Như Ý Xuân

Chương 22



Hộ Kinh tư.

“Triệu đại nhân này, ta khuyên ngài khẩn trương khai ra kinh phí sửa sông đang ở đâu. Nếu không, đợi lúc chúng ta điều tra được thì chuyện này sẽ không đơn giản như vậy nữa, sợ rằng cái đầu trên cổ của ngài cũng khó giữ nổi!”

Tứ công tử của phủ Tuyên Bình hầu cũng chính là Hộ bộ Lang trung, hắn hiện tại đã không còn dáng vẻ gọn gàng đẹp đẽ thường ngày, thay vào đó là quần áo phạm nhân và tóc tai rũ rượi.

“A! Đừng đánh, đừng đánh nữa.”

“Ý của Triệu đại nhân là ngài muốn khai sao?”

“Ta….ta…..ta chưa từng thấy kinh phí sửa sông, khai cái gì mà khai?” Triệu Tứ lang vẫn tiếp tục ngụy biện.

“Hộ bộ Thị lang ở bên cạnh đã khai hết rồi, Triệu đại nhân vẫn muốn mạnh miệng sao?”

Mặt Triệu Tứ lang lộ rõ vẻ hoảng loạn, nhưng nhanh chóng phục hồi lại như thường: “Ta nói rồi, ta không biết!”

“Xem ra Triệu đại nhân không thấy quan tài không đổ lệ!” Trâu Tử Xuyên cắn răng gằn từng từ với vẻ mặt dữ tợn.

“Á…..đừng đánh nữa………Á…..Ta…….Ta có quan hệ thân thích với Chỉ huy sứ của các ngươi đấy, các ngươi dám đối xử với ta như vậy, coi chừng không gánh nổi trách nhiệm đâu!”

“Chỉ huy sứ bọn ta không phải hạng hèn nhát như ngài đâu!”

Hắn ghét nhất là mấy tên con cháu thế gia này, kẻ nào cũng giống như con chó, toàn làm những chuyện dơ bẩn nhưng lúc bị bắt thì chẳng có khí khái gì cả. Làm mất sạch khí phách trăm năm của thế gia bọn họ!

“Thật đấy…..đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, ta nói thật mà…………Á!”

Một lát sau, một nam tử thân hình cao lớn, mặc quan phục tứ phẩn xuất hiện ở trong ngục.

“Đại nhân!” Hộ Kinh tư đồng loạt hành lễ.

Trâu Tử Xuyên đi về phía Tầm Lại. Hắn hơi ngạc nhiên.

Triệu Tứ lang là kẻ hèn nhát, muốn làm hắn ta khai cung là chuyện dễ dàng, trước đó bọn họ đã quyết định để hắn thẩm vấn người này. Chỉ huy sứ đại nhân đã nhiều ngày không được nghỉ ngơi tử tế, nên hôm nay sẽ về phủ nghỉ ngơi một ngày. Bây giờ không biết làm sao ngài ấy lại bỗng nhiên xuất hiện ở đây.

Lẽ nào….là vì có liên quan đến Triệu Tứ lang? Hắn chợt nghĩ đến những lời Triệu Tứ lang nói vừa rồi, rằng hắn ta có quan hệ thân thích với Chỉ huy sứ của bọn họ.

Tầm Lại chắp tay ra sau lưng, sải bước đến trước mặt Triệu Tứ lang. Hắn vén vạt áo, ngồi lên băng ghế rồi lạnh lùng hỏi: “Nghe nói Triệu đại nhân muốn tìm bản quan?”

Đôi mắt của Triệu Tứ lang lập tức sáng rực, cánh môi run rẩy nói: “Muội….muội phu à, phu nhân nhà ta là cô nương của phủ Đông Nghi bá, là biểu tỷ muội với Thịnh phu nhân đấy!”

Tầm Lại liếc về phía Triệu Tứ lang ở cách đó không xa, hờ hững nói: “Triệu đại nhân đang nói gì thế, bản quan nghe không rõ.”

Nói xong, hắn liếc Trâu Tử Xuyên một cái.

Trâu Tử Xuyên hiểu ý.

Vậy mà vừa nãy hắn còn nghi ngờ Chỉ huy sứ của bọn hắn sẽ vì tình riêng mà thiên vị cơ đấy, có lẽ là do hắn đã nghĩ quá nhiều rồi.

“Á! Ta nói rồi…..ta là biểu tỷ phu của ngươi đấy………..Á!”

Một khắc sau, Triệu Tứ lang cuối cùng cũng thấm thía, Tầm Lại sẽ không bao giờ tới cứu hắn, lần này hắn ta đến chính là để giết chết hắn, hắn ta không phải người! Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này, hắn bắt đầu mắng chửi Tầm Lại như tát nước, mắng những câu rất khó nghe. Hơn nữa, tiếng chửi bới tràn đầy khí thế, nghe không ra chút khó chịu nào.

Tầm Lại ngồi yên trên băng ghế, tay khoanh trước ngực, yên lặng nghe hắn ta gào thét, vẻ mặt hờ hững từ đầu tới cuối, nhưng ánh mắt lại ngày càng lạnh hơn.

Ngay sau đó, Triệu Tứ lang đã không kêu nổi nữa.

Một lúc lâu sau, Tầm Lại cầm bản khẩu cung của Triệu Tứ lang.

“Đại nhân, Triệu Lang trung khai ra bốn vạn lượng bạc, còn Hộ bộ Thị lang khai ra hai vạn lượng, thế nhưng lời khai của hai người này không đồng nhất. Về phần sáu vạn lượng còn lại không hề khai ra.”

Tầm Lại nhìn người đang nằm co quắp trong đống cứt đái trên đất, cau mày chán ghét nói: “Lôi xuống.”

“Vâng ạ.”

Xem xong lời khai của Triệu Tứ lang, Tầm Lại đi đến phòng giam của Hộ bộ Thị lang bên cạnh.

Vài ngày sau, một bản khẩu cung hoàn chỉnh và chính xác đã được hoàn thiện, vài vị quan viên của Hộ bộ và Công bộ cùng nhau tham ô bốn vạng lượng. Phần còn lại, xem ra hắn phải đến đất Bắc một chuyến rồi.

Tầm Lại cầm lời khai rồi vội vàng vào cung ngay trong đêm, lúc ra khỏi cung thì trăng đã lên giữa trời.

Buổi chầu sớm ngày hôm sau, Tầm Lại trình lên chuyện này.

Chuyện này xảy ra vào ba năm trước, lúc đó Chung Dục đế đã lên ngôi. Vì loại chuyện này xảy ra vào lúc mình đang tại vị nên Chung dục đế hết sức tức giận, ngài mạnh tay xử trí một đám quan viên của Hộ bộ và Công bộ.

Ngoài bắt họ đền đủ kinh phí xây đắp sông ngòi, thì những kẻ đáng bị cách chức và lưu đày đều bị trừng trị nghiêm minh, bất cứ ai cầu xin đều không có tác dụng.

Thịnh Lộ Yên ở hậu trạch cũng nghe nói chuyện này. Những quan viên cấp trên như vị biểu tỷ phu của nàng (*) đã bị bãi quan và đi đày. Song đây mới chỉ là những quan viên trong kinh thành, e rằng chuyện này vẫn chưa dừng lại ở đấy, không biết mấy cấp phía dưới sẽ còn bắt được bao nhiêu con cá nữa.

(*) ‘Những quan viên cấp trên’ theo mình hiểu thì là những kẻ ở bộ máy trực thuộc trung ương, những kẻ đầu sỏ trực tiếp hoặc gián tiếp tham gia và điều hành đường dây này, ‘mấy cấp phía duới’ hạng lâu la, như quan phủ tri huyện gì đó là tay sai cho những kẻ đầu sỏ kia. Huhu đoạn này tác giả viết khó hiểu thế ấy, mọi người hỉu khum?

Thịnh Lộ Yên ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời này không giống bầu trời của bốn năm trước, dường như nó trong trẻo hơn, cũng xanh hơn nhiều.

Hôm đó, Tầm Lại về phủ từ rất sớm, khi về còn chưa ăn tối, đây có lẽ là lần đầu tiên hắn về sớm như vậy.

“Ngày mai ta phải đi xa một chuyến, có lẽ hơn tháng mới về. Đêm nay nàng nghỉ ngơi sớm đi, ta không về phòng nữa.” Tầm Lại nói.

Thịnh Lộ Yên ngớ ra, sau khi phản ứng lại thì vội hỏi: “Có cần ta giúp chàng thu dọn đồ đạc không?”

“Không cần.” Tầm Lại trả lời ngắn gọn.

Nói xong, hắn không nán lại nữa mà rời khỏi viện trong.

Thịnh Lộ Yên nghĩ, hắn ở hay không ở kinh thành thật ra cũng chẳng có gì khác biệt, dù sao thì hai người cũng rất ít khi gặp mặt. Hắn không ở, thật ra nàng còn thấy tự tại hơn nhiều, không cần lo lắng nói sai chuyện gì bị hắn nghe được sẽ trả thù, cũng không cần lo nghĩ hắn biết được những chuyện nàng lén làm.

Giờ cơm tối, Tôn ma ma đứng một bên không ngừng thở dài.

“Sao Tôn ma ma lại buồn thế, người có tâm sự gì sao?” Thịnh Lộ Yên hỏi.

Tôn ma ma lập tức nói: “Chuyến này Đại nhân phải đi hơn tháng mới về, cứ thế thì bao giờ hai người mới viên phòng được đây, ôi.”

Nghe xong Thịnh Lộ Yên xém nữa bị sặc, đáng lẽ nàng không nên hỏi mới đúng. Từ lúc thành hôn đến nay, ngày nào Tôn ma ma cũng chỉ nghĩ đến chuyện này thôi.

“Cũng không biết Đại nhân phải đi đâu, làm sao mà đi lâu như thế.” Tôn ma ma khẽ lầu bầu một câu.

“Chắc là đến đất Bắc ạ.” Thịnh Lộ Yên nghĩ một lát bèn nói. Điều này không hề khó đoán, chỉ cần liên kết với những chuyện xảy ra gần đây là biết ngay. Hiện nay, vụ án kinh phí xây đắp sông ngòi chỉ điều tra ra quan viên trong kinh thành, vẫn chưa tra ra những quan viên địa phương bên dưới. Đê điều vừa được xây đắp cách đây ba năm mà giờ đã bị sập, việc này chắn chắn không chỉ có quan viên trong kinh gây nên, mà còn có rất nhiều quan viên khác tham gia vào.

Mặc dù hoàng thượng đã phái các quan viên mới đi giám sát công trình tu bổ đê điều, nhưng vẫn phải truy tra thêm về nguyên nhân đê điều trước đó bị sập và việc tham ô ngân lượng.

“Đất Bắc? Chỗ ấy xa lắm đó.” Tôn ma ma nói, nói đến đất Bắc làm bà nhớ đến một chuyện: “Cũng không biết Tiền Báo Tử đã tìm thấy bà đỡ kia chưa.”

Thịnh Lộ Yên đang định trả lời thì có một suy nghĩ bỗng xuất hiện trong đầu nàng, sau đó nàng không nói gì nữa, chỉ im lặng suy nghĩ.

Tới tận lúc ăn xong nàng vẫn nghĩ về chuyện này.

Tiền Báo Tử đã tìm kiếm bà đỡ hơn hai tháng rồi, nhưng đến nay vẫn không có tiến triển gì đáng nói, người cũng chẳng thấy đâu. Nàng mất mấy năm mới tìm được người nên thật sự không muốn cứ buông bỏ như vậy. Nhưng trong tay nàng chỉ có vài người như thế, nếu Tiền Báo Tử không thể tìm ra thì cũng không còn ai có thể dùng được nữa.

Nếu đã như thì chỉ còn một cách thôi.

Nàng phải tự mình đến đất Bắc!

Bây giờ Tầm Lại phải đi, đối với nàng thì đây chính là một cơ hội cực tốt.

Sau khi nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần, Thịnh Lộ Yên gọi Tôn ma ma tới.

“Ma ma, người bảo Tú nương làm một ít điểm tâm rồi mang tới đây.”

“Phu nhân chưa ăn no ạ?”

“Lát nữa mang cho đại nhân.”

Tôn ma ma vui mừng phấn khởi, bà cho rằng cô nương nhà mình cuối cùng đã nghe lọt tai những lời bà nói. Nghe xong, bà hồ hởi thưa vâng rồi nhanh chóng đến nhà bếp dặn dò Tú nương. Cho dù bà không vừa ý thân phận của cô gia, nhưng cô nương đã gả đến đây rồi thì còn có thể làm gì được chứ, bà phải học cách chấp nhận thôi.

Thịnh Lộ Yên ngồi trước gương trang điểm và thay một bộ đồ màu trắng.

Tôn ma ma vội vàng tiến lên ngăn cản.

“Cô nương à, mặc màu này không đẹp đâu, người mặc bộ màu vàng tơ đi, nó mới tôn nước da của người.” Vừa nói, bà vừa ngắm nghía khuôn mặt được trang điểm của nàng: “Ôi chao, sao người không trang điểm cho nó đẹp đẽ một chút, nhìn thế này chẳng có chút khí sắc nào cả.”

Tôn ma ma nghĩ, nếu đã đi tìm đại nhân thì nhất định phải chải chuốt thật đẹp mới được, ăn mặc như này không thể thu hút được đại nhân.

“Ma ma yên tâm, cháu tự có dụng ý.” Thịnh Lộ Yên nói.

Trước khi thành hôn nàng đã gặp Tầm Lại hai lần, sau khi thành hôn hai người cũng chẳng mấy khi nói chuyện với nhau. Qua vài lần tiếp xúc thì nàng phát hiện ra rằng, hình như Tầm Lại sẽ vì bệnh của nàng mà mềm lòng. Lần đầu tiên ở quán trà hay lần thứ hai trong núi giả đều như vậy, ngay cả lần nàng cầu xin hắn vì chuyện Tôn ma ma và Xuân Đào nghị luận sau lưng hắn cũng thế. Mấy lần này, chỉ cần nàng nhắc đến bệnh của mình thì dường như hắn đều sẽ thỏa hiệp. Vì thế, nàng mới trang điểm như vậy.

Thôi kệ thôi kệ, cô nương nhà bà là người thông minh, chắc hẳn cũng biết nên làm thế nào để hấp dẫn đại nhân. Chỉ cần cô nương nghĩ thông suốt thì lo gì đại nhân không chết mê chết mệt vì cô nương.

“Cô nương cuối cùng cũng suy nghĩ thấu đáo rồi, ân oán giữa hầu gia và đại nhân chẳng có liên quan gì tới chúng ta cả, chúng ta chỉ cần sống tốt phần mình là được.” Tôn ma ma vui vẻ nói.

Thịnh Lộ Yên nhìn Tôn ma ma và nói ra dự định của mình: “Ma ma à, lần này con muốn theo đại nhân đến đất Bắc để điều tra chuyện của bà đỡ.”

Tôn ma ma lập tức sửng sốt: “Không được, làm sao phu nhân có thể tự đi được chứ! Đất Bắc có sông Lịch đang ngập lụt, bên đó đang gặp tai ương nên chắc rất loạn, người không thể đi.”

Thịnh Lộ Yên cười: “Thế nên cháu mới đi cùng đại nhân đấy. Bên cạnh ngài ấy có nhiều hộ vệ, nhất định có thể bảo vệ cháu chu toàn.”

Vốn nàng cũng không muốn tự mình đi, trước khi thành hôn chưa từng nghĩ tới và sau khi thành hôn cũng vậy. Thế đạo bên ngoài đang rất loạn, một cô nương như nàng ở bên ngoài làm việc rất bất tiện. Hơn nữa, trước khi thành hôn phụ thân nàng cũng không đồng ý để nàng ra ngoài một mình, muốn đi thì phải đi cùng với những người lớn trong nhà. Liễu Thị và phụ thân nàng đều không thể đi theo, cho nên nàng căn bản không thể ra khỏi cửa. Sau khi thành hôn nàng cũng không thể ra ngoài một mình, nhưng nay đang có cơ hội tốt. Tầm Lại phải rời kinh mà nàng là phu nhân của hắn, nên cũng có cơ hội được đi cùng hắn.

Tôn ma ma nhất thời không nói nên lời, bà trầm ngâm suy nghĩ một lát, nghĩ đến điều gì đó thì lại vui vẻ trở lại.

“Đúng vậy, đại nhân võ công cao cường, chắc chắn có thể bảo vệ phu nhân. Vả lại, lần này phu nhân cùng đi với đại nhân, hai người sớm chiều bầu bạn, quan hệ kiểu gì cũng khăng khít hơn.”

Bà thầm nghĩ trong lòng, cách này của phu nhân quả là tốt. Nếu cứ như thế, nói không chừng lúc quay về trong bụng người đã có đứa nhỏ rồi. Nghĩ tới nghĩ lui, tầm mắt của Tôn ma ma đã dán lên bụng của Thịnh Lộ Yên.

Thịnh Lộ Yên không hề hay biết suy nghĩ trong lòng Tôn ma ma, nàng bỏ ngoài tai lời Tôn ma ma nói, chỉ nhẹ giọng đáp lời: “Vâng.”

Chẳng qua nàng chỉ muốn mượn lực của Tầm Lại để bảo vệ nàng trên đường tới đất bắc, còn về những chuyện khác thì nàng cũng không nghĩ nhiều.

“Tuy nhiên lần này đại nhân phụng mệnh mà đi, làm sao có thể mang theo phu nhân được chứ?” Giọng nói của Tôn ma ma có chút sốt ruột. Vừa nãy bà còn không muốn để phu nhân nhà mình đi theo, bây giờ đã đổi ý thì lại sợ phu nhân nhà mình không được đi theo.

Thịnh Lộ Yên nói: “Đê sông Lịch được xây đắp cách đây ba năm, thêm với sông Lịch ngập lụt cách đây một tháng trước, có thể thấy việc này không chỉ xảy ra trong một sớm một chiều. Vì chuyện này không thể điều tra trong ngày một ngày hai và cần phải điều tra kĩ càng cẩn thận, cho nên ngài ấy chắc chắn không vội trở về, mang theo cháu đi cùng chắc cũng không sao cả.”

Nếu công vụ của Tầm Lại rất khẩn cấp, nàng cũng sẽ không có suy nghĩ như vậy. Nàng đoán rằng hắn không hề vội, cộng thêm khả năng phải điều tra ngầm, cho nên mới nghĩ như thế.

Song, tất cả chỉ là suy đoán của nàng, mà cách này có được hay không còn phải thăm dò Tầm Lại mới biết được.

Nửa giờ sau, Thịnh Lộ Yên nới lỏng tóc, mặc bộ đồ màu trắng, xách hộp đồ ăn đi viện trước. Trong bóng đêm, bóng dáng nàng trông như một đóa hoa yêu kiều mỏng manh, khiến người ta không khỏi sinh lòng thương tiếc.

Thế nhưng, vừa đến cổng trong nàng đã bị hộ vệ đeo đao, mặt không cảm xúc ngăn lại.

“Phu nhân nghe nói tối nay đại nhân chưa dùng bữa nên đưa chút đồ ăn đến cho đại nhân.” Tôn ma ma tiến lên giải thích với hộ vệ. Nói xong, bà toan dúi bạc cho hộ vệ.

Nhưng hộ vệ chẳng đoái hoài đến chỗ bạc trong tay bà, chắp tay hành lễ nói: “Xin phu nhân đợi một chút, thuộc hạ sẽ đi vào bẩm báo ngay.”

Thịnh Lộ Yên nhìn Tôn ma ma, Tôn ma ma vội vàng cất bạc đi.

Một lát sau, hộ vệ quay lại: “Mời phu nhân vào.”

Thịnh Lộ Yên được đi vào, còn Tôn ma ma bị cản ở ngoài viện.

Đi đến trước cửa thư phòng, Thịnh Lộ Yên dịu dàng gọi: “Đại nhân.”

“Vào đi!” Bên trong lập tức truyền ra giọng nói lành lạnh.

Thịnh Lộ Yên đáp lời rồi đẩy cửa bước vào.

===

Tôn ma ma sốt ruột như chúng tôi vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.