Như Ý Xuân

Chương 84



Lúc Tầm Lại về thì trông thấy ánh mắt hầm hè của phu nhân nhà mình.

Thịnh Lộ Yên đã nhịn cả ngày, bây giờ trông thấy chàng thì không thể nào nhịn được nữa, hỏi:

“Hôm đó Tuệ vương thật sự tìm chàng và hỏi chàng về chuyện của ta và chàng sao?”

“Ừ.” Tầm Lại đáp.

Thịnh Lộ Yên nhìn chàng chòng chọc, không bỏ xót bất kì biểu cảm nào trên khuôn mặt chàng.

“Hoàng thượng cũng tìm chàng hỏi chuyện này sao?” Thịnh Lộ Yên lại hỏi.

Tầm Lại nói: “Ừ.”

Tầm Lại là người vô cùng thông minh, triều đình luôn đầy rẫy những toan tính, nên từ lúc Thịnh Lộ Yên vừa hỏi hắn đã hiểu ra. Không chỉ như thế, hắn cũng biết rõ Thịnh Lộ Yên muốn biết điều gì.

Sau đó, hắn gấp sách lại và nói: “Hôm đó Tuệ vương tìm ta có lẽ phu nhân cũng nhìn thấy rồi, lúc ông ấy nói với ta những lời này thì chỉ có ta và ông ấy ở đấy, không có ai khác. Có lẽ vì Tuệ vương cảm thấy những lời này không thỏa đáng lắm nên không muốn để người khác biết. Song, ông ấy đã cảm thấy hối hận ngay khi nói xong, cũng thấy bản thân hơi bao đồng.”

Thịnh Lộ Yên biết tính cách của Tuệ vương, lại thấy Tầm Lại nói tường tận nét mặt vô cùng tự nhiên như vậy, làm cho nàng cảm thấy chàng đang nói thật.

Tầm Lại nói tiếp: “Hoàng thượng cũng từng hỏi đến. Hoàng hậu biết chuyện xảy ra trong bữa tiệc ngày hôm đó, mà người mua thức ăn trong phủ chúng ta đã bị phủ Thừa Ân hầu mua chuộc, vì thế Hoàng hậu nương nương có thể biết mỗi ngày chúng ta mua bao nhiều đồ. Ngài ấy vốn không thích ta bởi ta đã cướp mối hôn sự của đệ đệ ngài ấy, nên thường nói lỗi của ta trước mặt Hoàng thượng. Để ổn định phủ Thừa Ân hầu mà ngày mùng một Hoàng thượng đã đến tẩm điện của Hoàng hậu nương nương, nương nương nhân cơ hội này kể lỗi của ta. Sau đó Hoàng thượng cho người điều tra, sau buổi chầu sớm ngày hôm sau thì gọi ta đến hỏi về chuyện của phủ Thừa Ân hầu trước, sau đó mới nhắc đến chuyện của ta và nàng.”

Điều này có vẻ cũng đúng, Thịnh Lộ Yên nghĩ.

“Thế Ngự sử thì sao?” Thịnh Lộ Yên hỏi.

Cuộc đối thoại giữa hai người hiểu nhau vô cùng ngắn gọn, không ai hiểu mà giả vờ không hiểu cả.

Tầm Lại liếc Thịnh Lộ Yên, nói với vẻ vô tội: “Vi phu chưa từng nói Ngự sử vạch tội ta, ta nhớ rằng lời này là của phu nhân nói.”

Thịnh Lộ Yên lập tức ngớ ra.

Lời này….là nàng nói sao?

Nghĩ kĩ lại, hình như có chuyện này xảy ra thật.

Không đúng, lúc đó nàng bị chàng đánh lạc hướng, nhưng phản ứng của chàng lúc đó rõ ràng là bị Ngự sử buộc tội thật mà. Vậy mà còn ở đấy ra vẻ vô tội! Chàng giả vờ đáng thương để nhiễu loạn lòng nàng, thế mà còn trách ngược lại nàng?

Hừ!

Thịnh Lộ Yên xụ mặt nói: “Ta nhớ ra rồi, quả thực là ta đã nói vậy.”

Nói xong, nàng lại nói tiếp: “Hôm nay ta thấy hơi khó chịu nên đi ngủ trước đây. Ta thấy phu quân công việc bề bộn, có lẽ phải giải quyết đến đêm khuya, để không quấy rầy chàng, chàng vẫn nên đến thư phòng nghỉ ngơi đi.”

Ánh mắt Tầm Lại lập tức lộ ra vẻ ân hận.

Thịnh Lộ Yên nói xong thì nhanh chóng xuống sạp, không hề cho Tầm Lại cơ hội phản ứng.

Tuy nhiên, nàng đi được hai ba bước đã bị người ta kéo lại.

“Làm gì thế?” Mặt Thịnh Lộ Yên vẫn xụ ra.

Tầm Lại nào còn dáng vẻ bệ vệ vừa rồi, hắn lập tức ăn nói khép nép: “Vi phu sai rồi.”

Thịnh Lộ Yên hừ lạnh một tiếng: “Sao chàng lại sai, người sai rõ ràng là ta mà, là ta hiểu lầm chàng.”

Tầm Lại mím môi, ho khẽ một tiếng và nói: “Là ta cố ý đánh lạc hướng phu nhân.”

Còn biết mình sai ở đâu à? Thịnh Lộ Yên liếc xéo Tầm Lại một cái, sắc mặt đã dịu hơn.

“Còn nữa không?”

Tầm Lại nói: “Ta cố tình phô bày tình cảm mặn nồng với phu nhân trước mặt mọi người, làm trái với suy nghĩ của phu nhân.”

Tâm trạng Thịnh Lộ Yên vốn đã tốt lên, nhưng khi nghe thấy lời này lại không sao vui nổi.

“Chàng có biết mấy ngày nay có bao nhiêu người đến nhờ vả ta không? Bây giờ đúng dịp cuối năm, người vào kinh báo cáo công tác cực kỳ nhiều. Thân thích của phủ Thịnh Lăng hầu ở kinh thành cũng rất đông. Nay chàng là người được Hoàng thượng tin tưởng nên bọn họ đều tới nhờ ta, cầu xin ta. Có vài người có ân với ta làm ta rất khó từ chối.”

Càng nói càng tức. Tức đến nỗi Thịnh Lộ Yên không nhịn nổi mà đấm Tầm Lại một cái.

Tầm Lại vội vàng bắt lấy bàn tay Thịnh Lộ Yên, rồi cúi đầu hôn lên.

“Phu nhân không cần khó xử như vậy, cứ đồng ý là được.”

“Như vậy mà được à? Làm vậy chẳng phải hại chàng sao.”

Nghe vậy, mắt Tầm Lại đong đầy ý cười: “Trong lòng phu nhân, vi phu là kẻ lù đù như thế sao?”

Thịnh Lộ Yên đang định phản bác thì nhìn thấy sắc mặt của Tầm Lại, nàng chợt vỡ lẽ. Đúng rồi, nàng phí sức từ chối làm gì, Tầm Lại cũng có phải thằng ngốc, nàng nói gì thì chàng nghe đó đâu.

Nàng hoàn toàn có thể trực tiếp đồng ý, sau đó không làm theo, cuối cùng đẩy hết lên người Tầm Lại, như vậy nàng có thể tránh được rất nhiều rắc rối.

Chỉ là…

“Nếu làm vậy chẳng phải người ta sẽ mắng chàng sao?”

Tầm Lại xoa đầu Thịnh Lộ Yên, nói: “Không sao, mấy năm qua đầy người mắng vi phu, nên ta đã quen rồi. Chỉ cần những chuyện này đừng quấy nhiễu phu nhân là được.”

Nghe chàng nói vậy, Thịnh Lộ Yên sinh lòng thương xót.

“Ôi, đều tại thân thích của hầu phủ bọn ta quá nhiều, đã thế đa số toàn là những kẻ không ra gì. Thật sự làm phiền chàng quá.”

Tầm Lại nói: “Chỉ cần phu nhân hài lòng là được, những chuyện này vi phu có thể ứng phó.”

Thịnh Lộ Yên hoàn toàn bị Tầm Lại thuyết phục, nàng ôm lấy chàng làm nũng.

“Chàng đối xử với ta tốt quá.”

Tầm Lại đâu thể chịu đựng được điều này, trái tim nóng rộn lên, tay cũng bắt đầu không ngoan ngoãn.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Tôn ma ma hỏi chuyện hôm qua, Thịnh Lộ Yên bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Không phải đêm qua nàng đang chất vấn Tầm Lại, hỏi vì sao chàng phá hư kế hoạch của nàng sao, sao cuối cùng lại biến thành thương xót đồng cảm với Tầm Lại rồi? Bẫy của Tầm Lại thật sự quá nhiều, làm cho nàng khó lòng phòng bị!

Tôn ma ma biết đêm qua chính phòng gọi nước thì biết ngay không có chuyện gì, bà nói: “Phu nhân không cãi nhau với đại nhân thì tốt. Đại nhân làm thế cũng đúng mà, người cần gì phải để người ta cảm thấy người sống không tốt, rồi chế nhạo người chứ? Người phải cho bọn họ thấy người sống rất tốt, để bọn họ còn ghen tị với người và để những kẻ có ý đồ xấu xa kia tức chết!”

Nhưng thật ra Thịnh Lộ Yên cảm thấy người ta nghĩ nàng sống tốt hay không cũng chẳng sao cả, chỉ cần bản thân nàng sống thật sự thư thái là được.

Tôn ma ma thấy Thịnh Lộ Yên không nói chuyện thì nhắc một câu: “Phu nhân đừng cãi nhau với đại nhân vì những chuyện nhỏ nhặt này, làm vậy chẳng phải là để bọn họ được như ý muốn sao?”

Lời này nói rất đúng lẽ, Thịnh Lộ Yên gật đầu tỏ ý tán đồng.

Tuy nhiên, khi biết mình bị Tầm Lại gài bẫy, hình như nàng cũng không tức giận mấy.

“Dạ, ma ma yên tâm, con sẽ không cãi nhau với chàng đâu.”

Tôn ma ma nhẹ nhàng thở ra.

Nom qua dấu vết trên cổ Thịnh Lộ Yên, bà lại nghĩ đến một chuyện khác.

Thịnh Lộ Yên thấy Tôn ma ma cứ nhìn chằm chằm cổ của mình thì ho nhẹ một tiếng, kéo cổ áo lên che, trong lòng lại mắng Tầm Lại vài câu.

Nhưng Tôn ma ma không phải đang nghĩ về chuyện đấy.

Thấy Tôn ma ma vẫn nhìn, hơn nữa sắc mặt còn hơi kỳ lạ, Thịnh Lộ Yên hỏi: “Ma ma muốn nói gì sao?”

Tôn ma nghĩ một lúc, cuối cùng khẽ nói: “Phu nhân, nguyệt sự tháng này của người tới chễ năm ngày rồi.”

Thịnh Lộ Yên hơi giật mình, như thể đã hiểu ra điều gì đó, nhưng nàng vẫn còn nghi hoặc, hỏi: “Trước đây cũng có tình trạng như vậy, liệu có phải không?”

Tôn ma ma nói: “Điều này quả thực không dễ nói, nhưng gần đây người đừng sinh hoạt vợ chồng với đại nhân nữa.”

Mặt Thịnh Lộ Yên đỏ hây, đưa tay sờ bụng mình và đồng ý.

Ăn cơm xong, Thịnh Lộ Yên bắt đầu chuẩn bị đồ tết. Đây là năm mới đầu tiên sau khi nàng thành thân nên đương nhiên phải mua sắm thỏa đáng,

Nhưng mà, kể từ buổi sáng Tôn ma ma nói với nàng chuyện đó, nàng đã không dám vận động mạnh nữa mà Tôn ma ma cũng không dám để nàng vận động mạnh. Kể cả hạ nhân trong phủ cũng được Tôn ma ma dặn qua,  nên âm thanh lúc làm việc nhẹ hơn nhiều, cũng càng thêm cẩn thận dè dặt.

Tối đó, trước khi rời khỏi chính phòng, Tôn ma ma nhìn hết nhìn về phía Tầm Lại rồi lại nhìn chằm chằm Thịnh Lộ Yên.

Thịnh Lộ Yên hiểu ý của bà, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.

Tầm Lại phát hiện ra, nhưng không hiểu các nàng làm vậy là có ý gì.

Đến khi tắt đèn lên giường, hắn muốn thân mật nhưng lại bị nàng từ chối.

“Phu nhân vẫn đang tức giận chuyện hôm qua vi phu làm sao?”

Thịnh Lộ Yên bị hôn đến độ mặt đỏ tía tai, suýt nữa không phản khảng nổi, lúc này mặt nàng đỏ bừng, không ngừng thở hổn hển, phải mất một lúc sau mới nói được thành lời: “Không phải.”

Tầm Lại lấy làm khó hiểu, hắn đưa tay vén những sợi tóc vương trên mặt nàng ra sau tai, hôn lên môi nàng và hỏi nhỏ: “Thế thì vì sao?”

Thịnh Lộ Yên lại giơ tay đẩy Tầm Lại ra, nhìn vào mắt của chàng và nói: “Nguyệt sự của ta tới chậm năm ngày rồi.”

Nghe được lời này, mặt Tầm Lại ngớ ra.

Thịnh Lộ Yên sợ chàng thất vọng, vội vàng nói: “Trước đây ta cũng hay bị chậm, nên lần này không thể chứng minh được điều gì. Ngộ nhỡ là thật, ta sợ sẽ không tốt cho đứa nhỏ.”

Tầm Lại cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, hắn cúi đầu hôn mạnh xuống môi của Thịnh Lộ Yên, sau đó nằm thẳng về.

Thịnh Lộ Yên bị hôn đến đê mê, sau khi trở lại bình thường mới nói: “Vì đứa nhỏ, chàng cố nhịn nhé.”

Nàng khó khăn lắm mới hoài thai, nên không thể có sơ xuất gì được.

Tầm Lại đáp: “Ừm.”

Thịnh Lộ Yên cảm thấy tâm trạng của hắn không thích hợp lắm, sau một hồi nghĩ lại, nàng nói: “Kể ra thì chuyện này cũng là tại chàng hết, đứa nhỏ là do chàng nhét vào, nên chàng đành phải nhịn thôi. Nếu thật sự có con thì chàng phải nhịn hơn mười tháng đấy.”

“Ta biết rồi.” Tầm Lại nói.

Thấy Tầm Lại tỏ ra bình thường, Thịnh Lộ Yên hơi mất hứng.

Một lát sau, Tầm Lại quay người lại, ôm Thịnh Lộ Yên vào lòng.

Thịnh Lộ Yên đẩy chàng ra, nhìn sâu vào mắt chàng và nói: “Sao ta cảm thấy lúc chàng nghe ta nói rằng ta có thể đã hoài thai thì không vui lắm nhỉ? Lẽ nào chàng không muốn có con sao?”

Tầm Lại bất lực bật cười: “Sao vi phu lại không muốn chứ? Ta còn ước gì phu nhân có thể sinh cho ta tám đến mười đứa ấy chứ.”

Không phải hắn không thích, mà là quá muốn có ấy chứ. Nhiều năm qua hắn vẫn luôn một mình, mãi đến khi thành thân hắn mới cảm nhận được sự ấm áp. Đây là điều mà trước đây hắn không dám nghĩ đến. Nếu có thêm một đứa con, thế giới của hắn sẽ càng viên mãn hơn. Mà vừa nãy cũng chỉ là vì quá mức vui sướng nên nhất thời không kịp định thần thôi.

Thịnh Lộ Yên ‘xì’ một tiếng và nói: “Chàng tưởng bở à, ai muốn sinh cho chàng nhiều con thế chứ!”

Tầm Lại ôm Thịnh Lộ Yên vào lòng lần nữa, nói: “Được, phu nhân nói sinh mấy đứa thì chúng ta sẽ sinh bằng đấy.”

Nghe tiếng tim đập như trống ở bên tai, cảm nhận được vòng tay ấm áp khiến Thịnh Lộ Yên vô cùng hạnh phúc. Thật ra, người cảm thấy viên mãn không chỉ có một mình Tầm Lại, mà Thịnh Lộ Yên, một người mất mẫu thân từ thuở nhỏ, lại không được phụ thân yêu chiều cũng luôn khát vọng có được một cuộc sống an ổn và hạnh phúc này.

Một lát sau, Thịnh Lộ Yên vừa vẽ vòng tròn trên ngực Tầm Lại vừa nói: “Nếu ta thật sự hoài thai, tính tới tính lui cũng phải mất gần một năm, chàng nhịn được không?”

Dù sao nàng cũng biết biểu hiện bình thường của chàng, sợ rằng không thể nhịn được trong phút chốc.

“Hay là…” Thịnh Lộ Yên ngước mắt nhìn Tầm Lại.

Trong lòng Tầm Lại đã có suy đoán, hắn hơi chau mày, trầm giọng nói: “Trước khi gặp được phu nhân, vi phu đã nhịn hơn hai mươi năm rồi. Vi phu không phải hạng người háo sắc, phu nhân không cần bận tâm vì chuyện này.”

Thịnh Lộ Yên chớp chớp mắt, đấm Tầm Lại một phát, nói: “Chàng nghĩ đi đâu thế hả? Ta nói là chàng có thể đi tắm nước lạnh đó! Về nữ nhân khác ấy à…..Chàng đừng có mơ tưởng!”

Nói xong, nàng lại đấm Tầm Lại thêm phát nữa.

Tầm Lại: …

Độc nhất lòng dạ nữ nhân.

Tầm Lại bắt lấy cánh bàn tay nhỏ nhắn đang động loạn của Thịnh Lộ Yên, nghiêm mặt nói: “Phu nhân tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút. Vi phu có thể chống đỡ được cám dỗ bên ngoài, nhưng chưa chắc đã chống đỡ được cám dỗ của phu nhân. Ngộ nhỡ ngày nào đó ta không khống chế được, vậy chắc chắn là trách nhiệm của phu nhân.”

Thịnh Lộ Yên cười phì: “Xì, tự chàng thiếu ý chí còn muốn trách ta chắc!”

“Ừ, đều tại vi phu, vi phu thiếu ý chí.” Tầm Lại nói.

Thịnh Lộ Yên nhấn mạnh lần nữa: “Ta nói cho chàng biết, chàng đừng nghĩ đến chuyện tằng tịu ở bên ngoài. Nếu để ta phát hiện ra chàng tìm nữ nhân khác, thì cả đời này chàng cũng đừng hòng chạm vào ta!”

Tầm Lại thở dài, ôm Thịnh Lộ Yên vào trong lòng.

“Nàng yên tâm, sẽ không có chuyện đó đâu, cả đời này vi phu có phu nhân là đủ rồi.”

“Vậy còn được.” Thịnh Lộ Yên hài lòng nói.

Tâm trạng của Thịnh Lộ Yên vô cùng tốt, nàng vươn tay ôm lấy Tầm Lại, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.

Tầm Lại ngắm nhìn Thịnh Lộ Yên hồi lâu, sau đó mới dè dặt ôm nàng ngủ.

Ngày hai mươi sáu tháng chạp, ám vệ được phái đến phủ Lâm Hải điều tra đã trở về, đồng thời mang về một tin tức.

“Trong hai đến ba năm ở phủ Lâm Hải, phủ Thừa Ân hầu từng tiến hành một mối hôn sự, người thành thân chính là Tạ Tam cô nương.”

Mặc dù trước đó từng nghĩ đến khả năng này, nhưng bây giờ nghe được vẫn khiến hắn cảm thấy vô cùng căng thẳng.

“Vì sao tin này không được truyền ra?”

“Vì lúc đó lão hầu gia truyền ra một tin khác, rằng người thành thân là thị nữ của hầu phủ, không phải Tạ Tam cô nương.”

Tầm Lại cau mày, hỏi: “Người thành thân với Tạ Tam cô nương là ai?”

Ám vệ nói: “Không ai biết thân phận của người kia, người hầu ở biệt viện phủ Lâm Hải năm đó nói rằng từng gặp người kia trên đường. Lão hầu gia đối xử với hắn vô cùng khách khí và coi trọng, không bao lâu đã gả nữ nhi cho hắn.”

Sao lão hầu gia lại làm chuyện này? Đã là nữ nhi của hầu phủ, cho dù là thứ nữ thì việc hôn nhân cũng không nên đơn giản như thế.

“Đây là chân dung của người kia.” Ám vệ trình bức tranh chân dung của nam tử lên.

Tầm Lại nhìn bức tranh đang cuộn lại trước mặt, vừa muốn mở ra vừa sợ mở ra, đã rất nhiều năm rồi hắn chưa từng trải qua loại do dự này.

Sau khi ám vệ biến mất, Tầm Lại nhắm mắt, bình ổn lại tâm trạng và mở bức tranh trước mặt ra.

Người trong tranh không ngờ là phụ thân hắn.

Tay Tầm Lại hơi run, suýt nữa không cầm nổi cuộn tranh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.