Thịnh Lộ Yên đã đến hầu phủ tìm Thịnh Lăng hầu trước khi tới nhà lao phủ nha.
Từ bận lại mặt lần trước, hai cha con chưa từng gặp lại, hiện giờ đã qua nửa năm. Nhưng, cho dù đã lâu không gặp nhau thì Thịnh Lăng hầu cũng chẳng mấy tỏ ra niềm nở hay quan tâm nữ nhi của mình.
Suy cho cùng, Thịnh Lăng hầu cũng không thích nữ nhi này của mình lắm, nên mới hời hợt như vậy. Hiện giờ ông bị vận rủi quấn thân, đang nghĩ làm thế nào để đè chuyện này xuống. Lúc thấy nữ nhi, lòng ông có chút tò mò rằng tại sao nữ nhi lại đến đây vào thời khắc mấu chốt này.
Thịnh Lộ Yên đến có mục đích, vì vậy sau khi hai cha con hàn huyên đôi câu, nàng bèn nói ra sự thật trước mặt mọi người.
“Liễu Thị kiểu gì cũng có liên quan tới cái chết của mẫu thân con.”
Vừa nghe lời này, Thịnh Lăng hầu lập tức cả giận, cau mày quở mắng: “Con đừng nói bậy!”
Nói xong, ông lại nói: “Có phải Tầm Lại nói với con không? Giờ con đã gả cho người ta rồi nên bắt đầu ăn cơm nhà, vác ngà voi rồi phải không?”
(*) Ăn cơm nhà, vác ngà voi: Nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không phải tính cho người nhà,…
Trông bộ dạng của Thịnh Lăng hầu như là có chút chột dạ.
Thịnh Lộ Yên nhìn phản ứng của phụ thân nàng mà trái tim không khỏi trùng xuống. Nàng rất muốn biết, rốt cuộc phụ thân nàng đã đóng vai gì trong đó. Chuyện đã tới nước này nên nàng đột nhiên không muốn diễn, cũng không cần phải diễn nữa.
Tóm lại, nếu phụ thân nàng có tham gia vào chuyện này, nàng nhất định sẽ không nể mặt ông ấy.
“Không phải Tầm Lại nói với con, mà hoàn toàn ngược lại, là con nói với Tầm Lại!”
Thịnh Lăng hầu cảm thấy kinh hoàng, như thể ông ta không hè quen biết nữ nhi trước mặt này. Rõ ràng nữ nhi của ông là người bảo vệ lợi ích của hầu phủ nhất, lần ở đất Bắc còn giúp hầu phủ. Thế mà giờ đây ông nhìn nữ nhi ở trước mặt mình lại chỉ cảm thấy vô cùng xa lạ.
“Hóa ra những chuyện này đều do ngươi làm ra?”
“Đúng. Sở dĩ nữ nhi theo Tầm Lại đến đất Bắc là vì nghe ngóng xem Cao bà tử ở đâu. Còn Ngụy lang trung cũng là con cầu xin Tầm Lại, để chàng tìm giúp con.”
Thịnh Lăng hầu cả giận: “Tại sao ngươi phải làm những chuyện như thế? Ngươi hận hầu phủ, hận phụ thân ngươi như thế sao?”
Thịnh Lộ Yên nhếch khóe miệng, nói: “Phụ thân biết cách hắt nước bẩn cho người ta thật đấy. Sở dĩ hầu phủ mất mặt, chẳng lẽ không phải vì phụ thân làm những việc có lỗi với mẫu thân sao? Sở dĩ Liễu Thị thành thiếp, cũng là vì bà ta thiếu hụt đức hạnh, nếu không phải Hoàng thượng nể mặt phụ thân thì e rằng bà ta đã sớm chết rồi!”
Thịnh Lăng hầu hừ lạnh một tiếng: “Ta quả nhiên đã nuôi phải một con sói con.”
Thịnh Lộ Yên không mảy may buồn vì câu nói của Thịnh Lăng hầu, điềm nhiên nói: “Nếu con là soi con thật, cũng không đến mức bị Liễu Thị hại. Phụ thân có còn nhớ vài năm trước nữ nhi đã từng nói gì với người không? Nữ nhi sớm đã nói với người rằng Liễu Thị muốn hại chết con. Nhưng sau khi xem chứng cứ thì người xử lí thế nào?”
Thịnh Lăng hầu chau mày, không đáp.
“Người trừng trị nô bộc bên cạnh Liễu Thị, trừng trị ma ma bên cạnh Liễu Thị và một mực tin tưởng Liễu Thị. Hiện tại phụ thân còn tin bà ta không?”
Thịnh Lăng hầu nhìn vào mắt nữ nhi nhưng ông đã không còn vẻ chắc chắn như năm ấy nữa, ông chỉ nói một câu: “Nàng ấy không có lý do gì để hại ngươi.”
“Thật sự không có lý do ư? Chẳng lẽ phụ thân không biết rằng Liễu Thị luôn muốn để Thịnh Thần Hy gả vào phủ Thừa Ân hầu sao? Lẽ nào phụ thân không biết rằng Thịnh Thần Hy vẫn luôn thích thế tử Thừa Ân hầu sao? Nếu như con chết rồi, chẳng phải Liễu Thị có thể gả nữ nhi của bà ta qua đó sao?!”
Thịnh Lăng hầu trầm mặc.
Thịnh Lộ Yên nhìn ra được, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, phụ thân cũng không còn tín nhiệm Liễu Thị như trước nữa. Nhưng mà, tình cảm mà phụ thân dành cho Liễu Thị vẫn còn vẹn nguyên.
Phụ thân sinh ra ở phủ Thịnh Lăng hầu, từ nhỏ đã đọc sách tập võ. Thuộc làu binh thư, võ nghệ cao cường, khi còn trẻ cũng từng lập vô số chiến công trên chiến trường. Sở dĩ phủ Thịnh Lăng hầu bọn họ có thể đứng vững đến ngày hôm nay không chỉ nhờ có công lao của tổ tiên mà còn không thể thiếu được công lao của phụ thân nàng. Thịnh Lăng hầu hiện tại, phụ thân của nàng, năm đó cũng từng có chiến công hiển hách, có sức ảnh hưởng mạnh mẽ trong quân.
Nhưng không ngờ, một người như vậy lại cuồng si một ả độc phụ như Liễu Thị, còn bị bà ta lừa nhiều năm như thế.
Tình yêu ư, thứ đó sẽ khiến con người đánh mất lý trí thật sao?
Nàng không hiểu, cực kỳ không hiểu.
Lý trí của một người làm sao có thể bị người khác ảnh hưởng một cách sâu sắc như vậy.
“Con vẫn nhớ khi trước phụ thân cho rằng mẫu thân mắc bệnh lạ mà con lại bị bệnh giống mẫu thân, cho nên người cho rằng con bị di truyền từ mẫu thân. Nếu nữ nhi bị người ta đầu độc, vậy người cho rằng mẫu thân con làm sao mà chết?”
Thịnh Lăng hầu lập tức biến sắc.
Từ trước đến giờ ông ta không dám tin rằng Liễu Thị là một người độc ác đến vậy.
“Ngươi chớ nói bậy!” Thịnh Lăng hầu nạt nữ nhi.
Thịnh Lộ Yên có thể cảm nhận được rằng, có vẻ phụ thân không muốn nhắc nhiều đến cái chết của mẫu thân, như thể ông đã tham gia vào chuyện đó. Nhưng dường như ông ấy không biết gì về vụ đầu độc.
Thịnh Lộ Yên cũng không muốn nói thêm với phụ thân nữa, nàng nói: “Chi bằng phụ thân đi theo con tới chỗ này, đến lúc ấy mọi chuyện sẽ được làm sáng tỏ.”
Nàng muốn để phụ thân nàng tận tai nghe thấy Liễu Thị là loại người gì.
Thế là, hai cha con đến nhà ngục.
Trước khi đi vào, Thịnh Lộ Yên nói: “Phụ thân à, người phải đồng ý với nữ nhi một việc, cho dù người bên trong nói gì thì người đều không thể đi ra ngăn cản.”
Thịnh Lăng hầu nghe thấy yêu cầu này thì không khỏi cau mày, hết sức khó hiểu.
Thịnh Lộ Yên nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Nếu người bước ra trước khi bà ta nói xong, con sẽ kể hết chuyện này cho Tầm Lại.”
Quả nhiên là sói con!
Thịnh Lăng hầu càng nhìn khuôn mặt lãnh đạm của nữ nhi thì càng cảm thấy xa lạ, cũng… có chút quen thuộc. Trịnh Thị năm đó hình như cũng có diện mạo này.
Đường hoàng tùy ý, hùng hổ dọa người.
Không như Liễu Thị nhỏ nhẹ dịu dàng.
Nghe Vương ma ma nói, cuối cùng Thịnh Lộ Yên cũng biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì.
Hóa ra mẫu thân bị Liễu Thị đầu độc trước, sau đó bị phụ thân nàng và Liễu Thị làm cho tức chết. Chẳng trách Liễu Thị muốn giết Hồng nhi, thảo nào cha nàng không muốn nhắc đến cái chết của mẫu thân nàng năm đó, hèn chi Lý viện sử chỉ nói một câu mà đã bị phụ thân cách chức quan.
Tất cả mọi việc đều đã được làm sáng tỏ.
Thịnh Lộ Yên nhìn bóng người ở khúc quẹo với ánh mắt lạnh như hồ băng, nắm tay để ở bên người siết thật chặt. Nếu người nọ không phải phụ thân nàng, nàng thật sự không biết lúc này mình sẽ làm ra chuyện đại nghịch bất đạo gì.
Một chút lí trí còn lại nói với nàng rằng, nàng vẫn chưa nói hết.
Nếu đã làm lớn chuyện rồi, lần này nàng nhất định phải để Liễu Thị sụp đổ hoàn toàn, không thể cho bà ta giữ lại một chút cơ hội thở.
Nàng phải khiến phụ thân nàng nhận rõ Liễu Thị là loại người gì!
Thịnh Lộ Yên nhắm mắt lại, hít thở sâu vài lần, ép bản thân phải giữ bình tĩnh. Một lát sau, cuối cùng nàng đã trở lại bình thường, và tiếp tục hỏi: “Độc trên người ta cũng là bà tạ hạ?”
“Vâng.”
“Bà ta bắt đầu đầu độc ta từ lúc nào, tổng cộng đầu độc mấy lần?”
“Liễu di nương tổng cộng đầu độc người ba lần, trừ hai lần người biết thì sau đó còn đầu độc thêm một lần nữa, cũng chính từ lúc ấy thì người bắt đầu bị bệnh.”
“Tại sao bà ta muốn hạ độc ta?”
“Vì hầu gia càng ngày càng coi trọng người, còn định cho người mối hôn sự với phủ Thừa Ân hầu, Liễu di nương không muốn để hầu gia coi trọng người, nàng ta muốn Nhị cô nương gả vào phủ Thừa Ân hầu cho nên mới đầu độc người.”
“Bà có chứng cứ không?”
“Có.”
“Bà ta còn làm chuyện không có tính người nào khác không?”
Vương ma ma suy nghĩ một lát, rồi hỏi dò một câu: “Mưu hại con của Lý di nương có tính không?”
Thịnh Lộ Yên híp mắt: “Tính.”
Chuyện quan trọng nhất đã nói ra nên đương nhiên Vương ma ma không còn kiêng dè gì nữa, bà ta kể ra hết những chuyện chấn động mà Liễu Thị đã từng làm.
Đợi Vương ma ma khai báo xong, Thịnh Lộ Yên nhìn ra phía ngoài, Thịnh Lăng hầu ở góc tường đã không còn vẻ cố chấp và phẫn nộ như lúc vừa đến, bấy giờ ánh mắt của ông ta cực kỳ u ám, sắc mặt nặng nề.
Hai cha con đi từ trong ngục ra.
Bên ngoài, trăng đã treo giữa trời, gió cuối thu thổi lạnh người, như tim ông lúc này. Trước khi tới Thịnh Lộ Yên đã cho mọi người tránh đi hết, cho nên sân viện rộng lớn bây giờ rất vắng vẻ, chỉ có hai cha con đứng trong bóng đêm đen kịt.
“Nhất định không phải là thật…” Thịnh Lăng hầu lẩm bẩm một câu.
Nghe thấy lời này, cơn phẫn nộ mà Thịnh Lộ Yên vừa mới đè xuống lại xộc lên, đã thế còn xộc thẳng lên đầu.
“Hừ! Không phải thật? Đã đến nước này rồi mà người vẫn không tin những chuyện này là do Liễu Thị làm! Người không tin con cũng thôi đi, ngay cả lời của Vương ma ma bên cạnh Liễu Thị mà người cũng không tin sao?”
Lúc đầu Thịnh Lộ Yên vẫn cố nén giọng nói, nhưng sau khi nói được vài câu, nàng trở nên xúc động và giọng nói cũng ngày càng to hơn.
“Nếu những điều này không phải là sự thật, vậy người nói cho nữ nhi biết, rốt cuộc cái gì mới là sự thật! Là tình cảm người dành cho Liễu Thị là thật, hay chuyện nương bị người làm cho tức chết mới là thật!”
Thịnh Lộ Yên gần như đang rống lên.
Nghe được những lời này, sắc mặt của Thịnh Lăng hầu trở nên vô cùng sa sầm.
“Chẳng trách mỗi lần người đều không cho người khác nhắc đến chuyện mẫu thân qua đời, chẳng trách con nhắc đến chuyện này thì người muốn đánh con, hóa ra người đang chột dạ, người đang trốn tránh việc mình đã hại chết nương! Sao con lại có người cha đạo đức đồi bại, ra vẻ đạo mạo như người chứ!”
Nói xong, nước mắt của Thịnh Lộ Yên tuôn đầy mặt.
Từ năm năm trước, sau khi nhìn rõ bộ mặt thật của Liễu Thị thì nàng đã không còn khóc nữa. Nàng không khóc khi đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của phụ thân, và cũng không khóc khi đối mặt với sự đày đọa của Liễu Thị. Nàng kiềm nén ròng rã năm năm, nhưng vào khoảnh khắc biết chân tướng thì nàng thật sự không thể nhịn nổi nữa.
Nàng mất mẫu thân từ khi lên ba, những năm qua nàng luôn khổ sở tìm kiếm sự thật về cái chết của mẫu thân, nhưng khi chân tướng ập đến lại là cảnh máu chảy đầm đìa, khiến người ta đau đớn như khoét tim cắt thịt.
Nếu ngày thường ông nghe thấy nữ như thét lên với mình như vậy thì sớm đã nổi cáu rồi, nhưng hôm nay lửa giận của ông khó mà trút lên người nữ nhi được.
“Không…không phải vi phu, lúc nãy con cũng nghe thấy rồi, là Liễu Thị, là bà ta đầu độc mẫu thân con, cho nên mẫu thân con mới bị bệnh nặng mà chết.”
Lời Thịnh Lăng hầu nói quả thực là sự thật, nếu không phải Liễu Thị hạ độc Trịnh Thị thì sức khỏe của Trịnh Thị sẽ không trở nên yếu ớt đến vậy, bệnh cũng sẽ không càng ngày càng nặng. Cho dù lúc ấy không bị chọc tức, Trịnh Thị cũng sẽ không chết. Cái chết của Trịnh Thị quả thực là do một tay Liễu Thị gây ra.
Nếu chuyện này là do người khác làm, có lẽ Thịnh Lộ Yên vẫn còn giữ được lý trí để biết rằng ai mới là kẻ đầu sỏ, song cuối cùng, một trong hai kẻ làm mẫu thân nàng tức chết lại chính là phụ thân của nàng. Lúc này, cảm xúc của nàng rốt cuộc cũng chiến thắng lý trí.
Thịnh Lộ Yên phẫn nộ tố cáo Thịnh Lăng hầu: “Nhưng người tằng tịu với Liễu Thị khiến mẫu thân tức chết chính là phụ thân! Nếu người muốn nạp Liễu Thị làm di nương thì có thể nói đường hoàng với mẫu thân, chắc hẳn mẫu thân sẽ không phản đối. Nhưng hai người cứ thích làm trò đê hèn, lén lút tằng tịu với nhau!”
Trên đời nào có nữ nhi nói với phụ thân của mình như vậy, huống chi người này còn là hầu gia nắm giữ quyền thế.
“Ngươi câm ngay!”
Nghe nữ nhi nói lời như vậy, Thịnh Lăng hầu không thể nhịn được nữa, giơ tay toan tát nàng.
Thịnh Lộ Yên cũng giơ tay bắt lấy cổ tay của Thịnh Lăng hầu, rồi hất phăng tay ông ta ra.
“Sao nào, ông đã dám làm không dám nhận, còn muốn đánh ta phải không? Ta nói cho ông hay, ta đã không còn là ta của năm đó nữa, cũng đã sớm không còn là người mặc cho người ta ức hiếp từ lâu rồi.”
Thịnh Lăng hầu thật sự không nghĩ nữ nhi sẽ có hành động như vậy, cũng không nghĩ rằng nữ nhi sẽ có sức lực lớn như thế.
Một cơn gió lạnh thổi qua, thổi bay tay áo thổi loạn tóc mai.
Lý trí của Thịnh Lộ Yễn đã quay về một chút, nàng bỗng dưng cảm thấy rất mệt, nàng không muốn nói thêm điều gì với phụ thân nữa.
“Liễu Thị hại chết mẫu thân con, bà ta nhất định phải chết. Còn về phụ thân, người…. chuyện năm đó người cũng có phần.” Thịnh Lộ Yên ngừng một chút, rồi nói tiếp: “Người đi xin Hoàng thượng ý chỉ dẫn binh ra chiến trường giết địch đi, ngoại địch một ngày chưa lui, người một ngày không trở lại. Như thế đối với hai bên đều tốt. Nếu người lúc nào cũng ở kinh thành thì nữ nhi sẽ luôn nghĩ tới những chuyện xảy ra trong quá khứ, sợ rằng trong lòng nữ nhi sẽ nảy sinh lòng thù hận mà làm những việc gây bất lợi cho người. Vì tương lai của hai cha con chúng ta, vì cơ nghiệp trăm năm của hầu phủ chỉ đành để người chịu thiệt thôi.”
Nàng thật sự hận phụ thân nàng, nhưng cũng biết rằng bây giờ nàng không thể động vào ông ấy, biên quan không ổn định, đến cả Hoàng thượng còn phải dùng phụ thân nàng. Nếu đã phải dùng, vậy chi bằng để phụ thân nàng đi tiền tuyến, ông ấy ở đó còn có chút tác dụng, cũng để ông ấy đỡ phải làm mấy chuyện lục đục ở kinh thành.
Thịnh Lăng hầu lạnh lùng nói: “Loại sói con như ngươi cũng dám sắp đặt ông đây sao?”
Ông đã nhiều năm không đi biên quan đánh giặc, vả lại, hiện giờ thánh thượng đang từng bước làm suy yếu thế lực của thế gia, điều hoàng thượng muốn nhất lúc này chính là làm thế lực của phủ Thịnh Lăng hầu bọn họ yếu đi, thế lực của hầu phủ ở kinh thành đã lâm nguy. Nếu bây giờ ông rời khỏi kinh thành, đến lúc ông trở về chắc chắn sẽ thay đổi, tân đế sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội tốt này, mà ông cũng đừng mong giữ được địa vị hiện tại.
Thịnh Lộ Yên không trả lời câu này của Thịnh Lăng hầu mà chậm rãi nói: “Người vẫn chưa biết sao phụ thân. Chuyện của Liễu Tam lang là nữ nhi nói với Tầm Lại sau khi điều tra ra, việc người lén gặp mặt Trương ngự sử cũng là con tra ra, việc người đi chùi đít cho Liễu Tam lang cũng là nữ nhi tra được. À, còn nữa, chuyện Đỗ Tổng đốc cũng là con làm đấy, con làm chuyện này không phải vì hầu phủ, là con đã tính kế Đỗ Tổng đốc để ông ta tự nguyện lấy lương thực ra, thậm chí còn bù vào rất nhiều.”
Thịnh Lăng hầu ngơ ngác nhìn nữ nhi trước mặt, ông chưa bao giờ cảm thấy nữ nhi xa lạ như lúc này. Nữ nhi ngoan ngoãn nghe lời của ông biến thành bộ dạng thế này từ bao giờ?! Thời buổi này rốt cuộc bị làm sao vậy, dường như tất cả nữ nhân xung quanh ông đều đã thay đổi chỉ trong một đêm.
Phu nhân yếu đuối hiểu chuyện trở nên tàn nhẫn nham hiểm, tiểu nữ nhi trong sáng lương thiện trở nên gớm ghiếc, trưởng nữ ngoan ngoãn nghe lời trở thành một người khiến người khác nhìn không thấu.
“Con cho người thời gian một tháng, nếu sau một tháng mà người vẫn chưa rời khỏi kinh thành, vậy thì đừng trách nữ nhi không khách khí!”