Sau khi thức dậy, Thịnh Lộ Yên nói tin tốt tối hôm qua nghe được cho Tôn ma ma khiến bà vui mừng khôn xiết, xúc động đến độ nước mắt tuôn trào, liên tục niệm thần phật. Một lát sau, bà lại bắt đầu khen ngợi Tầm Lại, khen hắn sắp thành một đóa hoa.
“Trước đây lão nô còn cảm thấy hoàng thượng ban mối hôn sự này chẳng ra làm sao, còn cảm thấy ấm ức thay phu nhân. Song hôm nay ta lại cảm thấy hoàng thượng đúng là sáng suốt, vì ngài đã ban cho phu nhân một mối hôn sự vô cùng tốt. Chứ thế tử Thừa Ân hầu làm gì có cái bản lĩnh này.”
Thịnh Lộ Yên nghe bà nói thế thì sắc mặt trở nên hoảng hốt.
“Tại lão nô cả, lão nô nói sai rồi.” Vì quá mức vui mừng mà Tôn ma ma nói năng không chút kiêng dè, lời này còn chưa nghĩ đã buột miệng nói ra, sau khi nói ra mới phát hiện ra mình nói sai rồi. Đang yên đang lành, bà nhắc đến thế tử làm chi.
“Ma ma nói không sai.” Thịnh Lộ Yên điềm nhiên nói.
Hơn nữa, cho dù thế tử có bản lĩnh này, cũng chưa chắc sẽ giúp nàng. Bọn họ đều là thế gia, trong lòng luôn coi trọng dòng dõi. Nàng làm vậy là muốn trở thành kẻ địch của nhà ngoại mình, là coi thường thể diện của phủ Thịnh Lăng hầu. Thông thường, những con cháu thế gia mà biết việc này nói không chừng còn cảm thấy đầu nàng có vấn đề.
Tôn ma ma thấy phu nhân nhà mình trông không có vẻ gì là vui mừng lắm, bèn vội vàng chuyển đề tài.
“Phu nhân, đại nhân đã giúp chúng ta làm việc lớn như vậy, người đừng có giận ngài ấy nữa, ngài ấy thật sự đã phải lòng người rồi.”
“Dạ ma ma, con biết rồi.”
Thịnh Lộ Yên vừa ăn cơm xong thì Đổng quản sự đến.
“Phu nhân, đại nhân mời người đến viện trước.”
Mắt Thịnh Lộ Yên sáng lên, chẳng lẽ lang trung kia tới rồi? Nàng quay đầu nhìn Tôn ma ma. Tôn ma ma cũng nghĩ đến điều này, đôi mắt phát sáng.
Thịnh Lộ Yên vội vàng theo Đổng quản sự đến viện trước.
Quả nhiên lang trung tới rồi.
Lúc nàng đi vào, Ngụy lang trung đang run rẩy mà quỳ trên mặt đất.
“Ông nói đúng sự thật cho phu nhân.”
“Vâng…..vâng đại nhân.”
Danh tiếng của Hộ Kinh vệ thật sự đã quá mức vang dội, ngay cả ở Vân Thương quốc, ông cũng đã nghe nói đến danh tiếng của bọn họ từ lâu. Huống chi người trước mặt này còn là kẻ đứng đầu Hộ Kinh tư, việc này khiến ông ta càng sợ hãi hơn.
Tiếp đó, không cần Thịnh Lộ Yên nói, Ngụy lang trung tự giác kể lại chuyện năm đó, nội dung không khác những gì Cao bà tử đã nói.
Ông vốn là lang trung bắt mạch riêng cho chủ tử của Liễu gia, có một hôm ông xem ra được Liễu Thị đã hoài thai, sau đó vẫn luôn là ông xem mạch cho Liễu Thị. Sau khi Liễu Thị gả vào phủ Thịnh Lăng hầu thì ông cũng theo nàng đến hầu phủ. Sau hai tháng Liễu Thị thành hôn mới công bố ra bên ngoài rằng nàng ta đã hoài thai. Hôm Liễu Thị sinh con ông cũng ở đó.
“Liễu đại nhân có ơn với ta, vốn ta chưa từng nghĩ rằng mình sẽ nói ra chuyện này. Nhưng không ngờ rằng, cô nương vậy mà hạ độc trong thức ăn của ta….Ta sợ tránh được một lần thì vẫn sẽ có lần hai nên đành đốt nhà của mình, rồi nhân lúc hỗn loạn mà dẫn theo vợ con chạy ngay trong đêm, chúng ta trốn trong núi sâu mấy tháng mới trốn đến Vân Thương quốc.”
“Ngài có chứng cứ gì không?” Thịnh Lộ Yên hỏi.
Hiện tại trong tay nàng đã có hai nhân chứng nhưng vật chứng lại gần như không có.
Ngụy lang trung lấy một quyển sổ ra, nói: “Ta có một quyển sổ ghi lại tình hình thăm bệnh của người nhà họ Liễu trong những năm đó.”
May mà có chứng cứ, Thịnh Lộ Yên mới yên tâm hơn.
Sau khi hỏi hòm hòm chuyện này, Ngụy lang trung đi nghỉ ngơi trước, trong thư phòng chỉ còn lại Thịnh Lộ Yên và Tầm Lại.
Thịnh Lộ Yên nói ra nghi vấn trong lòng: “Nếu Ngụy lang trung đã trăm phương ngàn kế trốn đến Vân Thương quốc, tại sao ông ta vẫn bằng lòng theo đại nhân trở về?”
Trước đó nàng cho rằng người nọ bị uy hiếp nên buộc phải quay lại, nhưng xem dáng vẻ của ông ta ban nãy thì thật sự không giống như là bị uy hiếp mà là tự nguyện.
“Vì nữ nhi của ông ta đã chết trên đường đi chạy nạn năm đó, mấy năm nay trong lòng ông ta vẫn luôn oán hận Liễu Thị, cộng với việc Liễu Thị cố ý định hạ độc ông ta, khiến cho ông ta vô cùng hận Liễu Thị. Ông ta đã muốn báo thù từ lâu rồi, song khổ nỗi năng lực của bản thân có hạn, không dám chọc vào phủ Thịnh Lăng hầu cho nên mới không trở về.”
Thịnh Lộ Yên bừng tỉnh: “Chẳng trách.”
Tầm Lại nhìn Thịnh Lộ Yên, hỏi: “Tiếp theo phu nhân định làm thế nào?”
Thịnh Lộ Yên ngước mắt nhìn Tầm Lại: “Đương nhiên là công bố chuyện này ra bên ngoài.”
Tầm Lại nhìn Thịnh Lộ Yên và lại hỏi tiếp: “Phu nhân đã nghĩ kĩ hậu quả chưa?”
Thịnh Lộ Yên gật đầu.
“Ta đã nghĩ kĩ chuyện này từ lâu rồi. Liễu Thị quyến rũ phụ thân ta khi bà ấy qua đời chưa đầy một năm, coi thường mẫu thân ta, tát vào mặt mẫu thân ta, nếu mẫu thân ta ở dưới suối vàng mà biết tất cũng sẽ bị bọn họ chọc tức. Nếu mẫu thân đã không thể tự mình trút cục tức này, thì người làm con như ta nhất định phải giúp người thực hiện.”
Tầm Lại hỏi: “Nếu nàng chỉ muốn trừng phạt phu nhân của Thịnh Lăng hầu, tại sao không đi tìm Thịnh Lăng hầu rồi giao việc này cho Thịnh Lăng hầu xử lý?”
Thịnh Lộ Yên cười lạnh lùng: “Phu quân nói gì vậy chứ, tại anh tại ả tại cả hai bên, chuyện này phụ thân ta cũng tham gia vào, đi tìm ông ấy chẳng khác nào tát vào mặt ông ấy sao? Ông ấy sẽ thừa nhận chuyện này sao? Không thể đâu, ông ấy sẽ chỉ đè chuyện này xuống, Ngụy lang trung và Cao bà tử cũng đừng hòng từ hầu phủ sống sót trở ra.”
Nàng quá hiểu phụ thân nàng rồi, ông chỉ yêu quyền lực, thể diện của hầu phủ và yêu Liễu Thị, những thứ khác đối với ông ấy đều không quan trọng.
Tầm Lại nói tiếp: “Nếu phu nhân chỉ muốn trừng phạt phu nhân Thịnh Lăng hầu thì vi phu có thể giúp nàng.”
Thịnh Lộ Yên thẳng thừng từ chối: “Không cần đâu. Chuyện này vốn là do phụ thân ta làm sai, dựa vào đâu mà chỉ có Liễu Thị bị trừng trị!”
Từ lúc nàng lấy bằng chứng Liễu Thị hạ độc nàng đi tìm phụ thân và bị ông quở mắng, nàng đã hoàn toàn thất vọng về phụ thân của mình rồi.
“Thế cho nên, mục đích của phu nhân là Thịnh Lăng hầu và phu nhân Thịnh Lăng hầu?”
Thịnh Lộ Yên lắc đầu: “Không, mục đích của ta chỉ có một, đó chính là lấy lại công đạo cho mẫu thân ta. Cho dù người đó là ai thì ta cũng sẽ không tha cho kẻ đó!”
Sở dĩ Tầm Lại liên tục hỏi Thịnh Lộ Yên là vì muốn xác định suy nghĩ trong lòng nàng, xem rốt cuộc nàng muốn thế nào, liệu nàng chỉ muốn báo thù Liễu Thị vì đã hạ độc nàng hay kể cả Thịnh Lăng hầu nữa.
Hóa ra phu nhân và phủ Thịnh Lăng hầu không hề giống những gì hắn tưởng tượng.
“Hành động này của phu nhân coi như là cắt đứt quan hệ với phủ Thịnh Lăng hầu, sau này hầu phủ sẽ không che chở cho phu nhân nữa.” Tầm Lại nhắc nhở. Chuyện lần này không giống với chuyện của Đỗ Tổng đốc lần trước, chuyện lần nọ còn có thể lừa cho qua, nhưng chuyện lần này thì tuyệt đối không thể.
Thịnh Lộ Yên mỉm cười khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tầm Lại.
“Chẳng phải phu quân từng nói sẽ che chở cho ta suốt đời sao? Có phu quân ở đây, ta còn sợ gì chứ?”
Tầm Lại mím môi, đáp: “Ừ, đương nhiên vi phu sẽ che chở cho nàng suốt đời.”
Thịnh Lộ Yên bật cười.
“Có câu nói này của phu quân ta còn sợ gì chứ? Đương nhiên là muốn làm gì thì làm nấy rồi.”
Nhìn nụ cười của nàng, Tầm Lại thấy lòng mình ngưa ngứa, hắn bưng trà lên nhấp một ngụm, sau đó nghiêm túc hỏi: “Con cáo trạng cha, dù thắng hay thua thì phu nhân cũng sẽ bị người đời lên án. Phu nhân đã nghĩ kì chưa?”
Thịnh Lộ Yên cũng bưng chèn trà trước mặt lên uống một ngụm, nhíu mày nói: “Đây là trà cũ sao? Chỗ ta có trà Long Tĩnh Tây hồ, lát nữa ta sẽ bảo người mang tới cho phu quân một phần.”
“Ừ, vậy thì đa tạ phu nhân.”
Thịnh Lộ Yên đặt chèn trà xuống, nhìn Tầm Lại và nói: “Nhưng mà, ta có khi nào nói rằng mình sẽ đi cáo trạng Liễu Thị và phụ thân sao?”
“Hử?”
“Chuyện này để Cao bà tử đi báo là thích hợp nhất.” Thịnh Lộ Yên nói: “Nếu chuyện này do ta báo, thì việc Cao bà tử đút lót quan viên để thay đổi hộ tịch chính là tội nặng. Nhưng nếu bà ta tự đi báo, rồi chủ động nói thật thì việc đấy sẽ biến thành hành vi bất đắc dĩ để bảo vệ tính mạng. Mặc dù đều có tội nhưng hai việc này lại có mức hình phạt khác nhau. Hiện giờ bà ta đã rơi vào tay chúng ta, chuyện này sớm muộn cũng sẽ gây ra náo loạn. Nếu hai việc cùng có hại thì nên chọn việc ít hại hơn, chắc chắn bà ta sẽ biết nên chọn cái nào.”
Ánh mắt nhìn Thịnh Lộ Yên của Tầm Lại lại thêm phần tán thưởng.
“Phu nhân quả nhiên thông minh.”
Chuyện này Thịnh Lộ Yên vẫn phải nhờ cậy Tầm Lại, vì thế nàng bèn châm trà cho hắn, nịnh nọt đúng lúc: “Không bằng một phần của đại nhân.”
Tầm Lại nhìn ra được nụ cười có chút giả dối của Thịnh Lộ Yên, nó còn không chân thật bằng lúc cãi nhau trên đường về kinh với hắn ngày đó.
“Phu nhân định lúc nào đi?”
Thấy Tầm Lại chủ động như thế, Thịnh Lộ Yên cũng lấy làm phấn chấn, nếu chuện này có Tầm Lại giúp, nhất định sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
“Tất nhiên là càng nhanh càng tốt, chẳng qua là chứng cứ vẫn còn chưa đủ, không biết nhiêu đây đã có thể định tội được Liễu Thị chưa.” Thịnh Lộ Yên hơi bối rối.
Nàng đã có hai nhân chứng, nhưng vật chứng vẫn chưa đủ. Phụ thân nàng và Liễu Thị không phải là người bình thường, chỉ lấy trang sức đáng giá mà Liễu Thị thưởng cho Cao bà tử cùng ghi chép thăm khám của Ngụy lang trung e rằng vẫn rất khó để định tội. Ngộ nhỡ lần này họ thoát được tội, sau này sẽ càng khó nhắc tới chuyện này hơn.
Tầm Lại nhìn chén trà đầy ắp trước mặt, bưng lên muốn uống nhưng cuối cùng lại vì nước trà trong chén quá đầy mà sánh ra tay áo. Hắn liếc người đang ngồi bên cạnh cau mày nghiêm túc suy nghĩ, thầm nói, quả nhiên không biết chăm sóc người khác.
Tuy chảy ra nhưng Tầm Lại vẫn uống một ngụm, sau đó đặt chén trà xuống bàn.
“Về chứng cứ, nếu phu nhân tin tưởng ta, vi phu sẽ nghĩ cách cho nàng.”
Thịnh Lộ Yên vui như mở cờ, nghiêng đầu đến gần Tầm Lại, hỏi: “Ngài muốn làm thế nào?”
Tầm Lại liếc nàng một cái, rồi hỏi một câu: ” Nếu phu nhân Thịnh Lăng hầu hay tin Cao bà tử và Ngụy Lang trung đang ở trong tay ta, nàng đoán xem bà ta sẽ làm thế nào?”
Thịnh Lộ Yên lập tức hiểu ra, dựng thẳng ngón tay cái với Tầm Lại: “Đại nhân quả nhiên tài trí hơn người! Bái phục bái phục, ta thật sự là không bằng một góc của đại nhân.”
Vài câu khen ngợi này còn chân thành hơn những lời vừa nãy.
Dựa vào hiểu biết của nàng về Liễu Thị, nếu Liễu Thị biết hai người kia đang ở trong tay nàng thì chắc chắn bà ta sẽ tìm đủ mọi cách để mưu hại. Chỉ cần bà ta hành động thì nàng có thể thu được chứng cứ.
Chiêu này thật sự rất cao siêu, Thịnh Lộ Yên càng bội phục Tầm Lại hơn, nàng lại nhấc ấm trà lên lần nữa, rót đầy tràn chén trà của Tầm Lại.
Lần này Tầm Lại không cần tự mình bưng trà, mà sau khi rót đầy, nàng tự tay bưng lên cho hắn.
Sau đó, bởi vì nước trà quá đầy mà khi Thịnh Lộ Yên vừa bưng lên, nước trà đã sánh ra tay nàng. Nàng nhất thời bưng không chắc, suýt nữa ném chén trà đi.
Vào ngay lúc này, Tầm Lại vội vàng cầm lấy chén trà từ trong tay nàng, rồi đặt nó lên bàn.
“Sao lại bất cẩn như thế? Có bị bỏng không, tay không sao chứ?” Tầm Lại khẩn trương lật tới lật lui bàn tay của Thịnh Lộ Yên.
Thịnh Lộ Yên nghe thấy câu nói quen thuộc thì hơi ngớ ra.
Tầm Lại thấy vết đỏ bừng trên mu bàn tay của Thịnh Lộ Yên thì cau mày nói: “Lát nữa bảo Xuân Đào bôi thuốc cho nàng.”
Thịnh Lộ Yên nhìn vẻ khẩn trương lo lắng của hắn, hỏi: “Hôm đó ngài chê ta bất cẩn, thật ra là đang quan tâm đến vết thương trên cổ ta sao?”
Động tác của Tầm Lại chợt khựng lại, sau đó ý thức được hành động lúc này của mình có chút không ổn, hắn lập tức buông tay Thịnh Lộ Yên ra, sắc mặt khôi phục lại như thường.
Chỉ có điều, hắn vẫn không nén nổi lo lắng mà hỏi: “Đau không?”
Mặc dù Tầm Lại lảng tránh không đáp, nhưng Thịnh Lộ Yên đã xác định được suy được rằng mình đã đoán đúng. Hơn nữa, sao nàng lại cảm thấy Tầm Lại đang hơi mất tự nhiên nhỉ!?
“Không đau.” Thịnh Lộ Yên nói.
“Thật không?” Tầm Lại hỏi.
Thịnh Lộ Yên lúng liếng đôi mắt: “Thật, vừa rồi có đau một chút, nhưng giờ được phu quân hỏi như thế, nên hết đau rồi.”
Tầm Lại giương mắt nhìn Thịnh Lộ Yên.
Thịnh Lộ Yên cũng đưa mắt nhìn hắn, nàng hỏi: “Vừa nãy có làm bỏng ngài không?”
Nàng nhớ ra chén trà trước đó nàng cũng châm nhiều như vậy, chắc cũng đã sánh ra tay Tầm Lại. Nàng thật sự là cái đồ chân tay vụng về mà, có lòng nhưng lúc nào cũng làm hỏng việc.
Tầm Lại nói: “Vi phu không sao, sau này mấy chuyện kiểu này phu nhân cứ để hạ nhân làm đi.”
Thịnh Lộ Yên cười nói: “Ta làm vậy còn chẳng phải vì muốn bày tỏ lòng biết ơn với đại nhân hay sao.”
“Nếu phu nhân muốn cảm ơn ta thì có thể đổi sang những cách cảm ơn khác, không cần làm thế đâu.” Tầm Lại nói. Nói xong, hắn bưng trà lên uống.
“Ví như?” Thịnh Lộ Yên hỏi.
Dứt lời, Tầm Lại còn chưa kịp trả lời, nàng đã thò đầu sang, thơm lên má Tầm Lại một cái.
“Như vậy à?”
Lúc này, chén trà trong tay Tầm Lại cũng bưng không chắc như Thịnh Lộ Yên ban nãy, làm nước trà trong chén sánh ra ngoài một nửa.Không uổng công làm nóc nhà táo bạo quá hiuhiu