Như Ý Xuân

Chương 24



Tôn ma ma nghe thấy tiếng thỉnh an ở bên ngoài thì vội vàng nói: “Phu nhân đừng thay, không kịp nữa đâu, đại nhân về rồi. Người mặc thế này rất đẹp.”

Thịnh Lộ Yên chưa kịp nói gì thì bóng dáng Tầm Lại đã xuất hiện ở cửa.

Tôn ma ma vội vàng tiến lên thỉnh an: “Bái kiến đại nhân.”

Tầm Lại khẽ gật đầu.

Tôn ma ma phúc lễ với Tầm Lại và Thịnh Lộ Yên, rồi nhanh chóng ra ngoài. Trước khi ra còn cố ý đóng cửa lại.

Tầm Lại lấy làm ngạc nhiên, quay đầu nhìn. Ngay đúng lúc này, một giọng nói mềm mại vang lên trong phòng.

“Đại nhân!”

Tầm Lại quay đầu nhìn nơi phát ra tiếng nói thì bắt gặp một nữ tử mặc quần áo màu đỏ, dáng người thướt tha đang đi về phía hắn. Nữ tử duyên dáng như tiên nữ trong bức tranh. Nàng có dung mạo diễm lệ, nụ cười tươi đẹp như đóa hoa đào làm say đắm lòng người, cánh môi đỏ thắm hơi cong lên.

Nữ tử bước đi khoan thai, chân váy trắng khẽ đong đưa theo nhịp bước làm mũi giày thêu thỉnh thoảng lộ ra. Bởi vì bước chậm nên có thể nhìn rõ hoa văn được thêu bên trên, đó là một nhánh hoa Tịnh Đế liên (**). Nhờ vậy mà từng bước chân uyển chuyển của nàng như thể đang nở ra từng đóa hoa.

(*) Tịnh Đế Liên là đóa hai hoa sen nở trên cùng một cuống, được xem là loài sen đứng đầu về sự thanh tao thuần khiết, quý hiếm và xưa kia dành tiến vua nên có tên “Tịnh Đế”.

Vòng eo của nàng nhỏ đến mức e rằng có thể nắm được bằng một bàn tay, lúc đi lại khẽ đong đưa trông vô cùng tao nhã thanh thoát. Còn nơi lồi lên trước ngực kia thì hắn đã sớm biết nó có bao nhiêu mềm mại.

Tầm Lại bỗng nhiên cảm thấy yết hầu hơi thắt lại, ngón cái và ngón trỏ của bàn tay đang để sau lưng vô thức cọ vào nhau vài cái. (**)

“Ừ.”

Ngay sau đó, Thịnh Lộ Yên đi đến trước mặt Tầm Lại, chưng ra một nụ cười đẹp nhất với hắn.

Vì nụ cười này mà vừa nãy nàng đã luyện tập trước gương rất lâu.

“Tối nay đại nhân đã dùng bữa chưa ạ?” Thịnh Lộ Yên dịu dàng hỏi.

Nàng vừa cười, căn phòng ảm đạm như thể sáng bừng lên.

Tầm Lại im lặng một lát, lại đáp một tiếng: “Ừ.”

Phản ứng này có hơi lạnh nhạt, Thịnh Lộ Yên ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng đang nghĩ xem có nên tiếp tục hay không.

Loại chuyện như vậy Tầm Lại không biết mình đã trải qua bao nhiêu lần. Nhìn thê tử không giống ngày thường khiến hắn đang tự hỏi hôm nay nàng muốn làm gì. Chẳng lẽ hôm qua dùng kế kia không thành, nên hôm nay muốn dùng kế khác sao? Nàng dùng hết thủ đoạn của mình hòng cùng hắn đến đất Bắc rốt cuộc là gì cái gì, thật sự là vì phủ Thịnh Lăng hầu ư?

Thịnh Lộ Yên chưa làm những chuyện thế này bao giờ, nay làm được đến đây đã là cực hạn, còn những việc Tôn ma ma nói trong quyển sách thì nàng thật sự không có can đảm để tiếp tục. Nếu đã không dám làm những thứ đó, vậy thì đành đổi cách khác. Nàng mím môi, cúi đầu, ngón tay ngọc ngà thon dài nắm lấy ống tay áo của Tầm Lại.

“Đại nhân ơi!”

Tầm Lại rủ mắt nhìn xuống.

Ngón tay trắng trẻo mềm mại hết sức nổi bật trên ống tay áo màu đen.

“Ngài đồng ý với yêu cầu của thiếp thân đi, được không?” Vừa nói, tay nàng còn lắc lắc ống tay áo của Tầm Lại, mắt ngước lên nhìn hắn chớp chớp.

“Đồng ý chuyện gì?” Tầm Lại hỏi. Ánh mắt hắn rời khỏi ngón tay ngọc ngà thon dài rồi nhìn lên khuôn mặt của cô nương trước mắt.

Thịnh Lộ Yên cười nói: “Đồng ý đưa thiếp thân ra ngoài đi thăm thú ấy!”

“Nàng muốn thăm thú cái gì?”

“Thăm thú cái gì cũng được ạ.” Thịnh Lộ Yên vừa nói vừa bắt đầu ra vẻ đáng thương: “Lần này ngài đi không biết bao giờ mới có thể quay về, đến lúc đó, biết đâu thiếp thân đã không còn trên đời nữa rồi. Dẫu sao chúng ta cũng có duyên làm phu thê, ta không muốn cùng đại nhân chia xa như thế, muốn ở bên đại nhân nhiều hơn cơ.”

Đôi mắt Tầm Lại khẽ lay động.

Dưới ánh nến lờ mờ, khuôn mặt trắng bóc của cô nương đối diện phiếm hồng, mượt mà căng mọng, con mắt đen mà sáng rực, màu môi đỏ thâm. Bộ dạng này khác một trời một vực với ngày hôm qua, giờ nhìn lại còn đâu vẻ ốm yếu đó nữa. Nhưng ở phủ Thừa Ân hầu ngày đó chính mắt hắn trông thấy nàng hộc máu té xỉu, hơi thở yếu ớt.

Bệnh này thật sự vô cùng kì quái, Tầm Lại nghĩ.

Thấy Tầm Lại vẫn chưng ra dáng vẻ lạnh lùng, Thịnh Lộ Yên nhắm mắt thầm nghĩ, hoặc là không làm mà đã làm thì phải làm đến cùng. Thế là nàng đặt tay lên cúc áo trước ngực hắn. Thôi kệ, giờ chỉ có thể thử cách của Tôn ma ma thôi.

Thế song, vừa cởi được một cúc thì cánh tay đã bị người nọ bắt lấy.

Bàn tay to lớn nóng bỏng của người nọ khiến trái tim Thịnh Lộ Yên giật thót.

“Ta đã đi Thái y viện hỏi Thiệu đại nhân rồi, ông ấy nói bệnh của phu nhân có thể đi đường xa, tuy nhiên lúc nào cũng phải mang theo thuốc.” Nói xong, hắn cầm bàn tay đang đặt trước ngực mình ra, đặt dược liệu trong tay kinh của mình vào tay Thịnh Lộ Yên.

Thật sự làm khó nàng ấy rồi, giờ đây để đạt được mục đích mà một quý nữ thế gia như nàng phải làm mọi cách để lấy lòng hắn.

Nếu nàng đã muốn đi theo thì cứ để nàng đi theo vậy. Đi đường cũng tiện hắn quan sát.

“Giờ Tỵ ngày mai xuất phát. Đêm nay ta phải bàn chuyện quan trọng với người ta, phu nhân cứ ngủ trước đi.” Nói xong, Tầm Lại quay người rời khỏi nội viện.

Thịnh Lộ Yên nhìn dược liệu trong tay mình mà nhất thời sững sờ, không ngờ lúc nàng tốn nửa ngày trời để nghĩ cách thuyết phục hắn thì ra hắn đã sớm quyết định mang nàng theo rồi.

Vậy chẳng phải chiêu mỹ nhân kế vừa nãy của nàng vô ích rồi sao? May mà trước đó nàng đấu tranh trong lòng hồi lâu. Nhớ lại phản ứng ban nãy của Tầm Lại khiến nàng thật sự muốn tìm một khe hở để chui vào.

Thật là mất mặt quá đi! Nàng lớn bằng nhường này nhưng chưa từng bẽ mặt đến thế.

Tầm Lại vừa vào thư phòng thì Trâu Tử Xuyên đã đứng dậy, sau đó hai người bắt đầu bàn bạc cho chuyến đi này.

Càng nói thì Trâu Tử Xuyên càng cảm thấy hôm nay đại nhân không giống ngày thường, dường như có chút thất thần, không biết đang nghĩ cái gì.

“Đại nhân?”

“Đại nhân?”

“Hử? Ngươi vừa nói gì? Bản quan đang nghe, ngươi nói tiếp đi.”

“Thuộc hạ vừa nói ngày mai đại nhân cải trang thành thương nhân đi tìm y cho thê tử, còn đám ti chức sẽ cải trang thành hộ vệ.”

“Được.”

Lại bàn thêm một lúc nữa, nhưng Trâu Tử Xuyên vẫn thấy đại nhân nhà mình mất tập trung, vì thế hắn săn sóc nói: “Đại nhân, sáng sớm mai chúng ta còn có rất nhiều chuyện phải làm, hay là đêm nay ngài nghỉ ngơi sớm đi ạ.”

Tầm Lại suy tư một lát rồi nói: “Cũng được, ngài mai nói trên đường đi vậy.”

“Vâng thưa đại nhân.”

Đêm nay Tầm Lại không hề quay về nhà trong.

Sáng sớm ngày hôm sau, chưa đến giờ Thìn, Thịnh Lộ Yên đã bị Tôn ma ma gọi dậy.

Buổi sáng nàng rất ham ngủ, hiện tại trong phủ không có ai quản nàng nên nàng càng ngủ càng hăng, ngủ đến bao giờ thấy đủ mới dậy. Ngày thường đừng nói là giờ Thìn, chưa đến giờ Tỵ nàng còn lâu mới dậy.

“Phu nhân mau dậy đi, ngài quên đại nhân nói giờ Tỵ phải khởi hành rồi sao, nếu không dậy thì không kịp đâu đấy.”

Thấy đã đến giờ, Thịnh Lộ Yên đành phải dậy.

Tối qua nàng phải chịu đả kích lớn, nên trằn trọc rất lâu vẫn không ngủ được.

Nhớ đến những chuyện xảy ra vào tối hôm qua, nàng thật sự không hăng hái nổi, lòng sinh kháng cự theo bản năng đối với việc cùng Tầm Lại đi xa.

Sau khi rời giường, Thịnh Lộ Yên ngắm mình trong gương, cuối cùng lòng tự tin cũng quay về một chút.

“Ma ma, người thấy vẻ ngoài của cháu thế nào?”

Tôn ma ma nói: “Phu nhân cực kì xinh đẹp, tìm khắp kinh thành cũng chẳng có cô nương đẹp hơn phu nhân đâu.”

Thịnh Lộ Yên gật đầu, tuy nàng không thấy mình là cô nương đẹp nhất kinh thành, nhưng chỉ cần không xấu là được. Nếu đã không phải là vấn đề của nàng, vậy thì chính là vấn đề của Tầm Lại.

Trong thời gian chải chuốt cho phu nhân nhà mình, Tôn ma ma đã dần nhận ra vài chuyện.

“Phải chăng phu nhân đang buồn vì chuyện hôm qua?”

Nếu như đang ở trước mặt người khác thì Thịnh Lộ Yên vẫn sẽ che giấu, nhưng vì là ở trước mặt Tôn ma ma nên nàng bèn nói thật.

“Phải ạ.”

“Lão nô cảm thấy phu nhân không cần buồn đâu. Tuy tối qua đại nhân không qua đêm trong phòng người, nhưng ngài ấy đã đồng ý yêu cầu của người, điều này chứng minh rằng cách của chúng ta vẫn có hiệu quả. Đại nhân quyền cao chức trọng, chắc là bận việc nên mới phải đi viện ngoài. Hiện tại bên cạnh đại nhân không có cô nương khác, sau này lúc rảnh chắc chắn sẽ ngủ trong phòng người, nên chuyện này người không cần lo lắng đâu.”

“Ý của cháu không phải thế……” Thịnh Lộ Yên mở miệng giải thích.

Nàng chẳng quan tâm hắn có cùng nàng viên phòng hay không, nàng hỏi vậy chỉ là vì thái độ hôm qua của Tầm Lại. Hôm qua, nàng đã phải dồn hết tâm trí để nghĩ cách quyến rũ hắn, nhưng hắn lại không hề có chút dao động nào, mà như thể đang xem trò đùa vậy. Hơn nữa, hắn đã quyết định đưa nàng đi theo từ lâu rồi, và chuyện này chẳng có liên quan gì đến việc hôm qua nàng dùng chiêu mỹ nhân kế cả.

Không đợi Thịnh Lộ Yên kịp nói hết, Tôn ma ma đã nói xen vào: “Phu nhân không cần xấu hổ, lão nô hiểu cả mà. Người xinh đẹp như thế, đại nhận chắc chắn sẽ thích người.”

Thịnh Lộ Yên: “……”

Quả nhiên trong đầu ma ma chỉ có mỗi chuyện này thôi.

Thôi kệ, không nói nữa.

Sau khi Thịnh Lộ Yên ăn sáng xong, quản sự đưa đến vài bộ quần áo cùng đồ trang sức.

“Bẩm phu nhân, đây là đồ mà đại nhân chuẩn bị cho người.”

“Ừ, quản sự vất vả rồi.”

“Phu nhân khách sáo rồi, xe ngựa đã chuẩn bị xong, đại nhân nói giờ Tỵ sẽ xuất phát.”

“Được.”

Sau khi quản sự đi, Tôn ma ma hào hứng nói: “Xem ra kế sách hôm qua của phu nhân quả nhiên có tác dụng, đại nhân bắt đầu biết thương yêu người rồi.”

Vừa nói, Tôn ma ma vừa lật xem đống đồ mà Tầm Lại đưa tới. Lật lên lật xuống một hồi, nụ cười trên mặt bà cũng dần mất luôn.

“Quần áo đẹp thì đẹp thật nhưng sao chất vải mà đại nhân đưa tới lại tầm thường như thế. Tuy đại nhân xuất thân bần hàn, nhưng nghe nói hoàng thượng cũng ban thưởng rất nhiều điền trang và cửa hàng mà, sao ngài ấy lại cho phu nhân những thứ như này chứ.”

Thịnh Lộ Yên nghĩ một lát bèn hiểu ra hắn đang cố ý làm vậy.

“Chuyến này ngài ấy đi tra án, e rằng phải cải trang.”

Nàng xuất thân hầu phủ, mặc dù bị Liễu Thị lơ là chểnh mảng, nhưng quần áo trang sức trên người cũng không phải là thứ mà gia đình bình thường được dùng. Nếu dùng những thứ tượng trưng cho thân phận ấy thì chắc chắn sẽ bị lộ ngay.

Tôn ma ma nghe xong mới vỡ lẽ, bà vội vàng thay cho phu nhân nhà mình. Vì lần này Xuân Đào đi theo, nên nàng ấy cũng phải đổi sang một bộ quần áo cũ.

Sau khi thu xếp mọi thứ ổn thỏa, nhóm người đi tới viện trước.

Vì lần này không thể mang theo quá nhiều người nên sau khi suy nghĩ kĩ càng, Thịnh Lộ Yên chỉ mang theo Xuân Đào. Dù sao Tôn ma ma cũng có tuổi rồi, có những chuyện không quá thuận tiện, vả lại, trong kinh thành không thể không có ai, phải có người trông coi cửa hàng hồi môn và theo dõi phủ Thịnh Lăng hầu.

Trước khi đi, Tôn ma ma lại dặn dò một phen.

Trước khi lên xe ngựa Thịnh Lộ Yên rất do dự, nhưng từ khi nghe nói nàng sẽ khởi hành trước, còn Tầm Lại sẽ đi sau thì nàng lập tức thả lỏng hơn. Nếu không, nàng thật sự không biết phải đối mặt với Tầm Lại thế nào.

Mặc dù hôm đó Thịnh Lộ Yên đến thư phòng tìm Tầm Lại đã nói dối rất nhiều, nhưng trong đó cũng có một câu là thật, quả thực từ bé đến giờ nàng chỉ ở kinh thành, chưa từng đi xa. Vào khoảnh khắc rời khỏi kinh thành, đáy lòng nàng ngập tràn vui sướng, hệt như một con chim bị nhốt trong lồng cuối cùng cũng có thể bay lượn trên bầu trời rộng lớn bên ngoài.

Vì thế, ban đầu nàng rất hào hứng khi ngắm nhìn mọi thứ xung quanh.

Nàng không biết mình đã đi dạo đường phố trong kinh thành bao nhiêu lần, nhưng nàng chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài kinh thành. Tuy bên ngoài không có nhiều cửa tiệm mọc lên san sát hay dân cư đông đúc như kinh thành, nhưng lại có ý vị của riêng nó. Bên ngoài có ruộng đồng bát ngát xanh tươi, có những còn đường bằng phẳng, và có cả bầu trời trong lành. Tuy nhiên, sau một ngày xóc nảy trên xe, nàng đã mất đi sự hào hứng phấn khích mà thay vào đó là những cơn đau ê ẩm khắp người.

Tầm Lại vừa săn sóc lại vừa chu đáo, tuy hắn không đi theo, nhưng hắn đã sắp xếp mọi chuyện đâu ra đấy. Quãng đường này, Thịnh Lộ Yên được nghỉ ngơi dọc đường rất nhiều lần,

Mặt trời dần ngả về phương Tây, cái nắng nóng trong ngày cùng dần tan đi, ánh chiều tà đỏ rực nhuộm nửa bầu trời. Nghe hộ vệ nói, bọn họ còn cách trạm dịch khoảng nửa canh giờ nữa.

Trong xe ngựa chỉ còn tia sáng lờ mờ, vì thế Thịnh Lộ Yên không đọc sách nữa mà m mắt nghỉ ngơi.

Vào lúc nàng đang trong cơn mơ mệt thì xe ngựa dừng lại, tiếp đó, cửa sổ bị mở ra, một người lên xe ngựa.

Thịnh Lộ Yên lập tức tỉnh cả ngủ, nhìn về phía người tới.

Là Tầm Lại!

Vừa nhìn thấy Tầm Lại, chuyện tối hôm qua lập tức xuất hiện trong đầu nàng. Lúc hai người bốn mắt nhìn nhau, cả người nàng từ đầu xuống chân đều cảm thấy lúng túng, mặt cũng hơi nóng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.