. Song, căn phòng này cũng đã khác trước, ngày trước nó là một căn phòng trống không, nhưng bây giờ đã được sắp đầy đồ rồi ngay cả mùi hương cũng đã khác.
Hắn cất bước tới cạnh giường, vén màn che ra thì thấy một cô nương có dáng người thướt tha đang dựa tường ngủ.
Quả thật, lúc ngủ hắn không quen bên cạnh, nên đêm qua ngủ không hề say, nhưng ba ngày tân hôn không thể tách giường.
Hắn nằm hồi lâu mới ngủ thiếp đi, nào ngờ cánh tay bỗng nhiên bị người ta ôm lấy. Tầm Lại mở bừng mắt, trong đôi mắt bắn ra một tia lạnh lẽo sắc bén. Sau vài hơi thở, Tầm Lại nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.
Dưới ánh trăng sáng, hắn chỉ lờ mờ nhìn thấy mái tóc đen óng xõa trên chiếc gối uyên ương nghịch nước màu đỏ chót, và khuôn mặt người nọ đang tỏa sáng trong màn đêm.