Như Ý Xuân

Chương 70



Buổi sáng phải dậy quá sớm, trước bữa tối còn phải xử lý chuyện của Hạ Bồ nên bây giờ Thịnh Lộ Yên rất buồn ngủ, nàng xém nữa ngủ thiếp đi ngay khi đặt đầu xuống gối.

Nếu là ngày trước, có lẽ Tầm Lại sẽ không quấy rầy nàng, nhưng hôm nay là trường hợp ngoại lệ.

Ngoài phòng, gió lạnh rít gào; trong phòng, ngọn nến đều đã bị dập tắt, tối đen sì sì.

Vào một đêm lạnh giá như vậy, Tầm Lại chậm rãi cất tiếng: “Phụ thân đã mất vào lúc ta năm tuổi, ta đã không còn nhớ nhiều đến chuyện của ông ấy nữa, chỉ nhớ rằng sức khỏe của ông ấy không tốt, gần như ngày nào cũng uống rượu. Sau khi uống say, ông ấy sẽ ôm vò rượu nói nhảm. Thỉnh thoảng ông ấy tỉnh táo sẽ cầm cành cây tập võ dưới trăng. Tuy ông ấy đi đứng không linh hoạt, nhưng động tác tập võ lại vô cùng lưu loát.”

Lúc Tầm Lại nói, Thịnh Lộ Yên lập tức tỉnh táo lại, nghe đến đây, nàng ngửa đầu nhìn Tầm Lại, hỏi: “Cho nên võ nghệ của chàng là phụ thân dạy à?”

Tầm Lại nói: “Đúng vậy. Từ lúc ta có trí nhớ, ông ấy đã dạy ta tập võ rồi.”

“Thế nhưng, người không phải tội phạm giết người. Có một đêm, ta và phụ thân đang ngủ say, trong sân bỗng nhiên xuất hiện vài kẻ mặc đồ đen, những kẻ đó đều cầm đao sắc bén và đâm về phía ta và phụ thân. Song, những kẻ này nhanh chóng bị phụ thân giải quyết. Chuyện này phụ thân không hề làm lộ ra, nhưng nhà họ Tầm ở cách vách vẫn nghe thấy một chút tiếng động.”

Khi nói những lời này, cả người Tầm Lại cứng đờ.

Thịnh Lộ Yên nhận ra điều này thì ôm chặt lấy hắn.

“Khi đó chàng còn nhỏ, chắc hẳn rất sợ hãi nhỉ?”

Tầm Lại không ngờ điều Thịnh Lộ Yên quan tâm nhất sau khi nghe được chuyện này lại là liệu hắn có sợ hay không, hắn lớn bằng nhường này nhưng chưa bao giờ có ai hỏi hắn điều này.

“Vì có phụ thân ở đó nên ta không cảm thấy sợ lắm.”

Thịnh Lộ Yên ôm chặt hắn.

“Mẫu thân ta cũng không bỏ đi cùng người khác, những điều này đều là tin đồn trong thôn. Vì phụ thân ta đi đứng không tiện lại bị bệnh nặng quấn thân nên họ mới cho rằng mẫu thân ta vứt bỏ phụ thân, phụ thân cũng chưa từng giải thích với bọn họ.”

“Tại sao?” Thịnh Lộ Yên hỏi.

Tầm Lại ngừng một chút, rồi nói: “Sau một lần say rượu, phụ thân ngồi ở bậc cửa ngắm trăng trên trời, và người đã nói một câu ‘Ta thà rằng nàng bỏ đi theo người khác, chí ít nàng còn sống’. Kể từ đó, ta biết mẫu thân ta đã chết rồi.”

Nghe lời này của chàng làm trái tim Thịnh Lộ Yên quặn thắt, vành mắt nóng lên.

“Thế nhưng, sáng sớm ngày hôm sau lúc ta hỏi phụ thân, ông lại phủ nhận chuyện này, ông nói rằng mẫu thân vẫn còn sống. Mặc dù ta luôn bị người ta chỉ trỏ nói xấu, nhưng ta của lúc đó cũng như phụ thân, đều mong mẫu thân vẫn còn sống.”

Thịnh Lộ Yên đưa tay vuốt lưng Tầm Lại hết lần này tới lần khác, im lặng an ủi chàng.

“Ta xuất thân không tốt, nếu nàng…”

Tầm Lại chưa nói xong đã bị Thịnh Lộ Yên cắt ngang.

“Ta tin chuyện năm đó chắc chắn không phải như mọi người nói. Nhân phẩm của chàng tốt như thế, đủ để chứng minh phụ thân chàng không phải người như vậy. Phụ thân yêu mẫu thân sâu sắc, mẫu thân cũng không thể như người khác nói được.”

Hốc mắt Tầm Lại nóng lên, nói: “Nhưng ngộ nhỡ là thật thì sao?”

“Nhỡ là như thế thật thì cũng chẳng liên quan tới chàng, cha mẹ không phải là thứ mà chàng có thể chọn, chàng là chàng, cha mẹ chàng là cha mẹ chàng.”

Nhìn đôi mắt chân thành tha thiết trước mặt, Tầm Lại đưa tay ôm chặt người nọ vào lòng.

Lúc trước hắn chưa bao giờ cảm thấy xuất thân của mình có gì thấp hèn, nhưng sau khi thích một người, hắn bắt đầu cảm thấy những thứ mình có đều không xứng với nàng.

Qua hồi lâu, cảm xúc của Tầm Lại dường như đã dịu lại, hắn nói: “Những năm qua ta không hề từ bỏ việc tìm kiếm chân tướng năm ấy. Dù mẫu thân có còn sống hay không thì ta đều muốn biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Nghe vậy, Thịnh Lộ Yên chợt nhớ đến chuyện trước đó vài ngày. Cho nên, Tầm Lại đang tìm mẫu thân của chàng, chứ không phải Hoàng thượng đang tìm công chúa?

“Chẳng lẽ chuyện này có liên quan tới phủ Giản Dực hầu?” Thịnh Lộ Yên hỏi.

Tầm Lại lắc đầu: “Ta cũng không thể khẳng định. Khi phụ thân say rượu từng có một lần nhắc tới hầu phủ, mà ngọc bội người để lại cho ta cũng là kiểu dáng thịnh hành đương thời, khi ấy có rất nhiều người mua nó, nên không thể tra được nguồn gốc.”

“Liệu có liên quan tới nhà ta không?” Thịnh Lộ Yên hỏi.

Tầm Lại phủ nhận: “Không thể, phụ thân mẫu thân ta quen nhau ở Giang Nam, lúc đó Thịnh Lăng hầu không tới Giang Nam.”

“Vậy thì chỉ có thể là phủ Giản Dực hầu, phủ Thừa Ân hầu, phủ Tuyên Bình hầu…. Không đúng, vào thời điểm ấy còn có những hầu phủ khác, như phủ Bình An hầu chẳng hạn.”

“Ừ.”

Thịnh Lộ Yên nghĩ, nếu xác định vị trí ở Giang Nam, đáng lẽ phải rất dễ  tra mới đúng, dựa vào bản lĩnh của Tầm Lại thì làm sao có thể không tra ra được?

“Nếu chàng muốn biết điều gì về những cô nương đương thời, ta có thể nghe ngóng cho chàng, nói không chừng có thể hỏi ra một vài điều.”

Tầm Lại nói: “Trong vài năm đó, từng có bảy vị hầu gia đã đến Giang Nam. Dựa vào thân phận của phụ thân ta, người mà ông ấy yêu chắc hẳn hạ nhân trong phủ. Mỗi phủ ít thì có mười mấy nha hoàn, nhiều thì có hàng trăm người.”

Thịnh Lộ Yên nhận ra mình đã hiểu lầm ý hắn mà quên mất rằng ngoài các tiểu thư thì trong phủ còn có cả nha hoàn. Hơn nữa, manh mối trong tay Tầm Lại khá ít, thật giống như mò kim đáy bể.

“Trong một năm qua, ta cũng từng điều tra tiểu thư trong các phủ, tạm thời vẫn chưa điều tra được gì.”

“Ta giúp chàng, chúng ta nhất định có thể tra được.”

“Đa tạ phu nhân, có điều, phu nhân  không được manh động, chuyện này ắt có ẩn tình. Năm đó bọn họ đã tới truy giết phụ thân, chứng tỏ phụ thân đã biết bí mật gì đó. Nếu xử lý không thỏa đáng, e rằng sẽ dẫn tới họa sát thân.”

Trái tim Thịnh Lộ Yên thắt lại, và cũng đã hiểu rõ.

“Dạ, ta sẽ không làm gì cả, nhưng nếu chàng cần ta, nhất định phải nói với ta đấy.”

“Ừ.”

Mặc dù bên ngoài gió rất to, gió thổi đến mức cây cối trong sân kêu rào rào, nhưng giờ khắc này, trong lòng hai người lại cháy bỏng, khó có thể bình tĩnh lại.

Sáng hôm sau, Thịnh Lộ Yên ngủ đến giờ Tỵ mới tỉnh. Hiện giờ Tầm gia đã rời kinh, trong phủ chỉ có mỗi nữ chủ nhân là Thịnh Lộ Yên, trong nháy mắt nàng cảm thấy tự tại hơn rất nhiều. Thật ra cũng không phải nhà họ Tầm phiền phức đâu, trừ Tầm Thục thì thực ra những người khác đều rất tốt, chỉ là nó vẫn khác với cảm giác ở trong phủ một mình.

Ăn cơm xong, Thịnh Lộ Yên nhớ đến chuyện hôm qua, bèn gọi Tôn ma ma và Xuân Đào tới.

“Sắp xếp điều tra người trong phủ một cách thận trọng, nếu ai có dị tâm thì nhanh chóng đuổi đi.”

“Vâng thưa phu nhân!”

Buổi chiều cùng ngày, khoảng giờ Thân chính, gã sai vặt tới tìm Thịnh Lộ Yên.

(*) Giờ Thân chính: khoảng thời gian từ 15h giờ đến 17h.

“Đại nhân nói hôm nay có nhiều việc, e rằng buổi tối không về ăn cơm, ngài ấy bảo phu nhân ăn trước ạ.”

Thịnh Lộ Yên rất hài lòng với biểu hiện hôm nay của Tầm Lại. Hai người đã quyết định chung sống với nhau, có việc gì bất mãn phải sớm nói ra mới được. Nếu đối phương có thể thay đổi thì đương nhiên là tốt nhất, còn nếu không thì hai người cũng có thể tìm được điểm cân bằng.

“Ừ, tới bữa thì nhớ phải nhắc đại nhận dùng cơm đấy.”

“Vâng thưa phu nhân.”

Hôm nay Tầm Lại đang giải quyết một việc.

Vài ngày trước, bọn họ bắt được một bọn trộm cắp ở Kinh Giao, bọn này trộm được không nhiều, vốn cũng không cần Hộ Kinh tư bọn họ phải xử lý. Thế nhưng, vấn đề ở chỗ, trong tay mấy tên cướp này có vũ khí rất ghê gớm, đó chính là nỏ bắn liên hoàn. Nỏ này có thể bắn liên tiếp mười mùi tên, tầm bắn xa hơn mấy chục thước so với cây nỏ bắn được xa nhất bấy giờ.

Những cây nỏ này trông có vẻ đã cũ, giống như từng bị ngâm nên vật liệu đã bị nứt ra.

Lúc thẩm vấn, bọn cướp nói rằng mua chúng ở chợ đen.

Thực ra, đây không phải lần đầu tiên Tầm Lại nhìn thấy những cung tên này. Cách đây ba năm, khi diệt phỉ ở phía nam, hắn đã từng thấy nó trong tay đám sơn phỉ, sau khi diệt phỉ xong thì thu được hơn chục cây. Nhưng tiếc rằng những cung tên này không dễ nghiên cứu, chỉ cần tháo rời là không thể lắp lại nữa, sau khi giao nó cho binh bộ và Công bộ đều không có kết quả.

Nếu muốn biết cách làm, vẫn phải tìm được người làm ra cung tiễn này mới được.

Sau khi thẩm vấn, Tầm Lại ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã sắp đến giờ Hợi rồi. Quay đầu sang nhìn Trâu Tử Xuyên bên cạnh, Tầm Lại nói: “Sáng mai ngươi tới hẻm Lê Hoa tìm Hồ lão nhị, hỏi ông ta lấy cung tên này từ đâu, trong tay ông ta còn dư cái nào không.”

“Vâng thưa đại nhân.”

Tầm Lại giẫm bóng đêm mà về phủ.

Lúc này đã là giờ Hợi chính, dựa theo thói quen thường ngày thì chắc là Thịnh Lộ Yên đã ngủ rồi. Thế nhưng, khi Tầm Lại bước vào nội viện, lại phát hiện ra đèn của chính viện vẫn còn sáng.

Phu nhân chưa ngủ ư? Chẳng lẽ trong phủ đã xảy ra chuyện gì rồi? Nghĩ đến đây, Tầm Lại sải bước thật nhanh.

Đến chính viện, Tầm Lại đẩy cửa vào, đi vài bước thì trông thấy một nữ tử đang ngồi trên sạp, gật gù đọc sách.

Nghe thấy tiếng động, Thịnh Lộ Yên tỉnh táo hơn và nhìn về phía người tới.

“Sao nàng còn chưa ngủ?” Tầm Lại hỏi.

“Đợi chàng chứ sao!” Vừa nói, khóe miệng của Thịnh Lộ Yên vừa cong lên, làm lộ ra một nụ cười tươi tắn.

Tầm Lại bặm môi, vừa định đi về phía Thịnh Lộ Yên nhưng rồi lại chuyển bước mà đi đến sau bình phong, rồi cởi áo ngoài mang theo hơi lạnh ra. Sau đó, hắn đi ra khỏi bình phong, và đi đến cạnh sạp.

“Vì sao đợi ta?”

Tầm Lại muốn hỏi là, có phải trong phủ đã xảy ra chuyện gì không?

Thịnh Lộ Yên ôm lấy eo Tầm Lại, ngửa đầu nhìn hắn cười và nói: “Vì ta biết đêm nay chàng sẽ về, nên đợi chàng để cùng nhau đi ngủ.”

Hôm qua nàng vừa giao kèo với Tầm Lại rằng mỗi ngày hắn phải báo cáo hành tung với nàng, hôm nay Tầm Lại cũng làm theo, nàng đâu thể không cho chàng chút ngon ngọt. Ngộ nhỡ bây giờ nàng lên giường đi ngủ rồi, Tầm Lại cảm thấy mình bị coi nhẹ, cho rằng sau này có báo hành tung hay không cũng không quan trọng, há chẳng phải mất nhiều hơn được sao. Dù sau này nàng đi ngủ sớm mà không đợi chàng nữa, nàng cũng phải để Tầm Lại tự nói ra mới được.

Đây là một câu nói vừa thân mật vừa có chút ý ám chỉ khác.

Trong nháy mắt, ánh mắt của Tầm Lại có thêm điều gì đó.

“Buồn ngủ ghê.” Thịnh Lộ Yên ngáp một cái, cọ đầu lên người Tầm Lại: “Ngồi ở đây lạnh quá!”

Lúc tra án, Tầm Lại luôn thận trọng tỉ mỉ, lúc thẩm vấn cũng có thể tìm ra manh mối từ nét mặt của nghi phạm. Nhưng, ngay cả khi diễn xuất của Thịnh Lộ Yên có vụng về thì hắn cũng không hề phát hiện ra điều khác thường, hoặc có lẽ, dù nhận ra thì hắn cũng cảm thấy ngọt như đường.

Bấy giờ Tầm Lại chỉ cảm thấy trái tim mình được lấp đầy, trầm giọng nói: “Về sau phu nhân không cần đợi ta nữa, buồn ngủ thì cứ đi ngủ, chớ để mình bị lạnh.”

Thịnh Lộ Yên giả vờ giả vịt mà nói: “Sao thế được chứ? Phu quân tất bật ở bên ngoài còn chưa về, làm sao ta có thể đi ngủ một mình.”

Nàng nói cứ như người thường ngày đi ngủ trước không phải là nàng vậy.

Nói xong, có vẻ nàng cũng nhận ra những lời này hơi lố, bèn ngửa mặt nhìn Tầm Lại, bổ sung một câu: “Ngày trước thì thôi không nói, nhưng hôm qua ta vừa giao kèo với chàng, về sau phải báo cáo hành tung, sao ta có thể không đợi chàng chứ.”

Lời vừa dứt, nàng đã nghe thấy Tầm Lại nói một câu: “Nếu nàng sinh bệnh, vi phu sẽ đau lòng lắm.”

Đây thực sự không giống những lời sẽ được thốt ra từ miệng Tầm Lại, nếu không phải chính tai nghe thấy, Thịnh Lộ Yên đã nghi ngờ rồi.

Nàng vốn muốn chọc Tầm Lại một chút, ai ngờ lại bị Tầm Lại ghẹo cho. Thành thân đã lâu vậy rồi, nhưng hình như đây là lần đầu tiên nàng nghe được lời đường mật thẳng thắn phát ra từ miệng Tầm Lại, nàng cảm thấy trái tim mình đang đập cực nhanh.

Có vẻ Tầm Lại cũng không ngờ mình sẽ nói ra lời này, nhìn vào ánh mắt của Thịnh Lộ Yên khiến sắc mặt hắn trở nên không được tự nhiên lắm, ánh mắt có hơi lảng tránh.

“Khụ, giờ cũng muộn rồi, nghỉ ngơi thôi.”

Thịnh Lộ Yên há có thể bỏ qua một thời cơ tốt như vậy, nàng giơ cánh tay về phía Tầm Lại và nói: “Chàng cúi đầu xuống một chút đi.”

Tầm Lại thoáng chần chừ, nhưng vẫn đến gần.

“Gần hơn chút nữa.” Thịnh Lộ Yên nói.

Tầm Lại lại khom lưng.

Lần này Thịnh Lộ Yên cuối cùng cũng ôm được cổ Tầm Lại, nàng hôn lên bờ môi của hắn và nói: “Ta thích nghe những lời như vậy, về sau phu quân nói nhiều chút nhé.”

Lúc Thịnh Lộ Yên nói lời này thì mặt mày cong cong. Đôi mắt cong thành nửa vầng trăng như chứa đầy sao sáng, hút người ta vào sâu bên trong.

Tầm Lại như là bị mê hoặc, yết hầu khẽ động, nặng nề nói: “Được.”

Thịnh Lộ Yên im lặng cười vui vẻ, thậm chí còn có chút đắc chí, kìm không đặng mà hôn lên môi Tầm Lại một cái nữa.

Tuy nhiên, lần này nào có dễ dàng kết thúc như thế, Tầm Lại giơ tay ôm trọn vòng eo của Thịnh Lộ Yên, hôn sâu hơn. Thịnh Lộ Yên cũng không tránh mà nhiệt tình đáp lại chàng.

Hai người như thể lần đầu tiên hôn môi vậy, ai cũng kích động mà khẩn trương, sắc mặt đỏ bừng, tiếng tim đập nhanh như đánh trống, đánh từng phát từng phát một.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.