Như Ý Xuân

Chương 37



“Phu nhân!” Giọng nói hoảng hốt của Xuân Đào cũng lập tức vang lên.

“Đứng dậy!” Kẻ bịt mặt quát Thịnh Lộ Yên.

Thịnh Lộ Yên nhìn thanh kiếm đặt trên cổ mình và nghĩ cách để tránh thoát. Sau đó, dường như đối phương đã nhìn thấu suy nghĩ của nàng, hắn xách nàng từ dưới đất lên, không cho nàng bất kì cơ hội nào để thực hiện mưu đồ.

Tiếp theo, tên bịt mặt hướng về đám người đang đánh nhau quát lớn: “Dừng tay! Nếu không ta giết ả!”

Nghe thấy tiếng nói, mọi người đồng loạt nhìn sang. Sau khi nhìn thấy chuyện xảy ra ở bên này, tất cả Hộ Kinh vệ vội vàng dừng tay lại, đám người bịt mặt cũng thoát khỏi vòng đấu. Tiếng đao kiếm giao nhau dần dần biến mất, xung quanh lập tức trở nên vô cùng im lặng.

Vài tên bịt mặt còn sống từ từ áp sát vào bên này.

Hộ Kinh vệ nhìn Tầm Lại, đợi hắn chỉ huy bước tiếp theo.

Có lẽ chuyện này xảy ra quá đột ngột, lúc Thịnh Lộ Yên còn chưa kịp phản ứng thì một thanh kiếm đã kề trên cổ, nàng cũng không nói rõ được cảm xúc lúc này của mình là gì. Nàng chỉ cảm thấy nhân sinh vô thường, mới chốc lát mà đã có bao nhiêu biến đổi.

“Thả người của ta ra, nếu không ta giết ả!” Tên bịt mắt bắt Thịnh Lộ Yên làm con tin gầm lên.

Hắn ta vừa nói, vừa đưa lưỡi kiếm kề sát cổ Thịnh Lộ Yên hơn.

Thịnh Lộ Yên nhìn lưỡi kiếm gần trong gang tấc mà tim đập dồn dập, bấy giờ nàng đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Hôm nay nàng sẽ không chết ở đây chứ? Tuy ngày thường nàng giả vờ ốm yếu, nhưng cũng chưa bao giờ thật sự muốn chết. Tuổi nàng hãy còn mơn mởn, nàng chưa muốn chết đâu!

Nàng cúi đầu nhìn thanh kiếm đang đặt trên cổ mình mà dè dặt rụt cổ lại, chỉ sợ tay của kẻ bịt mặt này cầm kiếm không chắc rồi chém vào cổ nàng một cái.

Song, nàng không biết Tầm Lại sẽ chọn làm gì.

Nghĩ đến đây, Thịnh Lộ Yên ngước mắt nhìn về phía Tầm Lại đang đứng cách đó không xa.

Lúc này Tầm Lại đang bặm cánh môi mỏng, ánh mắt sắc bén. Cả người hắn như bị mây đen dày đặc bao phủ, khuôn mặt sa sầm đến mức như đang nhỏ nước.

Đây có lẽ là lần đầu tiên nàng nhìn thấy bộ dạng này của Tầm Lại.

Chắc hắn đang rất tức giận nhỉ, cũng rất khó xử nữa.

Nàng rước thêm phiền toái cho hắn rồi.

“Tầm đại nhân, ngươi nghe thấy chưa, ta bảo ngươi thả người!” Tên bịt mặt thét lên lần nữa. Đồng thời, lưỡi kiếm cũng kề sát ở cổ Thịnh Lộ Yên hơn, chỉ cần nàng cử động thì lưỡi kiếm nhất định sẽ khứa vào cổ nàng.

Tầm Lại nghiêng đầu nói với Trâu Tử Xuyên vài câu.

Tên bịt mặt thấy Tầm Lại không đồng ý với yêu cầu của mình thì nói: “Ta nói lại lần cuối…”

Kẻ bịt mặt còn chưa nói dứt câu, đã nghe thấy Tầm Lại lạnh lùng nói một câu: “Tùy ngươi.”

Nghe thấy mấy từ này, Thịnh Lộ Yên thoáng tự giễu.

Là do nàng nghĩ nhiều rồi, hắn không hề cảm thấy khó xử.  Sắc mặt vừa nãy u ám như thế có lẽ là vì hắn nghĩ rằng nàng gây ra rắc rối cho hắn. Nàng xém nữa thì quên, trượng phu này của nàng là Chỉ huy sứ của Hộ Kinh tư, hắn nổi tiếng là người âm hiểm xảo trá máu lạnh vô tình, đến nỗi mà người gặp người hãi, chó thấy chó sợ. Chắc do hai người đã tiếp xúc nhiều với nhau trên đường đi nên nàng mới hiểu lầm hắn.

“Tuy nhiên, nếu ngươi giết nàng thật, thì cũng đừng quên nói với Thịnh Lăng hầu một tiếng.”

Kẻ bịt mặt không ngờ Tầm Lại sẽ nói như thế, tay cầm kiếm của hắn khẽ run lên.

Tầm Lại đương nhiên không bỏ lỡ động tác nhỏ này của hắn, trái tim tạm thời thả lỏng hơn.

Ngay sau đó, kẻ bịt mặt lại nắm chắc thanh kiếm, nói: “Tầm đại nhân, ngươi đúng là kẻ máu lạnh như lời đồn, thậm chí còn không đếm xỉa đến tính mạng của phu nhân mình. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, ngươi còn làm người thế nào đây!”

Tầm Lại nhìn tên bịt mặt, lạnh lùng nói: “Thịnh Lăng hầu và ta có thù oán, ông ta vài lần sai người dâng đơn buộc tội ta, hòng dồn ta vào chỗ chết. Bây giờ nữ nhi của ông ta chết thì có liên quan gì tới ta? Ta đang lo không biết nên giải quyết chuyện này thế nào, ngươi làm vậy đúng là đang giúp ta xử lí một chuyện phiền toái đấy.”

Bộ mặt này hoàn toàn khác với mọi khi.

Thịnh Lộ Yên bỗng nhiên nhớ đến lời hắn nói với nàng mấy ngày trước, hắn nói rằng, nếu phủ Thịnh Lăng hầu vứt bỏ nàng thì hắn sẽ che chở cho nàng suốt đời.

Nàng có chút mơ hồ, rốt cuộc lời lúc bấy giờ của hắn là thật hay lời hôm nay hắn nói mới là thật.

Thế nhưng, thay vì xin người khác cứu chẳng bằng tự cứu lấy mình, nàng vẫn nên dựa vào chính mình thì hơn.

Nàng lấy lại tinh thần, ủ cảm xúc trong tim, nước mắt rơi lã chã.

“Vị hảo hán này, ngài thật sự bắt sai người rồi! Ta và hắn được Hoàng thượng ban hôn, hắn vẫn luôn coi ta là tai mắt của hầu phủ, phái người theo dõi nhất cử nhất động của ta. Nếu hôm nay ngài giết ta, chẳng phải vừa đúng ý hắn, để hắn trở về uống rượu ăn mừng hay sao!? Hắn chính là một nam tử bạc tình, vô tâm!”

Nhưng có một điều mà Thịnh Lộ Yên không nhìn thấy, vào khoảnh khắc nước mắt nàng rơi xuống, bàn tay Tầm Lại nắm chặt thành quyền, gân xanh lộ ra trên trán.

Kẻ bịt mặt chần chờ một chút, nói: “Phu thê các ngươi không cần ở đó mà kẻ xướng người họa! Nếu ngươi không coi trọng thê tử của mình thì làm gì có chuyện mang ả cùng đến đất Bắc, còn tìm lang trung khám bệnh cho ả nữa!”

“Lang trung nào? Hảo hán à, ngài còn không hiểu sao? Hắn chỉ lấy căn bệnh này của ta để ngụy trạng thôi, để tiện hắn đi tra án ấy, các ngài có từng thấy hắn tìm được lang trung nào không? Còn về chuyện hắn mang ta cùng đi….là vì ta sắp chết rồi, hắn mang ta đi cùng rõ ràng là để giám sát ta mà!” Thịnh Lộ Yên vừa nói vừa kêu lên trông cực kì đáng thương, cộng thêm khuôn mặt đầm đìa nước mắt của nàng càng khiến người ta sinh lòng thương xót.

Kẻ bịt mặt biết rõ những việc Tầm Lại đã làm khi đến đất Bắc. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, quả thật hắn cũng cảm thấy rất khó hiểu khi Tầm Lại đưa theo thê tử bệnh nặng của mình đến đất Bắc, mà không thèm tìm bất kỳ thần y nào.

Chẳng lẽ phu thê họ thật sự bất hòa sao?

Ngộ nhỡ là thật, nếu hắn giết vị Đích trưởng nữ của phủ Thịnh Lăng hầu này thì chẳng phải là đang giúp Tầm Lại hay sao? Nhưng hắn cứ cảm thấy có chỗ nào quái quái ấy.

Bấy giờ, kẻ bịt mặt cũng hơi do dự.

“Ngươi muốn giết thì cứ việc giết, không cần phải thương lượng với ta. Hôm nay bản quan chắc chắn sẽ giữ lại mạng chó của ngươi, để ngươi có cơ hội đến phủ Thịnh Lăng hầu báo lại chuyện này cho hầu gia.” Tầm Lại nói.

Cuối cùng Thịnh Lộ Yên cũng nhận ra điều bất thường.

Tầm Lại nhiều lần nhắc đến phủ Thịnh Lăng hầu, mà lúc hắn nhắc đến nàng đều có thể cảm nhận được hô hấp rối loạn của kẻ bịt mặt đang đứng phía sau nàng. Xem ra người này rất kiêng sợ phủ Thịnh Lăng hầu, nhờ vậy mà nàng biết mình nhiều cơ hội sống hơn.

Mà cũng vì vậy nên Tầm Lại mới cố tình nói như thế thì phải, chứ ngày thường nàng có thấy hắn thích nhắc đến hầu phủ đâu.

Nghĩ đến đây, Thịnh Lộ Yên nhìn về phía Tầm Lại với ý đồ tìm ra chút cảm xúc khác thường trên mặt hắn, nhưng tiếc rằng, nàng không nhìn ra gì cả. Thế song, Thịnh Lộ Yên vẫn có thể thử thăm dò một chút.

“Đại nhân, một ngày phu thê trăm ngày ân nghĩa. Dẫu sao chúng ta cũng có duyên kết thành phu thê, lẽ nào ngài cứ vậy mà vứt bỏ thiếp thân, không thèm đoái hoài gì sao?” Giọng nói của nàng mang theo tiếng nức nở, kêu khóc đến mức thảm thương.

Tầm Lại liếc nhìn bốn phía, thấy thuộc hạ vẫn chưa chuẩn bị ổn thỏa bèn lạnh lùng nói tiếp: “Ngươi đến phủ Tổng đốc truyền tin, làm loạn kế hoạch của ta, còn có mặt mũi mà nói chúng ta là phu thê ư? Ngươi đã từng xem ta là trượng phu của ngươi chưa?”

Nghe hắn nói thế, Thịnh Lộ Yên đã xác định được rồi, quả nhiên ban nãy Tầm Lại cố tình nói vậy. Dựa theo tính khí của hắn, nếu hắn đã cố tình nói những lời này thì chắc chắn đã để lại đường lui. Nàng cũng tiếp tục diễn cùng hắn: “Ngày nào ngài cũng phái người theo dõi từng việc làm động tác của ta, coi thường và vứt bỏ mạng sống của ta, thế ngài đã từng coi ta là thê tử của ngài chưa?”

Hai người hành xử như phu thê bình thường, ngươi nói một câu ta cãi lại một câu.

“Đầu nhi, phải làm sao đây?” Tên bịt mặt bên cạnh khẽ hỏi.

Thịnh Lộ Yên thật sự tới phủ Tổng đố để truyền tin, bọn hắn cũng biết chuyện này. Xem ra, phu thê bọn họ thật sự không đồng lòng.

Lúc này, tên cầm đầu nhìn Thịnh Lộ mà cảm thấy con tin này của hắn như củ khoai lang nóng phỏng tay. Ban đầu hắn muốn lợi dụng tình cảm của Tầm Lại giành cho phu nhân để hắn thả huynh đệ của mình ra, song nào ngờ Tầm Lại này là kẻ máu lạnh vô tình, không hề để ý tới tính mạng của thê tử. Nếu cô nương này là người bình thường, hắn đã giết quách rồi, nhưng vấn đề lại là nàng ta là Đích trưởng nữ của phủ Thịnh Lăng hầu, nếu hắn giết thật thì cho dù bọn hắn quay về được thì cũng sẽ bị chủ tử giết chết rồi đưa tới phủ Thịnh Lăng hầu để tạ tội.

Đến lúc đó, không biết cái gì đang chờ đợi bọn hắn….

Trong đầu nghĩ như thế nên thanh kiếm trong tay đã không còn giữ được chắc như trước nữa.

Thịnh Lộ Yên cảm thấy an tâm hơn nhiều khi nhìn thấy thanh kiếm đã cách xa cổ mình một chút.

Tuy rằng phu thê đang cãi nhau, nhưng Thịnh Lộ Yên luôn chú ý tới những tên bịt mặt bên cạnh, nỗ lực tìm cơ hội thoát thân.

“Khụ khụ….khụ khụ….”Thịnh Lộ Yên bắt đầu ho khan. Lúc ho khan, nàng ho cực mạnh làm cần cổ sắp kề sát lưỡi kiếm.

“Làm gì thế?” Tên bịt mặt quát um lên. Đồng thời, hắn để kiếm ra xa hơn. Lúc này, trông hắn có vẻ sợ Thịnh Lộ Yên bị thương hơn cả chính nàng.

“Khụ khụ…Ta…. ta bị bệnh mà, không nhịn nổi nữa rồi.” Thịnh Lộ Yên đang thò đầu về phía trước bỗng ngoảnh đầu lại nói. Khóe mắt nàng nhanh chóng liếc qua thứ gì đó, khi nhìn kĩ lại, nàng trông thấy một toán cung thủ đứng đầy rừng câu phía sau, tên đã lên cung và đang chuẩn bị bắn.

Nói xong, nàng quay đầu về, cầm khăn tay lên che miệng ho.

Thanh kiếm lại càng đặt xa cổ nàng hơn.

“Xin lỗi nha. Cổ họng ta ngứa quá, không nhịn được.” Mặt Thịnh Lộ Yên lộ vẻ áy náy.

Tên bịt mặt sợ lưỡi kiếm sẽ làm nàng bị thương, nên lại càng để xa hơn nữa.

Thịnh Lộ Yên ngước mắt nhìn Tầm Lại, trong thời khắc ánh mắt hai người giao nhau, Tầm Lại gật đầu với nàng. Ngay sau đó, Thịnh Lộ Yên nhân lúc tên bịt mặt thiếu cảnh giác, rút đao ngắn ra và khứa lên cổ tay của hắn ta.

Kiếm của tên bịt mặt lập tức rơi xuống đất, hắn nhìn Thịnh Lộ Yên bằng ánh mắt đầy khó tin.

Thịnh Lộ Yên nhanh chóng ôm đầu ngồi xổm trước người tên bịt mặt.

Và cùng lúc đó, Tầm Lại hờ hững nói ra hai từ: “Bắn tên!”

Mặc dù hai người không hề trao đổi với nhau, nhưng lại giống như có được sự ăn ý được nuôi dưỡng trong nhiều năm, họ hiểu ý đối phương chỉ qua một cái nhìn. Trước khi tên bịt mặt kịp phản ứng lại thì hắn đã bị mũi tên bắn trúng, ngã vật ra đất.

Tiếp theo, Hộ Kinh vệ tiến lên, bao bây đám người bịt mặt.

“Phu nhân ơi!” Xuân Đào vừa khóc vừa chạy về phía Thịnh Lộ Yên.

Thịnh Lộ Yên đứng lên, định nói vài câu an ủi nàng ta thì lại thấy vẻ mặt hoảng sợ của Xuân Đào, nàng ta nói: “Phu nhân, sao cổ của người lại bị thương thế kia?”

Thịnh Lộ Yên hơi giật mình, đưa tay quẹt một cái, bấy giờ mới phát hiện ra cổ mình đã bị kiếm khứa vào. Vừa rồi nàng chỉ mải lo làm thế nào để thoát ra, nên không cảm thấy đau, cũng không biết mình đã bị kiếm khứa vào cổ.

Hiện giờ nhìn thấy máu, nàng mới chợt thấy đau.

Đau quá đi!

Lúc này, Tầm Lại đã đi tới đây, mắt hắn nhìn chằm chằm vào vết thương trên cổ Thịnh Lộ Yên, lông mày cau chặt.

“Sao nàng lại bất cẩn thế?”

Thịnh Lộ Yên hiểu sai ý của Tầm Lại, nàng tưởng rằng Tầm Lại đang trách chuyện nàng để người khác bắt làm con tin.

Lúc này nàng nhìn Tầm Lại với tâm trạng vô cùng phức tạp. Nàng cảm thấy hơi khó chịu khi nghĩ đến những lời vừa nãy hắn nói. Bất cẩn ư? Việc này có thể trách nàng được sao? Có phải nàng cố tình để bị bắt đâu, suốt đường đi nàng vẫn luôn rất cẩn thận mà.

Chuyện vừa nãy nguy hiểm như thế, đến giờ nàng vẫn còn đang sợ hãi, thế mà đối phương còn hung dữ với nàng!

Thật sự không nhịn nổi nữa rồi!

“Ta nào dám quên những lời Chỉ huy sứ đại nhân nói. Thứ nhất, ta không hề chạy lung tung; thứ hai, ta không hề làm ầm lên, mọi chuyện đều nghe theo sự sắp xếp của Chỉ huy sứ đại nhân. Về chuyện bị người ta bắt sống, suýt nữa làm hỏng kế hoạch của Chỉ chuy sứ đại nhân, cũng không phải là ta cố ý làm vậy. Sớm biết Chỉ huy sứ đại nhân có một kế hoạch lớn như vậy thì ta đã ngoan ngoãn về kinh trước rồi!”

Những lời này của nàng, một là đang nhấn mạnh mình không sai, hai là đang trách bản thân Tầm Lại không nói rõ kế hoạch.

Nàng theo Tầm Lại về kinh là để tìm kiếm sự bảo vệ, nếu sớm biết trên đường đi nguy hiểm như thế thì nàng đã không theo hắn trở về.

Nghe nàng nói vậy, con ngươi của Tầm Lại càng thêm tăm tối, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy. Quả thực nên trách hắn, là hắn đã không bảo vệ nàng thật tốt, để nàng rơi vào nguy hiểm.

Thịnh Lộ Yên tưởng rằng những lời mình vừa nói sẽ chọc giận Tầm Lại, nàng đã chuẩn bị cãi nhau với hắn một trận ra trò. Nhưng nào ngờ, nàng lại nhìn ra được vẻ áy náy trong mắt hắn, nàng cho rằng mình lại nhìn lầm một lần nữa rồi. Huống chi, áy náy ư? Hắn thì áy náy cái gì chứ?

Lúc này, Tầm Lại vươn tay về phía nàng.

Vào lúc tay của Tầm Lại sắp chạm vào nàng, nàng vô thức giơ tay và đánh vào tay hắn.

Xung quanh là bãi hỗn độn máu tươi đầm đìa, hai người cứ đối nhìn nhau như thế, không ai nói năng gì.

Còn Xuân Đào, nàng vô cùng sốt ruột khi nhìn thấy vết thương trên cổ phu nhân nhà mình.

Tầm Lại nhìn chằm chằm Thịnh  Lộ Yên thật lâu, sau đó rủ mắt nhìn về phía vết thương ở cổ của nàng, màu đỏ tươi ấy gần như chọc thủng mắt hắn.

“Băng bó vết thương trước đi.”

Lại là cái thái độ này!

Lại không trả lời nàng!

Ngày thường thì cũng thôi đi, vậy mà hôm nay vẫn như vậy. Tuy nàng mặt dày mày dạn theo hắn đến đất Bắc, nhưng chẳng phải nàng cũng giúp hắn làm một đống chuyện đấy sao? Nàng cũng đâu làm vướng chân hắn. Hơn nữa, việc hôm nay xảy ra đâu thể trách nàng được? Nàng đang ngồi yên lành trong xe ngựa, ai mà biết được ông trời lại giáng xuống một tai vạ bất ngờ như thế.

Nàng tiến lên một bước, đứng trước mặt Tầm Lại và nói với vẻ nghiêm túc: “Cho dù ta không nên cùng Chỉ huy sứ đại nhân đến đất Bắc, hay không nên chuốc thêm phiền phức cho ngài thì chuyện của ngày hôm nay cũng tạm coi là do ta gây ra, nhưng chẳng phải bản thân ta cũng rất cố gắng để giải quyết sao? Thế cho nên, ta cũng không bị tính là gây ra quá nhiều rắc rối cho đại nhân đâu nhỉ?”

Hôm nay nàng phải hai mặt một lời với hắn mới được, nhất định phải đòi được một câu trả lời, không thể để hắn đổ toàn bộ trách nhiệm lên người nàng như thế được!

Tầm Lại nhìn cô nương cách mình chưa đến nửa bước chân, nói: “Cách nàng giải quyết vấn đề chính là làm bản thân mình bị thương sao?”

“Hả?” Thịnh Lộ Yên hơi giật mình, khóe miệng giật giật.

Hắn nói vậy là có ý gì.

Vào đúng lúc này, có một Hộ Kinh vệ đến bẩm: “Đại nhân, chúng ta nên xử lý những kẻ này thế nào?”

Hôm nay có hơn ba mươi kẻ bịt mặt tới, có vài tên đã chết trong lúc đánh nhau, có tên đã tự sát, song cũng có vài tên bị bắt sống.

Tầm Lại nhìn chằm chằm vào vết thương của Thịnh Lộ Yên lần nữa, rồi mới nhìn sang Xuân Đào và nói: “Xử lý vết thương của phu nhân đi.”

“Vâng thưa đại nhân.”

Nói xong, Tầm Lại quay người, đi giải quyết những kẻ bịt mặt kia.

“Phu nhân, cổ người vẫn còn chảy máu kìa, chúng ta mau chóng băng bó thôi.” Xuân Đào cuống quýt nói.

“Hả? À ừ.” Thịnh Lộ Yên lấy lại tinh thần và đáp.

Nói đến cùng, hắn vẫn chưa trả lời nàng.

Xe ngựa đã bị phá hỏng, mà ở nơi này còn máu me đầm đìa giống như một chiến trường khốc liệt, nên chủ tớ các nàng bèn đi tới một gốc cây cạnh đó.

Sau khi Xuân Đào băng bó vết thương Thịnh Lộ Yên xong thì nàng nhìn thấy bộ dạng hờn dỗi, muốn nói lại thôi của cô nương nhà mình.

May mà chỗ này rất gần kinh thành nên Tầm Lại đã sai người vào kinh thành truyền tin trước.

Khoảng nửa canh giờ sau, một nhóm từ phía kinh thành tới.

Trong một nhóm người này, có một số người ở lại, một số người theo Thịnh Lộ Yên về kinh.

Trước khi Thịnh Lộ Yên rời đi, Tầm Lại đi về phía nàng và nhìn chăm chú vào vết thương của nàng. Hắn muốn nói gì đó, nhưng khi trông thấy đám Hộ Kinh vệ ở xung quanh nên lại thôi.

Thịnh Lộ Yên vẫn đợi Tầm Lại mở lời, nhưng cuối cùng chỉ đợi được một cái buông rèm của hắn.

“Dọc đường phải cẩn thận hơn, chăm sóc tốt cho phu nhân.” Tầm Lại dặn dò hộ vệ.

“Vâng thưa đại nhân.”

Xuân Đào dè dặt nhìn vẻ mặt của phu nhân nhà mình, nói: “Phu nhân, đại nhân vẫn săn sóc người lắm.”

“Ừ.” Thịnh Lộ Yên khẽ đáp lại.

Nàng không hiểu sao lúc nãy mình lại kích động đến mức hoàn toàn mất đi vẻ bình tĩnh ngày thường. Nếu là bình thường thì nàng nhất định sẽ cười nói dịu dàng, cảm tạ Tầm Lại đã cứu nàng. Cho dù trong lòng nàng không nghĩ thế thì miệng nàng vẫn sẽ nói như vậy. Bởi nàng còn có việc phải nhờ tới hắn, mà vốn dĩ giữa bọn nàng vẫn còn có quá nhiều nghi ngờ và dò xét.

Nhưng nàng cũng không biết cơn giận lúc nãy từ đâu tới và tại sao nàng lại trút nó lên Tầm Lại.

Nàng không nên nói vậy với Tầm Lại.

Lúc này, nàng vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh, trong lòng cứ có hai loại suy nghĩ đan chéo nhau, rối như tơ vò.

Sau khi thở dài thườn thượt, Thịnh Lộ Yên bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.